Việt Từ về nhà thấy phóng khách đang sáng đèn, anh đi vào thì thấy Phó Bồi Uyên đang ngồi trên ghế sa lông, đặc trợ Đoạn đứng bên cạnh, cứ tưởng họ đang thảo luận công việc, ngờ đâu lại nghe thấy đặc trợ Đoạn nói: "Tam gia, đây là danh sách những người mạo nhận làm bạn trai cậu Việt trên Weibo, bốn nam hai nữ, tôi đã bảo phòng quan hệ công chúng liên hệ phía bên kia khóa hết tài khoản tất cả những người này. Còn tiểu thư Lạc đã sớm chia tay với Tấn thiếu, nhưng Lạc gia đã gửi lời nói sẽ quản giáo cô ấy, không cho cô ấy gây thêm chuyện nữa..."
Ngoài ý muốn, Phó Bồi Uyên nghe vậy thì khoát tay áo, nói thản nhiên: "Không cần thiết, sau này không cần tự ý."
Đặc trợ Đoạn ngẩn ra, không nói gì.
Phó Bồi Uyên nghe thấy tiếng động, hướng mắt về phía tiếng bước chân, thấy Việt Từ, hắn nở nụ cười như không cười, đưa tay gọi: "Lại đây."
Việt Từ nhìn đặc trợ Đoạn sâu xa, lại gần theo ý Phó Bồi Uyên, ngay lúc hắn định nắm tay anh kéo vào ngực, đột nhiên nhanh nhẹn xoay người ngồi sang bên cạnh ghế sa lông, vòng tay ôm thắt lưng đối phương một cách thân mật, đặt cằm lên vai Phó Bồi Uyên, bừng bừng hứng thú nhìn danh sách trên màn hình máy tính, giễu cợt: "Có phải Đại Viên Viên rất vui vẻ, thế này là có thể một lướt bắt hết rồi."
Hơi thở ấm áp lặng lẽ truyền đến cổ và vai, tay Phó Bồi Uyên giật giật, hắn xoay người cười như không cười liếc Việt Từ, giọng nói trầm thấp nghe không rõ vui giận: "Đừng sợ, tôi sẽ không làm gì bọn họ."
Việt Từ nhíu mày, có vẻ không tin lắm.
Phó Bồi Uyên di chuột trên danh sách, thản nhiên giải thích: "Những người này trông có vẻ nhảy nhót lợi hại, kỳ thực chẳng mảy may có sức chiến đấu, hoàn toàn không cấu thành tính uy hiếp, không đáng cho tôi phải hao tâm tổn trí đi xử lý."
Giọng hắn đạm mạc, tự coi những người kia là tên hề nhảy nhót, chẳng để cái gọi là dàn tình địch này vào mắt. Nói xong, con ngươi đen thâm thúy nhìn sang, chậm rãi bảo: "So với đề phòng người ngoài vô vị, chi bằng trực tiếp đóng dấu hiệu của tôi lên người em, thế là sẽ không còn ai không mọc mắt đến trêu chọc em nữa."
Xem đi xem đi, câu trước nói rộng lượng như vậy, cuối cùng vẫn chả tránh được tật xấu hẹp hòi thích uống giấm.
Việt Từ buồn cười nghĩ thầm, vừa bất đắc dĩ vừa cưng chiều an ủi: "Gấp cái gì, cháu trai lớn của anh chưa báo cáo lên phương án tôi quyết định chọn à, xem nó đi, anh sẽ vừa lòng."
Phương án này thực điên cuồng, nhưng cũng đồng thời chạm trúng tim anh nhất.
....
Ngày hôm sau.
Phó Cảnh Việt ném lên bàn chứng cứ đã điều tra kỹ, điềm tĩnh nói: "Điều tra ra rồi, đúng là thù do cạnh tranh cái cúp thị đế này, kẻ đứng sau chỉ thị đám người kia là Hà Ngọc."
"Hà Ngọc?" Tư Minh Tu kinh ngạc, khẽ nhíu mày: "Năm ngoái Hà Ngọc mới đoạt giải Chuông Vàng, Chuông Vàng và Bách Hợp đều nổi danh, cậu ta nghĩ sao mà lại muốn mạo hiểm bày mưu hãm hại Việt Từ chứ? Hơn nữa bối cảnh sau lưng cậu ta là gì, đến Phó Tam gia cũng dám bày mưu tính kế?"
Phó Cảnh Việt cười lạnh: "Tham lam, Hà Ngọc này khi cạnh tranh giải Chuông Vàng năm ngoái cũng từng dùng cách tương tự hại đối thủ cạnh tranh, năm nay lại lôi trò cũ ra xài tiếp. Căn cứ tư liệu tôi tra được, cậu ta vẫn luôn coi Kỳ Dịch Niên là mục tiêu, không chỉ diện mạo, hành vi đều bắt chước theo người kia, còn một lòng muốn trở thành truyền kỳ giới giải trí, muốn phim điện ảnh và truyền hình của mình phải đạt được tỉ lệ xem cao ngất, phải làm máy giật cúp thưởng, ba giải truyền hình lớn nhất cậu ta đều muốn thu vào trong túi.
Đáng tiếc cậu ta không có cái số ấy, diễn xuất không qua cửa đành phải giở thủ đoạn lấy về, chuyện tính kế trái lại giỏi, cậu ta nghĩ tung tin gièm pha Việt Từ đồng tính, như thế thì giải Kim Bách Hợp - giải do chính phủ trao, tự nhiên sẽ loại bỏ người được đề cử là Việt Từ, còn một người khác là Sở Nhiên không có địa vị thân phận gì, cơ bản không phải đối thủ của cậu ta."
Giản Đơn lật xem tư liệu, chậc một tiếng, nói: "Fan cuồng à? Trông cũng có mấy phần tương tự với vị ảnh đế Kỳ kia, nhưng cái thần kém quá xa, cùng lắm là bản nhái thấp kém. Tôi nhớ rõ Hà Ngọc này xuất thân từ gia đình bình thường mà, cậu ta có bối cảnh gì mà moi ra được chuyện này, còn không sợ lôi Tam gia vào?"
Việt Từ nhận lấy tư liệu trong tay Giản Đơn, hơi dừng ánh mắt trên ảnh chụp trong tư liệu, trong lòng không dao động, người trông giống anh hẳn có nhiều, một Hà Ngọc này còn thật chưa tính là gì, chẳng qua anh thân ở vị trí này... vẫn thấy hơi quen mắt.
Anh nghĩ nghĩ, hỏi: "Bức ảnh này lấy ở đâu ra?"
"Ở trên Weibo của cậu ta." Phó Cảnh Việt đáp, tiện đà cười lạnh: "Bản thân cậu ta tất nhiên chẳng có lý lịch gì, nhưng kim chủ của cậu ta thì khác, trong thương giới không ai dám liều lĩnh trêu chọc chú nhỏ, nhưng không có nghĩa người ở giới khác không dám."
Những lời này nghe mờ mịt, Giản Đơn lại hiểu ngay: "Kim chủ của Hà Ngọc là thế hệ con cháu của giới chính trị thời cách mạng*?" (*giới chính trị cách mạng: chỉ những người từng có công trong cuộc cách mạng ở TQ, sau đó trở thành những người nắm quyền quan trọng trong hệ thống chính phủ, giống như thế hệ cha ông trong gia đình của Kỳ Dịch Niên)
Phó Cảnh Việt gật gật đầu: "Cho nên cậu ta không sợ, đại khái trong mắt cậu ta, quan hệ giữa Việt Từ và Phó Tam gia cũng giống quan hệ giữa cậu ta và kim chủ, Phó Tam gia sẽ không vì một tình nhân nhỏ mà không để ý núi dựa sau lưng cậu ta, vậy nên mới ra tay với Việt Từ."
Giới chính trị cách mạng...
Mí mắt Việt Từ nhảy lên bình bịch, có loại dự cảm không tốt, thậm chí còn chẳng nghe hết mấy người kia nói gì.
Giản Đơn bĩu môi, lười nhác nói: "Vậy làm sao bây giờ, cậu hỏi Tam gia xem xử lý thế nào chưa?"
Phó Cảnh Việt mỉm cười trào phúng: "Bây giờ nên làm gì thì làm thế ấy, blogger bịa đặt kia đã bị bắt lại, chạy không thoát năm năm tù giam, về phần Hà Ngọc, chú nhỏ nói nghe thím nhỏ sai sử, muốn xử lý thế nào cũng được, không cần cố kỵ người sau lưng Hà Ngọc."
Giản Đơn tò mò hỏi: "Thế, rốt cục vị kim chủ kia là ai?"
"Không biết, nhưng hẳn là chú nhỏ đoán được." Phó Cảnh Việt đáp, lại hỏi Việt từ đang có vẻ không yên lòng: "Thím nhỏ, thím nói sao? Muốn xử lý Hà Ngọc này như thế nào?"
Việt Từ phục hồi tinh thần: "Hửm? Vậy cứ tiến hành theo kế hoạch đi."
"Vâng, tuân lệnh." Giản Đơn nghe vậy xoa tay, vẻ mặt hưng phấn: "Giao cho tôi đi, cuộc phản kích bây giờ mới bắt đầu."
Việt Từ không có nhiều hứng thú với việc phản kích, ánh mắt anh vẫn dừng trên tấm ảnh, nhìn khối kiến trúc quen thuộc sau lưng Hà Ngọc, rốt cục nhớ ra là chỗ nào, đó không phải căn biệt thư ở ngoại ô mà trước kia Kỳ Dịch Niên thường cùng nhóm bạn thân trong giới nghệ sĩ Bắc Kinh tụ tập sao!
Giới chính trị cách mạng, biệt thự ngoại ô, Hà Ngọc hơi tương tự với Kỳ Dịch Niên, cùng việc Hà Ngọc điên cuồng muốn bắt chước anh, xâu chuỗi tất cả những thứ đó, khiến anh có dự cảm thật sự không tốt.
....
Ai cũng không ngờ, vốn dĩ chỉ là một chuyện nhỏ minh tinh bị đồn thổi lộ tính hướng, lại càng ngày càng nghiêm trọng, đến nỗi kéo hết toàn bộ cộng đồng đồng tính luyến ái liên lụy vào, mấy năm nay internet phổ biến, mọi người không ngừng tiếp xúc với nhiều thứ mới mẻ, hơn nữa còn có sự lan truyền của hủ trợ giúp, đồng tính luyến ái đã không còn là thứ chỉ dám giấu trong bóng tối như xưa nữa. Tất nhiên, đó là đối với người bình thường, trước đấy, vẫn rất nhiều cư dân mạng không thể chấp nhận nhân vật của công chúng là đồng tính, và sự việc lần này khiến tất cả mọi người nương theo cơn gió của Việt Từ mà lên tiếng ầm ĩ.
Chủ đề #đồng tính luyến ái vô tội#, #phản đối kỳ thị tính hướng# cứ thế nóng rần rần không giảm, chuyện đến nước này, Việt Từ là đồng tính hay dị tính đã không quan trọng, quan trọng là tính hướng của bất kỳ một người nào đều không cần người ngoài can thiệp.
Ngay thời điểm trận chiến internet đang hừng hực khí thế, lễ trao giải Bách Hợp cũng đến, tới buổi tối, minh tinh đủ các cấp bậc đều hội tụ tại lễ trao giải, chờ đợi tuyên bố kết quả.
Mà lúc này, mấy người cạnh tranh giải thị đế lại có phản ứng khác nhau.
Trước khi xuất phát, tâm trạng Việt Từ vẫn luôn có vẻ không giống bình thường, khiến Tư Minh Tu cứ liên tục hỏi: "Làm sao thế? Không khỏe ở đâu à?"
"Không có." Việt Từ lắc đầu, nhìn thoáng qua thời gian, đột nhiên hỏi: "Các anh tiến hành kế hoạch thế nào rồi?"
Giản Đơn đắc chí đầy mặt: "Hết thảy thuận lợi, chờ xem đi."
Việt Từ nhướn mày: "Cậu chắc chắn cậu ta sẽ dùng thứ kia trong ngày quan trọng như hôm nay à?"
"Chắc chắn." Giản Đơn khẳng định: "Thứ kia gây nghiện mạnh, cách sáu tiếng phát tác một lần, nếu cậu ta không muốn lộ trò hề trên lễ trao giải thì tất sẽ dùng một lần trước khi bước ra, để đảm bảo không xảy ra việc ngoài ý muốn."
Dựa theo phương án đã bàn trước, nếu đã trả đũa phải trả gấp bội, nên bọn họ điều tra hết từ đầu đến chân Hà Ngọc, phát hiện người này nghiện ma túy, đương nhiên sẽ bố trí theo hướng đó.
Phương pháp đả kích một người cực kỳ tàn nhẫn, chính là khiến kẻ đó hy vọng rồi lại thất vọng, nên bọn họ cố tình làm vào ngày trao giải, để đến lúc cậu ta tưởng rằng đã trở thành người thắng cuộc, lại đột nhiên rơi xuống địa ngục, như vậy mới khiến cậu ta cảm nhận được nỗi thống khổ lớn nhất.
....
Hà Ngọc ngồi trên ghế hóa trang, từ từ nhắm hai mắt mặc cho nhân viên vẽ loạn trên mặt, bản thân y vốn có năm phần tương tự với vị ảnh đế ngày xưa, sau khi cật lực hóa trang, độ tương tự lập tức cao lên bảy phần, hơn nữa y còn cố sức bắt chước sự cuồng nhiệt với sự nghiệp gần giống đối phương, đó mới là thiết lập căn bản của y.
"Thầy Hà, hóa trang xong rồi."
Nghe tiếng nhân viên, Hà Ngọc mở mắt, nhìn chính mình vừa quen thuộc vừa xa lạ trong gương, y kéo kéo môi, đột nhiên hỏi người đại diện bên cạnh: "Tần thiếu sẽ tới chứ?"
Người đại diện nghe y hỏi đột ngột thì hoảng sợ, nhìn quanh quất rồi ghé sát lại hạ giọng cảnh cáo: "Nói nhỏ tí đi tổ tông, đừng nhắc tới anh ta trước mặt công chúng... Được được được tôi nói, đừng nhìn tôi như vậy, anh ta nói sẽ đến, sẽ về! Cậu cứ chuẩn bị cho tốt đi, lần này giải nam chính xuất sắc nhất không thuộc về cậu thì chẳng thuộc về ai hết, đến lúc đó cậu đứng ở trên đài, hào quang tỏa ra vạn trượng, sức hút bắn ra bốn phía, Tần thiếu tuyệt đối không dời nổi tầm mắt!"
Không dời nổi tầm mắt? Chỉ sợ không phải nhìn y, mà là nhìn cái kẻ đã chết kia.
Hà Ngọc cười lạnh trong lòng, có điều chẳng sao cả, y và Tần thiếu là nhu cầu đôi bên, đối phương mê luyến một người chết, y dựa vào đùi lớn đối phương sớm muộn cũng sẽ trở thành người đứng đầu giới giải trí Hoa ngữ. Không nói xa thì nói gần, ngay như tên Việt Từ kia dù có phá vỡ kế hoạch của y thì cũng làm gì được, vẫn chả thể rửa sạch ô danh đồng tính dính trên lưng, kể cả cậu ta có biết do y làm thì cũng làm sao, sự việc đã qua nửa tháng, không phải Phó Tam gia kia đến một cái rắm cũng chẳng thèm đánh đấy sao?
Thế là đủ thấy, dân đấu không lại quan, dù Tần thiếu hơi điên, nhưng cờ của anh ta thì vẫn dùng tốt lắm.
Nghĩ đến đấy, Hà Ngọc bỗng cảm thấy tâm tình vui sướng, y ngâm nga hát, gật đầu chẳng chút để ý, sau đó lại mau ngáp một cái có vẻ khốn đốn, người đại diện thấy thế thức thời đuổi hết người trong phòng hóa trang ra ngoài, lấy trong túi ra một gói bột phấn để trước mặt y, dịu dàng dỗ: "Hút đi, lát nữa dự giải tinh thần mới rạng rỡ."
Hà Ngọc nhận lấy, nhẹ nhàng như thể đang vuốt ve đồ quý giá, mà không biết đó là khởi đầu cho hết thảy bất hạnh của y.
....
Giải Kim Bách Hợp năm nay náo nhiệt hơn năm ngoái, một diễn viên được đề cử nam chính xuất sắc nhất mới bị lộ ra là đồng tính luyến ái, trên Weibo diễn ra cuộc chiến phản đối kỳ thị oanh oanh liệt liệt, như kiểu nếu bọn họ vì thế mà trao cúp cho người khác thì chắc chắn sẽ có chuyện vậy; vất vả mãi mới đến ngày trao giải, lại không nghĩ rằng một diễn viên được đề cử khác là Hà Ngọc cũng gây nên một tin tức bùng nổ ngay tại thời khắc đi trên thảm đỏ.
Dưới ánh mắt vạn người chú mục, Hà Ngọc vốn rảo bước tiến vào hội trường một cách kiêu ngạo tự mãn, lại không ngờ cảnh sát lập tức xông vào, tuyên bố nhận được thông báo có người hút thuốc phiện, mà người này chính là Hà Ngọc.
Trước mắt bao người, sắc mặt Hà Ngọc trắng bệch, toàn bộ người có mặt ồ lên.
Link truyện: wattpad.com/user/buirambut và buirambut.wordpress.com