Author: KHBN2015 (Kayleen)
Sáng hôm nay anh dậy thật sớm để đến công ty, thật ra đêm qua anh ngủ không được ngon giấc, khi anh vừa xuống anh đã nhìn thấy bác quản gia đang chuẩn bị bữa sáng cho anh;
"Chào thiếu gia"
"Chào bác"
"Tôi đã chuẩn bị bữa sáng cho cậu rồi, cậu ngồi ăn một chút đi"
"Cháu không thấy đói, hai vợ chồng bác và chú Dương* ăn đi, hôm nay cháu có một cuộc họp rất quan trọng, cháu không thể đến trễ được."
*Người làm vườn*
Đại Phong vừa đi được vài bước, bỗng dưng sực nhớ đến có vài chuyện cần phải căn dặn với vợ chồng quản gia và chú Dương, anh liền quay lại;
"Bác quản gia! Tối qua cháu nói với bác, cháu muốn bác hãy cho người trang trí lại phòng ngủ của cháu, và tất cả những đồ dùng ở trong phòng đều phải thay mới lại hết."
Anh không muốn những gì Băng Nhu - người phụ nữ độc ác kia đã dùng qua lưu lại trong phòng, anh không muốn khi vợ anh trở về, đụng vào những thứ đó mà làm bẩn tay của cô.
"Vâng thiếu gia."
"Ah, còn có chuyện này, cháu muốn bác dọn thêm một phòng thật yên tĩnh trong biệt thự, hai ngày nữa cháu sẽ cho người mang đàn piano đến đó."
"Vâng thiếu gia."
Anh nghe viện trưởng ở cô nhi viện nói, vợ anh đánh đàn rất hay và nghe rất êm tai, những lúc rảnh rỗi cô thường đến đánh đàn cho bọn nhỏ nghe, nhưng khi đó anh không hề hay biết chuyện này, cho đến khi cô rời đi thì anh mới biết được.
Sau khi căn dặn hai vợ chồng bác quản gia xong, anh nhìn sang chú Dương nói;
"Cháu muốn chú Dương ở ngoài vườn hoa trồng thêm một ít hoa oải hương, hoa hồng, hoa thủy vu, hoa Mẫu đơn và hoa lan; còn nữa chú hãy cho người xây một nhà kính ở ngoài vườn hoa, cháu muốn quanh năm đều có hoa tươi." Anh biết đây là những loài hoa cô yêu thích.
"Vâng thiếu gia."
Bác quản gia bỗng dưng lên tiếng;
"Nhưng mà..."
"Có chuyện gì..."
Bà quản quay sang nhìn chồng và chú làm vườn nhìn rồi nói;
"Thiếu gia, để tý nữa tôi sẽ gọi tìm người đến làm ạ, chắc là phải đợi thêm vài ngày nữa mới được ạ"
"Tại sao, không phải nhà chúng ta có rất nhiều người làm đó sao?"
"Thiếu gia! Sau khi thiếu phu nhân mất tích, cậu ít khi về nhà nên không biết, bây giờ trong biệt thự chỉ còn lại vợ chồng tôi, chú Dương, tài xế Chu và Max thôi."
Đúng vậy ngày cô rời khỏi biệt thự, anh ít khi về nhà, thường ở lại trong công ty làm việc cho đến khuya mới trở về, đôi khi anh còn xuất ngoại công tác cả tháng trời mới về nhà, cho nên anh không biết trong nhà chỉ còn lại bốn người họ và Max.
Ông quản gia nhìn anh một chút rồi nói;
"Thiếu gia! Thật ra trước đó có một số người làm bị Tô tiểu thư đuổi việc, cũng có một số vì thiếu gia đối xử tệ bạc với thiếu phu nhân mà xin nghỉ. Phần còn lại do chúng tôi cho họ nghỉ, vì sau khi thiếu phu nhân bị mất tích, thiếu gia ít khi về, cho nên vợ chồng tôi, chú Dương và tài xế Chu bàn với nhau cho chút tiền họ, để họ làm buôn bán hay tìm việc khác để làm."
Ông ngừng một chút rồi nói tiếp;
"Khi thiếu phu nhân còn ở đây, cô ấy rất tốt với chúng tôi, tất cả mọi người trong biệt thự đều quý mến thiếu phu nhân; cô ấy không hề xem chúng tôi là người làm, cũng chưa bao giờ lớn tiếng với chúng tôi, lúc nào cũng nói rất dịu dàng và lễ phép với chúng tôi."
Chú Dương tiếp lời quản gia;
"Thiếu phu nhân không giống như Tô tiểu thư kiêu căng ngang ngược,"
Đại Phong nhìn sang thấy vợ của bác quản gia đang chảy nước mắt, bà nghẹn ngào tiếp lời chồng và chú Dương;
"Đúng đó, thiếu gia có biết không? Thiếu phu nhân rất thân thiện, hơn nữa cô ấy rất yêu cậu, mỗi ngày cô ấy đều đích thân vào bếp nấu bữa sáng và tối cho cậu, quần áo của cậu cũng đều do cô ấy sắp xếp, cô ấy thường nói với chúng tôi, cô muốn tự mình chăm sóc cho chồng mình."
Sau khi Đại Phong nghe vợ chồng quản gia và chú Dương nói xong, trái tim của anh đau đớn vô cùng, anh không hề hay biết cô đã vì anh làm nhiều việc như vậy, anh đúng là một tên khốn kiếp.
Anh nhìn sang hai vợ chồng và chú Dương mỉm cười nói;
"Cháu muốn bác quản gia vài kiếm thêm người về làm việc trong nhà chúng ta, không bao lâu nữa Linh Nhi sẽ trở về."
"Thật hả" Ba người đồng thanh hỏi lại anh.
"Vâng ạ."
Sau khi căn dặn vợ chồng quản gia và chú Dương những việc họ cần phải làm thì anh lái xe thẳng đến công ty. Hôm nay anh có rất nhiều chuyện quan trọng cần phải giải quyết , hơn nữa anh còn có cuộc họp quan trọng không thể vắng mặt.
Điều khiến cho anh vui vẻ nhất sáng hôm nay, sau khi anh biết được vợ yêu đang ở khách sạn do tập đoàn Đại Dương thành lập, và nó rất gần công ty của anh, nếu như anh đoán không lầm, chắc là do Thái Huy cố tình sắp xếp, không những như vậy Thái Huy còn cố tình đi tuần trăng mật đến tháng sau mới trở về.
Bỗng dưng có tiếng gõ cửa ;"
Cốc.... cốc....
"Vào đi..."
Khi anh ngẩng đầu lên nhìn thì thấy người đang đi vào là Vĩ Thanh, anh liền lên tiếng hỏi;
"Vĩ Thanh, cậu tìm tớ có chuyện gì sao?"
"Đại Phong! Cậu không sao chứ?"
Hôm qua trong tiệc cưới của Thái Huy, Vĩ Thanh có tìm Đại Phong để uống vài ly cho vui, chỉ tiếc rằng tìm hoài nhưng không thấy, sau đó từ miệng của vợ chồng Thái Huy, anh mới biết Đại Phong đã gặp lại Diệu Linh, dù sao đi nữa anh và Đại Phong cũng là anh em nhiều năm, nên anh cũng rất lo lắng sợ Đại Phong sẽ xảy ra chuyện.
"Vĩ Thanh, tớ không sao, đúng rồi cậu tìm tớ có chuyện quan trọng sao?"
"Uh huh"
Vĩ Thanh đưa mắt quan sát nét mặt Đại Phong một chút, rồi tiếp tục nói;
"Đại Phong! Nếu cậu không sao thì tốt rồi, tớ vào đây để nói cậu biết, trước khi Thái Huy đi hưởng tuần trăng mật, cậu ấy muốn tớ theo hợp đồng của Diệp thị, hôm nay tớ có hẹn với tống giám đốc của Diệp thị đến đây để bàn hợp đồng với chúng ta."
Đại Phong không hề quan tâm đến những hợp đồng nhỏ nhặt này, những chuyện anh giao cho Thái Huy hay là Vĩ Thanh, anh biết bọn họ làm việc rất chu đạo, nhưng anh hơi ngạc nhiên, không hiểu tại sao Vĩ Thanh lại nói chuyện này với anh.
"Vĩ Thanh, cậu có gì cứ việc nói thẳng."
"Tổng giám đốc của Diệp thị chính là Diệp Kỳ Ngôn, tớ nghĩ ngày hôm qua trong tiệc cưới của Thái Huy cậu đã gặp qua người này, là người đàn ông đi chung với Diệu Linh đến dự tiệc đấy, cậu ấy cũng chính là vị hôn phu của Diệu Linh."
Đại Phong nghe Vĩ Thanh nói xong, thì anh cũng hiểu được ý của cậu ta;
"Vĩ Thanh! Hợp đồng này để tự mình tớ theo, cậu lo việc của mình đi."
Vĩ Thanh đưa bản hợp đồng cho anh;
"Vậy cũng được! Nè xong việc đừng quên đãi bọn tớ một chầu nghe. Chúc cậu thành công."
"Vĩ Thanh, cảm ơn cậu..."
Vĩ Thanh cười thật to, đấm vào vai anh một cái:
"Sao khi không hôm nay cậu lại khách sáo như vậy, thật là hiếm thấy đó nha.. Nè đừng nói là tớ không nhắc cậu trước, đối thủ của cậu không phải hạng thường đâu"
"Tớ biết..."
"Nhớ phải mang chị dâu về đấy..."
Sau khi Vĩ Thanh ra khỏi phòng làm việc của anh, Đại Phong liền bật máy tính lên, để xem hồ sơ do Phan trợ lý gửi qua cho anh vào sáng sớm hôm nay, thì ra sau khi Diệu Linh rời khỏi Trung Quốc, cô đã đến Pháp và làm việc cho Diệp thị suốt năm năm qua, và ba năm trước cô đã tốt nghiệp đại học với thành tích cao trong ngành thiết kế trang sức tại Paris.
Đại Phong chẳng thấy ngạc nhiên chút nào, khi biết được Diệu Linh tốt nghiệp đại học với thành tích cao, là vì vợ anh vốn là một cô gái rất thông minh, nhưng điều làm cho anh cảm thấy hơi kỳ lạ về thành tích doanh thu, và sự phát triển kinh doanh của Diệp thị trong những năm gần đây.
Anh càng xem hồ sơ do Phan trợ lý gửi qua, thì phát hiện ra trang sức của Diệp thị được biết đến tại thị trường Trung Quốc chỉ là thời gian gần đây, sau khi tác phẩm Valentine buồn của nhà thiết kế thần bí "Darleen", và cũng do sự giúp đỡ của tập đoàn Đại Dương ra mắt tác phẩm Valentine tại Trung Quốc.
Tuy rằng có nhiều người yêu thích trang sức của nhà thiết kế thần bí "Darleen" tạo ra, nhưng không có bất cứ một công ty nào tại Trung Quốc chịu đầu tư vào Diệp thị, cho dù ba năm trước, sau khi "Darleen" đoạt giải nhất trong cuộc thi thiết kế trang sức được tổ chức tại London chăng đi nữa
"Darleen"
"Darleen" tức là "Darling" Anh ngẫm nghĩ đến cái tên này, anh cảm thấy phát âm rất giống như "Diệu Linh".
Anh liền mỉm cười.
"Vợ à, em thật tài giỏi."
******************************
Happy Thanksgiving to everyone!!!!
*************************************
Xin vui lòng đừng chuyển version hay mang ra ngoài. Thành thật cám ơn (chumeo & KHBN2015)
**************************
https://www.wattpad.com/657339849