Vương Y Dạ một mạch lái xe về nhà mà trong lòng khẩn trương muốn đổ lửa khi nhìn thấy gương mặt Liễu Hạ Vũ ngày càng tái đi. Đỗ xe trong hậu viên, hầu như mọi thứ ở biệt thự đã được chuẩn bị sẵn sàng. Hai người hầu nhanh chóng bế Liễu cảnh quan nằm lên giường di động, thoăn thoắt đẩy về phòng cấp cứu tại gia của Vương thị. Bởi là một tập đoàn lớn kinh doanh y tế, Vương Y Dạ sớm sắm cho bản thân một "bệnh viện" nhỏ tại biệt thự với các trang thiết bị tối tân nhất.
Vương Y Dạ mau chóng đeo bao tay va khoác áo blouse vào, chưa đến nửa phút sau liền bắt đầu linh hoạt đôi tay xé áo của Liễu cảnh quan. Nàng chuyên nghiệp tim thuốc tê rồi nhanh chóng xem xét mức độ nghiêm trọng của vết thương kia. Một vết cắt rất sâu cắm vào trong da thịt Liễu Hạ Vũ, phỏng chừng chắc chắn sẽ để lại cho nàng một vết sẹo xấu xí.
"Mang thêm băng gạc lại đây!"
Nhưng may thay con dao kia đâm lệch đi vài cm mới khiến Liễu cảnh quan còn sống đến bây giờ. Vương Y Dạ vừa sát trùng vết thương,băng bó, vừa xử lí tất cả chỉ vọn vẹn trong 15 phút. Nhưng do mất máu quá nhiều, Liễu cảnh quan đã được Vương phó viện trưởng khuyến mãi cho hai dây máu truyền vào người. May là hồ sơ cảnh sát của nàng có ghi nhóm máu, nếu không cũng khó có cách xử lí ngay được.
"Người đâu, đem cô ấy lên phòng tôi."
Nàng lạnh lùng ra lệnh. Chính bản thân mình cũng đi tẩy trần rất lâu trong nhà tắm. Dư vị tối nay, e là có muốn quên thì nó cũng khắc sâu trong đầu nàng rồi. Một tên ngốc! Quả là đại ngốc mà! Nhát dao kia chỉ cần chệch đi chút nữa thôi, xem tên ngốc kia còn dám lên mặt nữa không chứ!
Tắm rửa xong xuôi, Vương Y Dạ có ý định kêu người hầu thay đồ cho Liễu Hạ Vũ, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, nàng lại chính mình làm. Chiếc áo sơ mi vừa được lột xuống thì đập vào mắt Vương Y Dạ chính là một vết sẹo rất lớn ở bụng của Liễu Hạ Vũ. Với khinh nghiệm làm bác sĩ lâu năm, Vương tiểu thư có thể đoán được 7,8 phần mức độ nghiêm trọng của vết thương kia, nếu không trí mạng thì cũng chính là nằm liệt mấy tháng chưa chắc phục hồi. Nàng thở dài một hơi, nguyên lai con người này chính là không biết quý trọng bản thân chút nào.
Thay đồ xong xuôi cho Liễu Hạ Vũ, mặt Vương Y Dạ thủy chung là có hơi ửng hồng... Vì sao? Nàng... lần đầu tiên công nhận rằng, cơ thể tên ngốc kia cũng có vài phần hấp dẫn đi... *sau này chị mê như điếu đổ, ở đó chê chê đi =)))*
Vương Y Dạ ngồi xuống một bên giường, lặng lẽ quan sát người nằm kia. Một Vương Y Dạ không sợ trời không sợ đất nguyên lai đã lâu không hốt hoảng như đêm nay. Từ nhỏ đến lớn, điều làm nàng hoảng loạn nhất chính là việc Hạ Tử Nhiễm bị té trầy chân, hay đau dạ dày xuất huyết. Tất cả nỗi lo của nàng đều đặt lên người Tử Nhiễm. Nàng mến mộ Hạ tổng, từ nhỏ đã thế. Nhưng hôm nay, cảm giác đó một lần nữa khuấy động nội tâm tuy bề ngoài mạnh mẽ nhưng bên trong lại vô cùng yếu đuối và cô đơn của nàng. Vì người! Liễu Hạ Vũ! Rõ ràng rất hay làm phiền nàng với mấy chuyện không đâu, nhưng không phải nàng đã bị khí thế đêm sinh nhật đó khi Liễu Hạ Vũ đặt nàng sau lưng để bảo vệ mà bị hớp hồn sao. Nàng không thừa nhận, không muốn thừa nhận! Tính cách không chịu khuất phục của nàng là không cho phép tâm nàng suy nghĩ nhiều.
Một đêm trằn trọc đủ loại khó chịu, rốt cuộc chân mi của Liễu cảnh quan cũng dãn ra, bên cạnh là tiếng thở đều đặn của Vương yêu nghiệt.
----------
Tần Sở Hàm vùi đầu vào ổ chăn ấm áp mà dụi vào ngực Hạ Tử Nhiễm đang âu yếm vuốt lưng nàng.
"Tôi ước sẽ được thế này mãi!"
Hạ tổng ôn nhu thanh âm vang lên phá vỡ không khí im lặng một bầu. Từ nhỏ đến lớn có lẽ hạnh phúc nhất là khi nàng có được lão bà họ Tần này. Tần Sở Hàm một bộ dáng cô vợ bé càng rúc sâu vào lòng lão công nhà nàng mà hít hơi. Một lúc sau, Tần đại minh tinh đặt một nụ hôn lên phiếm môi mềm mại của Hạ tổng rồi thì thầm
"Đứa ngốc, tôi sẽ luôn ở bên em! Cho đến khi em không cần tôi nữa mới thôi."
"Hứa với tôi đi!"
"Tôi không hứa, tôi chỉ chứng minh thôi."
Tần Sở Hàm leo lên người Hạ Tử Nhiễm, hai chân ngồi lên bụng người kia cúi thấp người, luồn tay vào mái tóc đen tuyền mượt mà nhấn một nụ hôn đầy nhiệt xuống
"Ah..."
Hạ Tử Nhiễm bị hôn đến thiếu dưỡng khí, không biết từ lúc nào hai tay liền đưa lên ôm cổ Tần Sở Hàm si mê.
"Ah... Dừng... Tôi có chuyện muốn nói."
Hạ Tử Nhiễm khó khăn phát ra thanh âm, tay không ngừng ngăn lại đôi thủ ngọc hư hỏng đang đặt trước tiểu bạch thỏ của nàng quấy rối.
"Ân..."
"Ngày mai, tôi phải đi công tác 3 ngày!"
Quả nhiên Tần đại minh tinh nghe thấy liền bất vi động tác mà mở to mắt nhìn Hạ tổng. Bị nhìn đến chột dạ, Hạ tổng bèn xoay mặt hướng khác tránh né.
"Sao em không nói sớm?"
Vốn dĩ Tần Sở Hàm đã sắp xếp hết công tác cho ngày sau, chủ yếu muốn cùng lão công hưởng thụ thân mật. Thế nên khi nghe tin này, nàng không khỏi nhíu mày bất mãn .
"Rất gấp a..."
"Gấp đến không thèm nói cho tôi lúc chiều?"
Tay Tần sắc lang đã luồn vào quần Hạ tổng...
"Có phải gấp lắm?"
"Ân..."
"Đến độ không nói cho tôi sớm?"
"Ưm..."
"Em chết với tôi!"
"Ah...ưm...đừngggg!!! Mai tôi phải đi sớm!"
"Đáng đời em đi!"
---------
Tần Sở Hàm sau khi tiễn Hạ Tử Nhiễm ra sân bay thì liền cùng tiểu Kỳ đến Thượng Đình nhận công tác mới. Không biết vì sao hôm nay không khí trong công ty liền một bầu nghiêm trọng, đến tiểu Kỳ ngây thơ nổi tiếng vô tâm cũng có thể nhận ra được. Có nhiều ánh mắt đổ về phía Tần đại minh tinh đến khiến nàng toàn thân ngứa ngáy không thôi, tuy chỉ có thanh sắc là bất động, vẫn tiêu soái sải chân về phòng Lâm tổng với bộ dáng lạnh lùng nữ vương tư thái.
Cửa mở, Tần Sở Hàm trong lòng có tia bất an bước vào. Lâm Hạo trông thấy nàng thì lập tức đứng dậy, trên mặt là mấy tia khổ sở, bộ dáng kia như đứa con làm sai gì đó đang chờ phạt.
"Lâm tổng."
Tần đại minh tinh gật nhẹ đầu rồi ngồi xuống ghế đối diện Lâm Hạo.
"Sở Hàm.. tôi nghĩ có chuyện quan trọng cần nói..."
Lâm Hạo lắp bắp trong câu nói, chín phần là không phải điều lành rồi. Hắn tiếp lời
"Sở Hàm... Vai diễn bom tấn lần này công ty chuẩn bị cho sự lột xác của cô... đã bị Hoằng thị cướp đi rồi..."
Tần Sở Hàm lúc này gương mặt có vài tia biến sắc, không như tiểu Kỳ kế bên thiếu điều muốn lật bàn lên vì shock rồi.
"Cái gì? Lâm tổng? Vai này đã giành giật nửa năm, Hoằng thị dựa vào cái gì cướp đi?"
Tiểu Kỳ bức xúc muốn giết chết tên nam nhân kia. Cướp đi người yêu của Tần đại nhân nhà nàng, lại còn cố tình làm việc này! Nàng thở hổn hển mà đôi mi nhíu chặt.
"Tiểu Kỳ, bình tĩnh. Lâm tổng, chuyện là thế nào?"
Tần Sở Hàm vô cùng thất vọng về chuyện này. Sự nghiệp của nàng trong mấy năm tới hoàn toàn phụ thuộc vào vai diễn lần này, hay nói đúng hơn chính là con đường để nàng lưu danh muôn đời. Thế nhưng cư nhiên...
"Sở Hàm, việc này tôi cũng không biết... Cho đến hôm qua thì mọi thứ vẫn thuộc về cô. Mới sáng nay, chế tác và đạo diễn đưa danh sách diễn viên thì tên cô đã bị thay bằng Dương Niên..."
Cạchhhhh...
Cửa lớn lại một lần nữa được mở ra. Lần này người xuất hiện cửa có phần làm Tần Sở Hàm khó chịu, tiểu Kỳ cũng nắm tay thành quả đấm mà nhìn về phía Dương Niên.
Dương Niên một bộ dáng tự tin sải bước đi vào phòng, ánh mắt liếc ngang người Tần Sở Hàm rồi dừng lại ở đôi mày căm phẫn của tiểu Kỳ.
"Cưng sao lại có thái độ đó với tôi?"
Tiểu Kỳ hừ lạnh, nàng là phi thường khinh bỉ nữ nhân này.
"Cô đến đây làm gì?"
"Nhận vai diễn, tất nhiên."
Dương Niên khóe môi vểnh lên tự kiêu, hai tay ôm lấy cơ thể đặt nửa con mắt lên tiểu trợ lí.
Tần Sở Hàm chính là một mảnh ngạc nhiên đến cùng cực. Nữ nhân nàng từng yêu thương, nguyên lai cũng có bộ dáng như thế này sao? Để đánh vỡ không khí hắc ám, Lâm Hạo lên tiếng
"Nhưng ở buổi ra mắt phim 4 ngày nữa, kịch bản mới được chính thức đưa về tay diễn viên."
"Hừ, lằng nhằng! Thế nào chả là của tôi?"
Dương Niên ý đồ cướp lấy luôn kịch bản thì bị Lâm Hạo tuyệt đối khước từ. Tần Sở Hàm trông thấy không còn việc gì nên cũng ly khai phòng tổng tài.
Không ngờ vừa ra đến cửa, nàng liền bị Dương Niên chặn ở hành lang.
"Sở Hàm, thế nào gặp tôi không chào?"
Tần Sở Hàm lạnh lùng liếc mắt đáp trả, thủy chung không hề lên tiếng. Dương Niên trông thấy càng xúc động hơn, liền dùng bộ dáng cường thế ngày trước áp Tần Sở Hàm vào tường, khóa chặt tay nàng trong cơ thể.
"Cô buông ra!"
Tiểu Kỳ hét lên ngăn cản nhưng cũng đã muộn, đôi môi Dương Niên đã muốn chạm lấy hai cánh hoa đỏ mọng của Tần đại minh tinh. Nhưng trong thời khắc quyết định ấy, Tần Sở Hàm liền trở mình thoát khỏi hai cánh tay cường lực kia áp ngược Dương Niên lên tường, băng lãnh lên tiếng
"Cô nghĩ lấy đi sự nghiệp tôi thì tôi sẽ ngã đau sao? Đừng có mà vọng tưởng."
Tay Tần Sở Hàm vịn chặt lấy cằm Dương Niên, cái cằm từng quen thuộc như một tấc thịt trên người nàng nay trở nên xa lạ đến đáng ghét.
"Hôn? Tôi nghĩ cô không đủ tư cách rồi."
Tần Sở Hàm đẩy mạnh cằm Dương Niên ra, khinh thường liếc mắt một cái liền cùng tiểu Kỳ rời khỏi. Đừng nói Dương Niên bị bất ngờ bởi tiểu thụ năm xưa không biết nguyên cơ gì trở thành đại công khí tràng mạnh mẽ thế dọa, mà ngay cả tiểu Kỳ một bên cũng sợ hãi phát run.
Cả hai lên xe trở về phim trường quay quảng cáo, tiểu Kỳ lo lắng
"Chị Sở Hàm, chuyện này..."
"Tạm thời đừng nói cho Tử Nhiễm, tôi không muốn nàng bận tâm nhiều."
Tần Sở Hàm bóp trán mệt mỏi. Lão công mới vừa rời khỏi thì đã xảy ra chuyện. Nàng không muốn ỷ lại vào Hạ Tử Nhiễm.
Tiểu Kỳ một bên cắn môi nhíu mày suy suy nghĩ nghĩ, cuối cùng cũng chịu lái xe tiếp....
P/s: xin lỗi các hạ >...< ta up hơi trễ!!!!!
Có ai nhớ ché Cố Vân Hỉ hăm =)))) chương sau sẽ nói xíu về ché đó :">
Cho mấy thím kêu Hạ tỷ của tuôi thụ xem chương sau mà coi lại nha =))))