Hạ Tử Nhiễm lòng đổ lửa cùng với Tần Sở Hàm phóng xe như bay tới bệnh viện Tân An. Khi hai nàng bước vào có phần khẩn trương, đế giày cao gót nện trên sàn bệnh viện thu hút rất nhiều sự chú ý của mọi người xung quanh, tóc tai cũng hơi tán loạn vì vội vã.
Phòng bệnh VIP 001
Cánh cửa được đẩy vào, Hạ tổng tìm kiếm thân ảnh quen thuộc thì bắt gặp một cái xác không hồn ngồi trên giường bệnh. Vương Y Dạ đứng cạnh đang cố gắng thêm thuốc vào bình nước truyền.
Trầm Giai ngồi dựa vào đầu giường được nâng cao lên, đôi mắt không có chút thần sắc lanh lợi thường ngày, thậm chí khuôn mặt cũng nhiễm màu sắc ưu thương mà xưa giờ Hạ tổng chưa từng được chứng kiến. Tay phải bị bó bột cùng chân phải cũng mang khối bột lớn, khắp người là rất nhiều vết trầy xước lớn nhỏ đã được xử lí kĩ lưỡng.
"Giai..."
Trầm Giai lập tức nương theo thanh âm quen thuộc mà đôi mắt đảo ra cửa tìm kiếm Hạ Tử Nhiễm. Đột nhiên Trầm Giai hét lớn, hai tay không ngừng giãy giụa muốn bứt hết dây nhợ cắm trên người lao đến
"Nhiễm!!! Nhiễm!!!! Đi cướp Tiểu Kỳ về!! Đi!!!! Đi mau!!!!"
Trầm Giai vô cùng kích động muốn phát điên. Vương Y Dạ và Hạ Tử Nhiễm phải đồng thời lao đến gĩư lại bác sĩ Trầm trên giường bệnh bằng tất cả khí lực. Cũng may tay và chân bị gãy nên dù Trầm Giai muốn di chuyển cũng khó lòng. Tần Sở Hàm lúc này nhận được điện thoại, khuôn mặt nàng cũng chuyển từ xanh sang trắng, sau đó lặng lẽ cúp đi, ánh mắt hướng về Trầm Giai như hiểu ra gì đó.
"Giai! Giai bình tĩnh lại đi! Mau kể cho tôi nghe, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra rồi?"
Hạ tổng ra sức trấn an Trầm Giai đang bị kích động tâm lí nghiêm trọng. Bác sĩ Trầm không đáp, chỉ có hai cánh môi run rẩy luôn gọi tên tiểu Kỳ, chốc chốc trong ánh mắt lại hiện ra tia hoảng sợ và tuyệt vọng. Không những thế, nước mắt từ trong lòng cũng tuôn trào không ngừng đến đáng thương.
Sau một hồi lâu thuốc an thuốc ngấm khiến Trầm Giai thiếp đi, cả ba mới rời khỏi phòng bệnh trong tâm trạng hết sức nặng nề. Hạ Tử Nhiễm dựa lưng vào bức tường sau lưng, mệt mỏi lên tiếng hướng Vương Y Dạ.
"Rốt cuộc có chuyện gì vậy Dạ?"
"Tôi không biết. Hôm qua cậu ấy được đưa vào bệnh viện trong tình trạng hôn mê bất tỉnh, trên người là rất nhiều vết thương. Sau khi tỉnh lại thì không chịu nói gì hết, chỉ gọi tên Lý Á Kỳ rồi lâu lâu phát điên như vừa nãy thôi..."
Vương Y Dạ nhíu chặt đôi mày, hai tay ôm lấy cơ thể cũng mệt mỏi không kém. Hai ngày nay nàng luôn túc trực bên Trầm Giai phòng trường hợp xấu xảy ra.
"Bác sĩ Trầm... Có lẽ do gia đình tiểu Kỳ...."
Tần Sở Hàm đột nhiên lên tiếng liền thu hút sự chú ý của cả hai người còn đang đau đầu
"Sao chị biết?"
"Vừa nãy công ty có gọi đến, gia đình tiểu Kỳ trực tiếp hủy hợp đồng với Thượng Đình, bồi thường tất cả phí vi phạm. Chị đoán có lẽ liên quan đến gia đình tiểu Kỳ."
Hạ tổng nghe lão bà nói xong cũng đoán ra được có lẽ hai người quen nhau đã bị phát hiện rồi. Lại một tràng thở dài.
"Lý gia...Chuyện này quả không đơn giản."
Vương Y Dạ cũng gật đầu đồng tình, người có thể ra tay tàn nhẫn với Trầm Giai như thế mà không sợ pháp luật trừng trị, hẳn là phải rất có thế lực đi. Hơn nữa đánh Trầm Giai ra thế này, không phải là muốn hủy đi sự nghiệp bác sĩ của cậu ta hay sao? Đối với một bác sĩ tim mạch, đôi tay chính là thứ quyết định thành bại ca phẫu thuật.
"Lý gia?"
Tần Sở Hàm nghi hoặc hỏi lại, ánh mắt chứa tia kinh ngạc
"Phải, Sở Hàm. Lý Á Kỳ là đại tiểu thư nhà Lý gia. Do từ nhỏ ba mẹ nàng dẫn anh trai là Lý Tân Kỳ sang nước ngoài bồi dưỡng nên bản thân nàng được ông nội nuôi dưỡng ở Trung Quốc. Tiểu Kỳ tốt nghiệp loại ưu khoa kinh doanh, không hề liên quan đến ngành giải trí. Được làm trợ lí của chị, một phần cũng do sự nhúng tay của ông nội nàng."
Hạ tổng lúc trước khi bắt đầu quen lão bà đã ra sức điều tra mọi thông tin về những người xung quanh Tần đại minh tinh nên bất cứ điểm nào, nàng cũng là người tường tận hơn lão bà. Lúc này không chỉ Tần Sở Hàm bị báts ngờ, ngay cả Vương Y Dạ đứng kế cũng bị dọa đến tim muốn nhảy ra ngoài. Nguyên lai con quỷ lùn kia là đại tiểu thư... còn là Lý gia! Trên đời này cũng có lắm cái trùng hợp quá đi.
"Nhiễm, em định làm gì?"
Vương Y Dạ lập tức muốn biết bước tiếp theo, vì Lý gia không dễ đối phó, nếu muốn thì chắc chắn phải mượn thế lực Hạ gia.
Hạ Tử Nhiễm bóp trán suy nghĩ, nàng hoàn toàn không muốn lại dính đến Hạ gia thêm lần nào nữa. Mấy năm nay khó khăn lắm mới thoát ra sự kiềm chế của họ, không lẽ lại tự mình chui vào rọ? Nhưng Trầm Giai lại là bằng hữu của nàng, cũng không thể bỏ mặc...
"Dạ, chị chăm sóc Giai. Tôi sẽ có cách!"
"Nhiễm, chúng ta có thể tìm cách khác... Đừng..."
Vương Y Dạ thật sự hoảng sợ khi thấy thái độ của Hạ Tử Nhiễm, nàng không dám tin Hạ tổng sẽ một lần nữa đâm đầu vào gông xiềng đó.
"Không có cách khác... Chúng ta phải đánh cược thôi!"
Hạ tổng nắm tay lão bà đi ra khỏi bệnh viện Tân An, bỏ lại là Vương Y Dạ hốc mắt muốn đỏ lên vì đau lòng...
------
Tiểu Kỳ do chuyến đi Pháp bị để lại công ty nên rất tung tăng cùng Trầm Giai dạo khắp các con phố mua sắm. Thế giới hai người tưởng chừng như không gì phá vỡ được liền bị một tảng đá to rơi từ trên trời xuống ngăn cản.
Một nam nhân dáng dấp cao ráo cường tráng đứng bên chiếc limousine đen khi trông thấy tiểu Kỳ đi ra từ khu mua sắm liền tiến đến gần cung kính
"Tiểu thư!"
Tiểu Kỳ đang treo nụ cười tươi trên mặt khi trông thấy thì lập tức tắm ngúm, sắc mặt phi thường biến sắc.
"Chú...chú Nhất..."
Lý Nhất gật đầu một cách lạnh lùng, liền đưa tay ra mời tiểu Kỳ lên xe. Trầm Giai một bên cũng không hiểu chuyện gì xảy ra, liên tục đảo mắt tỏ vẻ khó hiểu. Nhưng có vẻ tiểu Kỳ lại quen biết người này.
Tiểu Kỳ bất động thanh sắc, nếu chú Nhất ở đây, nghĩa là ba nàng...
"Tiểu thư, chủ tịch đã trở về. Tiểu thư nên về."
Tiểu Kỳ run rẩy chỉ con biết bám vào thân thể Trầm Giai đứng vững, môi mấp máy không biết nên làm gì với tình huống hiện tại. Trầm Giai trông thấy cảnh tượng này lòng thầm kêu không ổn, cũng vươn tay ra kéo vòng eo lão bà an ủi.
"Em có sao không Kỳ?"
"Giai, Giai đi về đi... Em phải theo chú Nhất trở về..."
"Tiểu thư, tôi được lệnh phải đưa người bên cạnh tiểu thư cùng về."
"Không! Cháu xin chú, buông tha cho Giai đi! Cháu xin chú Nhất!"
Tiểu Kỳ đột nhiên xúc động vùng ra khỏi cái ôm của Trầm Giai mà nước mắt đầm đìa can xin Lý Nhất. Nàng biết nếu Trầm Giai trở về Lý gia, đoán chừng sẽ không toàn mạng trở ra.
"Tiểu thư, tôi chỉ nhận lệnh. Thứ lỗi."
Lý Nhất vừa kết thúc câu nói thì đã có 2 nam nhân khác xông tới túm lấy Lý Á Kỳ cùng Trầm Giai ném vào xe. Trầm Giai vẫn ôm chặt lấy tiểu Kỳ sợ cơ thể nàng bị va đập, ra sức bảo vệ lão bà mà không ý thức được chuyện gì xảy ra.
"Giai... em xin lỗi! Em xin lỗi Giai..."
Tiểu Kỳ nức nở trong lòng lão công, cơ thể nhỏ bé cũng run lên đáng thương. Trầm Giai nguyên lai cũng bất an trong lòng, nhưng bộ dáng kia của lão bà khiến nàng quặn đau, chỉ biết siết vòng tay chặt hơn an ủi
"Không sao Kỳ! Chị cùng em đối mặt! Kỳ ngoan đừng khóc!"
Chiếc xe limousine nhanh chóng xuyên qua nhiều con đường để đi đến một biệt thự ở vùng ngọai ô trông rất nguy nga. Khác với biệt thự Hạ gia mang hơi hướng châu Âu cổ kính, Vương gia lộng lẫy kiểu hoàng gia, biệt thự Lý gia cao lớn mang vẻ truyền thống Trung Quốc và bí ẩn.
Trầm Giai và tiểu Kỳ được Lý Nhất dẫn vào một gian phòng so với đại sảnh bệnh viện Tân An còn muốn to hơn. Liếc mắt một cái, Trầm Giai đã nhìn thấy một thân ảnh nam nhân ngồi sẵn trên sofa cùng điếu thuốc. Vẻ uy nghiêm và tàn nhẫn của con người nhiều năm lăn lộn trên thương trường toát ra từ ba của Lý Á Kỳ - Lý Lăng.
"Về rồi?"
Thanh âm lãnh mạc vang lên trong không khí bất giác khiến Trầm Giai lạnh sống lưng, còn tiểu Kỳ bé nhỏ càng co rúm trong lòng lão công.
"Ngồi xuống."
Trầm Giai dắt tay Lý Á Kỳ ngồi xuống sofa đối diện, ánh mắt có tia sợ hãi khi đụng phải khí tức trên người Lý lão gia.
"Chào bác, cháu là ..."
"Tôi biết, Trầm Giai, bác sĩ tim mạch nổi tiếng Trung Quốc?"
Làn khói mờ ảo được nhả ra từ miệng Lý Lăng.
"Cũng chính là người yêu hiện tại của con gái tôi?"
Lập tức thân thể Trầm Giai căng cứng, cuối cùng chỉ gật đầu được một cái, bàn tay cũng rịn ra không ít mồ hôi.
"Cô, dựa vào cái gì quen với con gái tôi?"
"Cháu yêu tiểu Kỳ. Cháu có thể chăm sóc cho cô ấy."
Trầm Giai lập tức bật lại, tình yêu của nàng, dường như không ai có thể phủ nhận được. Lý Lăng chỉ hừ lạnh một tiếng, tay cầm điếu thuốc cũng dập đi.
"Cô là nữ nhân. Tiểu Kỳ cũng là nữ nhân. Đây là chuyện không thể chấp nhận. Hơn nữa, mặt mũi của Lý gia để đâu cho đẹp khi người khác phát hiện Lý gia chứa một người đồng tính?"
Thanh âm Lý Lăng nâng cao mang theo mấy tia đe dọa rõ ràng. Trầm Giai nuốt khan một ngụm nước bọt, môi run rẩy không nói thành lời...
"Ba... Con xin ba..."
"Câm miệng! Đồ bất hiếu, ta chưa tính với ngươi ngươi đã mở miệng xin tha cho người tình?"
Lý Á Kỳ bị Lý Lăng quát mắng đến bật khóc, Trầm Giai vội vàng đứng lên tức giận hét lớn
"Bác cho bác là ai mà ngăn cản hạnh phúc của tiểu Kỳ. Bao nhiêu năm nay bác đã đi đâu? Nàng sống thế nào bác biết không?"
"Khá khen cho cậu, bác sĩ Trầm..."
"Ba! Đừng!!!!"
Chỉ trong một khắc, Lý Nhất lao đến đè Trầm Giai xuống sàn nhà lạnh lẽo, đồng thời khóa cánh tay phải khiến bác sĩ Trầm không thể cử động được. Tiểu Kỳ cũng bị một nam nhân khác kìm chế hai tay, dù có cố vùng vẫy cũng khó thoát ra.
"Tôi cho cậu hai lựa chọn, một là rời khỏi tiểu Kỳ, hai là từ nay đừng mong lại có thể làm bác sĩ."
Lý Lăng hung ác liếc Trầm Giai bị đè trên sàn gắt gao.
"Ba!!! Con xin ba!!! Con xin ba đừng làm hại Giai."
"Tôi không rời đi! Cả đời này là phải ở cạnh tiểu Kỳ!"
Lý Nhất đột nhiên gia tăng lực đạo, bẻ cánh tay phải của Trầm Giai một cách thô bạo. Tiếng rắc của xương gãy vang lên đồng thời với tiếng gào lên đau đớn của Trầm Giai.
"Đừng!!!! Con xin ba buông tha Giai! Giai đi đi, Giai đi đi em xin Giai đó!"
Tiểu Kỳ nước mắt tràn hết khuôn mặt dùng hết khí lực thoát ra khỏi nam nhân sau lưng, liền quỳ gối dập đầu trước Lý Lăng van xin. Lý Lăng không hề để tâm, tiếp tục ném gạt tàn thuốc giận dữ rống lên.
"Tôi cho cậu lựa chọn lại lần nữa!"
Trầm Giai chịu đựng đau đớn, toàn thân túa ra mồ hôi ướt đẫm, cắn môi đến chảy máu thều thào
"Không... có đi... cũng là đi với tiểu Kỳ..."
Lý Nhất lần nữa đá một cước vào chân phải Trầm Giai, tiếng xương gãy răng rắc lại vang lên trong căn phòng.
"Ahhhh...."
Trầm Giai lúc này đau đớn đến không còn ý thức được gì nữa, khóe miệng bắt đầu túa ra máu tươi. Tiểu Kỳ muốn bò trên sàn van xin Lý Lăng dừng tay vô cùng đáng thương, nước mắt nàng chảy ướt cả một mảnh lạnh lẽo, tay không ngừng bám lấy chân Lý Lăng nhưng bị gạt ra không thương tiếc.
Trầm Giai vẫn nằm đó, cố gắng dùng khí lực còn lại bò đến bên Lý Á Kỳ nhưng vô ích, hàng chục cái đánh đấm đang nện lên người nàng khiến cả trước mắt chỉ còn lại mảnh đen tối...
"Tiểu Kỳ.... Kỳ.... Kỳ...."
"Giai!!!! Ba ơi tha cho Giai! Con xin ba!"
Sau những lời van xin, Trầm Giai rơi vào hôn mê bị Lý Lăng cho người ném ra khỏi Lý gia. Lý Á Kỳ cũng ngất xỉu trên sàn do kích động, được hạ nhân mang lên lầu chăm sóc.
---------
"Sở Hàm... Chị có muốn biết Hạ gia là gì không?"
Hạ tổng âm trầm nhìn vào mắt Tần Sở Hàm. Nàng biết, lão bà chưa từng thắc mắc hay hỏi nàng bất kỳ điều gì nàng không muốn tiết lộ, chỉ lặng lẽ đứng bên cạnh ủng hộ và tin tưởng thôi. Tựa như vừa nãy, một chút cũng không hề nghi ngờ gia thế Hạ Tử Nhiễm.
"Tử Nhiễm, nếu chị nói chị muốn?"
Tần đại minh tinh nắm chặt bàn tay lạnh lẽo của lão công. Không phải không nghi ngờ, mà lòng nàng đã xác định ở cùng một chỗ với nữ nhân họ Hạ, thì tất nhiên tất cả đều không quan trọng bằng tình yêu chân thật. Chỉ cần yêu chân thật, yêu bằng cả tấm lòng thì nhất định sẽ vượt qua thử thách. Diệp Linh chính là một phần quá khứ khiến Hạ Tử Nhiễm hôm nay lạnh lùng băng lãnh, vậy Hạ gia là nơi như thế nào? Nàng cũng phi thường muốn khai quật điểm tối nhất trong tâm hồn lão công.
"Chúng ta cùng đi, em sẽ cho chị biết tất cả."
Cả hai cùng ngồi yên vị vào xe, A Lục vội vã báo cáo ngay
"Tiểu thư, vụ tin đồn đã xử lí tốt."
"Tốt, bây giờ đến Hạ gia."
Hạ Tử Nhiễm tuyên bố xong khiến A Lục muốn rớt luôn hai con mắt ra ngoài. A Lục ngày thường điềm tĩnh nay cũng đổ mồ hôi lạnh, lắp bắp đáp lại
"Tiểu thư... cô quyết định...? Cô chắc chứ?"
"Ừ, về Hạ gia."
Hạ Tử Nhiễm vẫn quả quyết thanh âm. A Lục không còn cách nào khác cũng đành nhấn chân ga đi đến chỗ chết chóc đó. Suốt chặng đường về, đầu Hạ tổng gắt gao vùi trong lòng Tần đại minh tinh, một cảm giác sợ hãi tột độ dâng lên trong lòng khiến nàng bất an xen lẫn mất mát. Vòng tay Tần Sở Hàm vẫn ấm áp vòng ôm lấy thân thể run rẩy trong lòng, tia đau xót cũng ngày một rõ hơn.
P/s: :( An An ghét Lý Lăng...
Hôm nay mèo nhà An An bị bệnh :'< An An phải đưa đi thú y, nếu tối nay kịp sẽ up tiếp chap nữa cho mọi người nha :'(