Phim trường lạnh ngắt như tờ.

Phương Trung Quy không nổi giận, nhưng thần sắc lạnh băng đó lại vô cớ làm người khác bị áp lực. Không ai nghi ngờ trọng lượng của những lời này, đạo diễn nổi tiếng do Phong Hoa cầu cạnh mời đến đương nhiên có tư cách thay đổi một nam thứ số ba nho nhỏ.

Tiểu Dương mở hòm thuốc, vén tay áo cô bé lên thì thấy đã có hai vết bầm xanh tím trên cánh tay trắng nõn, chỗ cọ với mặt đất bị phá da chảy máu tươi.

Cậu hít một hơi, không nhịn được thầm mắng: "quá độc ác"! Bị thương thế này, chứng tỏ Giang Chi Lâm đã cố tình dùng lực mạnh đến mức nào, hơn nữa còn đá nhanh đến độ người ta không kịp phòng.

Dùng bông xoa nhẹ thuốc sát trùng lên trên, cô bé lập tức đau xót kêu, đánh vỡ không khí yên tĩnh, khiến Giang Chi Lâm sực tỉnh.

Giang Chi Lâm tái mặt, đầu óc hỗn loạn, hoảng hốt vịn bàn đứng lên, cố lắp bắp chữa lại: "Đạo diễn Phương, tôi không bị nghiêm trọng như thế, có thể tiếp tục quay được."

Y đứng được một nửa thì bị người đại diện đen mặt ngăn cho ngồi trở lại, thế nhưng, ngay trước mắt mọi người, cặp chân đứng thẳng một nửa kia đã làm bại lộ việc y vốn chưa hề bị thương rồi, bốn phía xung quanh âm thầm truyền đến tiếng cười nhạo.

Mặt Giang Chi Lâm tức tốc đỏ lên.

Sau khi hoảng loạn, người đại diện bình tĩnh trở lại, anh ta ngăn Giang Chi Lâm, trấn định tự nhiên nói: "Đạo diễn Phương, vết thương của Chi Lâm còn phải kiểm tra rồi mới biết được có vấn đề gì hay không, trước khi có kết quả thì không cần thiết phải đổi diễn viên vội vã như vậy chứ."

Anh ta ngừng một chút, tăng cao ngữ khí: "Huống hồ, cả Chi Lâm và phía công ty đều rất coi trọng nhân vật này, ngài quyết định như thế có phải là quá khinh suất hay không?"

Làm người đại diễn từng xử lý không ít vấn đề, miệng lưỡi của anh ta đương nhiên rất lão luyện và khéo léo, trước mềm sau cứng, đủ để giữ mặt mũi cho đạo diễn, đồng thời cũng mang theo chút uy hiếp, khiến đối phương có thể cân nhắc nặng nhẹ trước khi quyết định.

Nếu đổi lại là một đạo diễn khác, lúc này có lẽ đã do dự, nhưng người anh ta động vào lại là Phương Trung Quy, người chưa từng hàm hồ đối với công việc, ánh mắt không chịu dung một hạt sạn.

Hành vi của Giang Chi Lâm đã làm bẩn bộ phim, chạm đến điểm mẩu chốt của anh

Thái độ Phương Trung Quy không mềm mỏng đi chút nào, khuôn mặt lạnh nhạt như tượng điêu khắc, tuy đẹp mà không thể với tới, giọng nói lạnh lẽo dứt khoát, không nể tình: "Tôi không cần một diễn viên không có tinh thần chuyên nghiệp, cậu ta thích hợp đi biểu diễn hài kịch hơn là ở đây làm cho đoàn phim của tôi mù mịt chướng khí."

Hài kịch? Châm chọc hành vi của y giống như trò hề phải không?

Sắc mặt Giang Chi Lâm xanh trắng, cánh tay đang bị người đại diện nắm lấy cũng run rẩy, một bên là thần sắc cực kỳ lãnh đạm của Phương Trung Quy, một bên là sự làm lơ của Việt Từ, cảm giác vô cùng nhục nhã nổi lên trong lòng, làm y mất lý trí:

"Đừng lôi chuyên nghiệp ra làm cớ, diễn xuất của tôi không có vấn đề!" Y đẩy người đại diện ra đứng lên, hung tợn nhìn Việt Từ, cười lạnh: "Nói cho cùng, anh chỉ là thiên vị cậu ta, sợ tôi cướp mất hào quang của cậu ta nên mới cố tình tìm lý do đuổi tôi ra ngoài, việc gì phải ra vẻ đường hoàng!"

Tất cả đều do cậu ta, mới làm hại y rơi vào đầm lầy như thế. Nghĩ vậy, ánh mắt Giang Chi Lâm xẹt qua tia oán độc, nếu mưu đồ của y thất bại, vậy không bằng cứ nháo cho lớn chuyện, ai cũng đừng mong yên ổn!

Dường như nhìn thấu y nghĩ gì, Việt Từ giương mi, nhìn y với vẻ cười như không cười, thong thả kéo dài một tiếng "A", sau đó trào phúng sắc bén: "Diễn xuất của cậu tả tơi đến độ còn không bằng cô bé bên cạnh, cậu lấy tự tin ở đâu ra mà nói rằng mình diễn xuất không có vấn đề?"

"A?" Cô bé diễn viên tự dưng bị nhắc tới nên ngây ra một lúc.

Giang Chi Lâm càng tức giận đến run cả người, trong lúc nhất thời nói không nên lời.

"Nhân vật cậu sắm vai là một vị hoàng tử lớn lên dưới gối đế vương, từ nhỏ đã nhận sự giáo dục của hoàng gia, địa vị tôn quý cao cao tại thượng; cho dù có mâu thuẫn với huynh đệ thì cũng chỉ là con sóng chảy ngầm. Một người giữ thân phận con vua cháu đế làm sao lại tự làm mất hết mặt mũi giống như cậu vậy."

Việt Từ khoanh tay trước ngực nhìn xuống, vài ba câu đã phân tích nhân vật một cách thấu triệt, cuối cùng chỉ đúng trọng điểm: "Huống chi, nhà mẹ đẻ của Ngũ hoàng tử chỉ là quan nhỏ ở địa phương, bản thân cậu ta thì gần như trong suốt trong mắt hoàng đế, dưới hoàn cảnh đó, đời nào lại ngu xuẩn đến nỗi xung đột chính diện với Thất hoàng tử đang được sủng ái! Cậu căn bản không hiểu rõ nhân vật mình diễn là gì, thậm chí ngay cả kịch bản cũng chưa thèm xem qua."

Bị chọc trúng tim đen, Giang Chi Lâm tái mặt, á khẩu không trả lời được.

Y chưa bao giờ cam lòng việc bị cướp vai nam chính, nên sẽ chẳng hạ mình xuống hàng thứ ba để diễn một vai Ngũ hoàng tử. Nhân vật này với y chỉ là cái ván cầu, không đáng phải để ý. Đến tận buổi tối trước ngày khởi động máy, y mới miễn cưỡng đọc hai trang kịch bản vì bị người đại diện thúc giục.

Cứ tưởng sẽ nắm chắc phần thắng, đối phó một Việt Từ là dễ như trở bàn tay, ai ngờ lại tự biến mình thành một trò chê cười!

Việt Từ nói xong, Phương Trung Quy lại cất tiếng lần nữa, ăn ý cứ như đã cùng nhau diễn luyện vô số lần: "Cậu thực sự không bằng cô bé diễn viên quần chúng này, khi đột ngột bị cậu gây khó dễ, cô bé lăn hai vòng mới khó khăn dừng lại được, đùi và cánh tay đều có vết thương, thế nhưng vẫn phủ phục trên mặt đất, tiếp tục run bần bật như cũ, biểu hiện chuẩn xác thân phận của một tiểu cung nữ, không hề gây ảnh hưởng chút nào đến màn đối diễn giữa cậu và Việt Từ. Chỉ tính riêng sự chuyên nghiệp này, cậu đã không sánh bằng."

Không chuyên nghiệp bằng một diễn viên quần chúng.

Đối với toàn bộ sự nghiệp của y, không còn lời nào gây sát thương hơn những lời này.

Thế nhưng, Giang Chi Lâm không có cách nào phản bác.

....

Thời điểm Tư Minh Tu đến đón Việt Từ, sự việc kia đã trôi qua, phim trường trở lại lặng ngắt như tờ.

Phương Trung Quy ngồi trước máy theo dõi, trên gương mặt đẹp trai không hề có tí sức sống, trong phạm vi trăm mét đổ lại đều bị áp suất thấp bao phủ, người nào người nấy chỉ lo vùi đầu làm việc của mình, không phát ra tiếng gì khác ngoài tiếng đạo cụ va chạm nhau, hiệu suất công việc cao đến nỗi khiến người líu lưỡi.

"Sao lại không phải đóng phim?" Tư Minh Tu nghi hoặc nhìn Việt Từ đang lật xem kịch bản.

Trần Viên xích lại gần, thầm thì nói rõ chân tướng, cuối cùng tổng kết: "Cho nên Giang Chi Lâm đã bị đuổi ngay tại trận, người đại diện của cậu ta còn định lấy công ty ra dọa, nhưng mà đạo diễn Phương cười lạnh nói thẳng: Đoàn phim của tôi không cần người khác xen vào. Thế là bọn họ xám xịt đi rồi.

Bây giờ mọi người ai cũng không dám lắm mồm, đi đường cũng phải điểm mũi chân lặng yên không tiếng động, sợ dẫm lên vết xe đổ của Giang Chi Lâm."

Nhớ lại cảnh tượng vừa rồi, Trần Viên vẫn còn sợ hãi trong lòng.

"Chuyện này cũng không có gì lạ." Tư Minh Tu hồi tưởng một chút rồi nói: "Trước kia Thiếu Kình từng hợp tác với anh ta, khi tôi tới thăm phim trường cũng chứng kiến một lần, tất cả thành viên  đoàn phim lúc đó đều do một tay anh ta dạy dỗ ra, từ diễn viên đến nhân viên đều phải làm việc dưới áp lực cao độ, tốc độ sấm rền gió cuốn, một câu tán gẫu cũng không có."

"Trời, lợi hại như vậy á!" Trần Viên kinh ngạc cảm thán. Cô cũng từng đi cùng với các nghệ sĩ khác, gặp rất nhiều đoàn phim, nhưng chưa từng nghe thấy loại cảnh tượng và bầu không khí làm việc như Tu Minh Tu kể.

"Cô xem đạo diễn Phương bình thường biểu hiện như thân sĩ nho nhã lễ độ, nhưng một khi đến phim trường tiến vào trạng thái công tác, sẽ hoàn toàn biến thành một người khác. Anh nghiêng người nhìn nhìn Việt Từ, nói ẩn ý: "Anh ta vừa là nhà sản xuất vừa là đạo diễn, cả đoàn phim lấy anh ta làm trung tâm để vận hành. Ở chỗ này, anh ta nói một sẽ không có hai, thậm chí còn được gọi là bạo quân.

Giang Chi Lâm chạm vào điểm mấu chốt của anh ta thì dù có cầu ông cáo bà cho Tổng Giám đốc Phong Hoa đích thân ra trận cũng không thay đổi được gì."

Việt Từ bỏ kịch bản trong tay xuống, nhìn Phương Trung Quy bận túi bụi cách đó không xa, khẽ cười một tiếng: "Tôi biết, anh ta là một đạo diễn tốt hiếm có."

Đạo diễn tốt?

Tư Minh Tu nghe câu trả lời quái đản mà sửng sốt, vừa rồi anh có ý như vậy hay sao?

Rõ ràng anh đang cảnh cáo Việt Từ, bất luận là chuyện gì cũng không được đối nghịch với đạo diễn Phương!

So với tâm tình phức tạp của Tư Minh Tu, Trần Viên suy nghĩ đơn giản hơn nhiều, cô gật gật tán đồng: "Đúng vậy,đạo diễn Phương thực sự rất tốt, công bằng công chính, không hề vì Giang Chi Lâm có danh khí cao, từng giật giải thưởng mà thiên vị cậu ta. Dạng đạo diễn cương trực công bằng như vậy đúng là khó có được!"

Tư Minh Tu: "...."

Việt Từ nhìn vẻ mặt cạn lời của anh ta, nhịn cười hỏi sang đề tài khác: "Giang Chi Lâm từng giật giải thưởng gì?"

"Giải Kim Hồ cho vai nam phụ tốt nhất lần thứ mười." Trần Viên trả lời đương nhiên.

Việt Từ mờ mịt liếc Tư Minh Tu, Kim Hồ? Trong nước có cái giải thưởng này sao? Hay là anh không tiếp xúc với giới giải trí ba năm, đã lạc hậu rồi?

Tư Minh Tu không để ý cười đạm mạc: "Không phải giải thưởng chính thống gì, là giải thưởng do hiệp hội diễn viên tự ban phát cho gà rừng mà thôi."




Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play