Cuối cùng cái gì đến rồi sẽ đến và cái ngày cô không muốn nhất đang cận kề trước mắt, hôm nay cô làm cô dâu, một cô dâu ai nhìn vào cũng trầm trồ khen đẹp, rất có phước mới lấy được anh nhưng ai ngờ đằng sau những nụ cười ngại đó thì mặt mũi chồng cô như thế nào cô cũng không biết, đôi mắt ẩn chứa nhiều buồn phiền, cuộc đời cô sau này sẽ ra sao ? Cô cũng không biết !
Tại một giáo đường ở trung tâm thành phố đang tiến hành hôn lễ, giới thương mại sau khi nghe tin này ai cũng đều chấn động, hai tập đoàn nhất nhì châu Âu, châu Á khi kết thông gia thì không biết mạnh đến chừng nào, trên bậc chú rể đang đứng ở trên đó nhưng sát thương không ít cô gái ở dưới đây, đôi mắt lãng tử lạnh lùng, khuôn mặt vô cảm, đột nhiên cửa chính giáo đường mở ra, mọi người trợn tròn mắt nhìn cô dâu, thật sự rất xinh đẹp, cô không phải là con người mà giống như một nàng tiên giáng trần, xinh đẹp kiều mị, Diệu Linh khoác tay của cha mình đi trên thảm cỏ, ở trên kia, một thân hình cao lớn mặc lễ phục màu trắng xoay lưng về phía cô , chắc có lẽ đó là ''chồng'' cô.Khi cô đi lại bên cạnh anh, tay kia dần buông ra ngược lại tay này lại phải khoác tay người đàn ông xa lạ này, bất giác cô và anh đưa mắt về phía nhau, cô bất người với dáng vẻ của anh, môi mỏng quyến rũ, đôi mắt dường như chứa sương mù nên cô không biết anh đang suy nghĩ cái gì ...thình thịch...thình thịch......trái tim cô đang đập nhanh trong lồng ngực, sao lạ vậy? Chẳng lẽ cô đã trúng tiếng sét ái tình mà mọi người vẫn thường nói ?..Nghĩ đến đây, khuôn mặt cô đỏ ửng, nhìn rất là quyến rũ nhưng trong mắt anh lại khác, cô cố tình câu dẫn anh! Nhếch môi khinh bỉ rồi quay về hướng cha xứ:
'' Tiểu thư Diệu Linh, cô có nguyện ý gả cho cậu Trương đây và sống chung với cậu ấy suốt đời dù đau ốm bệnh tật, giàu hay nghèo cô đều yêu cậu ấy và bảo vệ, chăm lo ?''
Tiếng cha xứ đều đều vang lên, cô thì lại đang đuổi theo suy nghĩ của riêng mình mà không để ý , đến khi có giọng nói trầm thấp ở bên tai cô mới vội tỉnh táo lại, vội vàng trả lời:
'' Con...Con đồng ý !''
Cô ngượng ngùng, lơ đãng chạm vào đôi mắt ai đó, nơi đó tràn trề sự khinh bỉ cùng chán ghét , cha xứ quay sang chú rể đọc tương tự như với cô dâu, anh không nghĩ liền nhanh chóng trả lời''tôi đồng ý!'', sau đó cả khán đài vang lên.'' hôn đi..''..''hôn đi'', nghe những từ đó, khuôn mặt cô đã đỏ giờ đã đỏ hơn, chưa kịp suy nghĩ thì một bàn tay đưa đến trước cằm cô , nâng cằm cô lên, môi cô chạm vào môi anh nhưng rất nhanh chóng buông ra, anh thấy dáng vẻ mất hồn của cô, nở nụ cười chán ghét''Cô đã muốn chơi thì bổn thiếu gia đây chơi cùng cô'' ...Suy nghĩ của anh.
Đêm tân hôn, cô đang ngồi trước gương, ở căn biệt thự Trương gia, Diệu Linh có chút hồi hộp, trái tim cô lần đầu tiên rung động, lần đầu tiên thấy khuôn mặt cô đơn đó mà cô đã động lòng, cô là người dễ yêu vậy sao ? Chắc không đâu, chỉ là do anh quá đẹp trai, ai nhìn cũng như cô mà thôi, mà nghĩ lại đến anh mới nhớ, kết thúc hôn lễ anh đã ra xe đi đâu mất, đột nhiên một hồi ồn ào các bước chân vang lên ở ngoài cầu thang, cô nhanh chóng tiến về phía cánh cửa, chưa kịp mở thì cánh cửa đã tự mở ra, anh cùng một người phụ nữ lạ bước vào, trên người toàn mùi rượu, cô nhanh tay đưa ra để đỡ anh nhưng bị cánh tay anh hất ra , hai người cứ thế tiến từ từ đến chiếc giường, cả 2 thân thể cùng ngã xuống, anh vội vàng đè người phụ nữ kia ra , hung hăng xé rách đồ cô ta , tiếng rên rỉ cũng từ đó mà vang lên, Diệu Linh nhìn cảnh tượng 2 người trên giường mà kinh ngạc, ai đời đêm tân hôn, cô dâu thì đứng bên nhìn chú rể quan hệ với người đàn bà khác, tâm cô bỗng trầm xuống, cơ cứ tưởng là cả 2 sẽ chung sống hòa thuận được, thì ra chỉ mình cô suy tưởng vẫn vơ thôi, bỗng một giọng nói chanh chua vang lên làm cô thức tỉnh :
''Đồ đê tiện, không mau ra ngoài ?''
Cái người phụ nữ kia đanh đá nói , tiếng rên rỉ vang lên không ngớt, cô giật mình đưa đôi mắt về phía anh, anh không thèm nhìn cô một cái mà ra lệnh:
''Cút''
Cô trợn mắt nhìn anh, tai cô không nghe nhầm ? Anh thật là người bỉ ổi như vậy sao ? Uổng công cho cô đã có suy nghĩ là sẽ yêu anh, bây giờ thì đã tan biến, chân không nhủ được mà bước ra khỏi phòng, cô hiểu, hai người chỉ bất đắc dĩ nên mới kết hôn, làm sao anh có thể tôn trọng cô được, anh ghét cô không hết, cô sẽ chịu, chịu đến khi cả hai có thể ly hôn còn bây giờ, cô nên đi chỗ nào? Nhếch môi chế nhạo bản thân, cô thậm chí còn tệ hại hơn cả một người làm, đến cả chỗ để ngủ cũng không có, đi ra gốc cây to trong vườn, cô không biết đó là cây gì nhưng trông nó rất đẹp, rất mạnh mẽ, đi lại ngồi xuống, mùi hương của nó thật dễ chịu, cô gục mặt xuống, có lẽ đêm nay cô phải tạm trú ở đây rồi, thật là thảm hại.
"Xin vui lòng đừng chuyển version hay mang ra ngoài. Thành thật cám ơn (chumeo & KHBN2015)