Khoảng cách càng ngày càng xa, bóng người quen thuộc đã ra khỏi khu mộ, Phương Trung Quy trơ mắt nhìn người kia đón một chiếc taxi, cúp điện thoại bên tai, hình dáng đẹp đẽ chợt lóe rồi qua mất.
Anh đột ngột dừng chân, tựa như bị một chậu nước lạnh trực tiếp dội xuống, cái rét lạnh thấm vào xương tủy khiến anh tỉnh táo lại trong chớp mắt.
Đó không phải... anh ấy!
Kỳ Dịch Niên đã đi ba năm rồi, vừa nãy rõ ràng là một người đang sống sờ sờ, hơn nữa còn là một người đàn ông có dung mạo xa lạ, anh tại sao lại nhận nhầm người ta chứ?
Ngọn lửa hy vọng trong mắt Phương Trung Quy chợt tắt, anh cười cười tự giễu, chẳng lẽ mình thật sự điên rồi.
"Phương thiếu!"
Trợ lý Tiểu Dương vội vã đuổi theo, vừa kinh ngạc vừa khiếp sợ cẩn thận nhìn anh, đi theo bên cạnh ông chủ đã hai năm, đây là lần đầu tiên nhìn thấy người con trai luôn bình tĩnh kiềm chế này tỏ ra mất kiểm soát như vậy.
Phương Trung Quy thu hồi tầm mắt, trên mặt đã bình tĩnh trở lại: "Đi thôi."
"Vâng..."
Về trên xe, Tiểu Dương báo cáo xong công việc thì đưa đĩa CD trong túi qua:
"Phương thiếu, Tư Minh Tu, người đại diện ở Hoa Thanh nhờ tôi chuyển đĩa CD này cho anh, bảo rằng đã nói với anh rồi, muốn tranh thủ vai nam chính trong phim mới."
Người con trai đang nhắm mắt dựa vào ghế sau, giữa đôi mày hiện ra mỏi mệt, nghe vậy vẫn cố chống dậy nhận lấy, nhìn thoáng qua, bên trái có một hàng chữ viết bằng bút máy:
Video trực tiếp chương trình Ta Là Diễn Viên.
Anh mím môi, cho dù vừa về nước đã trải qua cực vui rồi lại cực buồn, thân thể mệt mỏi hận không thể bỏ mặc tất cả nằm xuống ngủ một giấc, nhưng bản năng công tác vẫn thôi thúc anh tiếp tục.
"Tôi biết rồi, quay trở về công ty." Dừng một lát, sửa lại nói: "Sau này gọi là đạo diễn Phương đi."
Tiểu Dương sửng sốt: "Vâng."
Phương Trung Quy nhìn các tòa nhà cao tầng, ngựa xe như nước bên ngoài cửa sổ, kéo khóe môi, nhưng vẻ cứng đờ đó khó có thể nhận ra là tươi cười.
Xa cách ba năm, anh đã trở về.
....
Dưới máy chiếu, giai điệu quen thuộc vang lên, đó là nhạc đệm của bộ phim truyền hình Đao Kiếm Xuân Thu.
Phương Trung Quy ngẩn ra, giương mắt nhìn về phía màn hình, khi thấy gương mặt tươi cười đường hoàng diễm lệ kia thì hơi hơi kinh ngạc, không ngờ là.... người đó?
Bóng người nhìn thấy ở khu mộ Kỳ gia ngày ấy, dù chỉ là sườn mặt chợt lóe mà qua, cũng đủ để anh nhận ra được.
Anh thu lại thái độ không quan tâm, theo diễn biến vở kịch phát triển, ánh mắt càng thêm thâm trầm.
Tần Tố Ngôn ẩn nhẫn ngoan độc, đối với Đường Tầm là tình cảm vừa thương tiếc vừa căm hận, bồi hồi giữa yêu và hận, thông qua màn ảnh cực kỳ có lực xung kích.
Một nhân vật bằng xương bằng thịt, được diễn tả vô cùng nhuần nhuyễn.
Phương Trung Quy không khỏi nhớ tới một chuyện cũ. Năm đó, khi Kỳ Dịch Niên đóng vai Đường Tầm trong Đao Kiếm Xuân Thu, đã rất hứng thú với nhân vật Tần Tố Ngôn này, thậm chí lúc nhàn rỗi thường xuyên nghiền ngẫm diễn biến tâm tư của nhân vật này, ghi lại hết cả nửa quyển vở.
Sau, người ấy qua đời, cuốn vở lưu lạc vào trong tay anh, anh mới biết hóa ra còn có chuyện như vậy.
Việt Từ diễn giải Tần Tố Ngôn, lại không hẹn mà trùng hợp với phân tích trong cuốn vở của Kỳ Dịch Niên.
Ngay cả kỹ năng diễn cũng thành thạo đến xuất thần nhập hóa, sức co dãn được thu phóng tự nhiên, đều làm anh có ảo giác như nhìn thấy người đàn ông kia!
Việt Từ... Kỳ Dịch Niên...
Phương Trung Quy nhắm mắt, thậm chí cảm thấy không phân biệt được người mình đang nhìn thực ra là ai.
Anh đột nhiên đứng lên, vì bận rộn cả ngày nên tiếng nói hơi khàn khàn: "Tiểu Dương, điều tra Việt Từ cho tôi, tốc độ nhanh vào. Còn có..."
Anh nhìn trời đã tối, kiềm chế cảm xúc nôn nóng, nói: "Bảo cậu ấy sáng mai tới thử vai."
Tiểu Dương nhanh chóng đáp ứng, lật xem lịch trình, khuôn mặt nhỏ tuấn tú tức khắc nhăn thành quả mướp đắng: "Đạo diễn Phương, sáng mai anh có lịch khác rồi."
Nếu là việc khác, Phương Trung Quy tất nhiên sẽ nói: "Hoãn lại." Nhưng... việc Phó Tam gia đến thì lại không thể chậm trễ, không chấp nhận được anh hành động theo cảm tính.
Phương Trung Quy hơi hơi chần chừ, nói: "Vậy đổi địa điểm thử vai sang Phương Gia."
Anh không muốn chờ đợi, một phút một giây cũng là dày vò.
.....
Bên kia.
Việt Từ đẩy cửa ra thì thấy trong văn phòng Tư Minh Tu có thêm một cô gái nhỏ, đang khép nép sợ sệt ngồi ở một bên, thoạt trông có vẻ nhát như cáy.
"Đây là trợ lý mới của cậu, Trần Viên." Tư Minh Tu giới thiệu.
Trợ lý trước đã nghỉ việc ngay ở thời điểm nguyên thân thất thế, lúc đó công ty áp dụng chính sách làm lơ với Việt Từ nên không sắp xếp cho trợ lý mới, cứ thế kéo dài đến tận bây giờ.
"Anh Việt." Trần Viên mở miệng chào, sau đó rất biết ý mà nói: "Em đi pha trà."
Việt Từ liếc nhìn Tư Minh Tu, dù không nói thẳng thì ý tứ cũng đã rõ ràng.
Tìm một cô gái nhỏ như vậy đến đây, sau này rốt cuộc là ai chiếu cố ai?
Tư Minh Tu giải thích nghi hoặc cho anh: "Trần Viên nhìn qua thì nhát gan, nhưng thực tế từng tập luyện nhu đạo, tuyệt đối có thể chiếu cố cậu.
Hơn nữa tính cách cô ấy rất tốt, không thích động não. Về cơ bản, cậu hạ mệnh lệnh gì, cô ấy sẽ dựa theo tình hình thực tế để hoàn thành đúng như vậy, không làm trái cũng không nghi ngờ, chắc chắn sẽ là người trợ lý làm vừa lòng cậu nhất."
Việt Từ nhìn bộ dạng nắm chắc của anh ta, cười khẽ: "Anh có vẻ rất hiểu tôi?"
"Tất nhiên." Tư Minh Tu thuận thế lấy một quyển kịch bản từ trong ngăn kéo ra: "Xem đi, sáng mai chuẩn bị phỏng vấn."
Việt Từ nhướng mày: "Như thế này có tính là anh tự ý chủ trương hay không?"
"Đây là chủ trương mà cậu tuyệt đối sẽ không từ chối tôi." Tư Minh Tu nói, lời lẽ mang tự tin to lớn.
Nhận lấy kịch bản, trên phong bì bọc ngoài có hai hàng chữ viết tay ngay ngắn:
Sở Minh Đế
Đạo diễn: Phương Trung Quy.
Nhìn thấy tên đạo diễn, nét mặt Việt Từ hiện ra một tia quái dị.
Dù là anh hay nguyên thân, đều chưa từng gặp người này, thế nhưng cái tên này ở trong trí nhớ nguyên thân phải gọi là khắc cốt ghi tâm.
Nguyên nhân không phải do cậu ta, lúc trước khi nguyên thân ở bên Phó Tấn, nói thẳng ra thì Phương Trung Quy là người Phó Tấn cầu mà không được, nên gã dùng cậu ta làm vật thay thế để giải quyết cảnh tịch mịch, một thế thân có tướng mạo gần tương tự đối phương.
Nguyên thân vốn quen biết Phó Tấn từ một bữa yến tiệc, vì được đối phương giải vây cho một việc nhỏ mà yêu gã, sau đó biết gã muốn bao dưỡng mình thì càng không màng đến Tư Minh Tu ngăn cản, khăng khăng đồng ý.
Cậu ta yêu một cách hèn mọn, thậm chí ti tiện.
Không dám để Phó Tấn phát hiện tâm tư bé nhỏ đó, thật cẩn thận duy trì quan hệ thể xác, thậm chí chấp nhận kẻ kia trái ôm phải ấp, tự biến mình trở thành thứ đồ chơi.
Quan hệ như thế duy trì non nửa năm, đến tận khi cậu ta dựa vào trực giác dã thú nhận thấy tình cảm kỳ lạ của Phó Tấn đối với bạn thuở nhỏ Phương Trung Quy, mới bắt đầu xuất hiện bước ngoặt.
Dù Phương Trung Quy không về nước, bọn họ chưa từng gặp mặt, nhưng nguyên thân chỉ dựa vào một tấm ảnh của đối phương, xem mặt mũi tương tự, nhớ lại sở thích ngày thường của Phó Tấn, đã nhận rõ sự thực.
Sau đó là hoàn toàn sụp đổ.
Nguyên thân có thể chấp nhận bản thân là một đồ chơi nhàm chán để giải sầu, nhưng lại không thể chấp nhận mình còn chẳng phải một cá thể độc lập trong mắt Phó Tấn, mà chỉ là hình chiếu của Phương Trung Quy!
Thời điểm Phó Tấn nhìn cậu ta, trong mắt chỉ thấy Phương Trung Quy, mà Việt Từ... dường như chưa từng tồn tại.
Sau đó chính là cãi nhau, quyết liệt, nguyên thân sau khi biến đổi tâm tình đã buột miệng thốt ra: "Em muốn cho Phương Trung Quy biết thứ tâm tư dơ bẩn xấu xí này của anh", thế là hoàn toàn chọc giận Phó Tấn.
Đón lấy một loạt đòn trả thù hung ác, thậm chí để tuyệt hậu hoạn, không ngại gây tiếng vang bức cậu ta vào đường cùng!
Còn Phương Trung Quy, nhân vật suốt toàn bộ câu chuyện, lại rõ ràng không hề biết gì, hoàn toàn vô tội.
Thấy Việt Từ sững sờ, Tư Minh Tu giải thích:
"Phương Trung Quy trước đây cũng được xưng tụng là đạo diễn tài hoa hơn người, nổi tiếng quốc tế chỉ là vấn đề thời gian. Đáng tiếc sau lại tuyên bố rút lui, ra nước ngoài ba năm, vô duyên vô cớ tự làm mai một năng lực của chính mình, lần này đột nhiên về nước là do nhận lời mời nhiệt tình của Phong Hoa, mời hắn làm đạo diễn bộ phim chính kịch lịch sử có đầu tư lớn - Sở Minh Đế."
Ba năm.
Con số này làm Việt Từ có cảm giác kỳ quặc trong nháy mắt, nhưng chỉ lướt qua, hoàn toàn không bắt được manh mối gì.
"Đây là một phim về đại nam chủ (phim chỉ có một nhân vật chính là nam chính), Khúc Tranh biên kịch, Phương Trung Quy làm đạo diễn, thành viên đoàn phim đều được tổ chức rất tốt, còn có không ít diễn viên gạo cội, nghệ sĩ có danh khí xa xỉ đến làm khách mời, chỉ cần được diễn chắc chắn sẽ nổi."
"Nhân vật cậu sẽ thử vai, chính là nam chính Minh Đế."
Trần Viên đặt nhẹ chén trà lên bàn, nét mặt hơi hơi kinh ngạc, bộ phim này còn chưa quay cũng đã được bàn tán cực kỳ sôi nổi trên mạng, không phải người ta nói nam chính là Giang Chi Lâm, diễn viên phái thực lực vừa mới giành giải nam phụ xuất sắc nhất sao?
Xem ra đều là tin tức dùng để lôi kéo fans, không thể tin được.
Việt Từ nghe anh ta giới thiệu, tùy ý xem vài tờ kịch bản, cốt truyện kể lại cả đời Sở Minh Đế, từ khi còn là thiếu niên ngây thơ hồn nhiên, lúc sau cầm quyền tính cách rẽ lối theo hướng cực đoan, đến khi về già mới cảm nhận được sự cô đơn của vị trí cao.
Ông từng bị người cô phụ, vì ngôi vị hoàng đế cũng từng cô phụ người khác. Ở tuổi xế chiều, đế vương cũng chứng kiến mấy đứa con trai tái diễn lại lịch sử trước kia, nhưng chỉ đành bất lực, cuối cùng nhắm mắt trong tiếc nuối.
Hình mẫu nhân vật không thể nói là sẽ dễ được người thích, nhưng lại tái hiện được hình ảnh Sở Minh Đế trong lịch sử một cách nguyên vẹn, trở thành một đế vương có máu có thịt có dục vọng riêng.
Việt Từ ngẩng đầu nhìn Tư Minh Tu, hỏi: "Thật đúng là một chiếc bánh kem pho mát vô cùng mỹ vị, anh xác định tôi có thể nhận được vai diễn này?"
Tư Minh Tu đạm nhiên nói: "Không xác định, thử xem mà thôi, cứ coi như cậu không lấy được vai diễn này, thì chỉ cần thể hiện hết mình, chúng ta cũng có thể lấy được nhân vật khác."
Đây mới là chủ ý của anh ta, đúng là giảo hoạt không chịu được!
Việt Từ nhịn không được cười thành tiếng, tùy tay ném kịch bản lên bàn trà, hai chân giao nhau, thân thể hơi nghiêng về phía trước, con ngươi đen mang vài phần nghiêm túc.
"Nhân vật này, tôi muốn."
Tư Minh Tu chăm chú nhìn thần thái của anh, không tìm ra dấu vết vui đùa nào: "Cậu nghiêm túc?"
"Đương nhiên."
Anh cũng không đem công việc ra để đùa giỡn, đối với nhân vật mình ưng ý càng sẽ không hàm hồ.
....
Ngày hôm sau, tại nhà họ Phương.
Một chiếc xe Lykan Hypersport* màu xám bạc tiến vào đình viện, Phương Trung Quy tự mình nghênh đón, trên mặt tuấn mỹ treo nụ cười ôn nhuận, tự mình mở cửa xe, gọi: "Chú ba."
Phó Tam gia hơi gật đầu, thanh âm trầm thấp không nghe ra vui buồn: "Còn biết quay trở về, không tồi."
Phương Trung Quy rũ mắt, cũng không cãi lại, mời người ra ngoài: "Chú ba, đồ vật ngài muốn đã chuẩn bị tốt, xin mời vào nhà đi."
Lầu hai, thư phòng.
Két sắt được mở ra, Phương Trung Quy đeo găng tay trắng lấy đồ ra ngoài, thật cẩn thận đặt lên khay.
"Có được thứ này không dễ, cha con dặn phải tự tay giao cho ngài mới yên tâm được."
Người đàn ông tùy ý ngồi trên ghế, chân phải đè lên chân trái, thưởng thức chiếc nhẫn ngọc ban chỉ trong tay, không nói lời nào mà vẫn có vẻ quý khí thiên thành.
Hắn nhìn băng ghi hình trong khay, mắt đen nặng nề, lâu sau mới nhàn nhạt nói: "Có thể, chuyển lời cho cha con, ông ấy có tâm."
"... Vậy?"
"Việc trong nước, ta sẽ sắp xếp." Giọng Phó Tam gia vẫn không gợn sóng như cũ, dường như chuyện lớn hơn nữa cũng chẳng thể làm hắn dao động chút nào.
Phương Trung Quy không khỏi cảm khái trong lòng, hai nhà Phó - Phương cũng coi như có quan hệ thân thiết, anh với đám Phó Tấn, Phó Thanh Khê cùng nhau lớn lên, thế nhưng ở trước mặt Phó Tam gia chỉ nhỉnh hơn bọn họ bảy, tám tuổi, lại cứ có vẻ như những đứa trẻ chưa lớn vậy.
Khí chất thong dong của Tam gia, quả thực hiếm thấy trên đời.
Đúng lúc này, cửa thư phòng bị gõ nhẹ, tiếng Tiểu Dương vang lên ngoài cửa: "Đạo diễn Phương, đoàn người Việt Từ đã đến rồi."
*Chú thích:
xe Lykan Hypersport: siêu xe, xe thể thao phiên bản giới hạn của hãng W Motors.