Cứ như thế hai tháng trôi qua, Hạ Tử Nhiễm và Tần Sở Hàm thủy chung không có bất cứ liên lạc gì.
Tần Sở Hàm liên tục nhận được hợp đồng quảng cáo và vai chính bộ phim truyền hình Lâm Lâm tiểu thư - một bộ phim được Thượng Đình đầu tư với kinh phí thuộc hàng khủng, vai thứ chính bất ngờ thay lại là Dương Niên. Tần đại minh tinh bận rộn cũng không còn quá để tâm đến quá khứ. Phải nói rằng từ đêm đó, trong lòng nàng như trút xuống được một gánh nặng rất lớn mà xưa nay chưa hề nghĩ dễ dàng nhường ấy. Ngược lại, Tần Sở Hàm ngộ ra một điều khi yêu, tình cảm bất diệt khi nó tồn tại dưới dạng hồi ức mà thôi. Một bên tiểu Kỳ vẫn hay tra tấn Tần đại minh tinh mấy câu kiểu
"Chị Sở Hàm tối đó ở nhà Hạ tổng như nào?"
"Chị Sở Hàm thấy Hạ tổng có đẹp không?"
"Hạ tổng thật hào phóng, chị với Hạ tổng là như nào?"
Bên này, Hạ Tử Nhiễm vẫn tiếp tục cuộc sống vượt mức quy định của mình, đi sớm về khuya, mỗi lần tiếp rượu của mấy lão tổng tài thì nàng lại đau dạ dày đến ói mửa. Chuyến công tác sang Mỹ, rất nhiều hợp đồng từ phía các lĩnh vực bất động sản của Hạ thị,... khiến Hạ tổng không còn thời gian bận tâm đến chuyện nào khác. Tuy có đôi lúc, hình ảnh của người con gái đêm ấy ôn nhu nồng nhiệt hôn lên má vẫn tràn về, nhưng rất nhanh đã chuyển thành nụ cười tươi sáng rồi biến mất. Nguyên lai, băng sơn nữ vương người ta thường nói, cũng có hành động đáng yêu thế sao?
Hai con người, hai lí tưởng hoàn toàn khác nhau cùng lối sống bận rộn đến quên mình tiếp diễn đến khi trời sang thu thì nhân duyên lại dấy lên.
----------
"Chào mừng mọi người đến buổi liên hoan hôm nay, bộ phim Lâm Lâm tiểu thư đã kết thúc, vì thế chúng ta hãy cùng ăn mừng cho ngày hôm nay và chúc bộ phim mã đáo thành công"
Giám đốc Lâm hào sảng luyên thuyên trên sân khấu vẫn không thôi những lời hoa mỹ. Tần Sở Hàm sớm đã không thích những buộc tiệc lớn như thế này. Tuy là đại minh tinh, nàng vẫn là một người thu liễm thâm sâu khó lường.
"Tiểu Hàm, chào em."
Dương Niên tiến lại gần Tần Sở Hàm. Một thân nữ nhân kia mặc bộ váy màu tím sẫm với những đường cong hoàn mỹ và đôi mắt yêu mị khiến Tần Sở Hàm nhớ lại những ngày còn bên nhau.
"Chào chị"
Dương Niên khoác tay vị hôn phu Hoằng Vệ tình chàng ý thiếp khi nói chuyện với Tần đại minh tinh khiến Tiểu Kỳ đứng kế bên chỉ hận không thể bẻ răng hồ ly tinh họ Dương. Tần Sở Hàm thủy chung đáp cho có lệ, trên gương mặt là bất động thanh sắc.
"Chị khỏe chứ?"
"Tôi vẫn còn kiếm được tiền."
Dương Niên che miệng cười khẽ, thân thể dán vào người vị hôn phu. Ngay lúc Tần Sở Hàm tưởng như mình sắp phát điên, từ phía sau lại vang lên một thanh âm băng lãnh quen thuộc
"Sở Hàm, chị ở đây sao? Tôi tìm chị từ đầu đến giờ."
Hạ Tử Nhiễm trên người vẫn là một màu đen, nhưng bộ âu phục hồi tiệc cuối năm đã được thay bằng chiếc váy ngắn bó sát làm lộ ra đường cong và đôi chân dài hoàn hảo của mình. Tần Sở Hàm kinh hỉ đến ngây người. Nguyên lai nữ nhân này mỗi lần xuất hiện đều làm nàng không muốn rời mắt, hàng mi cong dài khẽ chớp trên gương mặt diễm lệ tiến lại gần Tần Sở Hàm hơn.
"A, Dương tiểu thư và Hoằng tổng cũng ở đây?"
Hạ Tử Nhiễm đã chân mày về phía hai người còn tình chàng ý thiếp đằng kia mà không khỏi khinh thường.
Dương Niên cầm không được ánh mắt tò mò
"Hạ tổng, chào cô."
Lời chào có phần mất tự nhiên khi thấy bàn tay Hạ tổng rất tự nhiên đan lấy năm ngón tay của Tần Sở Hàm. Đôi mắt còn tràn đầy nhu tình không khỏi khiến Dương Niên nhíu mày.
"Thật ngại quá, tôi và Sở Hàm còn phải thảo luận thêm về bộ phim chị ấy sắp nhận, nếu không có việc gì..."
Hạ Tử Nhiễm bỏ lửng giữa câu, Dương Niên và Hoằng Vệ cũng có thể vế sau. Chào tạm biệt mấy câu, hai người liền ly khai. Tần Sở Hàm vẫn không nói câu nào, tay cũng không để ý đang bị nắm, vẫn dán chặt vào Hạ Tử Nhiễm trước mặt
"Có ai nói là chị nhíu mày trông rất xấu không?"
Hạ Tử Nhiễm khẽ cười, đưa tay xoa lấy thái dương Tần Sở Hàm. Ngón tay lạnh lẽo vừa chạm, nàng như lấy lại bình tĩnh, vội lùi ra sau.
"Cảm ơn em..."
Hạ tổng chỉ im lặng đứng bên cạnh cười. Không để ý đến Lý Á Kỳ đứng bên cạnh sớm đã nổ đom đóm về hai mỹ nhân.
"Tên họ Hạ, dám bỏ tớ bơ vơ giữa rừng hoa hồng gai kia, cậu được lắm!"
Cả ba người thình lình quay lại. Từ trong đám đông bước ra chính là vị hoàng tử bạch mã của tiểu Kỳ... à không, là bác sĩ...
"Tên sắc lang!"
Tiểu Kỳ vội vàng la lên rồi chỉ thẳng vào mặt Trầm Giai. Bác sĩ Trầm bị bất ngờ chỉ tội đến đứng hình, hồi lâu định thần liền không chịu thua
"Tiểu nha đầu!"
Cả Tần đại minh tinh và Hạ tổng đềy nhìn nhau kinh ngạc, thế nào hai người này lại quen biết nhau, lại còn gọi nhau bằng cái tên... không mấy tốt đẹp.
"Ngươi làm gì ở đây?"
"Ta đến dự tiệc."
"Người như ngươi cũng được mời?"
"Con cô thì sao? Xú nha đầu?"
.....
Màn đấu võ mồm diễn ra mang theo mùi thuốc súng nồng đậm lan tỏa trong không khí. Cũng may cả bốn đang không ở trung tâm bữa tiệc, nếu không thì mặt mũi và thanh danh hai băng sơn nữ vương kia chỉ có nước đào cái hố rồi khắc chi mộ. Không đợi tình hình xấu đi, Tần Sở Hàm ăn ý cùng Hạ Tử Nhiễm bước đến ngăn cản.
"Tiểu Kỳ, đây là bạn của Hạ tổng, bác sĩ Trầm Giai."
"Giai, đây là trợ lí của Tần tiểu thư, Lý Á Kỳ."
Có một sự á khẩu và không thể chớp mắt nhẹ khi Tần đại minh tinh và Hạ tổng đồng loạt giới thiệu người bên mình.
"Ngươi"
"Cô"
Chỉ vào mặt nhau, thế rồi màn đấu võ mồm lại tiếp tục. Liếc mắt thấy tình hình không ổn, Hạ Tử Nhiễm kéo tay Tần Sở Hàm sải chân về phía cửa, một mạch đến bãi gĩư xe thì dừng lại, mang Tần đại minh tinh ngồi lên xe. Hạ Tử Nhiễm sau khi chính mình ngồi vào ghế lái thì bắt đầu ngửa đầu ra sau nghỉ ngơi. Vốn dĩ cô rất mệt mỏi, lại phải tiếp không ít rượu của các nhân vật tai to mặt lớn kia khiến Hạ tổng đã say đến khó có thể tự lái xe. Nhưng khi trông thấy Tần Sở Hàm và tiểu trợ lí kia còn đang bị công kích, Hạ tổng không một chút chần chừ bỏ lại bằng hữu tiến đến giải cứu.
Tiếng thở nặng nề của Hạ Tử Nhiễm buông ra.
"Mệt lắm sao?"
Tần Sở Hàm một bên ôn nhu hỏi thăm, thuận thế nắm lấy đôi tay như ngọc kia.
"Ân. Chúng ta về nhà ha!"
Hạ Tử Nhiễm siết lại đôi tay kia thật chặt, xoay đầu cười khẽ.
"Chị lái xe cho, đến nơi chị sẽ gọi"
Hạ Tử Nhiễm không phản đối, nàng đã muốn đổ gục rồi. Thế nên hai người nhanh chóng đổi chỗ, Tần Sở Hàm không nói hai lời đạp chân ga lao đi. Đi được giữa đường lại nhớ ra không nhớ chỗ nhà của Hạ Tử Nhiễm, liền không do dự quay xe đi về nhà mình. Trong khi lái xe, Tần Sở Hàm vẫn hay liếc về phía nữ nhân ngồi ở ghế phụ. Gương mặt nàng lúc ngủ tựa như thiên thần, đẹp đến hoàn hảo, như điêu khắc mà không có tì vết. Nhịp thở của Hạ Tử Nhiễm có phần điều hòa hơn, tiến nhập giấc ngủ sâu ngay trên xe.
------
Về đến nhà Tần Sở Hàm đã là hơn 12 giờ. Hạ Tử Nhiễm đựơc Tần Sở Hàm dìu đi từng bước. Thoáng thấy số 8
"Chị ở chung cư?"
"Đây là nhà bí mật tôi mua, vì dưới biệt thự kia sẽ có paparazi."
Hạ Tử Nhiễm không đáp lại. Thang máy dừng lại. Tần Sở Hàm đưa Hạ Tử Nhiễm vào nhà rồi để nàng trên sofa, bản thân mình vội vàng đi làm trà giải rượu cho người kia.
"Tử Nhiễm, uống cái này đi."
Hạ Tử Nhiễm bất đắc dĩ mở mắt ngồi dậy, uống hết cái ly trà kia thì đột nhiên vịn tay vào người Tần Sở Hàm
"Em muốn tắm..."
Tần đại minh tinh nhà ta không có cách nào là dìu tên say rượu như chết kia đến nhà tắm. Nhưng cũng không nỡ để nàng ở lại một mình, bộ dạng kia có thể tự tắm sao.
"Em tự tắm được chứ?"
Hạ Tử Nhiễm gật đầu, tay không ngừng cởi bỏ y phục trên người bắt đầu tắm. Xong xuôi, nàng quấn độc chiếc khăn tắm rồi bước ra khỏi nhà tắm khiến Tần Sở Hàm muốn xịt máu mũi. Này xương quai xanh, này cái cổ trắng ngần, này đôi chân thon... này bộ dáng phiếm hồng khiến người ta chỉ muốn đè xuống khi dễ một phen. Trong khi Tần Sở Hàm còn đang chìm trong dòng suy nghĩ, Hạ Tử Nhiễm đã chui vào giường ngủ mất đất.
-------
Bên này sau khi cãi nhau đến khô cổ, hai tên Trầm Giai và Lý Á Kỳ kia cuối cùng cũng phát hiện thân ảnh hai người kia sớm đã ly khai.
Lý Á Kỳ ra đến nhà xe thì đột nhiên nhớ đến, nàng và Tần Sở Hàm chỉ đi một chiếc xe... Nàng nhăn mặt ra đường đứng bắt xe. Khổ nỗi mắt cả buổi trời không có chiếc nào... nguyên lai đã hơn 12 giờ rồi. Trầm Giai cố tình chạy đến trêu chọc lại thấy gương mặt ngây thơ có phần đáng ghét kia nếu bị người khác khi dễ thì rất đáng tiếc nga...
Thế nên kết quả là
Trầm Giai đưa tiểu Kỳ đi động bàn ti của mình vì tiểu Kỳ vừa lên xe đã ngủ quên trời trăng mấy gío (quên nói điạ chỉ nhà)
Hạ tổng nằm an giấc trên giường của Tần Sở Hàm, cái nhíu mày khó chịu dần dãn ra.