533

Bạn kinh ngạc trước sự tồn tại của mê cung không rõ nằm sâu dưới mặt đất vài nghìn mét. Có lẽ đây là di sản của nền văn minh Sao Hỏa cổ đại.

Trước kia, nơi này đã từng ngập đầy nước, và những con đường đan xen chằng chịt sẽ có tác dụng như các ống dẫn. Hiện tại, phế tích này đã biến thành một mê cung, trải dài vô tận về tất cả các hướng. Có thể nói, nó chẳng khác gì những mạch máu chạy khắp "cơ thể" của Sao Hỏa.

Bạn vô tình gây ra tiếng động khi bước đi. Âm thanh ấy dội lại từ vách đá xung quanh, vang đến mức cách xa vài cây số vẫn có thể nghe thấy được. Bạn bắt đầu di chuyển một cách thận trọng. Nếu đụng độ bầy ma sói, đám chiến binh điên loạn hoặc quỷ đói thì bạn gần như đã cầm chắc cái chết.

Trong lúc tinh thần căng thẳng đến cực độ, thể lực giảm 7 điểm.

Đúng lúc ấy, trước mắt bạn, một người lùn có đôi mắt nhỏ gian xảo xuất hiện. Hắn vừa lắc lắc chòm râu giống như những con côn trùng dài mảnh đang ngọ nguậy, vừa mời chào giao dịch bằng giọng ngọt ngào.

Hắn cho bạn xem vỏ ốc xà cừ có phép thuật. Áp tai vào đó có thể nghe thấy những âm thanh nhỏ phát ra từ lũ quái vật đang ở đằng xa, kể cả giọng nói thì thầm của chúng. Nhưng, để đổi lấy vỏ ốc, bạn phải đưa cho hắn viên "Pha lê triết gia".

Bạn phân vân không biết phải làm gì.

Quả thật, nếu gặp phải quái vật thì bạn sẽ phải chết. Có điều, nếu đưa "Pha lê triết gia"cho người lùn thì bạn biết dựa vào cái gì để đi tiếp trong mê cung?

Chấp nhận giao dịch, đi đến trang 155. Từ chối giao dịch, đi đến trang 234.

Fujiki và Ai quay lại, tìm đường đi đến trạm kiểm soát số 6.

Lúc này, chắc nhóm Naramoto đã đi rất xa rồi. Fujiki nguyện cầu cho đó là sự thật.

Tuy nhiên, cũng có thể là chưa nếu chúng dừng lại để tìm kiếm lương thực hoặc nghỉ ngơi. Mà dẫu có đi đến trạm kiểm soát tiếp theo rồi thì vẫn có khả năng là tuyến đường hiển thị trong máy chơi điện tử sẽ vòng vèo trong cùng một khu vực. Trường hợp xấu nhất là chúng sẽ quay ngược trở về.

Dù thế, Fujiki và Ai cũng không còn lựa chọn nào khác ngoài việc đi tiếp đến trạm kiểm soát tiếp theo. Nếu muốn bỏ cuộc và chạy trốn khỏi trò chơi thì chờ đợi họ cũng là án tử hình từ ban tổ chức. Bởi vậy, càng phung phí thời gian thì tình hình của cả hai sẽ chỉ càng xấu thêm.

"Tại Bungle Bungle, loài có vú thực sự nguy hiểm chỉ có hai..." Cuối cùng anh cũng đã hiểu ý nghĩa của câu nói đó. Ra thế, loài cần phải cảnh giác nhất không phải chó hoang Dingo.

Fujiki quay lại nhìn Ai. Kể từ khi tận mắt nhìn thấy xác chết, cô ít nói hẳn. Lúc này, có vẻ như tinh thần cô đã ổn định trở lại.

- Cô mệt chưa?

Nghe anh hỏi, cô im lặng lắc đầu.

Cả hai lại tiếp tục đi. Vì đã đi chệch khỏi tuyến đường ban đầu nên bây giờ họ phải tập trung hết sức để có thể đi đúng hướng.

Anh nghĩ, có lẽ nên tạm thời quay lại trạm kiểm soát số 5 để bảo đảm sẽ không bị lạc đường. Điểm duy nhất khiến anh băn khoăn là trước khi đến được trạm kiểm soát, bọn họ sẽ phải băng qua một đồng cỏ bằng phẳng, nghĩa là trong hai đến ba tiếng đi bộ, anh và Ai sẽ không có bất kì chỗ nào để ẩn nấp. Thế nên, đoạn đường đó sẽ rất dễ gặp nguy hiểm.

Fujiki vừa đi vừa cầu nguyện ông trời phù hộ cho mình không xui xẻo gặp phải hai kẻ đã biến thành quỷ dữ kia. Anh nín thở, tập trung ý niệm vào lời cầu khẩn.

Fujiki vốn chưa bao giờ tin vào thần phật. Chỉ có một vài ngoại lệ như lần đi lễ chùa đầu năm, ngay trước kì thi đại học, anh đã nhét tờ 10.000 yên vào hòm công đức rồi khấn lấy khấn để như để hoàn vốn; hoặc vào lần đứng trước đền Furano trong chuyến du lịch trược tuyết cùng Kyoko và bạn của cô, anh đã cầu khấn thần linh sao cho lấy được người con gái đang đứng cạnh mình.

Thế rồi công ty đang làm đột ngột phá sản, anh vô cùng giận dữ trước vận mệnh bất công. Có lẽ vì không có đối tượng để trút giận nên anh bắt đầu than trời trách đất, rằng tại sao chỉ mình anh gặp phải chuyện thế này. Sau đó, anh đã quyết định sẽ không bao giờ cầu nguyện nữa.

Ấy vậy mà giờ đây, Fujiki như đã quên hết những suy nghĩ ấy, chỉ thành tâm van nài sự giúp đỡ từ các đấng thần linh. Có lẽ cầu thần khấn phật trong các tình huống bất khả kháng vốn là bản năng tự nhiên của mỗi con người. Anh lẩm nhẩm trong miệng để Ai không nghe thấy, thần linh, thần linh ơi, thần linh! Chúng con rồi sẽ ra sao? Cầu xin ngài giúp đỡ chúng con.

Và, khi nhìn thấy một con chim nhỏ đang đậu trên cành cây keo đầy gai trước mặt, Fujiki có cảm tưởng như đó chính là câu trả lời dành cho anh. Nó to bằng chim sẻ, toàn thân có màu đỏ, đậm nhất là phần lông từ mỏ cho đến nửa đầu phía trên, trông như màu máu tươi.

Fujiki dừng bước, nhìn chằm chằm vào con chim.

- Crimson Finch, sẻ đỏ... - Giọng Ai vang lên từ phía sau.

- "Crimson" á?

- Anh không nhớ à? Bé Prati có nói về loài này rồi mà còn gì. Nó còn có tên khác là "Blood Finch"...

Crimson, màu đỏ sẫm như màu của máu. Giống hệt màu của Bungle Bungle sau khi đẫm nước mưa.

Loài sẻ đỏ sống giữa những dãy núi đỏ.

Con chim nhỏ bắt đầu kêu chíp chíp bằng giọng cao vút, chói tai.

Màu lông như điềm gở.

Fujiki cất bước, rời xa con chim.

Anh có cảm giác mình đang trong trạng thái nửa tỉnh nửa mơ. Một khi chỉ tập trung vào việc đi, tiếng bước chân đơn điệu sẽ có tác dụng như thôi miên. Lúc đó, những hình ảnh mà anh đã cố quên sẽ lại hiện ra trong đầu. Di thể trong bếp ngầm. Năm ngón tay không còn cử động. Khuôn mặt của người chết méo xệch đi vì đau đớn và hãi hùng.

Gió thổi đá vụn rơi từ trên vách núi xuống làm rung ngọn cây bạch đàn kéo anh ra khỏi cơn mơ. Tiếng động ấy tựa như một thanh sắt nóng nhấn vào cơ thể đang cứng đờ của anh khiến anh giật nảy người.

Dọc đường đi, anh luôn thấp thỏm không yên, nào là sợ nhóm Naramoto đang ở gần đây và nấp đằng sau núi đá, nào là phải đề cao cảnh giác vì nếu bị phát hiện thì chỉ có đường chết.

Đối với bọn chúng, anh và Ai chính là "con mồi".

Anh chưa bao giờ thử tưởng tượng tâm trạng của động vật khi bị săn đuổi.

Đến giờ, anh vẫn không thể tin được rằng mình đang bị đặt vào vị trí ấy.

•••

Cuối cùng Fujiki và Ai cũng đến được trạm kiểm soát số 6. Trên màn hình, bé Lucifer, người hướng dẫn mới, bước đi như khiêu vũ trên nhạc nền samba sôi động.

Tuy âm thanh của máy chơi điện tử rất nhỏ nhưng Fujiki vẫn sợ bị nghe thấy nên đã chỉnh cho âm lượng xuống gần mức thấp nhất.

"Chào mừng đến với TKS số 6! Cuối cùng, trò chơi cũng từ cao trào đi đến hồi kết rồi nhỉ! Chỉ còn một chút nữa thôi! Lúc nào tôi cũng dõi theo bảo vệ các bạn. Tiếp theo là 'Góc thông tin của bé Lucifer'! Ở đây tôi sẽ nói cho các bạn những thông tin quý giá rất ít người biết. Các bạn hãy lắng nghe thật chăm chú. Sẵn sàng chưa? Tôi bắt đâu nhé. Bỏ lỡ điều gì là sẽ phải hối hận cả đời đấy..."

Sau khi nhấn mạnh mức độ quan trọng của những thông tin sắp đưa ra, bé Lucifer dang rộng hai tay vẻ đắc ý.

"Các bạn biết không, gấu Koala và gấu Wombat vốn là một đấy! Không tin được đúng không? Thực tế là qua quá trình tiến hóa, chỉ có những con thích ứng với cuộc sống trên cây bạch đàn mới trở thành Koala. Nhưng nói gì thì nói, khuôn mặt đáng yêu của chúng trông giống nhau thế còn gì. Xem này, đặc biệt là cái mũi to..."

Bé Lucifer cung cấp rất nhiều thông tin, chỉ hiềm, toàn những điều vô dụng.

Kể từ trạm kiểm soát trước, nói cách khác là kể từ sau cái chết của bé Prati thì có gì đó đã thay đổi. Nhân vật có tên Lucifer, tuy ăn nói lịch sự hơn Prati nhưng lại tạo cho anh cảm giác là từng lời từng chữ của nó đều chứa đầy ác ý.

Chẳng lẽ từ giờ trở đi, bên tổ chức trò chơi sẽ không đưa ra thông tin hữu ích nào nữa?

Fujiki và Ai nấp trong lùm cây xem thông điệp để tránh bị nhìn thấy từ xa, kiên nhẫn theo dõi các dòng chữ trên màn hình. Biết đâu trong đống thông tin rác ấy, thực sự có điều gì đó quan trọng thì sao.

Giữa chừng, Fujiki chú ý đến một câu của bé Lucifer.

"... Tôi cũng có một cái máy POCKET GAME KIDS đấy, thậm chí còn hay mang theo người để chơi lúc rảnh rỗi nữa cơ. Pin dùng được những hai mươi tiếng đồng hồ nên tha hồ mà chơi."

Nhân vật trong trò chơi sử dụng chính cái máy để chơi trò chơi ấy mà chơi điện tử là một trò đùa cũ rích và nhạt như nước ốc, chẳng có gì là lạ. Nhưng, có một chi tiết...

Tại sao nó lại cố ý nhắc đến chuyện nhỏ nhặt như pin dùng được hai mươi tiếng nhỉ?

Đúng rồi! Cách đây chưa lâu, anh cũng từng có cảm giác giống thế này. Hình như anh đã nhìn thấy thông tin tương tự ở đâu đó trong số các thông điệp thì phải.

Thông điệp ở các trạm kiểm soát trước đều còn nằm trong máy chơi điện tử. Tuy không có thời gian để xem lại toàn bộ nhưng...

Không, không đúng. Trong số các thông tin của bé Prati, không có mục nào đề cập đến chức năng của máy chơi điện tử cả. Là ở trạm kiểm soát số 1. Ngoại trừ Ai, anh và bảy người còn lại đã trao đổi thông tin hiển thị trên máy chơi điện tử của mình. Khi ấy, người cho anh xem thông điệp đầu tiên là Norota. Ở đó có thông tin về công dụng của máy chơi điện tử và dung lượng của pin.

Lúc đọc những thông tin ấy, anh đã cảm thấy lạ vì chúng quá vô dụng, ấy thế mà anh lại nhớ rất rõ thời gian hoạt động của máy chơi điện tử mà thông điệp đưa ra.

"Máy chạy bằng hai cục pin AA, được khoảng mười tiếng..."

Thời gian đã bị ăn bớt.

Mười và hai mươi. Nếu đó không phải là lỗi kĩ thuật thì chắc chắn phải có ý nghĩa nào đó. Một ý nghĩa quan trọng.

Thông điệp dài ngoằng có vẻ đã gần kết thúc. Bé Lucifer giải thích qua loa về đường đi đến trạm kiểm soát số 7, sau đó vẫy tay, cười nhăn nhở rồi biến mất, chỉ để lại hai dòng chữ cuối cùng trên màn hình.

"... Để sống sót, các bạn hãy tận dụng hết mức có thể những món đồ đang có nhé. Cố lên. Hẹn gặp lại ở TKS số 7! Tạm biệt..."

Cái này cũng vậy. Tại sao lại cố tình nhấn mạnh là phải tận dụng hết mức những món đang có? Đó là chuyện đương nhiên không phải sao? Làm gì có chuyện không dùng đến khi mà phải vất vả lắm mới có được...

Rồi anh chợt nhận ra, có một món đồ mà từ khi lấy về, anh chưa sử dụng lần nào.

Máy thu sóng.

Anh lôi cái máy bị vùi tít dưới đáy ba lô ra.

Nó làm bằng nhựa trắng, to cỡ bao thuốc lá. cấu tạo rất đơn giản, chỉ có loa nhỏ, ăng ten thu gọn và tai nghe. Không có núm vặn điều chỉnh bước sóng như radio nên anh nghĩ nó chỉ thu được một tần số duy nhất. Rất có thể đây vốn là máy nghe trộm.

Nếu thế, biết đâu thông qua cái máy này, bọn họ có thể lấy được thông tin gì đó rất quan trọng từ bên tổ chức trò chơi. Phải chạy thử ít nhất một lần xem sao. Muốn vậy, anh cần một thứ. Pin. Anh mở thử nắp đậy ổ pin nằm ở mặt sau của máy, thấy nó cũng chạy bằng pin AA.

Fujiki trầm tư suy nghĩ. Anh không thể rút pin từ máy chơi điện tử ra được. Vì tháo pin ra thì toàn bộ thông tin trong máy sẽ bị xóa sạch.

Anh phải nghĩ ra một giải pháp khác, chứ chẳng lẽ cứ đợi cho đến khi lấy được vật dụng là pin?

Chưa kể là không hề có pin - vốn là thứ không sớm thì muộn cũng sẽ trở nên cần thiết - trong bảng tống kết vật dụng ở trạm kiểm soát số 2.

Nghĩa là, đến lúc ấy thì các người chơi phải cướp của nhau à?

Cũng đúng. Nếu trò chơi này diễn ra với mục đích đúng như anh đã dự đoán thì đó là chuyện đương nhiên. Bởi vậy, bên tổ chức trò chơi phải gieo rắc mầm mống bất hòa ở tất cả các phương diện rồi đợi trò chơi phát triển đến giai đoạn mà các người chơi bắt buộc phải chém gϊếŧ lẫn nhau.

- Chết tiệt! Rốt cuộc mình đã làm cái gì thế này! - Fujiki vừa tự đánh vào đầu gối vừa rêи ɾỉ.

- Sao thế?

- Pin ấy! Máy chơi điện tử của cô. Dù máy có hỏng thì pin chắc chắn vẫn còn dùng được. Tại sao lại vứt đi cơ chứ? Còn máy của Abe Fumiko nữa. Lẽ ra phải tháo lấy pin...

Bấy giờ, vừa nhìn thấy chữ BAD END trên màn hình, chẳng biết vì kinh sợ hay uất hận mà anh đã vô thức ném cái máy đi thật xa. Nó va vào núi đá, vỡ tan thành từng mảnh. Thế nên, bây giờ có quay lại tìm pin thì chưa chắc đã tìm ra.

Fujiki cảm thấy căm ghét bản thân khi đã ngu ngốc bỏ qua những viên pin quý giá vốn đã nằm trong tầm tay ấy, hơn nữa không chỉ một lần, mà là hai.

- Bát nước đã hắt đi sao có thể lấy lại được - Ai bình tĩnh nói - Chúng ta nên nghĩ xem tiếp theo phải làm gì thì hơn.

-... Ừm.

Đúng thế. Đằng nào sự cũng đã rồi. Bây giờ anh nên nghĩ cách để lấy được pin mới. Có thứ gì ngoài máy chơi điện tử cần đến pin không nhỉ?

Nghĩ đến đây, Fujiki chợt liếc thấy cái máy trợ thính Ai đang đeo ở bên hông.

- Này... Cái kia có pin không?

Ai nhìn xuống máy trợ thính, im lặng không đáp.

- Giả sử là pin AAA thì thôi, nhưng nếu là AA...

Ai lắc đầu.

- Cho tôi xem được không? - Fujiki vừa hỏi vừa vươn tay ra.

Ai gạt tay Fujiki ra, hét to:

- Không!

Fujiki chưa thấy Ai phản ứng dữ dội đến thế với bất kì chuyện gì. Đây là lần đầu tiên.

- Tôi chỉ xem thôi mà. Không phải pin AA thì cũng đâu có dùng được.

- Tôi đã nói không phải rồi còn gì!

Fujiki cảm thấy cơn giận trào lên trong lồng ngực. Nhìn thái độ kì quặc của Ai là biết, chắc chắn cái máy chạy bằng pin AA. Anh chẳng hiểu tại sao cô lại ngang bướng đến mức ấy.

- Tôi biết máy trợ thính quan trọng với cô, nhưng tôi chỉ muốn mượn để chạy thử máy thu sóng vài phút thôi mà...

- Không được! Tôi nói không là không! - Ai cảnh giác lùi ra sau.

- Việc này có thể ảnh hưởng đến sự sống còn của chúng ta đấy!

- Anh đừng đến đây!

- Tại sao? Chỉ vài phút ngắn ngủi thôi mà? Hơn nữa không có máy trợ thính, cô vẫn nghe được bằng một bên tai đó thôi?

Ai tiếp tục lùi.

- Ai! Tôi xin cô đấy, cô bình tĩnh chút đi. Máy thu sóng này có thể giúp chúng ta lấy được thông tin quan trọng.

- Tôi đã bảo không phải rồi còn gì! - Ai nói giọng lạnh tanh khiến Fujiki phải ngạc nhiên - Nếu anh vẫn không tin tôi thì chúng ta chia tay nhau từ đây.

- Cô nói gì thế? Máy chơi điện tử của cô hỏng rồi còn gì? Với lại, chỉ có một thân một mình, cô định xoay xở thế nào?

Fujiki tiến tới một bước làm Ai nhảy dựng lên. Có vẻ như cô đã sẵn sàng để chạy trốn.

Thấy thế, Fujiki há hốc miệng, thừ người một hồi rồi thở dài:

- Được rồi. Cô không chịu thì thôi.

Cô vẫn nhìn anh với vẻ hoài nghi.

- Xin lỗi vì đã nhờ vả cô chuyện vô lý như thế. Nếu cô thực sự không muốn, tôi cũng đâu thể nào ép uổng cô - Đáng lẽ phải tỏ ra nhún nhường để xoa dịu Ai, Fujiki vẫn không kiềm chế được một câu mỉa mai. Rồi anh nghiêm túc nói - Thật đấy! Cô không phải chạy đâu. Chúng ta cần hợp tác thì mới sống sót được. Thế nên, tôi sẽ tôn trọng ý kiến của cô.

Có vẻ câu nói ấy đã khiến Ai yên tâm.

-... Giờ không phải là lúc để lục đục nội bộ. Chúng ta cần đi giăng bẫy, không thì tối nay chẳng có gì ăn mất.

Fujiki gật đầu.

Coi như hai bên đã làm hòa, nhưng Fujiki không nguôi thắc mắc tại sao Ai lại phản đối dữ dội đến thế khi anh ngỏ ý muốn mượn pin trong máy trợ thính của cô.

Đột nhiên, có một giả thiết xẹt qua đầu, song anh không kịp bắt lấy nó. Hình như có liên quan đến mục đích của trò chơi này...

Anh cứ băn khoăn mãi, nhưng rồi vẫn chẳng nhớ nổi rốt cuộc mình vừa nghĩ gì.

Mà, biết đâu đó là do chính anh ngoan cố không muốn nhớ.

•••

Dựa vào bảng tổng kết vật dụng thì trạm kiểm soát số 7 có lẽ là trạm cuối cùng.

Vật dụng lấy được ở đây được đánh giá khá cao trong bảng. Ống nhòm 120 độ, đánh giá hạng AA+.

Mặt khác, anh và Ai khá thất vọng về phần thông tin đáng ra là quan trọng nhất, đó là thông tin liên quan đến đích cuối cùng của trò chơi.

"Chào mừng đến với TKS số 7! Cuối cùng, trò chơi cũng từ cao trào đi đến hồi kết rồi nhỉ! Chỉ còn một chút nữa thôi! Lúc nào tôi cũng dõi theo bảo vệ các bạn."

Nội dung giống hệt đoạn mào đầu ở trạm kiểm soát trước, chỉ khác mỗi chỗ số 6 được thay bằng số 7.

"Ái chà, đây đã là TKS cuối cùng rồi. Các bạn vất vả quá! Xin gửi một tràng pháo tay đến cho các bạn. Từ giờ trở đi, các bạn có thể hành động tự do nhưng không được phép ra khỏi phạm vi của Bungle Bungle. Tôi nghĩ mình không cần nhắc lại rằng người phạm luật sẽ phải nhận hình phạt nặng nề đâu nhỉ. Ngoài ra, bên dưới là bản đồ ghi lại vị trí của các TKS cho các bạn tham khảo. Lúc di chuyển, các bạn hãy dùng tới nó nhé ❤️."

Lúc này, sự thất vọng đã chuyển thành cơn giận dữ. Fujiki trừng mắt nhìn con chuột đang phô diễn vẻ đáng yêu trên màn hình. Không còn những tuyến đường được định sẵn, đây lại là trạm kiểm soát cuối nên anh đã hi vọng sẽ nhận được phần chỉ dẫn để đến đích. Tự do hành động là ý gì?

Đương nhiên, kì thực anh đã đoán được câu trả lời từ lâu.

E rằng đúng như lời bé Prati đã nói. Khi mà những người chơi khác còn sống thì cái gọi là đích không hề tồn tại.

"Tiếp theo là 'Góc thông tin của bé Lucifer'! Ở đây tôi sẽ nói cho các bạn những thông tin quý giá rất ít người biết. Các bạn hãy lắng nghe thật chăm chú. Sẵn sàng chưa? Tôi bắt đầu nhé. Bỏ lỡ điều gì là sẽ phải hối hận cả đời đấy..."

Chắc cũng giống lần trước, toàn những điều vớ vẩn, Fujiki mệt mỏi nghĩ.

Không ngờ, những thông tin xuất hiện sau đó trái với dự đoán của anh. Hơn nữa, nội dung đều cực kì đáng sợ.

"Các bạn đã gặp nhóm đi về phía Nam chưa? Chắc là chưa đúng không? Bởi nếu gặp rồi thì khả năng còn sống gần như bằng không. Chà, có lẽ người tiền nhiệm của tôi cũng đã cảnh báo các bạn rồi. Nhớ tránh xa những kẻ đó ra nhé."

Sau lưng bé Lucifer đột ngột xuất hiện một nhân vật quái dị. Nhìn thì có vẻ là người nhưng hai mắt lồi như cá vàng, nước miếng nhễ nhại chảy ra từ những kẽ răng. Thân hình gầy như que củi, làm nổi bật phần bụng phình to một cách bất thường.

Trông giống hệt quỷ đói trong ezoshi. Vừa nghĩ thế xong, Fujiki lập tức sốc nặng khi nhận ra đây là hình dáng hiện tại của nhóm Naramoto. Nói cách khác, việc hai kẻ kia biến thành quỷ dữ ăn thịt người là do bên tổ chức trò chơi sắp đặt ngay từ đầu.

Kiểu tranh minh họa được ưa chuộng vào thời đại Edo (1600-1868).

Nhìn thấy quỷ đói, bé Lucifer cười tủm tỉm rồi chìa tay ra. Sau khi bị con quỷ đói ngoạm lấy, trong khoảnh khắc, cánh tay chỉ còn trơ xương.

"Ái chà chà... Không ổn rồi. Có vẻ nó đang đói lắm. E rằng các bạn cũng sẽ gặp phải cảnh này đấy. Rồi, bí mật ở đây là gì nào? Nó nằm trong số vật dụng mà nhóm phía Nam lấy được ấy. Cho nên, lựa chọn tuyến phía Bắc để kịp thời đổi sang ăn Bush Tucker như các bạn mới là lựa chọn chính xác!"

Con quỷ đói bắt đầu gặm chân bé Lucifer.

Nhưng nhóm đi về phía Nam thì khác, bởi vì ở cả TKS tiếp theo, họ cũng sẽ chỉ lấy được hai loại ấy thôi..."

Chẳng bao lâu, phần cơ thể bên trái của bé Lucifer chỉ còn lại xương khô. Tiếp đó, từ góc phải màn hình, lại thêm một con quỷ đói xuất hiện và rau ráu gặm phần thịt còn lại.

"Đầu tiên là bí mật của bánh quy FS! Các bạn có biết FS là viết tắt của gì không? Với nhóm phía Nam thì họ được giải thích là 'Famine Saver', nghĩa là 'cứu đói'. Song thực tế, đó là viết tắt của 'Fat Slicer' Dịch sát là 'cắt mỡ'.

Nó là một loại thực phẩm ăn kiêng có tác dụng cực mạnh. Ngoài các vitamin nhóm B thúc đẩy quá trình đốt cháy chất béo, bên trong còn được trộn thêm hormone tuyến giáp tăng cường trao đổi chất, các loại hormone nam tính như testosteron, có cả các chất kíƈɦ ŧɦíƈɦ hệ thần kinh giao cảm như caffeine và adrenaline nữa.

Mặt khác, độ ngọt của bánh được tạo ra nhờ hai loại đường là erythritol và xylitol. Erythritol là chất được ruột non hấp thụ rồi thải ra qua đường nướƈ ŧıểυ đến hơn 90% và hoàn toàn không có calo. Tác dụng phụ của nó là nếu cơ thể hấp thụ quá nhiều chất này thì sẽ bị tiêu chảy.

Thế nên đương nhiên, bánh quy FS đã lập tức bị cấm trên thị trường và số lượng tồn kho rất lớn vì vi phạm khá nhiều đạo luật về dược phẩm. Nhờ vậy mà chúng tôi có được chúng với giá như cho không."

Cắt mỡ... Fujiki tưởng tượng ra hình ảnh một con dao khổng lồ cắt phần mỡ trên người thành từng miếng như xắt bơ.

"Tuy nhiên, thứ có tác dụng phụ lớn nhất trong bánh là hormone tuyến giáp. Thông thường thì có ba loại được bày bán trên thị trường là Tuyến giáp trạng sấy khô Thyroid, Levothyroxine sodium và Liothyronine sodium. Bánh quy FS dùng cả ba loại ấy.

Trước đây, không chỉ mỗi bánh quy FS mà hầu hết các loại thuốc giảm cân đều có chứa hormone tuyến giáp. Nhưng hiện nay, hormone tuyến giáp đã bị cấm sử dụng do có tác dụng phụ khá nặng nề, ví dụ như gây ra bệnh cường giáp tự miễn với những triệu chứng như sau: tim đập nhanh, đổ mồ hôi, run tay, mệt mỏi, sút cân đột ngột, tăng-cảm-giác-thèm-ăn, tinh thần bất an, mất ngủ, sốt nhẹ, tiêu chảy, kinh nguyệt không đều.

Hormone tuyến giáp quá thừa sẽ gây rối loạn tâm thần, khiến người ta dễ dàng trở nên phấn khích, nói đúng hơn là bị tăng động, cực kì dễ nổi nóng và hiếu chiến. Các bạn xem, giống hệt cái đám này..."

Bé Lucifer chỉ còn sót cái đầu, hất hàm về phía con quỷ đói đang há miệng định cắn đứt tai mình.

"Gương mặt cũng có những biến đổi rất đặc trưng. Nhãn cầu lồi ra, mắt trông to hơn so với trước, tròng đen thì thu nhỏ lại, nhìn đáng sợ quá nhỉ!"

Fujiki run rẩy. Bánh quy FS tựa như ngọn lửa thiêu đốt sinh mệnh người ăn. Các thành phần thúc đấy cơ thể tiêu hao phần nhiệt lượng còn thừa, lại thêm erythryxitol gây tiêu chảy khiến cho bụng rỗng tuếch, hệ quả là càng ăn bánh thì càng thấy cồn cào, khó chịu. Cuối cùng, những người đã vướng vào bẫy của bên tổ chức trò chơi đó sẽ rơi thẳng xuống địa ngục đói khát vô tận.

"Tiếp theo là bí mật của bia lon! Trời nóng bức thế này thì ai mà chẳng muốn nốc một hơi hết cả lon bia phải không nào? Nhưng, hãy thử cố gắng kiềm chế một chút và kiểm tra đáy lon trước. Lúc ấy, các bạn sẽ tìm thấy vết hàn của một cái lỗ bé như đầu kim.

Chà, vì làm không khéo lắm nên chắc cũng dễ phát hiện thôi. Với lại, vị bia cũng đắng đến bất thường, nhỉ? Đó là bởi bên trong có món cocktail Narcotic đặc chế từ mười mấy loại thuốc gây ảo giác và kíƈɦ ŧɦíƈɦ thần kinh. Một tràng pháo tay cho những con người may mắn chưa uống thứ ấy vào bụng nào!

Món cocktail này được pha theo công thức của một tổ chức ma túy, vốn để chế tạo các chiến binh ưu tú cho mình. Tiếc thay, công trình nghiên cứu đó đã thất bại. Kẻ sử dụng loại cocktail này tuy vẫn giữ được đầu óc minh mẫn nhưng sẽ đánh mất cảm xúc và lương tâm của một con người. Nói tóm lại, cocktail Narcotic chỉ có thể tạo ra những con quỷ gϊếŧ người hàng loạt. Cầu Chúa phù hộ cho các bạn không đụng phải chúng. Quả nhiên chỉ có thuốc lá tự chế mới vừa thực dụng lại vừa vô hại.

Quen biết chưa được bao lâu, bây giờ tôi lại phải chia tay các bạn mất rồi. Thay lời tạm biệt, chúc các bạn không gặp phải số phận như tôi..."

Hai con quỷ đói gầm gừ, ăn nốt phần miệng của bé Lucifer. Sau khi không còn gì để ăn nữa, hai con quỷ nhìn Fujiki và Ai chằm chằm rồi từ từ biến mất.

Màn hình đã quay lại dòng POCKET GAME KIDS mà bàn tay cầm máy chơi điện tử của Fujiki vẫn run bần bật.

Quả nhiên lựa chọn ở trạm kiểm soát số 1 đã quyết định tất cả. Nhóm phía Nam đã bị phân vai quỷ đói ngay từ đầu trò chơi.

Đã vậy thì chắc chắn không thể thương lượng gì với nhóm Naramoto được nữa. Từ giờ trở đi, anh và Ai chỉ có thể trốn chui trốn nhủi trong Bungle Bungle để không bị chúng tìm thấy.

Cho đến khi bọn chúng chết đói vì dùng quá nhiều năng lượng, hoặc khi anh với Ai biến thành bữa ăn của chúng...

•••

- Anh làm thật đấy à? - Ai hỏi như đang trách móc.

- Ừ, hết cách rồi mà.

- Nhưng tháo pin ra thì tất cả thông tin đang có trong máy sẽ...

- Tôi ghi nhớ hết những thông tin quan trọng rồi. Ưu tiên hàng đầu bây giờ là phải chạy trốn. Muốn vậy, chúng ta cần đến cái máy thu sóng.

Thực ra thứ cần thiết hơn cả là bản đồ của Bungle Bungle. Fujiki đã nhờ Ai vẽ lại ra giấy.

- Dù anh có nói thế thì cũng... Có phải anh đang muốn ép tôi đưa pin của máy trợ thính ra không?

- Không. Cô không cần phải đưa - Fujiki vừa nói vừa mở hộp pin ở mặt sau máy chơi điện tử.

- Nhưng làm sao anh biết cái máy thu sóng này có ích?

- Là vì thời gian hoạt động của máy chơi điện tử.

Ai có vẻ vẫn chẳng hiểu gì, Fujiki bèn nói tiếp:

- Theo thông tin ở trạm số 6 thì với pin khô AA, máy chơi điện tử có thể chạy được hai mươi tiếng. Ấy thế mà ở trạm số 1, bên tổ chức trò chơi lại cố ý nói rằng máy chỉ chạy được mười tiếng.

- Cái đó... không phải là trừ hao do nhiệt độ môi trường xung quanh sao?

- Cũng không thể chênh đến một nửa được. Chắc chắn phải có lý do khác. Ví như trong máy chơi điện tử có bộ phận khác làm tiêu hao phần điện năng đó.

- Bộ phận khác?

- Đúng vậy. Tôi đoán, trong này có cài thiết bị nghe trộm. Fujiki vừa nói vừa nhớ lại một trang trong cuốn Mê cung Sao Hỏa.

Đại khái là nếu muốn lấy được con ốc xà cừ có thể nghe thấy mọi động tĩnh từ kẻ địch thì phải từ bỏ "Pha lê triết gia". Quan trọng hơn là, đồng ý giao dịch với người lùn sẽ mở được con đường dẫn đến Happy End, mà từ chối thì sớm muộn gì cũng bị ăn thịt.

Nghĩ vậy rồi anh hạ quyết tâm, tháo hai cục pin ra khỏi máy.

- Thiết bị nghe trộm? Thế nghĩa là... ?

Fujiki không trả lời Ai. Anh gắn pin vào máy thu sóng rồi nhấn nút khởi động. Loáng thoáng nghe thấy tiếng người xen lẫn trong đống tạp âm kêu lẹt xẹt, anh kéo cho ăng ten dài ra hết mức rồi thử hướng ăng ten về những hướng khác nhau. Khi đến gần chỗ Ai đứng thì chẳng còn nghe được gì khác ngoài tạp âm nữa.

- Chắc là do máy trợ thính của cô.

Fujiki lùi xa khỏi Ai hai, ba bước. Lúc này, anh chợt nhận ra một điều. Giả sử suy đoán của anh là đúng, tức trong máy chơi điện tử có gắn thiết bị nghe trộm, thì đằng nào cũng phải tháo pin trong máy chơi điện tử ra trước rồi mới dùng máy thu sóng để nghe lén các nhóm khác được. Bởi vì, chắc chắn tần số sóng của các máy đều giống nhau nên nếu không tháo pin ra, anh sẽ chỉ nghe được âm thanh thu được từ máy chơi điện tử của chính mình.

Tóm lại là, đằng nào đi nữa, muốn sử dụng con ốc xà cừ có phép thuật thì bắt buộc phải từ bỏ "Pha lê triết gia".

Đột nhiên, có tiếng nói vang lên từ máy thu sóng.

"Sức thẳng ấy không phải vừa đâu. Đô con thế cơ mà."

"Không sao. Chúng ta có tới ba người. Ba chọi một không chột cũng què."

"Nhưng thằng đó cảnh giác ghê lắm, lại còn có đủ loại vũ khí nữa, từ nỏ, súng cao su, dao Machete, dao sinh tồn và cả súng điện."

"Thế nên mới cần đến mày đó."

Hình như là Funaoka và Naramoto. Tuy không lên tiếng nhưng chắc Tsurumi cũng ở bên cạnh.

Dù âm thanh hơi lẫn vào nhau, có lẽ vì bắt sóng từ máy của cả ba, song tiếng nói chuyện của Funaoka và Naramoto vẫn khá rõ ràng. Fujiki đâm ra luống cuống, biết đâu bọn chúng đang ở gần đây thì...

Rồi anh sực nhớ đến hai cái ăng ten trên đỉnh tổ kiến. Thiết bị ghi âm hoạt động được với pin khô, lại còn phải phát sóng thì chắc chắn sóng phát ra sẽ rất yếu. Nói cách khác, âm thanh rõ ràng như vậy đồng nghĩa với việc chúng đang ở gần một thiết bị thu phát sóng. Có khi là xung quanh một trạm kiểm soát nào đó.

"Chẳng lẽ mày hối hận rồi?"

"L... làm gì có..."

"Mày nghĩ mày còn có thể sống sót khi trở thành kẻ thù của cả Seno lẫn bọn tao à?"

"Không! Tôi không nghĩ thế mà, thật đấy. Nên tôi mới đang h... hợp tác với mấy người còn gì."

"Được rồi. Ba chúng ta sẽ có cơ hội chiến thắng trò chơi này nếu hợp tác với nhau. Có điều, thằng cha Seno kia là một đối thủ phiền phức đấy. Loại bỏ được Seno thì chẳng còn gì phải lo nữa. Hai nhóm kia toàn mấy lão già với một ả đàn bà, đều là những con mồi dễ xơi. Riêng Seno thì khác. Lỡ bị hắn đánh phủ đầu thì có khi chúng ta lại bị hắn làm thịt cũng nên."

"Đ... đúng thế."

"Mày hận hắn lắm chứ gì? Bị đánh cho nhừ tử luôn mà nhỉ."

"Ừ! Thằng khốn đó, không thể để hắn chết một cách dễ dàng được. Hắn xem tôi như cái bao cát..."

"Vậy mà mày không muốn trả thù à?"

"Đ... đương nhiên có rồi. T... Thằng khốn đó...!"

"Bây giờ mày quay lại chỗ Seno đi. Xong phải xin lỗi vì đã tự ý bỏ trốn, thú nhận rằng không đủ tự tin để thoát chết một mình. 'Cậu sai gì tôi cũng sẽ làm, xin hãy cho tôi đi cùng cậu.' Nói thế thì dù có bị đánh một chút cũng không đến nỗi mất mạng."

"Ừ... ừrn."

"Sau đó, đợi đến thời điểm hắn lơi lỏng cảnh giác thì ra dấu cho bọn tao. Ám hiệu như lúc nãy vừa nói. Nếu có thể thì hãy đánh lạc hướng hắn trước để bọn tao lợi dụng sơ hở, tấn công từ sau lưng."

"T... tôi hiểu rồi."

Naramoto đang lên kế hoạch tấn công Seno, còn Funaoka chỉ tỏ ý đồng tình hoặc biểu thị nghe hiểu. Xem chừng Funaoka đang rất sợ hãi, vì Fujiki nghe rõ cả tiếng răng vang lập cập của cậu ta.

Đợi Naramoto phân chia nhiệm vụ xong hết thì Funaoka mới như thu hết can đảm, lần đầu tiên chủ động đưa ra câu hỏi.

"N... này... hai người..."

"Sao?"

"Chẳng là, m... mặt hai người ấy mà..."

Im lặng kéo dài.

"Mặt chúng tao làm sao?"

"K... không, cái đó... Đừng giận nhé."

"Ê, anh Tsurumi. Hình như anh Funaoka đây thấy mặt chúng ta có gì đó lạ lắm đấy, anh có biết tại sao không?"

Tiếp theo là giọng Tsurumi gầm gừ không khác gì dã thú. Nếu không có thông tin của bé Lucifer thì khó mà đoán được âm thanh ấy phát ra từ cổ họng của một con người.

"Anh Tsurumi cũng có vẻ không biết. Mặt chúng tao làm sao?"

"K... không, không sao."

"Làm gì có chuyện không sao. Đã nói thì phải nói cho hết chứ. Mày muốn biết cơ mà. Thế nào? Mặt bọn tao có vấn đề gì hả?"

"T... thật sự không có. L... là tại tôi nhìn nhầm. Tôi xin lỗi..."

Âm thanh đến đây là ngừng. Fujiki hi vọng sẽ có thông tin gì đó liên quan đến vị trí của ba kẻ ấy nên đã thử chờ một lúc, thế nhưng chẳng còn gì khác ngoài tạp âm vang lên đều đặn. Anh đành tắt máy thu sóng để tiết kiệm pin.

- Giờ chúng ta làm gì đây? - Giọng Ai run run.

- Ừm...

Nếu chỉ xét về mặt thông tin thì anh và Ai đang có ưu thế áp đảo. Có điều, anh vẫn chưa nghĩ ra cách gì để sử dụng ưu thế ấy.

Trong anh bỗng dấy lên suy nghĩ muốn nói cho Seno biết những thông tin vừa nghe được để cùng hành động. Nếu hợp tác với cậu ta thì biết đâu bọn họ vẫn sống sót được ngay cả khi kẻ địch là quỷ dữ. Bây giờ mà bỏ mặc Seno, người duy nhất đủ sức mạnh kháng cự lũ quỷ đói kia, có khi anh và Ai sẽ trở thành nạn nhân tiếp theo cũng nên.

Chắc chắn Seno chưa đụng tới bánh quy FS và bia lon, có lẽ vẫn còn có thể hợp tác. Nếu để cậu ta phải chịu ơn cứu mạng thì...

Không được.

Fujiki nhận ra bản thân đang vô thức trốn tránh sự thật và chìm vào trong những ảo tưởng tốt đẹp.

Thứ nhất là dù làm cách nào đi nữa, anh cũng không thể tìm ra Seno trước nhóm Naramoto. Funaoka vốn chung nhóm với Seno nên mới biết cậu ta đang ở đâu chứ anh và Ai thì không. Trong thời gian đi lòng vòng tìm thì có khi nhóm Naramoto đã tìm ra Seno trước rồi.

Thứ hai, nói hết thông tin cho Seno cũng có nghĩa là anh đang từ bỏ ưu thế của mình, tự đặt cả bản thân lẫn Ai dưới sự kiểm soát của Seno. Tuy vẫn tốt hơn bị đám quỷ kia bắt được, nhưng điều đó cũng không thể thay đối một sự thật là Seno rất hung bạo và hiếu chiến. Thế nên, sẽ chẳng có chuyện cậu ta cảm thấy biết ơn anh đâu. Rất có thể Seno sẽ ngược đãi anh và Ai như cách cậu ta đối xử Funaoka, rồi cuối cùng gϊếŧ phứt bọn họ đi cho rảnh nợ...

Fujiki bắt đầu sấp xếp lại dòng suy nghĩ trong đầu.

Nhóm đi về phía Đông, tìm kiếm vật dụng sinh tồn bao gồm Norota và Kato. Nhìn cách Norota đảm nhiệm vai trò chủ trì các cuộc họp ban đầu thì có vẻ là một người có tinh thần hợp tác. Kato vốn là giáo viên, trông cũng có vẻ đáng tin.

Nhóm đi về phía Tây, tìm kiếm vật dụng phòng thân là Funaoka và người khổng lồ Seno. Nhóm này đã rạn nứt, nhưng dù chỉ còn có một mình thì Seno vẫn rất đáng gờm.

Nhóm đi lấy lương thực ở phía Nam là Naramoto, Tsurumi và Abe - người đã bị hai kẻ còn lại trong nhóm ăn thịt. Có lẽ do ảnh hưởng của hormone tuyến giáp và cocktail Narcotic mà bọn chúng đã hoàn toàn biến thành quỷ dữ ăn thịt người.

Cuối cùng là anh và Ai đi tìm thông tin ở phía Bắc...

Đúng như lời khuyên của bé Prati, nếu muốn tìm đồng minh thì chỉ nên tìm Norota và Kato. Mặc dù vì bản chất trò chơi này là zero-sum nên mối quan hệ ấy có lẽ sẽ không thể kéo dài vô thời hạn, song, ít ra thì trong một khoảng thời gian nhất định, bọn họ vẫn có thể hợp tác với nhau khi cả hai bên đều có lợi.

Cuối cùng anh nói:

-... Bây giờ không nên nghĩ đến chuyện tiếp cận các nhóm khác. Trước mắt chúng ta cần tìm đường tránh nhóm Naramoto càng xa càng tốt.

Ai gật đầu vời vẻ mặt cực kì nghiêm túc.

Bất cứ hành động thiếu suy nghĩ nào cũng sẽ khiến cả hai rơi vào nguy hiểm nên Fujiki và Ai đã tìm một chỗ ẩn nấp có vẻ an toàn, sau đó cứ cách mỗi một giờ là lại bật máy thu sóng lên để nghe ngóng động tĩnh của nhóm Naramoto. Vấn đề ưu tiên hàng đầu lúc này là phải biết được vị trí hiện tại của bọn chúng. Đến gần chiều hôm ấy, Fujiki nghe được tiếng kêu phấn khích của Funaoka.

"Ê này, xem đi! Tia laze đấy. Chắc đây cũng là một trạm kiểm soát rồi."

"Đừng có lớn tiếng thế. Bị ai nghe thấy thì sao?"

Giọng Naramoto có vẻ bực bội, "Bọn tao chưa hề đi qua đây, chắc là trạm kiểm soát của tuyến khác. Mày thử nhận thông điệp xem có được không?"

"Được... ơ, cái gì thế này?"

"Sao vậy?"

"Không, nhưng thông điệp lạ lắm. Tôi không hiểu nó nói gì."

"Đưa đây xem nào. Đổi băng...? Cái gì đây?"

Fujiki nhắm nghiền mắt. Vậy là bọn chúng đã ngẫu nhiên tìm thấy trạm kiểm soát số 3 của tuyến đường phía Bắc. Thông điệp đó là "Hãy đổi băng trò chơi".

Naramoto ngẫm nghĩ hồi lâu rồi nói bằng một giọng gần như rít khiến Fujiki nổi da gà.

"Ra thế. Hiểu rồi. Chúng ta bị cho ăn một quả lừa khá đau đấy."

"Là sao?"

"Bọn đi về phía Bắc. Chắc chắn chúng đã tìm thấy một băng trò chơi khác ở trạm số 2. Nếu không có cái băng đó thì không thể lấy được thông tin mới ở các trạm sau."

"Phía Bắc? Là thằng mất dạy Fujiki với ả đàn bà kia? Mẹ kiếp! N... nếu thế, chúng đang ở gần đây à?"

"Chắc là không. Thông điệp bảo thay băng trò chơi, tức đây có khả năng là trạm số 3. Hẳn giờ này chúng đã đi xa lắm rồi."

Tiếng gầm gừ như dã thú của Tsurumi xen lẫn giữa những lời nói của Naramoto.

"Tao cũng đã thấy lạ, vì giá trị thông tin của nhóm đi về phía Bắc đưa ra không tương xứng với giá trị của lượng vật dụng mà ba nhóm còn lại lấy được. Nói cách khác, bọn nó giấu thông tin cho bản thân trong khi vẫn lấy vật dụng của chúng ta à? Coi thường nhau quá đấy. Đợi tìm thấy hai đứa đó rồi, tao sẽ thanh toán món nợ này luôn thể. Thằng đó tên Fujiki đúng không? Tao sẽ dùng nó để thí nghiệm vũ khí. Còn con đàn bà kia, phải quần nó một trận cho thỏa thích mới được."

"Đ... được đấy... L... làm thế đi. Ý kiến hay!"

Fujiki tắt máy, nói:

- Chúng đang ở trạm kiểm soát số 3.

Sắc mặt Ai trắng bệch, đưa bản đồ cho Fujiki, chỉ cho anh thấy vị trí hiện tại của bọn họ chỉ cách chỗ đó tầm 2-3 kilomet.

- Quá gần. Chỗ này rất nguy hiểm. Chúng ta rời khỏi đây thôi.

- Nhưng ta đi đâu bây giờ?

- Trước mắt cứ đi hướng ngược lại với trạm kiểm soát số 3. Tuy không biết chúng sẽ đi theo hướng nào nhưng nếu cùng hướng với chúng ta, tôi muốn bảo đảm khoảng cách tối thiểu giữa hai bên phải là 10 kilomet.

Fujiki cẩn thận xóa hết dấu vết của những cái bẫy anh giăng sẵn xung quanh rồi mới lên đường.

Con sẻ đỏ đậu trên cây bạch đàn cất cao tiếng hót.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play