'' Tới nơi rồi !''- Kỳ Ngôn quay sang nhìn cô.
'' À , cảm ơn anh!''
Cô cười nhẹ rồi mở cửa xuống xe.
'' Tạm biệt''
'' Tạm biệt''
Hai người cùng nhìn nhau nói tạm biệt, đối với cô chỉ là bình thường nhưng Kỳ Ngôn thì khác.
....................
Cô mệt mỏi ngã người xuống giường, tâm trạng cô hiện giờ rất tệ,hình ảnh vừa rồi khiến đầu cô luôn xuất hiện anh, người cô không nên nhớ, mặc dù cô đã cố gắng đẩy nó ra nhưng không được, có lẽ giờ anh đang rất hạnh phúc bên Băng Nhu , rồi hai người kết hôn, sau đó cùng xây dựng gia đình, họ sẽ có những đứa con của họ, tại sao đã chấp nhận buông tay nhưng cô vẫn đau? Tình yêu khó từ bỏ đến vậy sao?
Cô ngồi bật dậy, lau vệt nước mắt trên mặt, cô không nên ngu ngốc yêu anh ta nữa, anh ta không phải là người nên yêu, anh ta là ác ma!
_______________________________
....Quán bar....
'' Đại Phong, ngoài việc ngồi đây uống rượu, cậu còn làm được cái gì không?''
Vĩ Thanh ngồi một bên giật ly rượu của anh, ném xuống đất, cả người tràn đầy lửa giận nhìn con người đang say kia!
Thái Huy nhíu mày nhìn Đại Phong, cậu thật không ngờ anh lại thay đổi đến chóng mặt như vậy, một tháng nay anh ta như con sâu rượu, chỉ suốt ngày ngồi uống, hết chai này đến chai khác, anh ta rốt cuộc có phải hủ hèm không đáy hay không?
Một tháng này Đại Phong hình như trở thành một con người khác, công ty không lo, chỉ suốt ngày uống rượu, cậu biết anh ta sẽ hối hận, nhưng lại không nghĩ rằng lại nghiêm trọng như vậy.
''Tốt nhất cậu im lặng! Cậu thì biết cái gì!''
Đại Phong nghiêng ngã người đứng dậy, chỉ tay vào mặt Vĩ Thanh , lớn tiếng nói.
'' Đại Phong, cậu say rồi, để mình đưa cậu về!''
Thái Huy đi đến gần, cố kéo anh lên nhưng không được, bên tai còn nghe lời nói nhảm của anh.
'' Buông tôi ra, tôi không muốn về căn nhà đó, nó rất đáng sợ!''
Đại Phong ôm đầu, miệng liên tục nói.
'' Hơn một tháng nay rồi, căn nhà đó vô cùng lạnh lẻo hơn một tháng rồi, tại sao cô ấy không quay lại với tôi? Tại sao tôi không tìm được cô ấy? Có phải cô ấy không cần tôi nữa không? ''
'' Tôi đã cố gắng thay đổi để bù đắp cho cô ấy, nhưng tại sao lúc tôi quay người cô ấy lại bỏ tôi đi? TẠI SAO?''
Anh quay sang đưa tay nắm hai vai của Thái Huy;
"Tớ xin cậu hãy nói cho tớ biết đi, Linh Nhi ở đâu?
Thái Huy lạnh nhạt hất tay anh ra;
"Tớ đã nói không biết, cho dù tớ biết sẽ không nói cho cậu biết, tớ đã nói qua, tớ sẽ để cho cậu sống trong hối hận và tự trách."
"Tại sao? Tại sao cậu lại đối xử với tớ như vậy? TẠI SAO?
"Là do cậu không biết chân trọng cô ấy."
"Linh Nhi, xin lỗi em, anh sai rồi, anh sai thật rồi..."
Anh tức giận hất hết những thứ có trên bàn xuống, một số ly bị bể, mảnh thủy tinh cứa vào tay anh tạo thành những đường thẳng màu đỏ, dần dần chảy máu.
Đại Phong nhìn bàn tay dính máu của mình, bật cười lớn, anh không cảm thấy đau, bởi vì tim anh còn đau gấp ngàn lần so với vết thương này, nó chảy máu một, tim anh chảy máu mười, hơn một tháng nay, đã một tháng rồi anh lật tung hết mọi ngóc ngách để tìm cô, nhưng một chút tin tức về cô cũng không có, nó chỉ tròn trịa là con số không, cô biết anh đau lắm không?
'' Con người cậu tỉnh táo lại giúp tôi''
Vĩ Thanh đẩy mạnh anh ngã xuống cái ghế phía sau, muốn tiến lên đánh anh một trận cho tỉnh người nhưng bị Thái Huy ngăn lại:
'' Vĩ Thanh, đừng, cậu ấy giờ đã không biết gì rồi, đợi sau khi tỉnh rượu rồi nói chuyện, giờ đưa cậu ta về trước đi''
''Hừ'' - Vĩ Thanh hừ lạnh.
_______________________
Mười lăm phút sau, cuối cùng anh cũng đã yên vị nằm trên chiếc giường của mình, cả người đầy mùi rượu thật khó chịu, Thái Huy và Vĩ Thanh lấy chăn đắp lên người anh rồi sau đó đi ra ngoài, vì ở đây có quản gia chăm sóc rồi nên hai người cũng đi về.
Nữa đêm, tiếng sấm sét vang lên , ngoài kia những hạt mưa trút xuống, cả bầu trời phủ một màu đen tối, lạnh đến rợn người, anh cử động người, bị tiếng sấm sét làm cho giật mình tỉnh dậy
Anh ngồi dậy nhìn căn phòng ngủ rộng lớn, trong bóng tối dày đặc chỉ có anh cô đơn ngồi đó, ngoài kia mưa vẫn không ngừng rơi, nhìn xuống vị trí bên cạnh mình, nó trống không, không một chút hơi ấm, lúc trước chỉ cần anh quay đầu nhìn sang sẽ thấy ngay cô đang nằm bên cạnh anh, ngủ một cách yên bình, nhưng giờ đã không còn , anh không nhìn thấy cô nữa.
Đưa tay chạm vào vị trí đó, nước mắt anh rơi xuống, mọi người bảo nam nhân không biết khóc? Nhưng thật sự không đúng, chỉ là nước mắt của họ không phải đôi mắt nào cũng thấy được, chỉ những người họ thực sự quan tâm mới thấy . Khóc không đơn thuần là chảy nước mắt, mà là nỗi nhẫn nhịn, là sự gồng mình chịu đựng, là nghẹn đắng trong lòng không nói ra:
''Linh Nhi, em ở đâu? Cho anh gặp em đi, được không? Coi như anh xin em!''
'' Vợ, anh nhớ em!''