"Mọi người lui xa xa một chút!"
Liễu Hạ Vũ ra lệnh cho đội hình mình triển khai bao vây xác chết. Không biết từ đâu 3 chàng thanh niên mặc âu phục rất cường tráng liền nhảy ra khỏi đám đông thi hành nhiệm vụ. Vương Y Dạ bị một phen dọa đến thất kinh bát vía nhưng thần trí vẫn rất tỉnh táo.
"Sao cảnh sát lại ở đây?"
Vương tiểu thư nghi hoặc nhìn về phía Liễu cảnh quan còn đang dùng phấn vẽ lại hiện trường.
"Ở đây không tiện, mời Vương tiểu thư theo tôi về Sở một chuyến!"
Liễu Hạ Vũ không nói hai lời, ra lệnh cho A Nhất A Nhị ở lại xử lí mọi chuyện. Hạ Tử Nhiễm và Trầm Giai đứng một bên cũng rất lo lắng cho Vương Y Dạ.
"Tôi cũng đi cùng."
Hai người không hẹn cùng thốt lên. Dẫu sao cả 3 cũng đã là bạn bè từ thuở còn bé, nhất là Vương Y Dạ luôn ra mặt bảo vệ cho hai người... Tuy có lúc bám riết lấy Hạ tổng, hay giật bim bim của Trầm Giai nhưng chung quy nàng cũng không phải người xấu, chỉ là có chút ngang ngược thôi...
Liễu Hạ Vũ thoáng thấy sau lưng hai người còn thêm người nữa liền nhíu mày
"Đi nhiều chỉ thêm phiền."
Lúc này Tần Sở Hàm thức thời cầm tay Lý Á Kỳ không giấu được vẻ khẩn trương. Bởi vì nàng có thể nhìn thấy bác sĩ Trầm cùng lão công của nàng là vô cùng lo lắng cho Vương tiểu thư. Tuy có ít mùi giấm chua nhưng Tần đại minh tinh là người từng trải nên nàng hiểu, vào lúc này không nên làm gánh nặng của hai người kia.
"Tôi cũng tiểu Kỳ về nhà trước. Hai người cứ đi đi."
Tiểu Kỳ một bên cũng gật đầu lia lịa, chính nàng cũng định nói ra nhưng đã bị Tần Sở Hàm cướp quyền.
Hạ Tử Nhiễm và Trầm Giai lập tức hướng ánh mắt lên hai nữ nhân của mình mà cảm kích. Những lúc này chỉ sợ là nữ nhân khác thì đã nổi lên giấm chua rồi...
"Vậy chị cẩn thận. Dùng xe tôi đi!"
Hạ Tử Nhiễm ra lệnh cho A Lục - thân cận của nàng đưa hai người về biệt thự nhà nàng. Bản thân nàng cùng Trầm Giai sánh vai với Vương Y Dạ đi về Sở cảnh sát. Bỏ lại bữa tiệc là một mớ hỗn loạn được lão Vương gia và 2 anh cảnh sát giải quyết.
----------
Trong phòng thẩm vấn.
"Vương tiểu thư, gần đây cô có mâu thuẫn gì với ai không?"
Liễu Hạ Vũ cũng chính là người thẩm vấn Vương Y Dạ. Nàng vừa ghi ghi chép chép vừa nhướn mi lắng nghe, bộ dáng vô cùng nghiêm túc, trái lại thật đối lập với bộ váy rực rỡ trên người.
"Không, gia đình tôi theo lĩnh vực y tế chỉ biết cứu người, làm gì chuốc thù với ai."
Vương Y Dạ bướng bỉnh nói thẳng. Ngay ngày sinh nhật lại xảy ra không biết bao nhiêu chuyện phá hỏng không khí vui vẻ khiến lửa giận của nàng muốn bùng nổ. Liễu cảnh quan lại nói
"Theo tôi thấy, mâu thuẫn này không nhỏ. Bằng không sẽ không ra tay tàn độc như thế. Cô tốt nhất nên cẩn thận hơn."
"Tôi có làm gì chuốc tội với ai!"
"Tôi có nói gì sao? Chỉ báo cô nên cẩn thận thôi."
Liễu Hạ Vũ gấp lại sấp hồ sơ ghi án, đứng lên đem Vương Y Dạ ra khỏi phòng thẩm vấn thì Hạ Tử Nhiễm và Trầm Giai sắc mặt căng thẳng nãy giờ cũng chạy đến. Hạ tổng vẫn một bộ dáng lạnh lùng, song thần sắc đôi mắt có tí biến sắc khẩn trương
"Sao rồi?"
Trầm Giai thấy thế lao đến ôm chầm Vương Y Dạ mà thút thít
"Cậu chưa chết tôi thiệt mừng a..."
Hạ tổng: "..."
Vương Y Dạ: "..."
"Cậu là muốn tôi chết sớm phải không?"
"Đâu có, tôi chỉ lo lắng cho cậu thôi..."
Trầm Giai hướng đôi mắt vô tội về phía ngọn lửa đang bùng cháy kia. Vương Y Dạ không một chút khoan nhượng giẫm gót giày cao gót lên giày bác sĩ Trầm khiến nàng nhăn nhó than đau còn dữ dội hơn mấy bà đẻ...
Hạ Tử Nhiễm thấy thế liền can ngăn. Từ nhỏ đã vậy, Vương Y Dạ với Trầm Giai bất chấp là cãi nhau hay đánh nhau cũng do nàng khuyên hòa. Lần này cũng không ngoại lệ, cả hai im bặt, thôi nháo nhào lên ở Sở cảnh sát.
Lát sau, Liễu Hạ Vũ mặt mày có mấy tia hắc tuyến bước ra khỏi phòng Tổng trưởng Lý. Nàng mạnh mẽ giậm chân bất mãn giẫm giày tiến về ba người mới vừa đình chiến.
"Cảnh sát vào cuộc, Vương tiểu thư từ nay sẽ được cảnh sát chúng tôi đặc biệt bảo vệ."
Liễu Hạ Vũ rất cao, cao hơn Trầm Giai một khúc vì cộng thêm đôi giày cao gót. Nên khi nàng nói ra, cả ba đều tròn mắt nhìn lên gương mặt bất đắc dĩ của nàng. Đột nhiên hiểu ra, ở đây mấy tiếng Hạ tổng và bác sĩ Trầm thủy chung là không thấy một bóng hồng nào ở tổ trọng án ngoài Liễu Hạ Vũ. Cho nên nhiệm vụ đi theo bảo vệ này, nhất định bị gán lên vai Liễu cảnh quan rồi... Vương Y Dạ nghe nói đến việc bị giám sát liền nhảy dựng lên.
"Tôi không cần cảnh sát mấy người. Tự tôi có vệ sĩ!"
"Cô im! Tưởng tôi muốn lẽo đẽo theo cô lắm sao..."
"Cô nói gì? Cô? Theo tôi?"
Vương Y Dạ càng lớn tiếng hơn, trừng mắt nhìn tên kia có phần ủy khuất trong thanh âm. Hừ! Dù bị người đi theo là không có gì thoải mái, nhưng được bảo vệ một mỹ nhân như nàng mà tỏ ra chán ghét thì quả thật quá đáng rồi! Rõ ràng chiếm tiện nghi còn khoe mẽ sao?
"Tôi thì sao?"
Vương Y Dạ đột nhiên lấy lại vẻ đanh đá, hai tay ôm lấy thân mình nghênh mặt mỉa mai
"Tôi còn chưa hỏi Liễu cảnh quan sao lại có mặt tại tiệc của tôi nga! Cô!"
Chỉ thẳng mặt Liễu Hạ Vũ
"Ăn bao nhiêu bánh, liền phun ra hết cho tôi."
Phụttttttt
Trầm Giai đứng kế bên nãy giờ nhịn không được cười mà ôm bụng quằn quại. Hạ Tử Nhiễm mím môi nhịn cười đến tím mặt. Vương Y Dạ tức giận hướng "nhất dương chỉ" về phía hai tên bạn phản bội.
"Các người! Cúttttt!!!!"
"Cô thôi đi, đây là Sở cảnh sát đó! Hơn nữa không biết ai có tin tức đã mật báo với tổ trọng án chúng tôi đến!"
Liễu Hạ Vũ cuối cùng cũng điên lên. Xong khi nói xong thì nàng vươn đôi tay mạnh mẽ của mình ôm ngang hông cô tiểu thư ngang ngược kia đi thẳng vào thang máy rồi một mạch xuống bãi đỗ xe. Không biết Vương Y Dạ đã lôi đến tổ tông đời thứ bao nhiêu ra chửi nhưng cuối cũng khi ngồi yên vị trong xe, nàng cũng mệt mỏi im lặng dưỡng thần.
Hạ tổng trông thấy sức mạnh phi thường của Liễu cảnh quan liền thầm nhủ hôm nào phải thỉnh giáo vài cách tập luyện. Trầm Giai cũng nuốt vài ngụm nước miếng tròn mắt ngó suốt quãng đường.
"Liễu cảnh quan, nhờ cả vào ngươi."
Hạ Tử Nhiễm khí thế hướng Liễu Hạ Vũ giao phó. Liễu cảnh quan đột nhiên cảm thấy khí hàn, nguyên lai Hạ tổng khí tức không thể xem thường là xác thực có. Mới mấy phút trước còn cùng hai người bạn vạn phần thoải mái, hai giây sau liền tỏa ra khí thế cao cao tại thượng.
"Đó là nhiệm vụ của tôi. Bác sĩ Trầm, Hạ tổng, về cẩn thận."
-------
"Nhiễm, chuyện này..."
Trầm Giai nghiêm túc nhìn Hạ Tử Nhiễm đang suy tư. Nguyên lai Trầm Giai muốn giảm bớt căng thẳng nên mới chọc ghẹo Vương Y Dạ mà thôi. Nhưng xem ra vấn đề không đơn giản rồi.
"Tôi không muốn Hạ gia ra mặt... Thật sự khó xử!"
Hạ Tử Nhiễm âm trầm nói. Hạ gia tuy là gia đình nàng, nhưng cũng chính là gông xiềng đeo trên cổ nàng. Mấy năm nay may mắn lắm mới thoát ra được, Hạ tổng không muốn chui đầu vào rọ lại.
"Nhưng tớ không tin cảnh sát..."
Bác sĩ Trầm bèn nói ra lời thật lòng. Xưa giờ Hạ gia làm cái gì cũng mau gọn hơn cảnh sát nhiều. Nàng chỉ sợ đêm dài lắm mộng.
"Tôi cũng đâu có nói sẽ đứng ngoài cuộc đâu. Dù sao Dạ cũng cùng lớn lên với chúng ta. Chỉ là mật báo... có phần kỳ lạ đi!"
"Ừ. Tớ cũng thấy thế. Tạm thời trông chừng Dạ cứ giao cho mình."
-----------
Hạ Tử Nhiễm lái xe Trầm Giai về biệt thự của mình. Vừa bước vào thì thân ảnh hai nữ nhân đã hiện ra ở phòng khách.
Tiểu Kỳ mừng rỡ chạy ra ôm Trầm Giai không hề kiêng kỵ. Còn săm soi xem có bị mất cọng lông nào không...
Tần Sở Hàm nhẹ nhàng nhấc người khỏi sofa đắt tiền, tiến đến lau mấy giọt mồ hôi cho Hạ Tử Nhiễm, tiện tay chỉnh lại tóc tai cho nàng. Xong xuôi hết nàng mới lên tiếng
"Sao rồi?"
"Không sao. Vương Y Dạ hiện được cảnh sát bảo vệ. Còn về vụ án, cảnh sát đã hứa sẽ theo."
Hạ tổng thanh âm có phần lãnh mạc. Nàng quyết định không nói cho Tần đại minh tinh về cuộc nói chuyện với Trầm Giai. Bởi nàng không muốn tiết lộ thế lực sau lưng mình, lão bà có lẽ khó chấp nhận được...
Trầm Giai một bên cũng ăn ý Hạ tổng, liền ủy khuất nhăn nhó đánh lạc hướng.
"Ây da, nàng không có sao đâu! Người có sao là tôi nè!"
Nói xong còn không quên vài giọt nước mắt ngắn dài trên mặt, tay chỉ chỉ xuống cái chân bị Vương ngang ngược đạp đến muốn lòi xương ra.
"Giai làm sao?"
Tiểu Kỳ lập tức khẩn trương
"Người ta khi dễ tôi đó!!!"
Trầm Giai bổ vào người tiểu Kỳ giả bộ khóc lóc, xem bộ dáng cũng đáng được trao giải bác sĩ diễn xuất hay nhất năm...
"Giai, được rồi. Nàng đùa giỡn liền bị cho một cước vào chân."
Hạ tổng không nóng không lạnh lên tiếng. Làm tiểu Kỳ nghe thấy liền nóng mặt lên! Tay chuyển từ vuốt ve sang nhéo tai Trầm Giai một cách dã man.
"Chị còn dám trêu hoa ghẹo nguyệt!!!"
"Ah...ah...tôi ...tôi không có mà...ah...sẽ đứt...đứt thật đó lão bà ơi!!!"
Mặc cho Trầm Giai van xin, tiểu Kỳ vẫn trừng con mắt mắng nhiếc Trầm Giai.
"Trợ lí của chị... Thật bất đồng với vẻ ngoài nga..."
Hạ tổng thầm cảm thán thân hình tí hon kia. Bất quá tên họ Trầm cũng coi là khó trị đi, nàng lại dễ dàng thu phục được. Nghĩ lại cũng đúng. Tớ giỏi, chủ còn hơn mấy phần công lực mới khiến Hạ tổng liền sập bẫy tình.
Cuối cùng sau câu giải tán của Tần Sở Hàm thì hai đôi đi về phòng mà hành sự... Sự ở đây là ngủ...
P/s: ta 39 độ rồi... Ráng lên up cho các nàng đó...
Chúc ngủ ngon nha!!!! :(