Tần Thuật, cái thằng chó này, không ngờ cũng có ngày gặp lại.
Anh với Quý Trạch Hàn là thanh mai trúc mã, ngưu tầm ngưu mã tầm mã; với Tần Thuật là kẻ thù từ nhỏ đã nhìn nhau không vừa mắt, đánh nhau suốt gần hai mươi năm. Từ hồi còn ở chung nhà trẻ đã đánh nhau, lên tiểu học bắt đầu lập bè kéo phái đánh nhau, ở cấp trung học cơ sở, phổ thông, đại học, hai người đều phân tách nhưng kể cả thế thì cứ hễ nhàn rỗi đụng phải là lại đánh nhau. Ban đầu thì đánh loạn xạ bầm dập mặt mũi, sau đó học được cách phóng ám chiêu sau lưng, bắn tên ngầm hại người.
Lại sau nữa, anh bước vào giới giải trí, đối phương không mất phẩm cách đến nỗi đi gây phiền đến sự nghiệp của anh, nhưng chỉ cần anh có tình nhân là thằng chó này nhất định sẽ cướp, có người gã cướp được có người gã không cướp được, nhưng bất luận tên chó Tần Thuật bị anh gài bẫy hại thành dạng gì, đánh cho thảm đến mức nào, thì chẳng được bao lâu gã nhất định sẽ lại sinh long hoạt hổ nhảy ra khiêu khích.
Lại sau nữa, anh bệnh nặng, đối phương luôn miệng nói không so đo với kẻ sắp chết, lúc ấy mới tạm đình chiến, chỉ là không ngờ ba năm trôi qua, tên chó này không chỉ không cải tà quy chính, ngược lại càng ngày càng không giống người, còn âm độc bao nuôi người giống anh, không cần nghĩ anh cũng biết, chắc chắn Tần Thuật muốn làm anh phải ghê tởm đến chết cũng không yên.
Vô đạo đức, cực kỳ vô đạo đức.
So với thằng chó điên ấy, bất luận là kiếp trước hay kiếp này anh đều thật hiền lương bao nhiêu.
Việt Từ phục hồi tinh thần, thấy chó Tần Thuật cứ thế nghênh ngang tiến vào, lấy một ly rượu trong tay bồi bàn lên uống, hoàn toàn không tự ý thức lấy mình là khách không mời, đã thế khi nhìn quanh thấy anh và Phó Bồi Uyên thì lập tức đi về phía bọn họ một cách kiêu ngạo.
Vẫn là thứ không biết xấu hổ quen thuộc, chẳng thay đổi dù chỉ một chút.
Tân Thuật đi đến, ánh mắt càn quét trên người Việt Từ không kiêng nể, nhận được ánh nhìn cảnh cáo sắc lẹm của Phó Bồi Uyên mà vẫn không thèm thu bớt, gã hơi câu môi, khiêu khích nói: "Phó tiểu tam, đã lâu không gặp, lần trò chuyện trực tiếp trước đây là từ hồi ở câu lạc bộ nhỉ, khi cậu bị tôi dẫn người tới bắt?"
Câu này tràn đầy ác ý, không phải cậu ở đây mở tiệc cho Việt Từ hòng vả mặt tôi sao, tôi đây vạch trần thời cậu nghèo túng khó khăn nhất trước mặt cậu ta, xem ai mới là kẻ khó xử.
Nhưng không nghĩ rằng, Phó Bồi Uyên không chỉ không cảm thấy khó xử, còn phản kích ngược lại: "Phải, tôi vẫn nhớ rõ lúc ấy Tần thiếu ỷ vào quyền thế của cậu ruột đến câu lạc bộ làm cáo mượn oai hùm, kết quả bị một câu nhẹ nhàng của Kỳ thiếu đánh cho không lực đáp trả, vất vả quay đầu bước đi."
Mặt Tần Thuật nháy mắt vặn vẹo, gã sẽ không giải thích cho người ngoài nghe rằng gã quay đầu bước đi là vì không lâu trước đó cá cược thua Kỳ Dịch Niên, kẻ thua trong vòng một tháng nhìn thấy kẻ thắng nhất định phải gọi bằng bố, vì thế Kỳ Dịch Niên mới dọa gã lui được.
Gã cũng không biện hộ về chuyện Kỳ Dịch Niên với người ngoài, nghe vậy chỉ mỉm cười âm trầm, nói: "Đáng tiếc bây giờ không có Kỳ Dịch Niên nào che chở cậu nữa, dù tập đoàn Phó thị có tiền đến mấy thì làm sao, dân đấu không lại quan, tôi muốn sửa lưng cậu cũng chả mất một giọt mồ hôi."
Việt Từ yên lặng đứng bên cạnh nghe bọn hắn giơ thương múa kiếm, còn thỉnh thoảng bình phẩm, thằng da trâu này chém gió to, hiện giờ Phó Bồi Uyên không phải thiếu niên tiểu Phó mới chấp chưởng Phó thị phải giúp công ty thu dọn rắc rối năm xưa nữa, lấy quyền thế địa vị hắn bây giờ, nếu đánh nhau thật, chỉ có thể là kết quả lưỡng bại câu thương.
Phó Bồi Uyên nghe gã nhắc tới cái tên đó, con ngươi đen bỗng biến hóa kỳ lạ, lặng lẽ quấy lên bão tố, hắn tựa hồ suy nghĩ, nói thản nhiên: "Hóa ra Tần thiếu cũng biết Kỳ Dịch Niên đã không còn, một khi đã thế sao phải tìm một kẻ như Hà Ngọc làm thế thân để tán gẫu an ủi, hành vi yếu đuối đó thật không giống Tần thiếu."
"Chuyện giữa tôi và Kỳ Dịch Niên không cần cậu tốn sức quan tâm!" Mặt Tần Thuật âm trầm như tích ra nước, gã "À" một tiếng, giọng mềm nhẹ thong thả lại làm người cảm thấy bị ép đến hít thở không thông: "So với quan tâm những chuyện không liên quan đến cậu, không bằng nhìn xem, bây giờ không có người giúp, tập đoàn Phó thị mất bao lâu là bị niêm phong?"
Việt Từ nghe không nổi nữa, các chú cãi tới cãi lui cứ mỗi câu lại một tiếng Kỳ Dịch Niên, có biết anh đây đang đứng chỗ này không hả, hơn nữa lúc nào thì mấy lời lẽ vớ vẩn vô nghĩa đó có thể đuổi thằng chó điên Tần Thuật này đi chứ?
Anh nhướn mi mắt, nói ra một câu chọc đúng tim Tần Thuật: "Tần thiếu, anh nói thế không đúng rồi, Kỳ Dịch Niên với anh thì có chuyện gì chứ? Chuyện giữa cha với con à?"
Ầm ầm!
Câu ấy tựa như tiếng sét đánh ngang tai Tần Thuật, gã quay đầu, vẻ mặt bình tĩnh, ánh nhìn Việt Từ như một thanh lợi kiếm đâm xuyên người khác, gã kéo kéo khóe môi, híp mắt, gằn từng chữ một: "Cậu nói cái gì?"
"Nghe nói Tần thiếu đánh cuộc thua hắn, mỗi lần gặp mặt phải gọi bằng bố, anh có gọi không?"
Tần Thuật nhìn anh, trong khoảnh khắc, tâm tư luân chuyển liên hồi, người biết chuyện này không nhiều, ai nói cho cậu ta biết? Quý Trạch Hàn? Hay Lận Tình? Nhưng vì mục đích gì chứ?
Gã a một tiếng nho nhỏ, khôi phục sắc mặt bình thường, giọng nói lại cực kỳ âm độc: "Hắn đã là một người chết, sao hả, cậu muốn nhắc tới người cùng chôn mãi dưới đất giống hắn sao?"
"Cũng không phải." Việt Từ chậm rãi nói: "Chỉ là thấy anh không câu nào rời Kỳ Dịch Niên nên nghĩ anh nhung nhớ bố Kỳ, định dẫn anh đến mộ Kỳ gia thăm bố."
....
Ở một chỗ trong yến tiệc, Dương Đào nhìn chằm chằm cuộc tranh chấp không nháy mắt, lấy vị trí ba người Phó Bồi Uyên, Việt Từ, Tần Thuật làm trung tâm, trong vòng năm thước không ai dám đến gần, nhưng đại đa số khách khứa đều lặng lẽ hóng xem, dù gì bên đây cũng là Phó Tam gia, bên kia lại là chó điên Tần Thuật nổi tiếng giới cách mạng, hai người này đối chọi gay gắt nhất định sẽ long trời lở đất.
Có điều ngoài ý muốn, cuối cùng lại là Việt Từ khiến Tần Thuật không cách nào đáp trả, bọn họ đứng xa nên không nghe rõ, nhưng nhìn vẻ mặt mỗi người là biết, Tần Thuật đang bị vây ở thế hạ phong, mà còn luôn ở thế hạ phong lâu rồi.
Việt Từ này, lợi hại.
Dương Đào biết nội tình hơn người ngoài nhiều, càng quen nhìn cái cảnh tượng này, trước kia Tần Thuật cũng luôn đến khiêu khích Kỳ Dịch Niên rồi bị đánh cho không đường chống trả như vậy, thế nhưng vẫn cứ làm không biết mệt.
Làm bọn họ đều phải hoài nghi, liệu Tần Thuật có phải là kẻ cuồng bị ngược.
Cô đang đứng xem, bên cạnh bỗng có thêm một người từ lúc nào, tiếng người đàn ông mang theo nghi vấn rất tự nhiên, hỏi: "Người đứng giữa Phó Tam gia và Tần Thuật là ai vậy?"
Dương Đào giật mình, quay đầu nhìn mới biết là Lận Tình, thả lỏng đáp: "Đó là Việt Từ, nhân vật chính của bữa tiệc này đấy."
Nói xong thì có phần không biết nói gì nữa, cái tên nhà anh, đã chẳng phân biệt được ai với ai mà còn đi theo tôi dự tiệc làm quỷ gì.
Lận Tình thản nhiên nhìn cô, nói một câu ý vị sâu xa: "Cô đang có chuyện giấu tôi."
Dương Đào giật thót tim, trong lòng nghĩ thầm người đàn ông này ngày càng sắc sảo, ngoài mặt lại lắc đầu, giọng vững vàng bình tĩnh: "Không có, anh nghĩ nhiều."
Lận Tình nói: "Việt Từ này, rất giống hắn."
Dương Đào chột dạ cụp mắt: "Anh có ý gì?"
"Hắn để lại con nối dõi à?" Lận Tình nói nhỏ: "Hắn không thích phụ nữ, hay là thụ tinh nhân tạo?"
"Hả?" Dương Đào thở phào, lại cảm thấy câm nín: "Anh nghĩ nhiều rồi, Việt Từ năm nay hai mươi ba, nhỏ hơn hắn mười tuổi, Sếp có lợi hại đến mấy thì cũng không cách nào mười tuổi đã sinh con."
Ngờ đâu cô vừa dứt lời, Lận Tình lập tức tiếp câu: "Nếu vậy, tại sao cậu ta lại biết chuyện giữa Dịch Niên và chó Tần rõ như lòng bàn tay?"
Khốn... đang chờ cô đây mà!
Mới mấy câu đã dồn Dương Đào á khẩu, cô giả ngây giả ngốc: "Rõ như lòng bàn tay cái gì, tôi có biết đâu."
Lận Tình cười khẽ, cũng không vạch trần cô: "Thật không, vất vả cho cô."
Sau khi Lận Tình đi, Dương Đào xoa xoa trán, lòng không ngừng kêu khổ, Lận tổng nhỏ bé của bọn họ đã không còn là cậu trai ngây thơ ngốc nghếch ban xưa nữa rồi, bây giờ trông bộ dạng thâm trầm tính tình kỳ quặc, quả thực hù người ta sợ chết khiếp!!
Cô có dự cảm, vỏ bọc của sếp e là không khoác nổi nữa.
....
Bên kia, sau khi đuổi Tần Thuật đi, Việt Từ lên phòng nghỉ trên tầng ngồi như không có việc gì, trong lòng rõ ràng nổi sóng to gió lớn, ngoài mặt vẫn trấn định tự nhiên rót cho mình một chén rượu nhẹ.
Phó Bồi Uyên ở bên cạnh anh nói: "Tần Thuật thích thầm Kỳ Dịch Niên rất nhiều năm."
Chén rượu trong tay Việt Từ hơi lung lay, tuy có đoán trước nhưng vẫn cảm thấy như sét đánh ngang tai, anh gắng gượng cầm chắc chén rượu đưa lên miệng, uống một hơi cạn sạch.
Phó Bồi Uyên còn chưa tha cho anh, tiếp tục nói: "Tần Thuật oán hận tất cả những người có quan hệ với Kỳ Dịch Niên, hoặc có thể nói là ghen tị, cho nên mỗi lần Kỳ Dịch Niên có tình nhân mới, gã đều phải không từ thủ đoạn cướp đi."
Việt Từ: "..." Sợ tới mức lại uống một chén rượu để an ủi.
Phó Bồi Uyên: "Gã đã biến thái từ sớm, những tình nhân bị gã cướp về không có kẻ nào bò lên giường gã, gã bắt bọn họ kể lại mọi chi tiết quan hệ giữa họ và Kỳ Dịch Niên, ngay cả chuyện trên giường cũng không ngoại lệ."
Việt Từ tưởng tượng hình ảnh đó, sợ tới mức lại rót một bình rượu để an ủi.
Phó Bồi Uyên bắt chéo hai chân, con ngươi đen thản nhiên nhìn hai má Việt Từ ửng lên vì rượu, sắc đen tràn đáy mắt, hắn bắt đầu tung ra kích cuối cùng: "Gã tuyệt không nghĩ tới, gã tìm nhiều thế thân như vậy, mà chính chủ đứng ở trước mặt lại không thể nhận ra."
Việt Từ bỏ bình rượu sang bên, chống trán nghiêng đầu nhìn Phó Bồi Uyên, bất đắc dĩ nói: "Anh biết khi nào?"
Anh đã sớm nhận thấy, hôm nay Phó Bồi Uyên cố ý dùng Kỳ Dịch Niên để kích thích Tần Thuật, ép gã nói không lựa lời, nhưng mục đích không nhắm vào Tần Thuật, mà nhắm vào anh.
Hơi liên tưởng một chút là có thể đoán được, Phó Bồi Uyên đã biết.
Phó Bồi Uyên trả lời: "Từ lâu rồi."
Việt Từ nhỏ giọng chửi một câu, nằm ngửa trên ghế sa lông không động.
Phó Bồi Uyên biết vì sao anh có điệu bộ này, người đàn ông ấy thẳng thắn cởi mở, bị bất cứ kẻ nào phát hiện thân phận Kỳ Dịch Niên cũng có thể không hề gì, duy chỉ hắn là không được.
Bởi giữa hai người bọn họ, có một câu chuyện lúng túng.
Ánh mắt Phó Bồi Uyên hiện lên ý cười, hắn tiến lên ôm người vào ngực, nhẹ nhàng hôn lên vành tai thanh niên, hạ giọng nói: "Nếu biết sớm sẽ dây dưa không rõ với em, năm đó tôi nhất định đã tự tiến cử mình, không để chúng ta lỡ mất hơn mười năm."
Việt Từ khép mắt, nghĩ thầm năm đó suýt nữa thì ăn vào miệng, kết quả một hồi lầm lẫn khiến anh để người chạy mất, thật đúng là xấu hổ.
Anh ngửa đầu, mặc cho người đàn ông được một tấc tiến một thước hôn cổ mình, cảm giác ngưa ngứa hòa lẫn với tiếng cười khe khẽ của người đàn ông, càng trở nên ghẹo người.
Anh thở dốc, vào lúc Phó Bồi Uyên định được đà lấn tới nắm dây lưng anh, rốt cục không nín nhịn nổi nữa.
Việt Từ mắng một tiếng, không thể không thừa nhận đàn ông chính là loài động vật ăn thịt, rõ ràng hôm nay đã bị hết quả bom này đến quả bom khác nổ cho gần chết, quay đầu ngựa lại bị Phó Bồi Uyên vạch mặt chỉ tên mất hết mặt mũi, thế mà vừa bị hắn trêu một chút, anh đã tức thì cứng lên.
Anh muốn làm hắn, muốn đến trái tim xao động không thôi.
Việt Từ nắm cổ tay hắn, bất ngờ đặt người trên ghế sa lông, mắt hoa đào rực rỡ sáng ngời, anh cúi người, nhìn chăm chú khuôn mặt tuấn tú lạnh nhạt kia, sau đó hôn khẽ lên đôi môi của Phó Bồi Uyên.
Nụ hôn này, triệt để châm lửa dục hỏa hai người.
Phó Bồi Uyên giữ lấy đầu anh, làm nụ hôn sâu thêm.
Sau khi nụ hôn đầu tiên kết thúc, người đàn ông cất giọng trầm khàn sát tai anh: "Việt Từ, giờ đây tôi sẽ không dừng tay đâu."
Việt Từ mỉm cười, cắn hầu kết hắn giống như bắt lấy mạch máu của mãnh thú, liếm liếm nhẹ, anh nói: "Cứ tự dựa bản lĩnh."
Link truyện: wattpad.com/user/buirambut và buirambut.wordpress.com