Nụ hôn của Phó Bồi Uyên cùng bản mặt thanh tâm quả dục của hắn thực rất không hợp nhau, hắn ôm chặt thanh niên trong ngực, khiến anh không giãy giụa được, giữa miệng môi bộc lộ sự cướp đoạt. Dù thầy Việt đã dạy cho cách hôn triền miên nồng nàn, nhưng đối phương tựa hồ lại thích xâm lược, chiếm hữu bằng cách trực tiếp và thô bạo hơn, giống như dục vọng độc chiếm vẫn luôn luôn kêu gào mỗi khi hắn đối mặt Việt Từ.

Việt Từ vốn không nghĩ dây dưa miệng môi mãi với hắn, thế nhưng hôm nay Phó Bồi Uyên hùng hổ đến đoàn phim, lại chứng kiến tận mắt anh với Nguyên Tiếu vô tình đụng chạm.

Anh thông cảm chứng sạch sẽ ăn sâu bén rễ của đối phương, lúc nhận lời đối phương đã sớm quyết định cách xa người khác, đến cả các cảnh hôn trong quá trình đóng phim cũng lùi một bước mà chọn dùng kỹ xảo quay, nhưng không ngờ vẫn xảy ra việc ngoài ý muốn.

Điều này khiến đồng chí "đại trượng phu" Việt Từ vốn coi Đại Viên Viên là bà xã rất có cảm giác anh hùng thoái chí; dù đêm nọ xuất hiện chuyện ngoài ý muốn dẫn đến việc anh trở thành người bị đặt nằm dưới, nhưng hảo hán thì chưa bao giờ được quyết định bởi tư thế cơ thể cả.

Đều là đàn ông, ở trên ở dưới là tình thú, chứ không phải là ai đảm nhận vai trò phụ nữ, nên dù sự việc kia khiến anh thực không thể tiếp thu, nhưng đồng chí Việt Từ được dạy dỗ từ nhỏ vẫn luôn đặt mình ở vị trí một đại trượng phu trọng tình trọng nghĩa có lời nói đáng giá ngàn vàng, vì vậy, một khi bà xã ghen tuông thì sẽ càng thêm phần dung túng chiều chuộng.

Nhưng Phó Bồi Uyên cứ hôn mãi như thế thì Việt Từ ăn chay thế nào được, vậy nên hai người hôn qua hôn lại, hôn tới hôn lui, lại hôn nữa hôn tiếp, hôn đến trời sụp đất nứt, biển cạn đá mòn vẫn chưa thấy dứt, cứ như đánh giặc không ai phục ai, cuối cùng nếu không phải hít thở không thông thì có khi định hôn suốt một ngày.

Hôn hết một ngày là không thể, trăm triệu lần không thể, chẳng qua Phó Bồi Uyên hôn xong thì nổi sắc tâm, không muốn dừng lại ở đó, vì vậy bảo đặc trợ Đoạn: "Đổi đường, về nhà."

Tuy đặc trợ Đoạn luôn tập trung lái xe không dám lé mắt, nhưng vẫn có thể nghe được động tĩnh đằng sau, quả thực muốn điếc cái lỗ tai, mãi đến khi hai người yên ổn xuống mới thầm thở ra, rốt cục cũng được cứu vớt.

Nghe Tam gia nói, anh ta lập tức đáp, quay đầu xe khỏi con đường đi tới Phong Hoa Giải Trí, trở về trụ sở Thành Lâm.

"Về nhà?"

Việt Từ khẽ nhả ra từ này, mang theo ý vị kỳ diệu, anh phát hiện cái từ này bất kể do anh hay Phó Bồi Uyên nói ra thì đều rất thuận miệng, cứ như là ở trong tiềm thức, bọn họ đã bất tri bất giác coi chỗ kia là nhà mình, nhà của hai người họ.

Phó Bồi Uyên nghĩ anh chưa hiểu nên thản nhiên bảo: "Về nhà, chúng ta tất phải có một cuộc nói chuyện."

Nói chuyện gì, chẳng cần nghĩ cũng biết là chuyện hôm nay, rõ ràng bình giấm còn chưa đổ xong đâu!

Việt Từ gật gật đầu, cũng không nói gì, chỉ cảm thấy đúng là cần nói chuyện thẳng thắn với nhau, vô luận là nói về ý kiến đối phương hay nói về suy nghĩ của chính mình.

Chỉ là, Việt Từ dâm uế cả đời khó được có một lần đứng đắn lại hoàn toàn không ngờ cuộc nói chuyện mà hắn nói là cuộc nói chuyện kiểu này.

Sau khi Việt Từ và Phó Bồi Uyên một trước một sau bước vào biệt thự, cửa vừa đóng, anh đút tay vào túi đi về hướng phòng khách, định bảo nói chuyện ở đây đi, ngay tức khắc bị người đàn ông ép chặt vào ngực bất ngờ. Việt Từ "a" một tiếng, lúc phản ứng lại thì đã bị đặt ở trên tường; cảnh tượng, bầu không khí giống hệt ngày đó, trong mắt Phó Bồi Uyên có ngọn lửa nóng rực thiêu đốt hết thảy, như muốn nuốt trọn lấy anh.

Việt Từ cũng biến sắc, cơn giận đè nén lâu đến bản thân cũng chưa phát giác chợt bùng nổ, anh nâng đầu gối thúc mạnh vào phần bụng dưới người đàn ông, không ngoài ý muốn bị đối phương cản lại, nhưng sau đó lập tức vung tiếp tay phải đang tự do về phía cạnh mặt hắn, Phó Bồi Uyên nhanh nhạy nghiêng đầu né được một cú, hai người liền thuận thế quấn vào nhau lăn trên đất như quả cầu tuyết.

Một bên công một bên thủ, động tác Việt Từ hung mãnh tàn nhẫn, ra tay không lưu tình, Phó Bồi Uyên lại chỉ thủ chứ không tấn công, mỗi lần tiếp được chiêu của Việt Từ lại khống chế để không gây tổn thương đến anh. Dạng thân thể nhỏ nhắn như Việt Từ sao có cửa làm đối thủ với hắn, nhưng đối phương đánh không lại cũng không có nghĩa chỉ lo phòng thủ là xong chuyện, chẳng mấy chốc trên người Phó Bồi Uyên đã có thêm nhiều vết đấm đá cùng vết máu ứ đọng.

Người đàn ông "hừ" cũng không "hừ" một tiếng, dường như có chút không hiểu tại sao người yêu lại nổi giận bất thình lình, sau đó thấy vẻ mặt đầy hung bạo của Việt Từ thì đột nhiên ý thức được cái gì, cuối cùng lựa chọn bỏ chống cự. Hắn nằm thoải mái trên sàn nhà, ánh mắt đen trầm không tỏ cảm xúc, hắn nâng cằm Việt Từ ý bảo, cất giọng trầm thấp bình tĩnh dị thường, lời ít ý nhiều: "Tiếp đi, đến bao giờ em hết giận thì thôi."

Bị đánh mà vẫn còn phong phạm như vậy, quả không hổ là Phó Tam gia cao ngạo đạm mạc.

Việt Từ hừ lạnh đứng lên, nhấc chân đá một cước vào bắp chân người đàn ông, ra lệnh: "Đứng dậy, đánh tiếp."

Phó Bồi Uyên nhìn anh, con ngươi đen sáng cũng nhìn thấu anh, vạch trần: "Em đang giận, giận vì chuyện hôm đó, chuyện hôm đó đã trở thành tấm vách ngăn cách tôi trong lòng em, nếu muốn nói chuyện thẳng thắn, vậy em hãy nói hết những điều em muốn nói ra đi, để tôi biết em giận về phương diện nào."

Nói tới đó, hắn khẽ nhíu mày: "Là do kỹ thuật tôi không tốt, hay do em không quen dùng những tư thế đấy? Những điều ấy có thể thương lượng được, không cần im lặng nén trong lòng."

Việt Từ phải bị hắn làm cho tức cười, hắn muốn nói chuyện, kết quả vừa vào nhà đã muốn nói bằng thân thể, bây giờ còn mang bộ không biết xấu hổ hỏi anh giận về phương diện nào?

"Kỹ thuật? Anh có thứ đó sao?" Việt Từ cười nhạo: "Đâm trái đâm phải như nghé con mới sinh, không đúng, ở phương diện này anh vốn là nghé mới sinh, điều đó chính xác không sai."

Cười xong đột nhiên nhận thấy không ổn, quả nhiên giây tiếp theo đã nghe giọng Phó Bồi Uyên thản nhiên phản kích, thậm chí còn đánh thẳng hồng tâm, hắn nói:

"Nhưng thân thể em lại thực thích."

Việt Từ tối sầm mặt: "Đó là phản ứng bản năng, đổi lại thành tôi là người làm việc đó cho anh, tôi có thể khiến anh thích gấp mười, hai mươi lần, anh dám thử không?"

Phó Bồi Uyên đứng dậy, hắn ngồi ở sô pha vẫn với tư thế tao nhã thong dong như trước, thậm chí còn ra ý bảo Việt Từ ngồi xuống nói, hắn hơi trầm ngâm rồi thẳng thắn đáp: "Tôi không muốn thử, bởi khoái cảm gấp mười, hai mươi lần ở thể xác không phải điều tôi muốn."

Việt Từ nhớ tới hành vi vừa rồi của hắn, câu môi trêu cợt: "Nhưng bộ dạng nổi điên khi vào nhà của anh lúc nãy thì không thể hiện như thế."

Phó Bồi Uyên nhìn anh bằng ánh mắt điềm tĩnh: "Bởi tôi thích nhìn bộ dạng em vì tôi mà không kiểm soát được mình hơn, bộ dạng khi em ở dưới thân tôi khóc lóc cầu xin hoàn toàn không còn giữ được lý trí, trầm luân dưới bàn tay chi phối của tôi không cách nào kiềm chế. So với khoái cảm sinh lý, tôi càng say mê thứ cảm giác thỏa mãn tột đỉnh khi làm em sung sướng hơn."

Thế là, nói cho cùng vẫn do dục vọng độc chiếm quấy phá.

Dù biết đáp án thực sự này, sắc mặt Việt Từ vẫn không thấy hòa hoãn, anh nhếch môi, cũng thẳng thắn trả lời: "Nhưng tôi không thích, thậm chí bài xích thứ vui sướng không cách nào tự mình kiểm soát, với tôi đó không phải vui sướng mà là khổ ải, chỉ làm tôi buồn nôn. Trong mắt tôi, những hành động của anh đều là kiểu tiến hành làm nhục nhằm thỏa mãn dục vọng chi phối của riêng anh."

Phó Bồi Uyên nhíu mày: "Đó không phải làm nhục."

Việt Từ híp mắt, phản ngược lại: "Nếu anh đã không cảm thấy đấy là làm nhục, vậy sao không chịu để tôi ở phía trên? Nói cho cùng anh vẫn cảm thấy thân nằm ở dưới là một loại nhục nhã, so với bị đè, đi xâm lược chiếm hữu người khác mới là điều anh mong muốn."

Phó Bồi Uyên nhìn anh một cái rất sâu, mãi đến khi anh dùng phép khích tướng ác ý. Nhưng hắn cũng không muốn anh dùng lời lẽ như thế để nghiền ngẫm hắn, ác ý xuyên tạc hắn. Người đàn ông đứng dậy, bóng người bao phủ Việt Từ trên ghế sa lông, ngay khi Việt Từ cho rằng hắn chuẩn bị cưỡng ép mình, thì kẻ sở hữu địa vị cao, quyền to chức trọng đã quen ra lệnh này, lại đột nhiên động thân, cúi mình quỳ một gối trước mặt Việt Từ.

Cảnh tượng này, không thể nghi ngờ là cực gây sốc.

Người kia là Phó Bồi Uyên, người cầm quyền tài phiệt Phó thị, gia chủ gia tộc Phó gia cao quý. Hắn được xưng là đế vương trong giới tài chính, quyền thế tài lực trong tay đủ để hắn có thể cúi mắt mà quan sát cơ số người trong nhân thế, ngày thường hắn cao cao tại thượng, dù thần sắc luôn luôn nhàn nhạt thì vẫn có thể thấy được khí chất cao quý, hắn không khom lưng trước bất cứ kẻ nào, kể cả khi đối mặt giáo phụ mafia nước Y Dexter Knox thì cũng vẫn có thể trù tính kế hoạch, không hạ mình không kiêu ngạo.

Mà giờ đây, một người đàn ông như thế lại cam tâm tình nguyện quỳ gối trước mặt Việt Từ.

Đến lúc này, khuôn mặt tuấn tú sáng sủa kia vẫn rất bình tĩnh, hắn quỳ thẳng người, không khác mấy khi đứng lên, thái độ bình thản tựa như cũng chẳng thấy tư thái của mình có gì không được, càng không nghĩ rằng quỳ kiểu này sẽ khiến mình trở nên hèn kém.

Việt Từ đột nhiên hiểu ra ý định của hắn, nhưng chính bởi thế anh mới càng không thể thuận theo, việc bản thân không muốn thì không thể đẩy cho người khác làm, anh đưa tay ngăn động tác đối phương, khẽ nhíu mày: "Không cần phải thế."

Phó Bồi Uyên lại cầm ngược lại tay anh, vẻ mặt nghiêm túc, thái độ kiên định: "Đây là minh chứng, em có thể không tin lời tôi, nhưng tôi có thể dùng hành động thực tế để chứng minh thái độ của mình."

Hành động thực tế gì, mọi người đều ngầm hiểu trong lòng! Nghe vậy, lòng Việt Từ chợt động, không rõ là mùi vị gì.

Link truyện: wattpad.com/user/buirambut và buirambut.wordpress.com

(Các bác có hiểu chuyện gì đang  xảy ra không? Em thì phải đọc sang câu đầu của chap sau mới hiểu là cụ này đang bj cho cụ kia~~ Đó là bản lĩnh kéo rèm của tác giả các bác ạ! ╮(╯_╰)╭)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play