Trong nội dung kịch bản của Sở Minh Đế có một đoạn cực kỳ mấu chốt, đó là sau khi thiếu niên Sở Nguyên đăng cơ, vấn đề đầu tiên gặp phải là loạn trong giặc ngoài, trong có bè đảng mẫu hậu chuyên quyền, ngoài có bọn man di rình rập, cạnh Minh đế lại không có lấy một cận thần hữu dụng, quyền lực hoàng đế tự nhiên có chiều hướng đi xuống.
Để cứu vãn thế cục, vị thái giám trung thành tận tâm của Minh đế hiến kế, mời Thừa tường tiền triều quy ẩn đã lâu là Du Hi quay lại triều đình. Minh đế cần hiền sĩ như kẻ khát cần nước, tự cải trang đi tuần đến nơi Du Hi ở ẩn để mời tiên sinh rời núi.
Nhằm đạt tính chân thực tuyệt đối, đạo diễn Phương định quay ngoài trời suốt mấy giờ liền, ngay tại Liên Vân Trại - địa danh Du Hi quy ẩn trong lịch sử,.
Trờ trở tối, những đỉnh núi kéo dài liên tiếp phía sau Liên Vân Trại như bị bịt kín bằng một tầng lụa mỏng. Hồ nước trong suốt, rừng cây um tùm, không khí hít thở trong lành, hoàn toàn có thể gọi là nơi đất lành chim đậu.
Nhân viên đoàn phim liên tay liên chân chuẩn bị đạo cụ, phó đạo diễn vội không dừng bước, vừa chấm dứt công việc ở khu A đã phải bật người chạy sang khu B, gấp như kiến bò chảo nóng.
Đúng lúc đó, có hai chiếc xe lần lượt dừng ở ngoài cửa Liên Vân Trại, một người đàn ông xuống xe, sau đó lại có một người khác ở xe sau theo xuống, mau chóng đến cạnh người kia. Phó đạo diễn nhìn thoáng qua thì sửng sốt.
Người đàn ông cao lớn rõ ràng là nhà đầu tư lớn nhất của bộ phim này, Tổng Giám đốc Phong Hoa, Phó Tấn.
Theo đạo diễn Phương làm việc từ ba năm trước, anh rất quen thuộc vị này, nghe nói hai người họ là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, tình cảm cực kỳ sâu sắc. Thời gian ấy vị Phó tổng này còn thường xuyên bỏ thời gian đến thăm đoàn phim, có điều hầu hết mọi lần đạo diễn Phương đều bận rộn đến mức không rảnh tiếp đón vị đầu tư này.
Mà người đang dây dưa với Phó Tấn lại là kẻ mới bị đuổi khỏi đoàn cách đây không lâu, hiện tại đã bị Phong Hoa đóng băng, diễn viên Giang Chi Lâm.
"Phó tổng, ngài cuối cùng cũng trở về." Giang Chi Lâm bất ngờ sung sướng, tỏ vẻ ngại ngùng, luống cuống giải thích: "Nhìn thấy xe ngài, em nhất thời kích động quá nên đuổi theo, mong ngài đừng để ý."
Nói thật dễ nghe, kỳ thật trong lòng hai bên đều biết, đây là đã tìm hiểu trước hành tung của gã rồi đón đường.
Phó Tấn không kiên nhẫn nhìn y, bỏ lại một câu: "Có việc đợi về công ty nói." Rồi đi luôn về phía khu trại.
Giang Chi Lâm nhất thời kinh hoảng không thôi, lòng biết nếu bây giờ không bắt được gã, sau này chỉ sợ không còn cơ hội xoay người. Nghĩ thế vội kéo chặt vạt áo gã đàn ông mà không kịp nghĩ gì, lời nói còn nhuốm vẻ van xin: "Phó tổng, ngài giúp em, từ khi bị đạo diễn Phương đuổi khỏi đoàn phim, công ty đã hủy bỏ hết hợp đồng quảng bá mà em có, cứ tiếp tục như thế em chắc chắn sẽ xong đời! Nể tình trước đây em bồi ngài thời gian dài như vậy, ngài cứu em một lần này đi..."
Bóng lưng không thèm lưu luyến của Phó Tấn chợt khựng lại, trong đầu đột nhiên nảy ra một suy nghĩ không tốt, sắc mặt đông lại. Gã xoay người nhìn chằm chằm Giang Chi Lâm, ngữ khí cực kỳ khó chịu: "Đạo diễn Phương nào?"
Giang Chi Lâm bị gã dọa tái mặt, ấp úng đáp: "Là đạo diễn Phương Trung Quy."
Ngay lập tức, y bị nắm lấy cổ áo quăng lên tường.
"Không phải tôi đã bảo không được tham gia phim của cậu ấy sao!"
Phó Tấn đen trầm mặt, đầy vẻ hung ác nham hiểm, sát khí tỏa ra như sắp nuốt trọn kẻ khác. Gã túm chặt cổ Giang Chi Lâm, ép hỏi: "Cậu đã nói những gì với cậu ấy rồi hả?"
Giang Chi Lâm cảm thấy phần lưng bị ma sát vào tường đau rát, nhưng sợ chết khiếp không dám phản kháng, chỉ đành phải bối rối lắc đầu: "Không nói gì cả, em không nói gì hết..."
Giải thích xong, đột nhiên linh thông, dẫn đường kể tội: "Đạo diễn Phương cực coi trọng Việt Từ, ngày đầu em vào đoàn đã bởi vì đắc tội cậu ta nên mới bị đạo diễn Phương đuổi ra ngoài!"
Lại là Việt Từ!
Phó Tấn âm trầm, buông lỏng tay nắm đối phương, nhìn y run rẩy ngã ngồi xuống đất mới lạnh lùng cảnh cáo: "Giữ cái miệng cho tốt, nếu không sẽ có người giúp cậu giải quyết vấn đề nói nhiều."
Giang Chi Lâm gật đầu lia lịa, toác mồm thở hổn hển, trông bóng gã đàn ông rời đi mà cảm thấy như sống sót sau tai nạn. Y đúng là quá ngốc... vậy mà lại quên mất một chuyện quan trọng, khi Phó Tấn còn cầm quyền, kiêng kỵ nhất là người bên gối tham gia phim của đạo diễn Phương. Y sử hết thủ đoạn toàn thân lấy lòng gã cũng không nhận được một tí kẽ hở để lấy được nhân vật Sở Minh Đế. Đến tận khi đổi Tổng Giám đốc, y mới có cơ hội lộ diện.
Lúc đó chỉ cho rằng Phó Tấn ngại mắt bạn thân nên mới không đồng ý cho bọn họ đi, bây giờ xem ra... sợ là có nội tình khác.
Từ xa nhìn thấy Phó Tấn đi về phía này với bộ mặt âm trầm như Diêm Vương địa phủ, phó đạo diễn nhất thời kinh hồn táng đảm nghênh đón: "Phó tổng, ngài đã trở lại."
Phó Tấn nheo mắt, hôm nay nghe vô số cụm từ "trở lại", cảm thấy chói tai vô cùng, gã nhìn quanh một vòng, hỏi ngắn gọn: "Trung Quy đâu?"
Phó đạo diễn: "Đang quay phim ở khu A, công việc bên ấy hẳn đã kết thúc, tôi đưa ngài qua đó."
"Tôi tự đi." Phó Tấn khoát tay, ý bảo không cần đi theo, đồng thời nới lỏng cà vạt, thu lại sát khí rồi lập tức tới khu A.
Bí thư theo sau gã, nhỏ giọng giải thích: "Phó tổng, sự việc của Giang Chi Lâm dường như bị ai đó cố tình áp xuống, không cho chúng ta biết."
Đáy mắt Phó Tấn lạnh lùng: "Tôi biết."
Từ sau khi gã ra nước ngoài, quyền lực đối với Phong Hoa ngày càng giảm sút. Công ty gã khổ tâm kinh doanh giống như trở thành thiên hạ của Phó Cảnh Việt, nhiều tin tức căn bản không có cách nào truyền từ trong nước tới nước M. Không chỉ có sự việc của Giang Chi Lâm khiến gã trở tay không kịp, ngay cả chuyện Việt Từ đến tột cùng đã làm những gì trong nước, gã cũng không thể nào biết được.
Loại cảm giác này khiến gã phiền chán không chịu được.
Lần cuối gã thấy mặt Việt Từ là sau khi hai người kết thúc quan hệ, sự nghiệp cậu ta gặp phải đả kích trầm trọng nên hồn bay phách lạc đến Phong Hoa nhận lỗi với gã. Gã quan sát thanh niên bị bảo vệ đuổi đi qua kính cửa sổ, mặt cậu ta trắng bệch, chật vật hoảng hốt, gầy trơ xương, hai má hóp lại sớm không còn một tí tương tự với Phương Trung Quy.
Bộ dạng đó không chỉ không khiến gã gợi lên tí thương hại nào, còn chán ghét gấp bội, vậy nên ra mệnh lệnh đuổi tận giết tuyệt chẳng lưu tình.
Đang nghĩ thì chợt nghe thấy phía trước có một giọng nói trong trẻo, khí phách: "Trẫm nguyện noi theo gương tiền nhân, ba lần đến bái phỏng người hiền, chỉ mong tiên sinh có thể coi như vì thiên hạ ấm no hạnh phúc mà trợ giúp trẫm dẹp loạn, cùng làm cho triều đại nhà Sở thịnh thế!"
Lời thoại được cắn chữ rõ ràng, tiếng nói như nước suối làm tinh thần người khoan khoái, tự nhiên sinh ra hảo cảm.
Phó Tấn nhìn về phía phát ra âm thanh thì thấy bóng dáng một thiếu niên đứng trên đài quan sát cách đó không xa. Áo bào trắng càng tôn lên vẻ đẹp tinh mỹ, quý khí của người nọ. Tóc dài đen như mực bị gió thổi khẽ bay bay sau lưng, góc nghiêng đẹp tuyệt trần như sứ trắng, mơ hồ có thể thấy đôi môi mỏng hơi giương lên, như hòa vào làm một với vùng đất non xanh nước biếc này.
Phó Tấn ngẩn ra, bị sắc đẹp mê hoặc không kịp trở tay.
Thiếu niên kia đang đối diễn với một diễn viên gạo cội, tuổi chênh lệch lớn, khí thế lại không mảy may thua kém. Dù gã là kẻ ngoài nghề cũng có thể đoán được người nọ diễn xuất sắc đến mức nào.
Có một tên nô tài bên cạnh đến gần nói nhỏ gì đó, thiếu niên thuận thế xoay người, dường như vô tình liếc mắt một cái về phía gã. Chỉ trong giây lát, tinh thần phấn chấn, sáng sủa lại sắc bén đó khiến gã như ngừng thở, sau khi nhìn rõ chính diện khuôn mặt ấy thì lại chẳng khác gì bị sét đánh.
Thiếu niên còn mỹ miều hơn cả trong tưởng tượng của gã, mặt đẹp như ngọc, sắc như hoa xuân, cho dù đứng trong giới giải trí nơi sắc đẹp hội tụ thì vẫn là người nổi bật, cứ như một người khác hoàn toàn so với hình tượng cam chịu yếu đuối trong trí nhớ của Phó Tấn.
Việt Từ!
Tay đặt trên lan can của Phó Tấn hơi nắm chặt, khi sắp cho là mình nhìn nhầm thì nghe thấy tiếng bí thư bên cạnh kêu lên kinh ngạc: "Phó tổng, đây... đây là Việt Từ?"
Mấy tháng không gặp, quả là bộ dạng thay đổi.
Ánh mắt Phó Tấn tối tăm không rõ nghĩa, không ngừng xem xét người trước mắt: xinh đẹp, sáng sủa, thong dong tự tin. Ở trong phim trường, cậu ta có mị lực hấp hẫn ánh mắt của tất cả mọi người, khiến gã không có cách nào liên tưởng với người trong ký ức.
Gã đột nhiên nhận ra, bản thân mình chưa bao giờ trông thấy Việt Từ trong trạng thái làm việc, hoặc cũng có thể nói, gã vốn không mảy may để ý đến sinh hoạt của bạn giường, làm gì có chuyện chú ý tới Việt Từ cũng có một mặt tỏa sáng như vậy. Nếu Việt Từ mà có trạng thái đó trong cuộc sống với gã thì cũng không đến mức rơi vào kết cục ấy.
Phó Tấn híp mắt, bỗng nảy sinh hứng thú lần nữa với tình nhân cũ mà gã từng cảm thấy đần độn vô vị.
Sau một tiếng hô "Qua" của đạo diễn, cảnh này rốt cục kết thúc. Phó Tấn đang quan sát từng cử chỉ động tác của tình nhân cũ thì chợt nghe thấy một giọng nói lạnh lẽo vang lên sau lưng:
"Phó Tấn, cậu đến từ lúc nào?"
Phó Tấn quay lại, gương mặt quanh năm bình tĩnh không đổi của bạn thân đập vào mi mắt, thái độ lạnh nhạt giống như trăng sáng trong đêm, cao không thể với tới, không thể khinh nhờn, đồng thời làm gã tỉnh táo lại trong nháy mắt.
Vừa rồi gã nghĩ những cái gì vậy chứ, rõ ràng vầng trăng sáng ngay trước mắt, cũng là người gã bỏ ra hai mươi năm để bảo vệ, yên lặng trả giá, không dám vượt qua giới hạn. Gã e sợ đối phương phản cảm với tình cảm của mình, tránh gã như rắn rết, thế nên chưa bao giờ thổ lộ, cầu mà không được.
Gã cười cười tự giễu, chỉ nói: "Tôi vừa đến, muốn đón cậu cùng về nhà chính."
Phương Trung Quy nhớ tới vừa nãy gã nhìn người trong đình bằng ánh mắt sáng quắc, mắt anh lóe lên rồi ẩn ngay xuống, chỉ hơi gật gật đầu: "Thế thì cùng đi thôi."
Hai người sóng vai, Phó Tấn nhìn dáng người quen thuộc bên cạnh, nhịn xuống cảm giác muốn quay đầu liếc phía sau một cái, làm như vô ý gợi chuyện: "Đoàn phim làm việc có thuận lợi không?"
"Tất cả đều thuận lợi." Phương Trung Quy nói, có phần thả lỏng trước mặt bạn thân lâu năm, nói đùa: "Phong Hoa đầu tư kinh phí thật hào phóng, cảm ơn Phó tổng cật lực ủng hộ."
"Không cần khách sáo." Đó vốn là dự án được chuẩn bị cho cậu quay về.
Phó Tấn bổ sung trong lòng, bắt lấy cơ hội thăm dò: "Về phần diễn viên thì sao, nghe nói cậu dùng diễn viên mới ra mắt không lâu đóng vai chính, diễn xuất như thế nào, có ổn không?"
Nhắc đến Việt Từ, trong mắt Phương Trung Quy hiện lên một tia mềm mại, nói: "Cậu ấy diễn rất tốt, hơn nữa đầy đủ chuyên nghiệp, chúng tôi rất hợp gu."
Hợp gu?
Cái từ này khiến nụ cười trên mặt Phó Tấn sững lại, không ngờ Phương Trung Quy luôn luôn hà khắc lại có thể dễ dàng nói ra cái từ đó, khiến gã càng nảy sinh dự cảm xấu.
Gã cố gượng cười, thêm một bước dò xét về Việt Từ: "Trong giới, cậu ta có tiếng tăm không tốt, cậu..."
"Cậu ấy rất tốt." Lời còn chưa dứt đã bị Phương Trung Quy cắt ngang một cách quả quyết.
Khuôn mặt bình thản của Phương Trung Quy hiếm thấy trở nên nghiêm túc, con ngươi lộ ra ánh sáng lạnh lẽo, lặp lại lần nữa: "Cậu ấy rất tốt. Tôi không hy vọng nghe thấy đôi câu vài lời nói bậy về cậu ấy từ trong miệng cậu hay bất cứ ai khác."