Liễu Hạ Vũ y theo lời của Hạ Tử Nhiễm liên lạc với thanh tra cao cấp Hạ Chí Tư. Dường như đối phương đã có chuẩn bị trước nên rất nhanh hai bên đã phối hợp đưa ra phương án tác chiến và điều lực lượng hình cảnh quốc tế xuống.
Liễu cảnh quan cũng có phần kiêng sợ năng lực của Hạ tổng. Nàng không phải không biết phàm là thương nhân thì mối quan hệ phải là rất rộng đi, nhưng có cả quý nhân chức cao trong ngành cảnh sát cũng xem như rất ít.
Cứ như thế một ngày trôi qua, cục cảnh sát Thượng Hải điều hai đội hình cảnh xuống hỗ trợ đội trọng án của Liễu Hạ Vũ gồm 4 người. Chiều cùng ngày hình cảnh quốc tế với trang thiết bị chuyên nghiệp toát ra vẻ tinh anh cũng liền hội ngộ lên kế hoạch đột kích cứu con tin, đồng thời cũng muốn tóm gọn Mặc Long bang hoành hành thời gian gần đây. Nguyên lai hành động lần này là rất lớn.
Tối hôm trước khi xuất đội, Hạ Tử Nhiễm vốn im lặng quan sát một ngày cũng lên tiếng, thanh âm kiên định không thể bị đáng gãy
"Ngày mai, tôi cũng muốn tham gia."
Liễu Hạ Vũ tuy có đoán được nhưng vẫn rất bất ngờ, liền nhướn mi gặn hỏi
"Hành động lần này rất nguy hiểm. Hạ tổng không cần mạo hiểm đâu. Chúng tôi cam đoan sẽ làm hết sức."
"Không, tôi không trực tiếp vào vòng, nhưng tôi muốn ở hậu cần phòng khi cấp thiết."
Hạ Tử Nhiễm nói hết câu thì ánh mắt đã không còn dừng trên người Liễu Hạ Vũ mà rơi xuống lão bà đang ngồi cạnh nàng. Tối qua là một trận tranh đấu kịch liệt mới thuyết phục được Tần Sở Hàm đồng ý cho bản thân xuất chinh. Hạ tổng biết lão bà là lo lắng cho nàng nhưng Vương Y Dạ lại chính là bằng hữu từ nhỏ của nàng, dù có phải dấn thân xuống biển lửa thì Hạ tổng cũng tuyệt đối không từ nan.
Liễu cảnh quan liếc thấy ánh mắt bất đắc dĩ hiện ra trên gương mặt băng lãnh của Tần Sở Hàm, thậm chí có nhiễm chút cam chịu thì liền biết không thể thay đổi quyết định của Hạ tổng.
"Vậy Hạ tổng hãy thu xếp. Sáng mai 7h."
Liễu Hạ Vũ nhanh chóng rời khỏi phòng khách để chuẩn bị tư trang cho bản thân, bỏ lại là hai đại mỹ nhân có thoảng mùi thuốc súng.
"Nhất định phải đi sao?"
Tần Sở Hàm hướng con ngươi trong suốt về phía Hạ lão công, ẩn nhẫn cùng lo lắng lộ ra trong ánh nhìn của nàng. Hạ tổng không đáp, chỉ âu yếm vuốt ve gương mặt lão bà rồi nhướn người hôn trụ lên hai cánh hoa mê người kia
"Tin tưởng em. Lúc trở về sẽ thật hảo!"
--------
Sáng sớm hôm sau, theo kế hoạch định sẵn đúng 7g, đội hình cảnh tản làm 3 đội đi từ ba phía Đông Tây Nam, vì chiếu như địa thế giao dịch là phía Bắc giáp một con sông. Hình cảnh thủy quân bên tổng cục cũng bố trí đầy đủ thiên la địa võng trên sông phòng khi chúng chạy trốn.
Tổ trọng án lặng lẽ cải trang đi theo chiếc xe của Vương lão gia mà để ý nhất cử nhất động. Hạ Tử Nhiễm đi theo đội hậu cần phía sau được cải trang là xe chở nước ngọt để che mắt địch.
Càng tiến gần địa bàn giao dịch thì cây cối bên đường lại trở nên phi thường um tùm hơn. Đồng thời một mảnh vắng lặng cũng khiến tâm lý của Liễu cảnh quan đề cao cảnh giác đến cao nhất. Nàng gắt gao một bộ quan sát bên đường, các cảnh quan khác cũng bảo trì khoảng cách nhất định với xe của Vương Lợi để tránh bị nghi ngờ phát hiện.
Không lâu sau, chiếc xe của Vương lão gia dừng lại trước một nhà kho hẻo lánh và cũ kĩ. Xung quanh là những đống gỗ và thúng chất đống, tựa như đã bị bỏ hoang từ rất lâu rồi. Vương Lợi trong tay là 20 triệu nhân dân tệ lòng căng thẳng bước xuống xe, một mạch thẳng đến nơi giao tiền. Phía bên Liễu Hạ Vũ đã sớm tản ra vây lấy các điểm trọng yếu tứ phía, ai nấy đều vô cùng cẩn trọng.
"Vương Lợi, rốt cuộc ông cũng tới."
Cửa nhà kho vừa được mở thì giọng nói gian ác từ bên trong đã vang lên. Men theo đó, ánh mắt Vương Lợi bắt gặp một thân ảnh cường tráng đứng giữa nhà kho mà bên cạnh là sáu tên du côn mặt mày hung tợn.
"Vương Y Dạ đâu?"
Điều duy nhất Vương Lợi muốn thấy là Vương Y Dạ thì lại không nhìn thấy dấu vết.
"Ông yên tâm. Đem Vương tiểu thư ra đây."
Tiếng hô vừa dứt,lại có thêm 2 tên du côn dẫn Vương Y Dạ một thân đã không chỉnh tề y phục bước ra. Thậm chí ánh mắt nàng còn hoang mang cực độ, ẩn chút thê lương đến đau lòng.
"Ngươi... Ngươi làm gì cháu gái ta?"
Vương Lợi mất hẳn bình tình khi nhìn thấy Vương Y Dạ y phục bị xé đến lộ ra phần lớn da thịt, hơn nữa trên người cũng tràn đầy vết thương.
"Làm gì? Giáo huấn ả thôi. Những gì ông làm với lão Đại, ta sẽ trả hết lại cho ông. Công bằng mà!"
Tên nam nhân khinh bỉ mang theo ít khí đay nghiến hương Vương Lợi. Từ trong ánh mắt hắn có thể nhìn thấy sự căm phẫn đến muốn xé nát gia đình họ Vương.
"Lão Đại của ngươi thì liền có liên quan đến ta?"
"Chắc ông quên rồi."
Đột nhiên hắn cười lạnh. Lúc bấy gìơ mỗi hơi thở của hắn đều nhiễm tầng hận ý.
"10 năm trước, Tân An tiếp nhận một bệnh nhân bị thương rất nặng do chạy trốn truy sát. Lúc ấy cảnh sát đuổi tới, ông đã không khoan nhượng giao lão Đại cho chúng. Kết quả, lão Đại chết trong lao tù!"
Hắn hét lên, đôi mi nhíu chặt không còn vẻ bình tĩnh nữa.
"Cho nên, không những là Vương gia, tao muốn Vương thị cũng sụp đổ!"
Hắn móc trong túi ra một tờ giấy, đi đến gần Vương Lợi còn đang nghi hoặc về câu chuyện ban nãy.
"Ký đi."
"Đừng, ông nội!"
Vương Y Dạ đột nhiên hét lên, muốn giãy khỏi sự khống chế của hai tên du côn thì một cái tát đau điếng đã hạ xuống trên mặt nàng.
"Câm mồm, con khốn!"
Vương lão gia nhanh chóng nhìn xuống tờ giấy trong tay
"HỢP ĐỒNG CHUYỂN NHƯỢNG TÀI SẢN BỆNH VIỆN TÂN AN"
"Ngươi muốn gia nghiệp Vương gia?"
"Không chỉ như thế, ta còn muốn nhiều hơn."
Thanh âm trầm thấp bỉ ổi vang rền trong không khí. Vương Lợi liếc mắt thấy cháu gái mình không ngừng khóc rồi lắc đầu trên đất... Tân An là công sức của cả mấy đời người, không những không được bán đi, mà ngay cả chuyển nhượng thì một chút cũng không đành lòng. Bởi vì nó là minh chứng cho mồ hôi công sức của từng thành viên Vương gia tích góp, liền có ý nghĩa vô cùng to lớn...
Vương Lợi không biết phải làm gì, không biết làm thế nào cho trọn vẹn!
Trong lúc tất cả lực chú ý đang diòn về Vương Lợi, một tiếng vang đanh thép nổi lên trong nhà kho.
"Hành động!"
Liễu Hạ Vũ dẫn đầu đội hình cảnh quốc tế và tổ trọng án từ tứ phía xông vào bên trong nhà kho. Rất nhanh nhưng tên du côn liền thu lại vẻ đắc ý mà thay vào đó là cái trợn mắt. Chúng nhanh chóng rút súng và dao mang sẵn bên người, bắt đầu bắn và chém loạn xạ.
Một cái nhà kho nhỏ gìơ trở thành chiến trường ác liệt đến chỉ cần sơ sẩy một chút liền có thể mất mạng. Tiếng súng và tiếng chạm của dao ngày một nhiều.
Liễu Hạ Vũ sau khi vượt qua ba tên du côn hung ác thì một mạch tiến đến bên Vương Y Dạ còn bị không chế bởi hai nam nhân.
"Thả cô ấy ra!"
"Mày nằm mơ hả nữ cảnh sát?"
Hai tên nam nhân vội rút súng ra bắn Liễu Hạ Vũ, nhưng rất may nàng đều né được. Liễu cảnh quan thân thủ linh hoạt luồn ra phía sau lưng một tên, dùng còng khống chế tay hắn rồi một cước đạp cây súng trong tay tên thứ hai ra xa mấy mét, tay nàng kéo Vương Y Dạ sau lưng chính mình để bảo vệ. Đúng lúc đó, một tên du côn với mặt đầm đìa máu liền xông đến muốn chém, do Liễu Hạ Vũ vừa mới bị thương ở chân trong lúc giao đấu nên không thể tránh kịp, liền bị một dao đâm thẳng vào cánh tay phải. Nhát dao xuyên qua da thịt đến nỗi nhìn thấy lưỡi dao lòi ra trên tay. Máu theo đó tuôn ra như suối, thế nhưng Liễu cảnh quan vẫn mặt không biến sắc, nắm chặt tay Vương Y Dạ tìm lối thoát ra khỏi đống hỗn loạn.
"Liễu... Liễu Hạ Vũ... tay... tay cô."
Lúc này Vương Y Dạ là một bộ hoảng loạn đến lời nói cũng lắp bắp khó thành câu. Liễu Hạ Vũ không nói gì, chỉ dùng tay còn lại ôm eo Vương Y Dạ nép vào thân mình để bảo vệ, đôi mắt nàng không ngừng tìm kiếm đường lui xung quanh.
Một lúc lâu sau, tất cả bọn du côn đã bị cảnh sát khống chế hoàn toàn, trong đó có tên đã chết, có tên bị thương nặng nằm la liệt trong nhà kho. Liễu Hạ Vũ do mất máu nhiều cộng thêm dùng sức chiến đấu mà cơ thể bắt đầu run rẩy, mặt cũng trắng bệch khó coi.
"Madam Liễu, tất cả đã được khống chế."
Một cảnh quan thuộc đội trọng án tiến lên báo cáo, Liễu Hạ Vũ yếu ớt lên tiếng
"Giải tất cả về cục."
"Madam Liễu, nên đi xử lí vết thương ..."
Vị cảnh quan trông thấy một thân Liễu Hạ Vũ toàn là vết dao chém đến bộ đồ trên người cũng nhuộm một màu đỏ thì không kìm được lên tiếng.
"Dạ!"
Vương Y Dạ nghe được thanh âm quen thuộc liền hướng tầm mắt đi kiếm tìm thân ảnh người đó. Thoáng cái, Hạ Tử Nhiễm xuất hiện cách Vương Y Dạ hai mét đang dùng cặp mắt lo lắng cho nàng.
"Nhiễm!"
Vương tiểu thư thoát khỏi vòng tay của Liễu Hạ Vũ để lao đến ôm chặt Hạ Tử Nhiễm. Lúc này đây, nước mắt nàng trào ra như thác đổ, không thể kiểm soát được nữa. Mấy ngày ủy khúát bị hành hạ nơi này có bao nhiêu khổ liền biến thành dòng tuôn ra. Thân thể Vương Y Dạ run rẩy đáng sợ.
"Được rồi, không sao... Không sao cả rồi."
Hạ tổng vuốt ve tấm lưng gầy để an ủi, tầm mắt rất bất đắc dĩ nhìn thấy đôi mắt ưu thương của Liễu Hạ Vũ dán lên người Vương Y Dạ. Thậm chí động tác ôm eo người kia cũng chưa kịp thu hồi.
Trong khi tất cả còn đang thu dọn tàn cuộc, một tiếng thét vang lên dọa tất cả mọi người còn lại
"Mày chết đi! Vương gia phải tuyệt tử!!!!!"
Tiếng súng nổ ra trong không khí dưới tiếng thét của rất nhiều người. Viên đạn lao đến cơ thể Vương Y Dạ nhanh đến nỗi tưởng như không gì có thể ngăn lại được nữa.
"Vương tiểu thư!"
"Tiểu Dạ tử""
"Dạ!!!!!!"
Phịch
Một người ngã xuống.
Nhưng không phải Vương Y Dạ.
Mà là một thân ảnh quen thuộc với mái tóc ngắn sạch sẽ, cả người là một màu đỏ do máu nhuộm.
"Liễu Hạ Vũ!!!!!"
P/s: tối nay sẽ đăng thêm chương thứ 2 cho mọi người nha >...<
Hôm qua An An đi tất niên hẳn 11g mới về =))))))