Trong phòng lặng ngắt như tờ.
Mặt Phó Bồi Diệp dại ra, trong đầu không ngừng vọng tiếng "con ta con ta con ta con ta con ta", hóa ra bọn họ là cha con, vậy vừa rồi hắn đã nói với Knox cái gì đấy?
Không, hắn đã mất trí nhớ, hắn không nhớ mình vừa nói gì hết cả, càng từ chối thừa nhận mình vừa đào hố chôn thằng em, chính miệng nói ra quan hệ giữa nó và Việt Từ cho ông bố vợ trông bộ tức giận đến nỗi muốn nổ ngay tại chỗ...
Dexter Knox đúng là bị chọc giận đến phát nổ, sai Clare giúp đưa mình ra ngoài, lửa giận hừng hực thiêu đốt lý trí của hắn gần như không còn, giờ này khắc này hắn chỉ có một suy nghĩ: giết chết lão già dám nhúng chàm con hắn!
Khác với dạng như Phương Trung Quy, Lô Khê, đó đều là mấy nhóc tình nhân chạy đến dán lấy Bunny tranh đoạt sự sủng ái, chỉ cần con hắn vui là được. Nhưng Phó Bồi Uyên thì khác, hắn lớn hơn Bunny ước chừng mười tuổi, còn là cha nuôi của thằng đểu Phó Tấn, như vậy xem ra năm đó khi Bunny ở bên Phó Tấn, quan hệ ở trong còn có nội tình khác, nói không chừng chính là hai cha con chúng cấu kết với nhau bí mật dùng con hắn làm công cụ tiết dục, việc như thế há có thể nhịn!
Loại người ngồi ngôi cao có quyền thế ngập trời lại ngoan độc như Phó Bồi Uyên, lão già biến thái ấy, nếu nói hắn đối xử với Bunny thật lòng thì mới là chuyện cười cho thiên hạ, nhìn kiểu gì cũng là hắn ỷ quyền thế hiếp bức con hắn, Bunny bị hắn khinh rẻ làm nhục không phản kháng được tí nào!
Nhục nhã vô cùng!
Mệt cho hắn còn xem bộ dạng điềm tĩnh thanh cao, thong dong hào sảng của Phó Bồi Uyên mà sinh lòng hảo cảm, coi đối phương là bạn bè, cuối cùng hóa ra tất cả đều là giả bộ, bên trong gã đàn ông này rõ ràng ẩn giấu xấu xa, khắp người tục tĩu dơ bẩn, thấy tướng mạo Bunny xuất sắc thì nổi lòng tham, hắn không giết chết thằng vô liêm sỉ đó thì thật phải xin lỗi Felix!
Dexter Knox hùng hổ chuẩn bị xuất phát, kết quả chưa tới cửa đã chạm mặt Phó Bồi Uyên đi đến, xe lăn ngừng một chút, con ngươi hắn co rút lại, lập tức cười lạnh: "Phó Bồi Uyên, mày còn dám xuất hiện trước mặt ta!"
Thấy thái độ hắn thế, Phó Bồi Uyên liền đoán được đối phương đã biết quan hệ giữa mình với Việt Từ, vậy cũng có thể hiểu được hành vi nóng nảy này. Hắn không nhìn ông anh trai đang ra sức nháy mắt báo hiệu cho mình với vẻ mặt tận thế đến nơi, giữ trấn định gật nhẹ đầu tự nhiên với Dexter Knox, cười nhạt nói: "Ngài Knox, nếu biết ông đến nước Hoa, tôi chắc chắn sẽ không đợi hôm nay mới đến chào hỏi..."
"Pằng!"
Chưa dứt câu, Phó Bồi Uyên linh mẫn nghiêng người, viên đạn sượt qua hắn ghim vào tường, phát tiếng vang kịch liệt. Nhìn thoáng qua viên đạn trên tường là biết Knox không lưu tình nửa phần, điệu bộ như nước với lửa khiến Phó Bồi Uyên lộ vẻ bất đắc dĩ.
"Tam gia!" "Đ*! Knox ông dám động thủ?!"
Phó Bồi Diệp mắng một tiếng vọt lên dẫn đầu, đoàn người hắn mang đến cũng nhanh chóng chắn trước Phó Bồi Uyên, cả đám cầm súng nhắm ngay Knox đối diện, mặt lộ cảnh giác mắt ôm sát khí, chỉ đợi Phó Bồi Uyên ra lệnh là sẽ bắn người thành đần ngay.
"Muốn động thủ?"
Clare mỉm cười vặn vẹo, nhóm thuộc hạ gia tộc Knox sôi nổi nhắm ngay nòng súng vào mục tiêu, họng súng tối như mực phiếm ánh sáng lạnh băng, giữ thế đối chọi.
"Tránh ra." Phó Bồi Uyên vẫy lui những người chắn phía trước, thong thả bước lên trên, không sợ hãi màn tập kích đột ngột lúc nãy chút nào, hắn nhìn vẻ mặt Dexter Knox âm ngoan, mở miệng nói: "Ngài Knox, về việc giữa tôi và Việt Từ, thật xin lỗi vì đã không nói trước với ông, bởi trước hôm nay tôi cũng không biết hai người là cha con ruột."
Không bắn trúng được Phó Bồi Uyên, Dexter Knox cũng không nổi giận, mắt lam hiểm ác tập trung hung hãn nhìn người, không thèm để ý lý do của hắn, tàn bạo nói: "Phó Bồi Uyên, ta nhận ra ta thật sự coi thường mày, đến con của ta cũng dám lăng nhục, chỉ bằng phần gan góc này mày đã xứng là một nhân vật."
Phó Bồi Uyên khẽ nhíu mày, nghe ra sự hiểu lầm trong lời hắn, điềm tĩnh giải thích: "Không gọi là lăng nhục được, tôi và Việt Từ quan hệ ngang hàng nhau, ở đây có hiểu lầm, ngài Knox không ngại nghe tôi giải thích một chút rồi hẵng nói."
"Mày còn định nói hai đứa đang yêu nhau à?" Dexter Knox cười lạnh, giọng điệu không tốt: "Phó Bồi Uyên, mày cho ta là kẻ ngốc đến lời như vậy cũng tin, hay cảm thấy ta đứng trong lãnh thổ nước Hoa sẽ không dám lật mặt với mày? Ngang hàng? Mày lớn hơn nó hơn mười tuổi, còn là cha nuôi bạn trai cũ của nó, loại quan hệ này có thể gọi là loạn luân chưa? Nói ngang hàng cái gì, đừng dựng lá chắn che cái thú ham mê dơ bẩn đó của mày!"
"Tôi không có bất cứ thú ham mê nào như ông nói cả, Việt Từ là Việt Từ, tôi thích em ấy không liên quan gì đến người nào khác."
"Người cầm quyền tập đoàn Phó thị Phó Tam gia thích nhiều vô số kể chứ gì!"
"Knox, tôi nghĩ ông không đến nỗi chưa nghe qua cách tôi làm người, trước Việt Từ, tôi chưa bao giờ chạm vào bất cứ ai, sau em ấy tôi cũng sẽ không gặp gỡ bất cứ người thứ hai nào, tôi chỉ thích một em ấy!"
"Mày một thằng già ba mươi tuổi chỉ thích thân thể tươi trẻ của nó!"
Dexter Knox nói chuyện gây sự khiến mặt Phó Bồi Uyên trầm như nước, hắn không giải thích lại nữa, trong con ngươi sâu thẳm quấy lên sóng gió động trời, miệng đóng mở, ngữ khí kiên định mang sức mạnh chân thành đáng tin cậy: "Tôi thích mọi thứ của em ấy, bao gồm cả thân thể và linh hồn, người này là của tôi, bất kể ông nghĩ hay làm thế nào, có thể chấp nhận hay không, em ấy đều chỉ có thể là người của tôi."
Knox là cha ruột Việt Từ, cho nên hắn có nghĩa vụ thể hiện cho đối phương thấy sự coi trọng và quan tâm của mình đối với Việt Từ, nếu không phải vậy, dạng đàn ông tự phụ đạm mạc như Phó Bồi Uyên sao có thể đứng trước mặt công chúng, làm như trò khôi hài trong mắt kẻ khác, đi phân tích tình cảm của mình từng câu từng câu một. Việc làm công toi như thế đối hắn mà nói sao lại không khuất nhục khó chịu đựng, nhưng vì Việt Từ, hắn có thể chấp nhận.
Có điều nếu đối phương vẫn cứ không tin, vậy không còn gì để nói.
Dexter Knox đích xác không tin, vị cha già lửa giận ngút trời coi toàn bộ lời lẽ của Phó Bồi Uyên thành sự biện hộ bất lực, tức thì bị thái độ kiên quyết của Phó Bồi Uyên chọc giận, trên mặt hắn nở nụ cười khát máu, giống như quỷ thần đến từ địa ngục: "Một người chết mà thôi, này không thể do mày được."
Thấy Knox không thèm bận tâm giương súng chĩa về Phó Bồi Uyên, những người có mặt lập tức biến sắc, nhưng ngay thời điểm tình hình đang hết sức căng thẳng, một bàn tay bỗng nhiên giáng xuống nhanh gọn đoạt lấy súng trong tay Knox, "cùm cụp" một tiếng khóa luôn nòng súng lại rồi đặt lên bàn trà, nhất thời khiến mọi người kinh ngạc không thôi.
Dexter Knox dại mặt ra nhìn hai tay trống không, ngẩng đầu lên hung tợn nhìn đứa con trai cà lơ phất phơ, nói lạnh lùng: "Bunny, đưa súng đây, con càn quấy cái gì!"
Việt Từ thở dài: "Cho dù ông là bố tôi, cũng không có lý nào lại đánh chết bà xã của tôi chứ, thôi được rồi, om sòm cũng om sòm rồi, mau nghỉ chút đi."
"Con nói gì hả?" Dexter lộ vẻ không thể tin, hắn chỉ tay về phía Phó Bồi Uyên: "Lão già này lăng nhục con như thế, con còn không cho ta đánh chết hắn, hay con đã bị tra tấn thành hội chứng Stockholm rồi?"
Một câu một chữ "lão già kia", Việt Từ nghe phá lệ chói tai, cái trán thình lình nổi gân xanh, anh quay đầu, thấy vẻ mặt Phó Bồi Uyên không biết lúc nào đã rút đi nét lạnh lùng, chuyển thành hơi mỉm cười nhàn nhạt, cũng không biết đang đắc ý những gì.
Anh tiến lên hai bước, một phen nắm cổ áo người đàn ông, nhắm ngay đôi môi mỏng kia thơm hai cái, quay đầu, mặt không đổi sắc nhìn Dexter Knox, nói: "Bây giờ nhìn rõ rồi chứ, lão già kia cái gì, đây là bà xã tôi, là bảo bối tôi che chở, không phải nơi để ông trút giận, bất mãn gì thì mau về nước mà tìm bà xã ông, đừng diễn kịch Quỳnh Dao trên người tôi, vất hết mặt mũi ra tận vũ trụ."
Dáng điệu này hoàn toàn là che chở người ta dưới cánh của mình, có chỗ nào là không tự nguyện, rõ ràng cực kỳ để tâm.
Anh nói xong, cảm thấy mỹ mãn buông cổ áo Phó Bồi Uyên trong lúc Dexter Knox tỏ ra hỗn độn trước gió, không nghĩ rằng người đàn ông này lại thuận thế ôm chặt eo mình, bá đạo ghì anh vào ngực, dường như có người yêu trong ngực liền tràn đầy tự tin, hắn cười nhẹ nói: "Ngài Knox, tôi nghĩ đợi sau khi ngài bình tĩnh lại, chúng ta có thể nói chuyện tử tế, hóa giải hiểu lầm. Tôi biết ngài quan tâm Việt Từ, tôi cũng giống thế, chúng ta đều không đành lòng để em ấy khó xử, tranh chấp lẫn nhau là đại hạ sách, việc có thể giao tiếp bằng ngôn ngữ thì không nên dùng bạo lực, ngài nói xem phải không?"
Dexter Knox kinh ngạc nhìn tư thế hai người thân mật, mãi lâu sau mới dùng giọng nói mềm nhẹ hỏi Việt Từ: "Con thích hắn?"
"Thích, vô cùng thích." Việt Từ trả lời thản nhiên: "Tuy không biết ông bổ não ra những màn kịch quỷ quái gì, nhưng tôi có thể thẳng thắn nói với ông, tôi chưa bao giờ là người phải nhẫn nhục chịu đựng vì bị ai đe dọa, tôi hẹn hò với Phó Bồi Uyên là vì tôi thích hắn. Được rồi, chuẩn bị xuất phát thôi, đừng để trễ thời gian đã định, nhanh về tìm bà xã ông đi."
Thân phận cha ruột nguyên thân nhìn chung khiến Việt Từ khó tránh có chút bó tay bó chân khi đối xử. Anh vốn tưởng Dexter Knox nổi điên xong sẽ suy nghĩ lại, ai ngờ hai người họ ban đầu khắc khẩu, không chỉ không nói rõ mà càng về sau càng ầm ĩ đến không chết không thôi, quả thực làm người ta đau đầu.
Nếu đây là đồng chí cha ruột Kỳ Tồn Kiếm của anh, căn bản chưa đến trò khôi hài vừa rồi thì đã bị anh oán thán đến không tìm được Đông Tây Nam Bắc!
Có điều Việt Từ phát hiện, băn khoăn nhiều quá cũng không tốt, cứ làm theo bản tính lại giải quyết được vấn đề một cách đơn giản, phát hiện này nhất thời làm anh sung sướng cả người.
Nhưng anh sung sướng, ngài Knox lại không sung sướng nổi, hắn hốt hoảng nhìn con trai bị heo ôm, trong đầu còn không ngừng hiện ra hình ảnh con trai lấy con heo kia về làm vợ, không nhịn được suy sụp hỏi: "Con thích gì ở hắn? Cho dù thích già thật, dạng người tuổi này mà có gia đình trong sạch, diện mạo vừa ý lại ngoan ngoãn nghe lời, bố có thể sắp cho con một đống, con chơi chán thì thôi!"
Việt Từ nhíu mày, không chút lưu tình đánh vị cha già một đòn nghiêm trọng: "Không chỉ tuổi, còn phải có diện mạo đẹp trai sáng sủa không thua tôi tí nào, để tôi nhìn đẹp mắt, khí chất phải hơn người, trầm tĩnh hào sảng ung dung tiêu sái, phải có quyền cao chức trọng, địa vị tôn quý không chỉ bảo vệ được tôi mà còn có thể mặc tôi cần tôi cứ lấy, xem mà sắp đi, có bao nhiêu lấy bấy nhiêu. Bố, nếu bố thật sự muốn chia rẽ hai chúng con, bố cũng có thể tự tin tiến cử mình."
Nói xong câu cuối, cảm giác thấy vòng tay bên hông siết chặt lại, tựa hồ thầm cảnh cáo.
Việt Từ giật khóe miệng, liếc nhìn khuôn mặt bình tĩnh của người đàn ông, nghĩ thầm cmn anh sẽ không tin thật đấy chứ?
Vô luận Phó Bồi Uyên tin hay không, nhưng phen chửi tục này vừa dứt, ngài giáo phụ Mafia nước Y đã hoàn toàn ngây dại, thậm chí con trai rốt cục cũng gọi mình là bố cũng quên không vui mừng, gương mặt luôn âm trầm khiến người ta phải lui quân nhượng bộ lúc này đang bày ra một bộ trợn mắt há hốc mồm, mãi lâu sau mới phản ứng kịp, thế mà hành động đầu tiên lại là lùi xe lăn về sau hai bước, nghiến răng nghiến lợi mắng: "Thằng ngỗ nghịch, nằm mơ đi!"
... Tin thật kìa.
Việt Từ thực đau trứng, hơn nữa khi anh nhìn bốn phía thấy dù là người phe Knox hay phe Phó Bồi Uyên đều ôm vẻ mặt khiếp sợ thì càng thêm đau trứng, trông anh thú tính như vậy à, thuận miệng nói một câu mà ai nấy đều tin theo!
Nhưng lúc này rồi cũng chẳng đoái hoài làm gì những thứ đó, thân là đại tổng công, anh lấy tư thế mạnh mẽ bảo vệ bà xã mình trước mặt bố chồng, thành công làm Dexter Knox đánh mất suy nghĩ muốn liều mạng với Phó Bồi Uyên, thậm chí tuyên bố: "Thu dọn đi, chuẩn bị đến sân bay, những việc khác về rồi nói tiếp."
Việt Từ không dị nghị gì với việc đó.
Trò khôi hài kết thúc, Phó Bồi Diệp dẫn đội quân tới thế nào thì phắn về thế đó, trước khi về thoáng liếc Việt Từ, làm như gặp quỷ mà gấp gáp xông thẳng ra ngoài, kéo theo một đám đàn em cũng mặt mày như gặp quỷ đằng sau.
Người phía gia tộc Knox cũng thực hoảng sợ khi đối mặt tiểu thiếu gia, lúc ra cửa toàn bất giác tránh anh, hận không thể dán tường mà chạy, chỉ sợ không lưu ý một cái liền lọt mắt tiểu thiếu gia, sau đó bị giáo phụ dùng súng bắn thành tổ ong vò vẽ.
Dexter Knox tùy ý cho Clare giúp mình ra ngoài, thấy phòng khách chỉ còn anh và Phó Bồi Uyên, vậy mà không nói gì ngăn cản, ngược lại nhìn anh một cái cực kỳ rối rắm, hờn hờn dời tầm mắt, bảo: "Bunny, nắm chắc thời gian."
Trước khi đi, lại nhịn không được liếc Phó Bồi Uyên bằng ánh mắt phức tạp, bên trong bao hàm vô số nội dung, địch ý, cáu giận, còn có... thương hại.
Việt Từ quả thật bị thái độ đám người nọ khiến cho hỗn độn trong gió, anh co rút khóe miệng, thì thầm một tiếng: "Đến mức đó cơ à..."
Phó Bồi Uyên thản nhiên nhìn anh, nói: "Một tuần, đừng ở ngoài chơi quên ngày về, cách cha em xa một chút."
Việt Từ: "..." Douma?
"Tôi tôn kính hắn là dựa trên tiền đề hắn là cha ruột em, nếu giữa hai người xuất hiện điều gì ngoài quan hệ phụ tử..." Phó Bồi Uyên đưa tay miết môi anh, giọng nói hạ thấp ôn hòa lại chứa đầy cảm giác bức bách: "Tôi đây sẽ không có chút lưu tình nào đối với hắn."
Việt Từ lẳng lặng nhìn hắn, hồi lâu sau mới âm u hỏi: "Tôi trông giống kẻ tâm thần mất trí lắm à?"
"Không có là tốt nhất." Phó Bồi Uyên bị vẻ u oán của anh lấy lòng, sự nôn nóng hóa thành dịu dàng tràn ngập, đáy mắt hắn mỉm cười, dưới thái độ bất mãn của Việt Từ, đột nhiên hỏi: "Vừa nãy hắn gọi em là gì? Bunny? Thỏ Thỏ?"
Việt Từ: ... ... ... ... ... ... ...
Link truyện: www.wattpad.com/story/181342655-hướng-dẫn-cách-vạn-nhân-mê-lật-kèo
Hihi, bác Knox não bổ hơi bị nhiều, hai chương hôm này đọc nối nhau buồn cười quá nên tớ làm up chung một thể, up tách ra sợ lại ngắt cơn cười của các thím^^^ <3
_buirambut_)