Author: KHBN2015
Ánh sáng ban mai chiếu qua khe hở của tấm rèm cửa sổ, như đang đón chào một ngày mới bắt đầu. Sau khi kích tình qua đi, Đại Phong trong lòng vô cùng phấn khởi. Sáng nay anh thức dậy rất sớm, nhìn Diệu Linh đang ngủ trong lòng mình, cô xem anh như chiếc gối ôm mà ôm anh ngủ một cách rất ngon lành.
Trong lòng anh vui vẻ một cách khó tả, đã lâu lắm rồi anh mới cảm thấy như vậy. Từ khi cô rời xa anh, hầu như thế giới quanh anh là những chuỗi ngày đen tối không có ánh nắng mặt trời, anh chưa hề có một giấc ngủ yên, thường nằm mơ thấy cả người cô dính đầy máu và lời bác sĩ nói với anh khi ấy.
"Tôi chỉ có thể giúp anh cứu người mẹ, thai nhi còn quá nhỏ không thể giữ lại."
Trái tim anh đau đớn như ngàn vết dao đâm. Anh đẫ trải qua những chuỗi ngày cô đơn vô tận, vùi đầu vào công việc để có thể quên đi cô, nhưng khi anh trở về nhà là sự cô đơn và nhớ nhung chiếm lấy anh.
Hằng đêm để có thể chìm vào giấc ngủ và để quên đi sự đau khổ, hầu như mỗi đêm anh đều uống rất nhiều rượu để khiến cho mình say mèm và ngủ thiếp đi. Nhưng tối qua anh không cần uống một giọt rượu nào vẫn ngủ một cách ngon lành. Khi anh được ở bên cạch cô, sự dịu dàng của cô đã khiến cho trái tim băng giá của anh tan chảy và mang tình yêu ấm áp đến cho anh.
Anh biết cuộc đời này của mình không thể sống thiếu cô được nữa. Đưa tay lên sờ nhẹ vào má của cô, đột nhiên bàn tay nhỏ bé của ai đó nắm lấy bàn tay của anh. Anh chưa kịp phản ứng, thì cô liền lên tiếng giận dỗi;
"Đại Phong, anh thật đáng ghét, giám phá giấc ngủ của em."
Anh hôn lên má cô rồi nói;
"Linh Nhi, không phải em nói muốn ngắm ánh bình minh trên biển sao? Em xem bây giờ đã hơn 6 giờ mặt trời đã lên rồi đấy."
Cô nhìn thấy ánh nắng đang chiếu vào theo khe cửa sổ thì thở dài thất vọng vì đã bỏ lỡ cơ hội ngắm bình minh trên biển hôm nay.
Cô nhìn lên anh, tên thủ phạm khiến cho cô mệt cả đêm nên mới dậy trễ như vậy. Càng nghĩ càng giận, cô liền đẩy anh ra và ngồi bật dậy, cằm chiếc gối lên đánh vào người anh tới tấp.
"Trương Đại Phong, anh là tên lưu manh đáng ghét, sói đội lốt người. Cũng tại anh nên em mới dậy trễ, không ngắm được ánh bình minh trên biển."
"Bốp..,,"
Anh không kháng cự lại chỉ nằm yên để cho cô đánh, cô vừa đánh vừa đổ lỗi cho anh, đánh được một lúc, đột nhiên anh ngồi dậy kéo cô vào lòng.
"Được rồi vợ yêu, là lỗi của anh, là anh sai đáng bị đánh."
"Hứ."
Anh hôn lên má cô rồi nói;
"Linh Nhi, anh hứa với em, bắt đầu từ sáng mai mỗi ngày anh sẽ đưa em đi ngắm bình minh trên biển có được không?"
Cô không trả lời cũng không nhìn anh, anh biết cô đang giận nên đành năn nỉ tiếp.
"Linh Nhi, tý nữa sau khi chúng ta ăn sáng xong sẽ cũng nhau đạp xe đạp đến phi trường nhỏ, tiện thể chúng ta ngắm phong cảnh xung quanh nơi đây. Hôm nay họ có tổ chức trò chơi khinh khí cầu, chúng ta đến chơi và ngắm phong cảnh cả đảo từ trên cao nhé."
Diệu Linh ngẩng đầu lên nhìn anh nói;
"Không phải anh nói là đi trực thăng để ngắm hòn đảo từ trên cao sao?"
"Ngày mai chúng ta sẽ đi đến đảo Kawaii bằng trực thăng, cho nên chúng ta có thể ngắm cả đảo từ trên cao bằng trực thăng rồi. Sau đó chúng ta ăn trưa xong ngủ một giấc, chiều nay chúng ta sẽ trèo thuyền xung quanh hồ, đến tối chúng ta tham gia lễ hội của đảo để biết năm sau lễ hội thả đèn cầu nguyệt sẽ được tổ chức ở hòn đảo nào của Hawaii."
Nghe xong cả một lịch trình vui chơi của Đại Phong cho ngày hôm nay thì cô đã biết tại sao anh lại đánh thức cô sớm như vậy. Cô ngẩng đầu lên hôn má anh nói.
"Chúng ta mau thay đồ đi nếu không sẽ trễ mất."
Nhìn thấy hành động trẻ con của cô, anh chỉ mỉm cười lắc đầu.
Cô nhảy xuống giường chạy về phòng mình làm vệ sinh cá nhân xong, khi cô vừa ra ngoài thì đã thấy anh đứng đợi mình. Cô liền bước đến giường đang định sắp xếp lại cho gọn gàng trước khi ra ngoài, nhưng tay của cô đã bị bắt lại.
"Linh Nhi, để yên đó đi tý nữa đúng 8 giờ sáng sẽ có phục vụ khách sạn đến dọn dẹp sạch sẽ phòng cho chúng ta. Nếu em dọn dẹp xong thì tý nữa phục vụ đến đây còn việc gì để làm, em muốn người ta bị mất việc sao?"
Cô lườm anh;
"Trương Đại Phong..."
Anh bước đến gần ôm cô;
"Linh Nhi, chúng ta mau xuống ăn sáng đi, anh đói lắm rồi."
Cô nghe anh than đói bụng liền kéo tay anh, vừa đi vừa nói;
"Chúng ta mau xuống đi ăn sáng thôi."
"Linh Nhi, em thích ăn gì?"
Anh ngừng một chút rồi nói;
"Ở phía dưới nhà hàng có bữa sáng buffet kiểu phương Tây và phương Đông, còn có những món của người Hawaii nữa, nếu em không thích chúng ta có thể ra ngoài ăn cũng được."
Cô nhìn anh một chút rồi nói;
"Đây là khách sạn 5 sao đồ ăn của họ hẳn là rất ngon, buffet của họ chắc cũng là ngon nhất."
"Vậy chúng ta đi thử một chút, nếu em không thích thì chúng ta ra ngoài ăn."
"Vâng ạ."
Khi hai người đến nhà hàng đã nhìn thấy giám đốc nhà hàng đang chờ họ.
"Chào buổi sáng Trương tổng/ Trương phu nhân."
"Xin chào ..."
"Trương tổng, bàn của hai vị đã chuẩn bị xong."
Anh biết Diệu Linh không thích người khác quá khách sáo với mình nên cô không được thoải mái khi nhìn thấy giám đốc nhà hàng đối đãi với họ. Tuy cô là đại tiểu thư của nhà họ Hoàng, nhưng từ nhỏ cho đến lớn cô lại không có tính kiêu căng và không thích người khác phục vụ mình.
Đại Phong nhìn giám đốc khách sạn nói;
"Ông cứ để chúng tôi tự nhiên."
Giám đốc liền gật đầu cười nói;
"Vậy tôi sẽ không quấy rầy hai vị, nếu hai vị cần gì xin hãy nói cho tôi biết. Chúc hai vị có một bữa sáng ngon miệng."
"Cảm ơn..."
Diệu Linh đến những quầy thức ăn cô bắt đầu hoa mắt vì có quá nhiều đồ ăn để cho người ta chọn lựa. Cô thở dài không biết mình muốn ăn gì nữa. Trong lúc cô đang bối rối không biết phải làm sao để chọn lựa thì anh liền nói.
"Linh Nhi, có muốn ăn thử breakfast burrito của người Mễ Tây Cơ không?"
Anh vừa nói vừa chỉ nơi có nhiều người xếp hàng.
"Đại Phong, trong đó có gì."
"Là một miếng bánh tráng nướng của người Mễ Tây Cơ. Bên trong có khoai lang nướng, trứng chiên, lạp xưởng, thịt bò nướng, cà chua, trái bơ và phô mai."
Cô thấy có rất nhiều người đứng xếp hàng để có thể được ăn bánh burrito. Tuy nhìn nó rất là hấp dẫn nhưng lại quá to, một mình thì làm sao mà ăn hết, chẳng lẽ ăn một món thôi sao.
"Đại Phong bánh đó to như vậy em ăn không hết."
"Linh Nhi, anh có thể ăn giúp em."
"Vậy thì tốt quá rồi."
Diệu Linh lấy rất nhiều thức ăn mà cô thích để lên đĩa của mình, đưa cho Đại Phong mang về bàn của mình.
Khi đến bàn cô liền cắn một miếng breakfast burrito, phía trong miếng thịt beefsteak mềm mại thơm ngon, khoai lang và trứng được chiên vừa phải, cộng thêm vài miếng trái bơ tươi, một ít phô mai và nước chấm có chút ớt cay, ăn xong một miếng lại muốn ăn thêm một miếng.
Tuy ăn rất ngon nhưng cô vẫn không quên người đang ở bên cạnh mình, cô liền đưa miếng bánh burrito lên cho anh.
"Đại Phong, anh ăn một miếng đi bánh rất ngon."
Cô vừa nói vừa đút cho anh. Anh vừa cắn xong thì xé một miếng bánh paratha chấm với cà ri thịt bò đút cho cô.
"Linh Nhi đây là thức ăn sáng của những người hồi giáo tại các nước Trung Đông đấy, em ăn thử xem có ngon hay không?"
"Vâng ạ."
Cứ anh ăn một miếng em cắn một miếng cho đến khi cả hai đều ăn no đến căng bụng mới chịu rời đi.
Sau khi hai người ăn sáng xong thì đi ra ngoài, giám đốc khách sạn nhìn thấy hai người họ liền bước đến.
"Xin chào Trương tổng xe đạp của ngài đã chuẩn bị xong."
"Cảm ơn."
Anh quay sang nhìn Diệu Linh rồi nói;
"Linh Nhi, em muốn lên xe anh chở em, hay em tự đi."
"Đã lâu rồi em không đi xe đạp, em muốn tự mình đi. Hơn nữa vừa rồi em ăn rất nhiều nên giờ muốn tập thể dục một chút."
"Vậy cũng được."
Anh vừa nói vừa đội mũ an toàn cho cô.
Hai người bắt đầu đạp xe rời khỏi khách sạn. Hai người đạp xe dọc theo con phố và bãi biển, có rất nhiều cảnh đẹp và rất thơ mộng, cô thường hay ngừng xe lại để chụp hình lưu miện.
Cứ như vậy cho đến nơi tổ chức trò chơi khinh khí cầu, khi anh và cô đến đã có rất nhiều người đang ở đó.
"Đại Phong chúng ta có phải đã đến trễ hay không?"
Anh nhìn đồng hồ trên tay rồi kéo cô vào lòng hôn lên má cô nói;
"Linh Nhi chúng ta đến sớm gần 15 phút đấy, 9 giờ mới bắt đầu mà giờ mới 8:48 thôi."
"Nhưng mà ông xã...em sợ độ cao."
"Linh Nhi không cần phải sợ, sẽ không sao đâu. Có anh ở đây."
Đến 9 giờ thì mỗi người bước lên kinh khí cầu của mình. Đúng 10 phút sau, những kinh khí cầu bắt đầu từ từ rời khởi mặt đất, Đại Phong biết cô rất sợ độ cao nên từ lúc xuất phát anh đã đứng ôm cô từ phía sau.
Diệu Linh được anh ôm từ phía sau trong lòng đã không còn thấy sợ nữa. Cô nhìn từ trên cao xuống thấy khung cảnh rất tuyệt đẹp, nhất là khi bay qua những vườn hoa, vườn cây và trên mặt biển. Khi ấy cảnh đẹp của thiên nhiên giống như một bức tranh hoàn hảo vậy.
"Đại Phong anh xem kìa phía bên kia là rừng cây xanh thật đẹp."
"Linh Nhi tý nữa chúng ta sẽ đáp xuống khu đất trống của ngọn núi bên. Sau đó chúng ta sẽ đi bộ xuống dưới, dọc theo đường là những con suối rất đẹp và rất mát."
"Thật tuyệt. Ông xã, như vậy chúng ta chụp thêm hình lưu niệm có được không?"
Nghe cô kêu ông xã, anh không kiềm lòng được cúi xuống hôn lên môi cô.
"Linh Nhi, chỉ cần em thích thì đương nhiên là được."
Anh nhìn cô say sưa nhìn cảnh đẹp trong lòng cảm thấy rất vui, anh ngẫm nghĩ.
"Linh Nhi, anh nợ em một lời cầu hôn lãng mạn, một hôn lễ hoành tráng, một tuần trăng mật khó quên. Sau này những gì anh nợ em, anh sẽ dùng cả cuộc đời của anh để bù đắp lại cho em."
--------------------
Những Ngày Vui Vẻ Bên Nhau (II)
Thấm thoát thời gian trôi qua rất nhanh, anh và Diệu Linh đã ở Hawaii được hai tuần rồi, cũng đến lúc anh và cô phải nên trở về nhà thôi. Khoảng thời gian này anh và cô ở bên nhau rất vui vẻ, anh cũng rất muốn ở lại thêm vài ngày nữa, chỉ tiếc là công ty có rất nhiều việc đang chờ anh về giải quyết.
Sáng hôm nay anh tranh thủ thức dậy rất sớm, vì tối qua anh đã hứa sẽ cùng Diệu Linh ngắm cảnh mặt trời mọc trên biển trước khi quay về Trung Quốc. Từ phòng tắm đi ra đã thấy đồng hồ báo thức đặt ở trên đầu giường không ngừng reo nhưng cô lại vẫn ngủ một cách ngon lành, anh đành bước đến tắt nó đi và cúi xuống hôn cô.
"Linh Nhi, dậy đi đã gần 5 giờ sáng rồi."
"Đại Phong, anh thật là ồn."
"Linh Nhi ngoan nào."
Cô quay người lại ôm anh;
"Ông xã, anh cho em ngủ thêm một chút nữa đi mà."
"Vợ à, nếu em không muốn rời gường, hay là chúng ta vận động chút đi."
Sau khi nghe anh nói xong, cô lập tức ngồi dậy dùng gối đánh anh.
"Trương Đại Phong, anh là tên háo sắc, là con sói lang phủ lớp người."
Anh liền nhào tới ôm cô vào lòng;
"Linh Nhi, mới sáng sớm mà em đã định mưu sát chồng rồi sao?"
"Trương Đại Phong, anh là kẻ nuốt lời, ban đầu là ai nói chúng ta đến đây du lịch với tư cách bạn bè."
"Vợ à, nếu anh nhớ không lầm, tối qua khi chúng ta làm chuyện đó, em đã gọi anh là chồng đấy."
Diệu Linh mắc cỡ đỏ cả mặt, liền đẩy anh ra chạy vào phòng tắm đóng cửa lại. Anh thấy hành động đáng yêu của cô thì cười thật to, sau đó anh nghe được cô đang mắng anh trong phòng tắm.
"Trương Đại Phong, anh thật đáng ghét."
Diệu Linh ngẫm nghĩ, không hiểu tại sao khi cô ở bên cạnh Diệp Kỳ Ngôn cô luôn tránh né những hành động tiếp xúc thân mật của anh ta. Nhưng đối với Đại Phong thì cô không hề tránh né, đôi khi cô còn đáp lại những cử chỉ thân mật và luôn muốn gần gũi anh hơn.
Nhất là từ sau lễ hội thả đèn đến nay cô đã bị anh ăn sạch không biết bao nhiêu lần. Bất tri bất giác cô đặt tay lên chiếc bụng bằng phẳng của mình, suốt hai tuần qua hầu như mỗi đêm anh và cô đều làm chuyện đó mà không hề sử dụng biện pháp tránh thai, không biết đến bao giờ mới có sinh mạng nhỏ xuất hiện.
Trong lúc cô đang đằm chìm trong suy nghĩ của mình thì nghe tiếng gõ cửa bên ngoài:
"Linh Nhi, nhanh một chút đi, nếu không mặt trời sẽ mọc lên đấy, đến lúc đó em sẽ không thể ngắm bình minh trên biển đâu đấy nhé."
Cô lập tức nhanh chóng vệ sinh cá nhân và thay đồ, bước ra khởi phòng tắm liền kéo tay anh ra ngoài:
"Đại Phong, anh đi nhanh một chút đi."
Khi đến nơi thì ánh bình minh vẫn chưa bắt đầu tỏa sáng.
"Đại Phong, anh thật là chậm chạp, suýt nữa thì đã trễ rồi đấy."
Anh tiến đến gần, ôm cô từ phía sau, cúi xuống hôn lên má cô.
"Linh Nhi, em thật khéo đổ thừa."
Mặt biển phẳng lặng, cả bầu trời từ màu đen bắt đầu truyển thành màu đỏ rực. Sau đó cả bầu trời truyển thành muôn màu muôn sắc, mặt biển hiện lên màu cam trông rất đẹp, khiến cho người xem không thể diễn tả cảnh đẹp của thiên nhiên tạo thành.
"Anh xem mặt trời bắt đầu lên kia." Cô đưa tay chỉ khung cảnh thiên nhiên tuyệt đẹp đang ở trước mặt.
"Em có thích hay không?"
"Rất đẹp. Phải rồi, màu nói xem tại sao anh chỉ thích ngắm ánh bình minh mà không phải là hoàng hôn."
"Anh biết rất nhiều người thích ngắm cảnh hoàng hôn đầy thơ mộng và lãng mạn, nhưng nó lại mang đến sự u buồn và tăm tối. Còn bình minh thì ngược lại, nó mang đến sự ấm áp và hy vọng ccho một ngày mới, cũng nhưng một lời đón chào ngày mới thật hạnh phúc và vui vẻ."
"Đại Phong, giờ em đã hiểu tại sao từ khi đến đây anh đều đưa em đi ngắm bình minh trên biển vào mỗi buổi sáng."
"Linh