Qua vài tháng ngắn ngủi, "Ta là diễn viên" đã từ cái tên không mấy ai biết đến trở thành một chương trình nghệ thuật giải trí hàng đầu, được xưng là mốc tiêu chuẩn chuyên nghiệp, nhiều diễn viên lấy việc tham gia chương trình này làm vinh dự.

Việt Từ thi đấu bị loại đồng nghĩa với việc sẽ sinh ra một chỗ trống mới, ngay khi có vô số ánh mắt đang nhìn chằm chằm khối bánh ngọt này thì Lô Khê ngang trời xuất hiện đủ để hiểu bối cảnh sau lưng cậu ta thâm hậu nhường nào.

Lúc này, thiếu niên đang ngồi ở trên ghế nghe đạo diễn Trần Kha lải nhải nịnh hót, cậu nhíu mày không kiên nhẫn, hơi hơi nâng cằm, khuôn mặt tuấn tú mang vẻ muốn lấp miệng người khác, khẽ nhích môi mỏng, lời ít ý nhiều hỏi: "Lúc nào bắt đầu?"

Trần Kha sửng sốt, nhân viên công tác nhanh chóng tiến lên nhỏ giọng báo: "Còn một vị khách mời chưa tới."

"Ai?"

"Việt Từ."

Nghe được tên này, ánh mắt Lô Khê lạnh lùng, trên mặt toát ra cảm giác bài xích chán ghét, đối diễn cùng loại bình hoa chỉ có bộ da bọc ngoài mà không có diễn xuất thật khiến cậu không dậy nổi hứng thú.

Trần Kha luôn giỏi quan sát sắc mặt thấy Lô Khê lộ vẻ không vui, bật người dậy nói to với nhân viên công tác: "Đến lúc nào rồi mà còn chưa tới, còn muốn quay chương trình hay không? Đúng là diễn viên không chính quy thì nửa điểm chuyên nghiệp cũng không có!"

Không ai tiếp lời, không khí từ từ đông lạnh, Lô Khê tức giận, nguyên nhân không phải tại cậu.

Cậu ra mắt mới được hai năm nhưng cũng đã đi từ người mới tốt nhất, nam phụ tốt nhất, đến ngôi sao mới được hoan nghênh nhất, được gọi là ảnh đế tương lai, thế mà giờ lại phải ngồi ở đây chờ một cái bình hoa, còn bị đặt cạnh nhau bình phẩm từ đầu đến chân.

Đổi thành ai cũng sẽ tức giận vô cùng, huống chi Lô Khê vốn nổi danh xấu tính trong giới.

Lô Khê tài nghệ song toàn, sau lưng có nhân vật lớn hậu thuẫn, Việt Từ cùng lắm chỉ là một cái đồ vật bị Phó Tấn chơi chán, có tư cách gì đánh đồng với cậu?

Nhưng theo thời gian từng phút trôi qua, giờ mở màn ngày càng gần mà Việt Từ còn chưa thấy đến, mặt Lô Khê trông càng khó coi.

Vài nhân viên công tác nhìn nhau, bắt đầu công khai thầm thì to nhỏ: "Việt Từ chắc là không dám đến?"

"Đối với diễn xuất của cậu ta cũng là quá sức rồi, vò đã mẻ lại sứt"

Lô Khê cười lạnh, tùy tay bỏ xuống kịch bản, mắt phượng hẹp dài không chút độ ấm: "Không muốn đến thì cút, cút luôn khỏi giới giải trí."

Mọi người hít một hơi, những lời này quả thật chính là hạ lệnh tử hình!

Ngay lúc đó, cửa phòng khách bị đẩy ra, một giọng nói trong trẻo theo đó truyền đến, như dòng suối mát đánh vỡ không khí đông lạnh bên trong: "Ai làm cho Khê thiếu của chúng ta nổi giận?"

Lô Khê nghe tiếng, ngẩng đầu thì thấy người thanh niên đi tới trong ánh sáng, ngũ quan xinh đẹp còn lóa mắt hơn cả ánh mặt trời, khóe môi mỉm cười, đôi mắt hoa đào hơi hơi cong xuống, mang theo cảm giác mông lung như say mà không phải say.

Anh đẩy cửa đi vào, bước chân thong dong tùy ý, lại như vật phát sáng tự nhiên làm người ta không dời được tầm mắt.

"... Việt Từ?"

Trần Kha kinh ngạc thốt lên, không thể tin được thanh niên tự tin sáng lạn trước mắt là Viêt Từ âm trầm ít nói ngày trước.

Việt Từ hơi hơi gật đầu, ánh mắt nhìn về phía Lô Khê vừa cất tiếng nói khi nãy.

Bộ dáng thiếu niên vô cùng hút mắt, mặc dù đang lạnh lùng trừng anh, gương mặt đẹp tuyệt trần có vẻ cao cao tại thượng, cả vú lấp miệng em, những vẫn đẹp đẽ như một chú sư tử con giương nanh múa vuốt, đáng yêu hơn cả hình ảnh anh từng nhìn thấy trong trí nhớ nguyên thân.

Lô Khê bất ngờ không kịp đề phòng đối diện với một đôi mắt đào hoa hàm chứa ý cười, đôi mắt thâm thúy đa tình lại chuyên chú, nhìn đến làm đáy lòng cậu run lên, một cảm giác tê dại lan tràn mở rộng.

Nhưng cậu phục hồi tinh thần rất nhanh, sắc mặt lại càng thêm khó nhìn, đáy mắt không che giấu chán ghét chút nào.

Không hổ là tiểu tình nhân có thể bò lên giường Phó Tấn, diễn xuất thì nát tươm nhưng bản lĩnh lấy lòng người lại dễ như trở bàn tay!

Nghĩ đến đây tự nhiên sinh ra cảm giác tức giận, cũng không rõ là ghê tởm hay tức giận, khiến cậu không hề dễ chịu.

Cậu dời tầm mắt đứng lên, lập tức lãnh đạm đi ra ngoài: "Chuẩn bị đi!"

Thái độ này coi như là hoàn toàn không thấy Việt Từ. Nếu bỏ qua sự thật vừa rồi bị đối phương trêu chọc đến thất thố mà nói.

...

Trên màn hình lớn trước sân khấu chương trình "Ta là diễn viên" chiếu ra hai hàng chữ đậm:

"Đao kiếm xuân thu".

Lô Khê vai Đường Tầm

Việt Từ vai Tần Tố Ngôn

"Đao kiếm xuân thu" là bộ phim võ hiệp kinh điển, kể lại câu chuyện về quyển bí tịch võ lâm "Xuân thu" làm giang hồ nổi lên vô số tinh phong huyết vũ.

Sân khấu chọn diễn một đoạn ngắn, là phân cảnh huynh đệ phản bội.

Nhân vật nam chính Đường Tầm trên đường trở về núi gặp phải ma giáo phục kích, huyết chiến một hồi thì rơi vào trạng thái giằng co, thời khắc mấu chốt, hộ pháp ma giáo xuất hiện, Đường Tầm kinh ngạc phát hiện đối phương chính là Tần Tố Ngôn - huynh đệ tốt đã cùng mình vào sinh ra tử.

Nội dung vở kịch cũng không phức tạp, Đường Tầm họa vô đơn chí bị huynh đệ phản bội, giận đối phương thấy lợi quên nghĩa, khiến Tần gia Bảo phải hổ thẹn.

Tần Tố Ngôn lại cho rằng họa diệt môn của Tần gia bảo là tại đối phương, đứng bên nhau còn muốn làm điên đảo toàn bộ võ lâm, càng không đội trời chung với Đường Tầm.

Phân đoạn kết thúc ở cảnh Tần Tố Ngôn đâm một kiếm vào thân thể Đường Tầm.

Tiếng hò hét dưới sân khấu sóng sau cao hơn sóng trước, hai chữ "Lô Khê" vang vọng khắp khán đài, thậm chí không ít fans kích động đứng lên, không khí đạt cao điểm chưa từng có.

Người dẫn chương trình nói ra lời giới thiệu cuối cùng: "Chúng ta hoan nghênh khách quý tiếp theo ___Lô Khê, Việt Từ."

Vừa nghe được tên này, tiếng hò hét phía dưới đình trệ trong chớp mắt, sau đó càng nhiều tiếng hừ mũi liên tiếp vang lên.

"Thật là mất hứng, Việt Từ ngoài việc làm bẩn tác phẩm kinh điển thì còn có thể làm gì?"

"May là cậu ta diễn vai hề phản diện, nếu diễn nhân vật chính, mị nhất định không nhịn được mà ném chai nước khoáng trong tay lên đó!"

"Nhân vật phản diện vừa ác vừa ngu này coi như cũng xứng đôi với cậu ta, nói không chừng lại có thể phát huy theo bản năng ấy chứ?"

Giữa tiếng bình phẩm như vậy, Việt Từ mặc quần áo trắng, tay cầm bội kiếm bình tĩnh đi lên, mặt mày anh như hoa xuân được tô vẽ, vô cùng giống quý công tử bước ra từ bức họa.

Hóa trang xuất sắc như thế làm cho khán đài dần dần ngừng xao động, trực tiếp đối mặt mỹ nhân, rất ít người có thể đang tâm công kích bằng lời nói độc địa.

Hai diễn viên đứng đối diện trên sân khấu, Lô Khê dính máu đầy người nửa quỳ trên mặt đất, thần sắc khó tin nhìn người huynh đệ trước mặt, hoàn toàn không thể tin nổi đối phương lại là Hữu hộ pháp ma giáo năm lần bảy lượt đẩy hắn vào chỗ chết.

Kinh ngạc, đau xót, tuyệt vọng vì gặp phản bội, chỉ trong vài giây ngắn ngủn được cậu diễn tả vô cùng nhuần nhuyễn.

Khách mời phía trong hậu trường chăm chú theo dõi màn này, có thể chiếm cứ một vị trí nhỏ nhoi trong chương trình cũng đủ chứng tỏ bọn họ nhân khí cực cao, thực lực mạnh mẽ.

Một người trong đó gật đầu tán thưởng: "Cậu ta tuổi còn nhỏ mà đã có thể diễn nhân vật Đường Tầm sắc sảo như vậy, tài năng thật sự hiếm thấy."

Lời nói này khiến mọi người sôi nổi phụ họa.

Nhưng rất nhanh một vị khách mời khác lại kích động hô lên: "Nhìn kìa, mau nhìn Việt Từ!"

Những người khác thấy vị này khác thường thì rất khó hiểu, hướng mắt nhìn qua, vốn định liếc một cái rồi thôi, nhưng giống như nhìn thấy cảnh gì kỳ dị, sắc mặt thay đổi.

Sao... sao có thể như vậy?

Đáy mắt Việt Từ kết băng, cảm xúc bên trong phiên vân phúc vũ, khóe môi lại cười nhu hòa, thương xót đánh giá Đường Tầm, hơi hơi thở dài: "Tam đệ, không ngờ ngươi lại làm cho bản thân chật vật như vậy."

Thanh âm anh rất nhẹ, thậm chí có thể nói là êm tai, lại tựa như mưa rền gió dữ, bầu không khí dày đặc áp lực thổi quét toàn bộ khán đài, cảm giác nguy hiểm nặng nề dâng lên từ dưới đáy lòng từng người, làm người ta mao cốt tủng nhiên.

Khán giả dưới sân khấu hút một hơi khí lạnh, mơ hồ như vừa thấy một con mãnh thú nhảy chồm ra, cảm xúc bất an lan tràn, giống như giây tiếp theo sẽ bị quái vật này nhắm đến cắn nuốt.

Nhóm khách mời sau hậu trường lại càng kinh ngạc đến rơi cằm, Việt Từ diễn hồn nhiên thiên thành, làm người ta chỉ cảm thấy người con trai đó chính là Tần Tố Ngôn chứ không phải là nhân vật mà diễn viên đang đóng.

Nhưng... nhưng sao có thể chứ!

Việt Từ không phải là cái bình hoa đến nhân vật bình thường nhất cũng không diễn nổi sao, làm thế nào có thể diễn xuất thần nhập hóa như thế?

Nếu diễn xuất này mà còn bị gọi là bình hoa, vậy thì nhóm người bọn họ chẳng phải gọi là gỗ đá?

Lô Khê có cảm giác trực quan nhất, ngay trong nháy mắt khi đối phương mở miệng, áp bách trầm trọng đã đánh úp về phía cậu, hận ý ngập trời không cần nhìn cũng rõ, khiến cho thân thể cậu run rẩy, hoàn toàn không còn sức phản kháng.

Việt Từ ép sát từng bước, miệng cười ngày càng tàn nhẫn, hắn bễ nghễ nhìn xuống hảo huynh đệ đang chật vật, "A" một tiếng, nói không nhanh không chậm: "Có phải đang cảm thấy rất đau khổ không, quãng thời gian này có vô số người trong võ lâm tử thương, tất cả đều nghi ngờ do ngươi làm, lại không ai biết ta mới là kẻ nội gian kia."

"Vì... vì sao...?" Hai tay Lô Khê nắm chặt thành quyền, cắn chặt răng phun ra mấy chữ này, sắc mặt cậu trắng bệch, mồ hôi trên trán chảy xuống, cố gắng không để bản thân thất thố trước mặt đối thủ.

Nhưng cậu tuyệt vọng hiểu ra, dưới khí tràng mạnh mẽ của đối phương, diễn xuất của bản thân đã sớm bị áp chế đến quân lính tan rã.

Việt Từ cúi người xuống, ngón tay mang hơi lạnh đụng vào gò má nhiễm máu của Lô Khê một cách nhẹ nhàng, trượt xuống dọc theo đường nghiêng của khuôn mặt, mỗi tấc đều mang theo sát ý thấu xương, khiến toàn thân thiếu niên căng thẳng lạnh buốt.

"Chứ chẳng nhẽ ngươi cho rằng, một trăm hai mươi mạng người của Tần gia Bảo sẽ bị ngươi lừa dối cho qua một cách nhẹ nhàng sao?"

Con ngươi hắn ánh lên màu máu, tay bóp chặt cổ thiếu niên, sắc mặt vặn vẹo vì thù hận, giống hệt huyết lệ quỷ đi lên từ địa ngục:

"Đường Tầm, ta coi ngươi là huynh đệ ruột cùng sinh cùng tử, ngươi lại tham sống sợ chết mặc cho cha mẹ ta chết thảm dưới bao vây công kích. Ngươi có biết khi ta nhìn thấy Tần gia Bảo máu chảy thành sông, thi cốt vương vãi, tâm tình ta như thế nào!"

Một màn này đưa đoạn diễn dâng lên cao trào, khuôn mặt hiệp sĩ áo trắng bị thù hận nhuộm như yêu như ma, hai mắt quỷ mị hồn xiêu phách lạc, đã trở thành cảnh kinh điển khó quên nhất trong mắt người xem.

Áp đảo, áp đảo trắng trợn!

Chỉ vài câu đối thoại ngắn ngủi, Lô Khê người được coi trọng nhất trong nhóm diễn viên phái thực lực, đã bị thua rối tinh rối mù dưới tay Việt Từ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play