Phải chạy thôi. Cảm giác nôn nao trong ngực đang thúc giục tôi làm điều đó.

Phải chạy thôi. Ấy là lời mách bảo của bản năng sinh tồn được khắc sâu trong tiềm thức.

Phải chạy thôi. Nếu tôi không muốn chết, không muốn bị ăn tươi nuốt sống.

Tôi đứng dậy và quan sát xung quanh. Bầu trời sáng mờ mờ, mặt đất phủ bóng đen. Tôi đang đứng giữa một ngã ba đường. Núi đá tròn hai bên đổ bóng đen ngòm trên đất.

Chạy đi đâu bây giờ?

Có ai đó thì thầm bằng giọng trầm thấp, đầy ác ý bên tai.

Tại đây bạn phải chọn, bên trái hoặc bên phải.

Nếu chọn bên trái, sẽ bị gϊếŧ chết sau hai phút.

Nếu chọn bên phải, có thể kéo dài thêm một chút thời gian.

Tôi chọn bên phải, bước nhanh như chạy. Tuy muốn nhanh chóng đi được càng xa càng tốt nhưng không khí đặc quánh như chất lỏng khiến cơ thể tôi rất nặng nề, Dù cố đến thế nào đi nữa thì vẫn chỉ có thể tiến về phía trước với tốc độ như rùa bò.

Dưới bóng những cây cột xếp thành hai hàng và đặt song song với nhau là những người đàn ông vô gia cư đang ngủ say sưa mà không biết chuyện gì đang xảy ra. Mạng sống của họ chỉ còn được tính bằng từng giây từng phút. Không cảnh báo cho họ biết nguy hiểm đang tới gần cũng chẳng khác gì việc đẩy họ vào chỗ chết... Cảm giác tội lỗi cùng nỗi đau đớn tột cùng khiến sống mũi tôi cay cay, nước mắt lăn dài xuống má. Nhưng, muốn sống thì không được phép dừng lại. Tôi không phát ra bất kì tiếng động nào, bước nhanh trên con đường tối om.

Hình như có thứ gì đó rất nguy hiểm đang đến từ phía sau.

Ngoảnh lại, tôi nhìn thấy những con mắt phát sáng xuất hiện trong một hẻm núi ở đằng xa. Không chỉ một, hai con, mà là cả rừng mắt. Chúng đảo tới đảo lui tìm kiếm như đang có ai đó cầm đèn pin rọi khắp nơi, rồi khựng lại khi vừa nhìn thấy tôi.

Dù biết mình có chạy cũng không thoát, tôi vẫn bám lấy tia hi vọng nhỏ nhoi, tiếp tục chạy cho tới những phút cuối cùng.

Tiếng la hét chói tai truyền đến từ sau lưng. Những người vô gia cư đang bị ăn tươi nuốt sống. Tiếng nhai xương rau ráu. Máu bắn tung tóe, ướt đẫm vỉa hè bằng đá. Những con người vô tội ấy vừa run như cầy sấy vừa kêu lên thất thanh.

Tôi vừa thầm cầu nguyện vừa cắn chặt răng tiếp tục chạy, song cũng chỉ được vỏn vẹn 2-3 mét.

Chẳng mấy chốc sẽ tới lượt tôi.

Chân bủn rủn, cơ thể không còn chút sức lực nào.

Không. Tôi không muốn chết.

Cứu tôi với...

Có ai đó đang nhìn tôi từ đàng xa.

Kyoko... không... là Ai.

Một luồng hơi lạnh chạy dọc theo xương sống.

•••

Sự hãi. Cơ bắp toàn thân căng cứng, Fujiki chồm dậy.

Anh nhận ra mình đang nằm dưới một bầu trời đầy sao. Ở Nhật anh chưa thấy nhiều sao như thế bao giờ, nhiều đến mức anh có cảm tưởng chúng sẽ rơi xuống đất bất cứ lúc nào.

Toàn thân lấm tấm mồ hôi.

Tim gần như ngừng đập.

Thử đặt tay lên đống tro tàn, lạnh cóng.

Anh đảo mắt nhìn quanh. Không có đôi mắt phát sáng nào cả.

Chỉ có vài con muỗi hổ vừa đập cánh vo ve vừa bay vòng quanh. Cả anh và Ai đều đang đội lưới chống ruồi, tuy nhiên, tay là phần duy nhất không được che chắn nên đã bị đốt đến mười mấy chỗ.

Có lẽ âm thanh ghê tởm mà anh nghe thấy trong mơ chính là tiếng đập cánh này.

Anh thở phào nhẹ nhõm rồi với tay lấy bình nước, từ tốn uống.

Cảm giác lạnh lẽo trôi xuống thực quản khiến anh dần bình tĩnh lại sau cơn ác mộng.

Fujiki nhìn về phía Ai. Cô vẫn đang ngủ say. Có lẽ, cô đang có một giấc mơ đẹp cũng không chừng.

Vừa định lại gần nhìn khuôn mặt khi ngủ của Ai thì anh đột nhiên có ảo giác là cô đã tỉnh, vì cả hai mắt cô đều đang hé mở. Dưới ánh trăng, hình ảnh ấy khiến anh giật nảy người. Không kịp suy nghĩ gì, anh giơ cả hai tay ra định lay cô dậy. Song, cuối cùng anh vẫn không làm vậy mà chỉ đứng nhìn một lúc rồi quay lại chỗ ngủ của mình.

Fujiki nhìn đồng hồ. Kim giờ được quét bột dạ quang đang nằm bên trên số 4 một chút. Vậy là mới 4 giờ kém. Anh nằm xuống, cố gắng tự dỗ mình vào giấc ngủ để giữ gìn sức lực nhưng mãi mà vẫn không chợp được mắt. Rốt cuộc, anh thức luôn đến tận sáng.

Mặt trời vừa lên là Fujiki lập tức đi kiểm tra mặt đất chỗ nhìn thấy những đôi mắt phát sáng tối hôm qua. Song, vì đất nơi đó bị bao phủ bởi đá nhỏ và cát mịn nên anh chẳng tìm được một dấu chân nào.

- Có chắc là chỗ này không?

- Chắc mà. Tất cả có sáu đốm sáng, tức là ba con.

- Biết đâu lại là người thì sao?

Ai lắc đầu:

- Vị trí của mắt quá thấp. Trừ phi họ đang bò ra mặt đất.

Fujiki cảm thấy Ai nói cũng đúng. Tuy nhiên, giả sử đó là một loài động vật như chó hoang thì việc chúng không gầm gừ hay sủa một tiếng nào, chỉ im lặng biến mất nghe thật khó tin.

Đương nhiên, ở Úc có lẽ có rất nhiều loài mà anh chưa từng biết đến, anh cũng không tự tin nói là am hiểu về tập tính của động vật, nhưng...

Quỷ đói.

Nghe thật ngớ ngẩn, có điều cái từ ấy cứ dai dẳng đeo bám lấy tâm trí anh. Fujiki cố nặn ra một nụ cười. Anh cảm thấy thay vì căng thẳng lo lắng, cứ cười cho qua chuyện, biết đâu sẽ tốt cho mặt tâm sinh lý hơn.

Cùng lúc ấy, Fujiki cũng nhận ra Ai đang nhìn anh chằm chằm với vẻ mặt cứng ngắc, như thể đã đoán được anh đang nghĩ tới cái gì.

- Bây giờ chúng ta làm gì đây?

Fujiki cố gắng giữ bộ dạng tươi tỉnh nhưng có vẻ không thành công lắm.

- Tuy tôi cũng muốn nhanh chóng đi đến trạm kiểm soát tiếp theo, nhưng hiện tại chúng ta cần ưu tiên việc tích trữ lương thực, dựa trên nguyên tắc thứ tự ưu tiên khi sinh tồn mà bé Prati đã nói. Khu vực này có vẻ có tương đối nhiều động vật hoang dã nên tôi đang tính tập trung vào việc săn mồi.

Ai lập tức phản đối:

- Không được! Chúng ta nên rời khỏi đây càng nhanh càng tốt.

- Tại sao? Vì những con mắt phát sáng hôm qua à?

- Đúng thế. Tôi có dự cảm chẳng lành.

Fujiki trâm tư suy nghĩ. Thịt kì đà đã chằng còn là bao, gần đây lại còn có nguồn nước nên lựa chọn tối ưu trước mắt là nghỉ lại thêm một ngày để thu thập đủ lương thực dự trữ rồi mới đi tiếp. Mặt khác, thật lòng mà nói thì từ đêm qua đến giờ, bản thân anh cứ thấy bứt rứt không yên. Hơn nữa, trực giác của Ai đang mách bảo họ nên rời khỏi chỗ này ngay lập tức. Ở trạm kiểm soát số 1, lựa chọn làm theo lời cô ấy đã cho ra một kết quả vô cùng chính xác. Thế thì, bây giờ họ nên làm gì đây? Dựa vào lý luận hay nghe theo trực giác?

Trong lúc phân vân, Fujiki bất giác thọc tay vào túi và sờ thấy quyển sách trò chơi. Anh lấy nó ra, nghĩ rằng biết đâu sẽ có tình huống tương tự. Dù không thể chắc chắn sẽ tránh được toàn bộ Bad End nằm rải rác khắp cuốn sách, nhưng ít nhiều gì cũng có cơ sở để phán đoán lựa chọn nào là đúng.

Anh lật nhanh từng trang sách, cuối cùng dừng lại ở trang có nội dung anh cần.

74

Đêm qua, bạn nghe thấy những tiếng kêu la ngắt quãng, bi thương của bọn quỷ đói. Có vé chúng vẫn còn cách đây khá xa. Mặt khác, ánh sáng của "Pha lê triết gia" cáng lúc càng mạnh, báo hiệu nơi cất giấu báu vật đã ở rất gần.

Bạn phải lựa chọn đi tiếp hay dừng chân tại chỗ này.

Đi tiếp, đến trang 218. Dừng lại, (đến trang 769.

- Cái này... Lẽ nào chuyện tối qua cũng là một phần của trò chơi? - Ai nói với giọng run run.

- Chưa chắc. Nếu là thú hoang thì rất có thể mọi chuyện chỉ tình cờ xảy ra thế thôi. Có điều, nếu lần trước đã đúng thì có khả năng lần này cũng sẽ không sai. Tôi cảm thấy chúng ta nên làm theo quyển sách này.

- Theo như trong sách thì lựa chọn nào là đúng?

- Có lẽ là phải đi tiếp. "Tôi bị báu vật mê hoặc, quyết định ở lại chỗ này, rồi bất ngờ bị bọn quỷ đói từ dưới đất chui lên ăn thịt." Bad End.

-... Thế thì...

- Cô nói đúng. Ở lâu một nơi bị những sinh vật mà ta không biết là gì rình rập, quá nguy hiểm. Chúng ta xuất phát ngay thôi.

Tính tới thời điểm hiện tại, quãng đường từ trạm kiểm soát số 3 đến trạm kiểm soát số 4 là xa nhất, hơn 15 kilomet. Tuy nhiên, nếu xét tới việc cả hai muốn tránh thật xa nơi này thì việc ấy rất đúng ý họ.

Fujiki và Ai định lên đường ngay sau khi ăn sáng xong, nào ngờ chỗ thịt kì đà ít ỏi còn sót lại đã bốc mùi thối rữa.

Ai bèn lắc đầu:

- Không được, thịt này hỏng rồi.

Bọn họ đã biết trước rằng nhiệt độ trong ngày ở đây rất cao, vào mùa mưa thì độ ẩm cũng phải lên đến gần 100%. Có điều, nếu thịt động vật thối rữa nhanh thế này thì tình hình lương thực của họ sẽ rất đáng báo động.

Vì không đủ thời gian để đặt bẫy bắt động vật nên có lẽ họ nên tìm và dự trữ lương thực loại thực vật ăn được trước khi lên đường thì hơn. Nghĩ vậy, Fujiki và Ai đi hơi lệch khỏi đường chính, vào khu vực có cây cối để tìm kiếm những loại có thể dùng làm thức ăn. Hai người tìm thấy rất nhiều quả màu vàng có đường kính khoảng 1-2 centimet, còn cẩn thận đối chiếu với hướng dẫn của bé Prati ở trạm kiểm soát số 2. Quả họ tìm được đúng là mận dại, có tên khoa học là Buchanania obovata. Vị hơi giống mận khô, là loại có chứa nhiều vitamin C nhất trong tất cả các loại hoa quả. Bọn họ còn may mắn phát hiện cây Terminalia carpentariae ở ngay gần đó. Quả có màu như màu trái đào đang héo úa mọc trên thân cây to lớn, hình như thổ dân Úc gọi nó là "đào dại". Hương vị giống hệt đào sấy khô. Tuy ăn luôn được, nhưng vì sợ ăn một lúc quá nhiều sẽ bị tiêu chảy nên cả hai đều chỉ bỏ bụng vài quả và cố gắng nhặt mang theo nhiều hết mức có thể.

Bởi mất nhiều thời gian cho việc tìm kiếm thức ăn, lúc Fujiki và Ai khởi hành đến trạm kiểm soát số 4 thì mặt trời đã lên cao. Mồ hôi túa đầy trên trán, lại đang đội lưới chống ruồi trên đầu nên càng nóng thêm, có điều, nếu cởi ra cho mát thì hiển nhiên, họ sẽ lập tức bị hàng đàn ruồi đen tấn công tối tăm mặt mũi.

Hai người đi trong im lặng, chỉ thỉnh thoảng kiểm tra máy đếm bước chân, cố gắng tiết kiệm năng lượng một cách triệt để, Có lẽ vì thế mà sức tập trung của họ bị phân tán khá nhiều. Vừa chui ra khỏi khe nứt của núi đá, Fujiki đột ngột đứng khựng lại. Ai cũng dừng bước, dõi mắt theo hướng Fujiki đang nhìn.

Phía trước là hai kẻ có bề ngoài kì quặc.

Từ khuôn mặt, cổ, cho đến bắp tay lực lưỡng, tất cả phần da thịt lộ ra ngoài đều được bôi thứ gì đó giống phẩm màu đã phai. Có lẽ đó là đất sét màu nâu đỏ trước khi khô lại. Đã vậy, bên trên còn vẽ những họa tiết khó hiểu màu đen. Quanh mắt và miệng bị bôi đen xì như dân nghiện nhạc rock.

Hai kẻ ấy có vẻ không lường được việc sẽ đụng phải nhóm Fujiki ở đây, vẫn giữ nguyên tư thế cảnh giác. Fujiki nhận thấy cả hai đều mang vũ khí trên tay. Người thấp hơn đang cầm một con dao Camillus cỡ lớn; còn người khống lồ phía sau thì cầm một con dao Machete to bản có lưỡi cong vút, lưỡi dao dài tới hơn 50 centimet.

- Cậu Seno? Cậu Funaoka?

Fujiki thử gọi. Lưỡi khô khốc thành ra giọng nghe hơi khàn. Nhìn dáng người, ít nhất anh có thể nhận ra ngay Seno, suy ra người còn lại hẳn là Funaoka.

Chắc cái mặt nạ bằng bùn dị hợm kia dùng để tránh ruồi. Hơn nữa, vào ban đêm, muỗi sẽ thay ruồi đến tấn công nên có lẽ nó cũng có tác dụng với lũ muỗi khát máu ở một mức độ nào đó.

Anh nhớ ra việc nhóm Seno đã chọn bình xịt chống bọ của Nhật. Đáng tiếc là nó chẳng có hiệu quả gì với ruồi của Bungle Bungle.

Seno nghe thấy tiếng Fujiki nhưng vẫn không nói gì. Funaoka nhìn qua nhìn lại giữa Seno và Fujiki, một lúc sau mới bắt chuyện:

- Ra là anh Fujiki. Hai người làm gì ở đây?

- Chúng tôi đang trên đường đến trạm kiểm soát số 4.

- Ồ...

Funaoka lại gần, nhìn chòng chọc vào Ai và Fujiki. Ai không nói gì, cũng nhìn hai người kia với ánh mắt giống hệt như thế.

Fujiki hết sức ngạc nhiên trước thái độ của Seno. Mới chỉ một ngày trước, Fujiki vẫn có ấn tượng Seno là người hòa nhã, điềm đạm khác hẳn với bề ngoài. Ấy vậy mà giờ đây anh lại cảm thấy, kẻ đang đứng và chẳng nói một lời trước mặt anh kia vừa ngạo mạn vừa có vẻ gì đó rất tàn nhẫn.

- Xem ra mấy người ăn uống no đủ nhỉ? - Funaoka hỏi với giọng nghi ngờ.

- Cũng tàm tạm, đủ để không chết đói thôi - Fujiki đáp. Có lẽ Funaoka vẫn còn nhớ chuyện anh và Ai không chọn thức ăn lúc phân chia vật dụng.

- Mấy người ăn gì?

- Trái cây.

- ... Giờ có cái gì ăn được ở đây không? - Rốt cuộc Seno cũng lên tiếng, giọng nói đều đều mang lại cảm giác lạnh lùng, hệt như khuôn mặt vô cảm của cậu ta.

- Cũng có một ít - Fujiki trả lời một cách cảnh giác.

Seno bèn trở nên nhún nhường hơn.

- Hai chúng tôi lâu rồi chưa có gì vào bụng. Nếu có gì ăn được thì chia cho chúng tôi với.

Fujiki nhanh chóng quan sát từ đầu đến chân Seno. Lúc mới gặp nhau, người khiến anh cảnh giác nhất chính là Seno. Lỡ phải đánh nhau, với những người không có võ như anh thì thể trạng chính là yếu tố quyết định. Hơn nữa, bây giờ cả Seno và Funaoka đều được trang bị đầy đủ các loại vũ khí, nếu xảy ra tranh chấp, rất có thể anh và Ai sẽ bị gϊếŧ một cách dễ dàng.

- Chúng tôi cũng vất vả lắm mới tìm thấy thức ăn nên không thể cho không được mà phải trao đổi.

- Anh muốn gì?

- Chúng tôi không có một món vũ khí nào cả. Tối hôm qua, chúng tôi nhìn thấy những con mắt phát sáng của dã thú lớn nên thấy rất bất an... Do đó, tôi muốn các cậu nhường cho vài thứ trong số vũ khí đang mang theo để phòng thân kia.

Funaoka nhìn Fujiki bằng ánh mắt xảo quyệt:

- Vũ khí ấy à, chúng tôi cũng chỉ đủ dùng thôi.

Rõ ràng là đã ý thức được vị trí áp đảo của bản thân, nên Funaoka không muốn đưa vũ khí cho nhóm Fujiki, vì việc đó sẽ làm cậu ta mất đi ưu thế hiện có.

- Funaoka! - Đột nhiên, Seno gọi tên Funaoka một cách trống không, nghe sặc mùi đe dọa.

- Hả? S... Sao thế?

Dù Funaoka đang phủ trên mặt một lớp bùn, Fujiki vẫn dễ dàng nhận ra vẻ luống cuống ở cậu ta.

- Đưa bình xịt của mày ra.

- Ơ? N... Nhưng...

- Đưa ra!

Thấy Funaoka ngần ngừ, Seno bất thần đạp vào phần xương hông của cậu ta. Ai giật nảy người. Funaoka bị đạp văng khoảng 2-3 mét, lăn lông lốc trên mặt đất, vừa ôm hông vừa rêи ɾỉ. Vẻ đau đớn quằn quại ấy có lẽ không phải là diễn kịch.

- Tao nói là đưa thì mày phải mau chóng đưa ngay ra.

- H... Hiểu rồi...

Vừa rơm rớm nước mắt, Funaoka vừa đứng lên, lấy từ trong túi ra một bình xịt nhỏ.

- Đối thủ là động vật thì chỉ cần cái này là đủ.

Seno giật lấy bình từ tay Funaoka, đưa cho Fujiki.

Fujiki nhận lấy, quan sát cái bình. Đó là một bình xịt hình trụ dài khoảng 6-7 centimet, có dán nhãn "Khí gas CN, dạng xịt." Không phải loại dùng để chống gấu ở Hokkaido mà hình như là loại chuyên dụng để phòng thân trước những kẻ côn đồ trong thành phố. Nói là vũ khí chứ cái này chủ yếu dùng để tự vệ, không thể làm đối phương bị thương nặng được. Chắc Seno đang đề phòng, sợ bị anh đột ngột tấn công nên mới chọn nó.

Viết tắt của Chloroacetophenone, một loại hơi cay thông dụng trong việc sản xuất các vật dụng phòng thân như bình xịt hay lựu đạn, có công thức hóa học là C8H7ClO.

- Chúng tôi cần đủ cho hai người.

Fujiki hất hàm về phía Ai. Tuy không biết có thể đòi hỏi đến mức độ nào nhưng anh nghĩ cứ thử xem sao.

Đôi mắt nhỏ trên gương mặt vẽ bùn kì quái của Seno lóe sáng khiến Fujiki giật thót. Anh nuốt nước bọt, đang lo không biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo thì nghe Seno nói như gầm gừ:

- Thế anh cho tôi xem đồ ăn đi.

Tình hình trước mắt không cho phép Fujiki từ chối. Anh gật đầu với Ai, rồi hai người đưa đào dại và mận dại ra, xếp trên mặt đất.

- Đây là cái gì?

- Quả dại. Ăn được đấy. Chúng tôi vẫn ăn suốt.

Thực ra sáng nay là lần đầu tiên, song để nhóm Seno yên tâm, anh đã nói dối.

Funaoka ôm hông, đứng dậy với vẻ đau đớn, và buột ra một câu khiến Fujiki sợ điếng người:

- N... Nhưng, hai người... Làm sao biết thứ này ăn được?

- Bằng cách thử. Ngày xưa tôi đã được học cách nhận biết thực vật không rõ nguồn gốc có ăn được hay không ở Hội Hướng đạo. Đầu tiên cho vào miệng nhai hai, ba lần rồi nhổ ra. Sau đó chờ một lúc, nếu không thấy miệng bị tê thì đại khái là ăn được.

- Liều quá nhỉ. Nếu lỡ có độc thì chẳng phải sẽ cầm chắc cái chết à?

- Ít ra bây giờ chúng tôi vẫn còn sống nên có thể bảo đảm mấy quả này đều ăn được.

Fujiki tình cờ liếc thấy máy chơi điện tử đang treo ở bên hông mình, tức thì sợ đến mức mặt cắt không còn hột máu. Miệng túi đựng máy vẫn đang mở tênh hênh, có thể thấy rõ hình minh họa bé Prati được vẽ trên nhãn băng trò chơi. May thay, cả Seno lẫn Funaoka đều không chú ý tới chiếc máy.

Seno nhìn đống quả dại một lúc rồi không thèm nhìn mặt Funaoka, nói:

- Đưa dùi cui ra đây.

Có vẻ lần này Funaoka đã rút kinh nghiệm, lập tức ngoan ngoãn lấy một chiếc gậy màu đen dài tầm 20 centimet, trông như tay cầm xe đạp ra.

- Đây là dùi cui chuyên dụng của cảnh sát.

Seno thuần thục vẩy mạnh dùi cui trong tay. "Cạch!" một tiếng, lực ly tâm khiến nó kéo dài ra gấp đôi lúc trước.

- Lúc thu về thì làm thế này.

Seno dựng dùi cui vuông góc so với mặt đất rồi thả tay cho một đầu chạm vào đá, phần bị kéo dài lúc nãy liền rút ngược vào bên trong.

Xong, Seno ném dùi cui về phía Fujiki. Fujiki lập tức đưa tay bắt lấy, nặng trịch.

Thấy Fujiki bắt đầu thử vung vẩy nó như kiếm gỗ, Seno lại bảo:

- Không phải dùng để đập mà là để chọc. Có thể làm nát xương sườn đấy - Nói xong nhét đống đào dại và mận dại đang chất đầy trên mặt đất vào ba lô.

- Ê, khoan đã, tôi đâu có nói là cho hết! Phần của chúng tôi...

Tuy Fujiki lên tiếng phản đối nhưng Seno hoàn toàn phớt lờ.

Ở Bungle Bungle, tác dụng của bình xịt hơi cay và dùi cui chằng biết được bao nhiêu, nhưng thức ăn thì khác. Bất cứ ai nhìn vào cũng thấy cuộc trao đổi này không công bằng, song Fujiki quyết định giữ im lặng. Lỡ như khiến Seno nổi giận thật và vịn vào cớ đó để dùng vũ lực chiếm đoạt thì anh sẽ mất cả chì lẫn chài. Hơn nữa, anh sợ sự tồn tại của băng trò chơi trong máy bị lộ nếu dây dưa lâu với hai người kia. Thông tin là ưu thế duy nhất mà anh và Ai có được. Nếu nó bị phát hiện, không chừng sẽ bị nhóm Seno cướp mất...

Tốt nhất là phải tìm cách rời xa Seno và Funaoka càng nhanh càng tốt. Bằng động tác tự nhiên hết sức có thể, Fujiki kéo khóa túi đang đựng máy chơi điện tử lại, thở phào nhẹ nhõm.

- Vậy, chúng tôi đi đây. Tạm biệt nhé, chúc may mắn! - Xong, anh giơ tay chào rồi nhanh chóng bước đi. Ai theo sát phía sau.

Fujiki thầm nhủ, phải tỏ ra thật bình thường, không được gấp gáp quá, nếu bị Seno nhận ra là đang chạy trốn thì coi như xong. Vừa đi, anh vừa kìm nén ý muốn quay đầu lại nhìn. Được 50 bước, anh bỗng nghe thấy tiếng hét vang lên từ phía sau. Anh hốt hoảng ngoảnh lại thì thấy Seno đang đứng nhìn xuống Funaoka nằm sõng soài trên mặt đất.

Chắc hai người đó tranh cãi việc chia đống trái cây vừa lấy được, rồi Funaoka bị Seno đánh. Trên khuôn mặt đắp bùn của Funaoka, Fujiki nhìn thấy vết bẩn đen sì của đất đang loang rộng.

Đúng lúc này, Seno cũng hướng mắt về phía Fujiki và Ai. Để biểu lộ thái độ không có ý định can thiệp, Fujiki giơ tay chào Seno một lần nữa rồi rảo bước rời khỏi nơi đó.

Dù Seno và Funaoka đã khuất bóng nhưng phải đến mười phút sau, Fujiki mới dám thở phào ra tiếng. Đường họ vừa đi qua là một con đường thẳng băng không chướng ngại vật nên không sợ bị bám theo mà không biết.

Ai lẩm bẩm:

-... Hết cả hồn.

- Tôi thấy lúc nãy cô có vẻ điềm tĩnh lắm mà.

- Điềm tĩnh mới lạ! - Giọng Ai to hơn hẳn bình thường, có lẽ để giải phóng sự căng thẳng khi đứng trước Seno lúc nãy - Hai người kia đã hoàn toàn thay đổi rồi... Đặc biệt là cái người cao to tên Seno ấy.

- Ờ, tôi cũng thấy bất ngờ. Có lẽ bởi vóc người khổng lồ đó của cậu ta. Tôi đã nghĩ nếu chọc giận Seno thì chắc chỉ còn đường chết, căng thẳng tới mức tôi tưởng tim mình nhảy luôn ra ngoài rồi đấy chứ.

Dẫu đang đi trong bầu không khí nóng bức, Fujiki lại nổi hết cả da gà.

Điều gì đã khiến Seno thay đổi đến thế chỉ trong có một ngày?

Đương nhiên, rất có thể nguyên nhân là do áp lực từ việc phải ở trong trạng thái cảnh giác thường xuyên bởi tính mạng bị đe dọa, hoặc từ nỗi băn khoăn trước những chuyện phi lý đã và đang xảy ra. Nhưng, anh có cảm giác mọi chuyện không đơn giản như thế. Xem chừng ở Bungle Bungle đang tồn tại một thứ gì đó giống như yêu tinh có khả năng thay đổi bản chất con người...

Hay là việc có nhiều vũ khí cũng ảnh hưởng đến tinh thần? Bởi vì một khi có vũ khí trong tay, thế nào con người ta cũng sẽ có xu hướng muốn sử dụng chúng, để rồi vô thức tìm mọi cách, mọi cớ để thực hiện hành vi bạo lực. Với lại, lớp hóa trang bằng bùn gớm ghiếc ấy...

- Có lẽ trông bọn họ đáng sợ lạ thường là tại khuôn mặt đó chăng? - Fujiki vừa nghĩ vừa nói - Con người lúc nào cũng căn cứ vào thái độ và biểu hiện của đối phương để lựa chọn phương thức ứng xử mà, đúng không? Vậy nên, khi bị che đi thông tin quan trọng nhất là khuôn mặt thì đương nhiên chúng ta sẽ cảm thấy bất an khi giao tiếp với họ.

Mặt khác, biết đâu lúc nãy hai người đó bực bội vì đang đói cũng nên. Sau khi bình tĩnh lại, anh cảm thấy hơi xấu hổ vì bộ dạng hoảng loạn của mình lúc nãy.

- Chắc không? - Ai ra chiều không tán thành lắm - Đúng là trông bọn họ hung dữ vì trát bùn lên mặt, hiềm nỗi không chỉ có vậy.

- "Không chỉ có vậy" là sao?

- Đeo mặt nạ không chỉ thay đổi vẻ ngoài mà còn ảnh hưởng đến nội tâm của người đó - Thấy Fujiki chau mày khó hiểu, Ai giải thích - Trước đây, đã có lúc tôi cảm thấy vô cùng đau khổ, chỉ muốn nhanh chóng chết quách đi cho xong... Ngày nào cũng nghĩ tới những chuyện bi quan. Thế rồi, có người đã chỉ cho tôi một cách, rằng đeo "mặt nạ" thì sẽ thấy thoải mái hơn rất nhiều.

- Mặt nạ?

- Anh Fujiki có biết từ "persona" không?

Hình như anh thường thấy cái từ ấy xuất hiện trong máy tính xách tay và thẻ tín dụng thì phải...

- "Persona" là tiếng La tinh, có nghĩa là tính cách con người. Tiếng Anh "personality" cũng bắt nguồn từ từ này, vốn dĩ dùng để chỉ việc các diễn viên đeo mặt nạ, chuyển tính cách của vai diễn thành tính cách của mình.

Ai giảng giải những kiến thức chuyên môn ấy rạch ròi ngoài sức tưởng tượng. Fujiki cảm thấy khó hiểu, không biết cô tích lũy ở đâu được ngần ấy kiến thức.

- Lúc đầu tôi cũng tin rằng tính cách là phần trung tâm của trái tim, nguyên lý chi phối mọi hành động của con người. Có điều, thực tế là không hẳn vậy. Có người nói, tính cách chỉ là tổng hợp những phương thức ứng xử được con người tự trang bị để đối phó với các tình huống họ gặp phải ở thế giới bên ngoài, đặc biệt là trong các mối quan hệ.

- Cũng giống chuyện cùng một người mà đối với A thì như Phật, với B thì lại thành quỷ?

Ai gật đầu:

- Anh Fujiki từng làm việc trong công ty nên chắc chắn đã trải nghiệm chuyện tương tự thế nhiều hơn tôi. Ví dụ, một người từ nhân viên bình thường, dựa vào việc được những người xung quanh đối xử như trưởng phòng sau khi thăng tiến, người ấy cũng bắt đầu tạo cho mình một "tính cách của người quản lý" mà trước đó không hề tồn tại. Đến khi bị cắt giảm biên chế, tham gia vào một băng đảng thì lần này, người đó lại học hỏi từ sở thích ăn mặc của các đàn anh, cách biểu lộ cảm xúc cho tới cách nói chuyện, tự tạo cho mình một nhân cách mới khiến người bình thường phải sợ hãi...

Tuy có hơi bị kịch hóa nhưng những gì Ai nói đều đúng trọng tâm.

- Thế tức là cô cũng đã đeo mặt nạ à?

- Ừ, một cái thuộc loại hàng đặt theo yêu cầu... - Ai cười bí hiểm - Phụ nữ lúc nào mà chẳng đeo mặt nạ. Chỉ cần là phụ nữ thì ai cũng vậy thôi, tôi biết rõ vẻ bề ngoài quan trọng với họ đến mức nào. Cách cư xử của phụ nữ khác hẳn khi so sánh giữa lúc trang điểm cẩn thận và lúc để mặt mộc còn gì.

Nghe cô nói thế, Fujiki mới nhớ hình như Kyoko cũng từng nói câu tương tự.

Đáng tiếc là vợ chồng anh chẳng mấy khi nói chuyện với nhau như thế này, song, trước khi quan hệ giữa anh và cô hoàn toàn đổ vỡ, anh vẫn hay ngắm hình ảnh Kyoko ngồi trang điểm trước gương mà không biết chán. Khi ấy, cô đang kẻ viền mắt bằng vẻ mặt vô cùng tập trung. Bắt gặp ánh nhìn của anh, cô liền phì cười rồi nói anh nhìn cái gì thế, nói rằng đối với phụ nữ, việc trang điểm cũng giống hệt như việc mặc áo giáp...

- Gần đây có trào lưu các ông trung niên mệt mỏi tổ chức câu lạc bộ giả gái với nhau đúng không? Dựa vào việc ăn mặc như phụ nữ, họ chạy trốn khỏi áp lực và trách nhiệm quá lớn mà mình phải gánh vác hằng ngày.

Có điều, nếu gương mặt bị che phủ không phải bởi son phấn mà là bùn đặc có hình thù kì dị thì tâm lý sẽ bị ám chỉ thay đổi theo chiều hướng nào nhỉ?

Nếu là trong tình trạng phải chịu áp lực nặng nề và không được giải tỏa do tính mạng liên tục bị đe dọa, cộng thêm tư tưởng phải chiến đấu vì xung quanh đều là kẻ thù...

Cho đến tận trạm kiểm soát số 4, Fujiki không biết mình đã phải đứng lại bao nhiêu lần để quay đầu nhìn phía sau. Đương nhiên, anh chẳng nhìn thấy ai. Trong tầm mắt vẫn chỉ là đồng cỏ và núi đá quen thuộc của Bungle Bungle.

•••

Bé Prati lại xuất hiện với vẻ mặt đầy hào hứng cùng với điệu nhạc nền quen thuộc đến nhạt nhẽo.

"Chào! Khỏe chứ? Bạn của các bạn, Duckbilli Prati đây! Đầu tiên xin cho tôi gửi lời chúc mừng vì các bạn đã đến được đây an toàn. Xem nào, ở TKS này tôi nên dạy cho các bạn cái gì nhỉ? Đúng rồi... Tôi sẽ cảnh báo trước cho các bạn về những loài động vật nguy hiểm ở Úc. Dù được cung cấp kiến thức nhiều tới đâu đi chăng nữa mà bị cắn một phát chết tươi thì cũng chảng có ích gì, phải không nào? Vì thế nên lần này sẽ là, 'Chuyến mạo hiểm của bé Prati - Thế giới động vật'!"

Bé Prati đeo kính kẹp mũi, mặc áo măng tô, đội mũ như giáo sư đại học, vừa dùng que chỉ vào hình minh họa vừa giảng giải bằng tốc độ tên lửa.

"Đầu tiên là về côn trùng độc, những sinh vật phiền phức nhất của Bungle Bungle! Tôi nghĩ các bạn cũng gặp rồi, nhưng chắc chỉ mới có loại ruồi nhỏ hở một cái là bu lấy mặt các bạn thôi đúng không? Loài đó có tên là ruồi bụi rậm. Trông chúng dễ thương thật đấy, có điều bị chúng đeo bám trong một thời gian dài thì khó chịu lắm phải không? Cứ yên tâm, chúng hơi phiền một chút nhưng vô hại. chúng chỉ thích protein có trong nước mắt và mồ hôi người mà thôi. Lũ ruồi ấy có hơi hướng kì lạ là đặc biệt thích người Nhật, có thuyết giải thích đó là do người Nhật Bản thường xuyên uống vitamin. So với chúng thì ruồi cát đáng lo hơn nhiều. Thân mình to, bu lên da người để đốt, lúc bị đốt thì hầu như không cảm thấy đau song sau đó sẽ ngứa tới phát điên. Đáng ghét nhỉ!"

Giải thích về côn trùng độc cứ chạy dài mãi, trong đó có cả muỗi hổ, một loài thuộc họ muỗi bụi rậm hung bạo. Tuy hai người đã bị đốt nhiều đến mức quen rồi nhưng vẫn phải chú ý, vì dù không bị sốt rét, họ vẫn có nguy cơ mắc một loại bệnh truyền nhiễm ảnh hưởng đến tính mạng là sốt Ross River. Ở đây còn có rất nhiều nhện độc, bọ cạp và rết nữa.

Ngoài ra, Úc còn có biệt danh là "tổ kiến của các châu lục" với số lượng và chủng loại kiến nhiều nhất trên thế giới. Trong đó, họ cần chú ý nhất là kiến lửa có độc thường sống ở núi đá và kiến xanh cực kì hiếu chiến.

- Lúc đầu mà lấy được kem chống bọ thì tốt biết mấy - Ai thì thầm.

Tiếp theo là "Những động vật không xương sống nguy hiểm".

"Đầu tiên là phải nói đến rắn độc. Cái này không đùa được vì chúng có liên quan tới tính mạng của các bạn. Chỉ cần liếc sơ qua bảng xếp hạng dưới đây thì sẽ hiểu ngay.

1) Taipan nội địa

2) Rắn nâu phương Đông

3) Taipan

4) Rắn hổ phương Đông

5) Rắn hổ đảo Reevesby

6) Rắn hổ Tây Úc

7) Rắn đảo Chappell

8) Rắn độc Úc Death Adder

9) Rắn nâu châu Âu

10) Rắn Copperhead

11) Rắn hổ mang Ấn Độ..."

Bé Prati đưa ra bảng xếp hạng những loại rắn độc độc nhất trên thế giới dựa vào cường độ của độc tố sau khi quy đổi ra đơn vị số lượng. Đáng ngạc nhiên là mười hạng đầu tiên đều do rắn xuất xứ Úc độc chiếm và trong 22 loại đầu tiên thì rắn Úc phải đến 19 loại.

Bảng xếp hạng có kèm hình minh họa và phần thuyết minh về tập quán sinh sống của từng loài. Theo bé Prati thì ngoài cường độ độc tố ra, nếu muốn xét mức độ nguy hiểm của rắn độc thì phải dựa trên cả những yếu tố như lượng độc, độ dài của nanh và tính hung hãn nữa.

Trong đầu Fujiki lại nảy sinh một nghi vấn mới.

Tuy nói đều là rắn có xuất xứ Úc nhưng chắc chắn sẽ có sự khác nhau rất lớn về điều kiện khí hậu giữa Đông và Tây, Bắc và Nam. Do đó, tuyệt đối không thể có chuyện tất cả đều đang sinh sống ở Bungle Bungle. Có nhiều tới đâu đi nữa thì cũng chỉ phải đề cao cảnh giác với một vài loại là cùng. Ấy thế mà chẳng hiểu tại sao bé Prati vừa cười nhăn nhở vừa nhại đi nhại lại như một con vẹt rằng phải cẩn thận với cả 19 loại.

Fujiki nghĩ chuyện ấy nghe thật ngu ngốc. Trong khu vực nhỏ thế này thì làm sao có đủ 19 loại độc nhất thế giới được. Đặc biệt là những con có kèm tên đảo thì chẳng phải chỉ riêng hòn đảo ấy mới có thôi sao?

... Trừ phi có người cố tình đem chúng đến thả vào đây.

"Cuối cùng là động vật có vú. Thực ra, tôi cũng thuộc loài động vật cực kì nguy hiểm đấy. Các bạn có biết thú mỏ vịt cũng có độc không? Vì chân sau con đực có cựa chứa tuyến độc nên nếu vô ý bị cào trúng thì có khi sẽ phải chết. Được cái vùng này không có thú mỏ vịt, các bạn không cần lo lắng. Tại Bungle Bungle, loài có vú thực sự nguy hiểm chỉ có hai. Trong đó có chó hoang Dingo."

Xem minh họa thì thấy bề ngoài của nó giống chó Nhật, đặc biệt là chó Shiba. Hình như đây là giống chó được thổ dân Úc đem về cách đây 9000 năm và đã bị hoang dã hóa. So với chó thường, chúng có điểm khác biệt rõ rệt là hàm răng to nổi bật. Có thể nói, chó hoang dã là một chủng loại hoàn toàn khác với những giống chó được nuôi trong nhà.

- A, nhìn này!

Ai chỉ màn hình. Ở đó ghi chó hoang Dingo có đặc điểm là gần như không sủa.

- Ra thế. Hẳn ba đôi mắt phát sáng hôm qua ta thấy là của chó hoang Dingo.

Có lẽ bọn chúng bị hấp dẫn bởi mùi thịt kì đà nướng. Đêm đầu tiên chúng chỉ đến thám thính, có điều không chắc đêm hôm sau cũng vậy. Ở chỗ này, nếu bị cả một đàn chó hoang tấn công thì chắc chắn chỉ còn đường chết. Biết được việc nhanh chóng rời khỏi trạm kiểm soát số 3 là chính xác, Fujiki cảm thấy nhẹ nhõm hẳn.

Bé Prati chuyển sang phần tiếp theo. Dường như Fujiki đã để sót gì đó, song không còn thời gian cho anh từ từ nhớ lại nữa.

"Tiếp theo là 'Lớp học văn hóa nhân loại của bé Prati'! Tuy thông tin để sinh tồn rất quan trọng nhưng thỉnh thoảng các bạn cũng cần tiếp cận với văn hóa, học tập kiến thức nhân loại để làm phong phú đời sống. Ở chuyên mục này, tôi sẽ kể cho các bạn nghe thần thoại của thổ dân Úc."

Kiểu nói cợt nhả khiến Fujiki bực bội, nhưng có lẽ bọn giấu mặt kia cũng đã tính đến chuyện dù thế nào anh cũng không thể tắt máy chơi điện tử đi vì không biết thông tin quan trọng bị cất giấu ở đâu trong những hàng chữ. Bé Prati bắt đầu huyên thuyên về thần thoại thổ dân Úc. Về "Thời Mơ mộng", một khái niệm thời gian độc đáo của thổ dân Úc, cho rằng con người trước khi sinh ra sẽ ở trong Thời Mơ mộng, sau khi chết đi cũng sẽ quay lại chỗ đó. Thời Mơ mộng là nơi những con quái vật nửa người nửa thú của thời Thái cổ sinh sống, là nơi mà con người tìm về mỗi đêm trong giấc ngủ.

Rồi tới huyền thoại về Đấng Sáng tạo: rắn Cầu vồng. Đó là một thực thể được tương truyền rằng có thể chữa được mọi bệnh tật, là tín ngưỡng của tất cả những người dân Úc sống trong khu vực từ Amhem Land đến tận Kimberley.

Cũng có truyền thuyết về sự ra đời của thú mỏ vịt, tổ tiên của bé Prati.

Kể rằng từng có một nàng vịt trẻ không nghe lời khuyên của chúng bạn, một mình bơi ra sông nhỏ. Thế rồi đột nhiên, một con chuột nước thầm thương trộm nhớ và theo dõi nàng vịt từ lâu đã lao tới bắt nàng đi. Bị chuột giam cầm trong hố nước, nàng cố gắng kiềm chế cảm xúc và lấy lòng chuột, sau đó lợi dụng sơ hở trốn về với đồng loại. Song, đến mùa sinh sản, trứng do nàng vịt đẻ ra lại nở ra những đứa trẻ có da thịt thay cho lông cánh và mỏ vịt kết hợp với bốn chân. Cả tộc vịt kinh hoàng, đuổi nàng cùng đàn con ra khỏi con sông quê hương. Sợ rằng nếu bị chuột nước tìm thấy thì những chú vịt con sẽ bị gϊếŧ nên nàng chuyển vào tận trong núi để sinh sống. Ở một vùng đất lạ, lại phải băn khoăn lo lắng quá nhiều nên nàng vịt héo mòn dần rồi qua đời. Từ đó về sau, thú mỏ vịt sinh sống nhiều ở gần các con sông giữa các rặng núi của Úc.

Trong thần thoại của thổ dân Úc, dường như chuyện có dính dáng đến những kẻ lén lút theo dõi đặc biệt nhiều vì tiếp theo, bé Prati kể tới chuyện về Nil, một thầy phù thủy cứ mải miết đuổi theo bảy người chị em. Cuối cùng, bảy chị em bị dồn vào vách núi đá, đành phải bay lên trời, biến thành cụm sao Tua Rua.

Cụm sao phân tán M45 (Pleiades) trong chòm Kim Ngưu, ở Việt Nam thường thấy được vào lúc sáng sớm đầu tháng Sáu dương lịch. Nhìn bằng mắt thường, Tua Rua là một cụm nhỏ gồm nhiều sao lờ mờ.

Ngoài ra, bé Prati còn nói về nguồn gốc của thổ dân Úc. Thuyết được chấp nhận rộng rãi nhất là tổ tiên của thổ dân Úc đã cùng chó hoang Dingo di cư từ Đông Nam Á đến châu Úc vào khoảng năm 400-300 TCN. Một thuyết khác cho rằng việc di cư đó phải xảy ra sớm hơn tới mấy ngàn năm nữa.

Vùng Kimberley, bao gồm cả Bungle Bungle, là nơi mà tổ tiên của thổ dân Úc đặt chân đến đầu tiên, nhưng rồi không thể sống lâu dài ở Bungle Bungle bởi thời tiết khắc nghiệt, nhất là không cách nào tìm được nước vào mùa khô. Song, bé Prati cứ lặp đi lặp lại một nguyên nhân khác.

"Là tại các loài quái vật đáng sợ cư trú lâu đời trong Bungle Bungle. Chẳng phải chúng vẫn thường xuất hiện trong các câu chuyện cổ xưa sao? Những con như quỷ đói hay quỷ ăn thịt người ấy..."

Có muốn bịa chuyện lừa gạt đi chăng nữa thì mấy lời này nghe vẫn quá ngớ ngẩn. Chắc bọn giấu mặt kia định gieo mầm mống sợ hãi cho người chơi bằng ba cái chuyện tào lao vô căn cứ đó.

Trái lại, thần thoại của thổ dân Úc khá thú vị. Kĩ xảo hình ảnh cũng như cách dẫn chuyện đều được dàn dựng công phu để tránh gây nhàm chán.

Bỗng dưng Fujiki có cảm giác rằng những thông điệp này vốn không phải dành cho người chơi, mà là được làm ra để người khác xem.

Nhưng, chẳng bao lâu sau, đầu óc của anh bắt đầu bận rộn suy tính những việc cần làm tiếp theo.

•••

Fujiki và Ai tìm kiếm xung quanh trạm kiểm soát số 4. Đúng như Fujiki đã lo lắng, so với trạm số 3 thì quanh đây không nhiều động vật hoang dã có thể ăn được, cây cối cũng thưa thớt, lại chỉ có một dòng nước nhỏ nên không tìm được chỗ có động vật thường xuyên lui tới để đặt bẫy.

Tuy vậy, họ tìm được thứ khác khi men theo dòng nước. Xuyên qua một đường hầm bằng đá, có một khoảng trống giống như một lòng chảo lớn, đường kính khoảng 3-4 mét. Vì có ánh sáng lọt qua cổng trời từ bên trên nên rất sáng sủa.

Dưới mái vòm bàng đá điểm xuyết màu lục của cây xanh là một bể bơi hình cối do thiên nhiên tạo thành. Nước trong đến mức đứng từ trên bờ nhìn xuống, có thể nhìn thấy từng đàn cá nhỏ đang bơi lội.

- Muốn bơi ghê... - Vừa thọc tay xuống hồ, Ai vừa lẩm bẩm.

- Thích thì cô cứ xuống mà bơi.

Nhìn mặt nước trong văn vắt, Fujiki cũng không thể cưỡng lại ham muốn nhảy xuống hồ để tắm. Từ khi tỉnh dậy ở Bungle Bungle, nhiều lắm anh cũng chỉ đủ nước dự trữ để lau người, chưa kể lúc này cả người lại đang nhớp nháp vì mồ hôi. Tuy không có khăn nhưng với nhiệt độ này thì chắc tắm xong người cũng sẽ tự khô.

- Thế mình xuống tắm theo thứ tự nhé. Anh muốn oẳn tù tì không?

Fujiki thấy chỉ có hai người mà lại còn luân phiên nhau nữa thì cứ ngớ ngẩn thế nào ấy. Anh bèn hỏi:

- Cô định cởi đồ rồi mới xuống tẳm à?

- Đương nhiên rồi.

- Cần gì? Cứ để nguyên như thế mà xuống, nhân thể giặt đồ luôn. Nhất cử lưỡng tiện.

Ai nghĩ một hồi, nói, đợi chút, rồi tháo tai nghe, đặt máy trợ thính lên trên tảng đá nằm ngoài tầm nước bắn tới. Sau đó còn cẩn thận đeo bịt tai vào rồi mới nhảy từ trên tảng đá xuống với tư thế đẹp mắt.

- Mát lắm! Anh Fujiki cũng xuống đi - Cô vẩy nước về phía Fujiki.

Fujiki cũng cởϊ áσ khoác và quần dài rồi nhảy chúc đầu xuống nước. Nước trong ngoài sức tưởng tượng. Anh nhìn thấy từng đàn cá nhỏ thân dài khoảng 5 centimet hoảng hốt bơi tán loạn vì anh canh sai góc độ và đập thẳng bụng xuống mặt hồ, thấy cả những hạt cát lạo xạo nơi đáy hồ cùng vài cành gỗ mục. Thế này thì chẳng biết lũ cá ăn gì để sống nhỉ?

Nhô đầu lên khỏi mặt nước, đập vào mắt anh là quần bò và áo ngực của Ai. Cô đã cởi ra và đặt chúng trên bờ. Fujiki nhìn cô đang bơi bằng những động tác quạt nước đẹp mắt ở giữa hồ, nghĩ thầm, vóc người cao ráo kia mà đi bơi nghệ thuật thì hợp phải biết.

Trên đường quay lại bờ, Ai đột ngột đứng thẳng người lên. Nước chỗ đó hình như chỉ sâu khoảng 1 mét, vì Fujiki nhìn xuyên qua lớp áo sơ mi dài tay Ai đang mặc, có thể thấy rõ ngực cô.

Nhận ra ánh mắt của Fujiki, Ai vội vàng thụp xuống nước. Cùng lúc đó, Fujiki cũng nhanh chóng lặn xuống, song, do nước quá trong nên hình ảnh vẫn rõ ràng chẳng khác gì đang nhìn xuyên qua không khí. Bị bất ngờ, anh không kìm được mà thở hết khí ra, ngoi lên mặt nước.

- Anh thấy rồi chứ gì? - Ai vừa che ngực vừa lườm Fujiki.

- Không, có thấy gì đâu.

- Xạo ke.

- Ừ thì...

Lâu rồi mới được tắm táp sạch sẽ, thư giãn gân cốt nên Fujiki cảm thấy thoải mái hơn hẳn. Khác hẳn bể bơi nồng nặc mùi thuốc khử trùng của Nhật, nước ở đây chỉ cần chạm vào thôi cũng đã có cảm giác như được gột rửa từ đầu tới chân rồi. Trong quá trình tắm, anh vừa lau người bằng khăn mùi soa vừa giặt quần áo.

Rốt cuộc, hai người mất gần một tiếng đồng hồ cho việc tắm rửa. Cả anh và Ai đều mặc nguyên quần áo ướt ra khỏi hồ. Cô quay lưng về phía anh, có lẽ do xấu hổ. Lần đầu tiên anh mới phát hiện phần gáy của cô đẹp đến thế. Nước chảy thành từng giọt trên làn da trắng ngần.

Ngẩn người nhìn mất một lúc, anh mới quay lại với thực tại.

Phải nghĩ đến việc tối nay ăn gì. Vì đã lãng phí thời gian nhiều hơn dự kiến nên giờ có đặt bẫy cũng không mong bắt được con mồi nào ngon lành...

Có vẻ nữ thần may mắn đã mỉm cười với đội của Fujiki.

Ai vô tình ngẩng lên, phát hiện có một thứ gì đó bám trên vách đá cách hồ bơi khoảng mấy chục mét. Cô thảng thốt bụm miệng, giơ tay chỉ về phía ấy.

Fujiki nhìn theo ngón tay cô và nhìn thấy, thứ kia có màu nâu sẫm, hình thù kì dị, đang nằm ngay trên đường ranh giới của các hoa văn sọc ngang trên vách núi.

Vì ánh nắng chói lòa làm mờ mắt nên anh không nhìn rõ được nó là cái gì. Cố lắm cũng chỉ đoán được đó là động vật. Phần đầu bé xíu nếu so với phần thân, tai to, mắt tròn.

Điều kinh dị là nó còn có thêm một cái đầu nữa. Cái đầu thứ hai đen nhánh, mõm dài và dẹp. Nó trừng mắt nhìn cái đầu thứ nhất một lúc lâu rồi đột ngột há to miệng, nuốt luôn đối phương vào bụng.

Thì ra ấy là một con rắn khổng lồ. Ngoài phần đầu ra, toàn thân nó có màu nâu sáng với sọc đen. Khi nãy, nó bắt được một loại động vật nhỏ giống như chuột túi và vừa nuốt chửng con mồi.

Fujiki theo phản xạ nhặt một hòn đá từ dưới chân lên định ném, nhưng nghĩ một lúc lại thôi.

- Sao thế? - Ai hỏi.

- Phải đợi.

- Đợi gì?

- Đợi con rắn nuốt hết con mồi đã.

Nói đến đây, Ai dường như đã hiểu ý anh.

Không biết có phải do con chuột lớn quá không mà phải mất đến hơn nửa tiếng, con rắn mới có vẻ đã ăn xong. Chậm tới mức anh nghĩ có khi nó phải bỏ cuộc giữa chừng. Song, cuối cùng thì bữa tiệc của con rắn cũng kết thúc, phần bụng trương phồng lên như khúc cây.

Fujiki nhắm đích rồi dùng một hòn đá to để ném. Hòn đá va vào vách núi, vỡ thành những mảnh nhỏ bay tứ tán. Con rắn không nhúc nhích. Rất có thể vì vừa mới ăn no xong nên nó không cử động được. Mặt trời đã chuyển hướng, mắt cũng đã quen với ánh sáng nên bây giờ, anh thấy rõ cả lưỡi rắn đang thè ra, thụt vào liên tục.

Anh tiếp tục ném thêm vài lần, mỗi lần đều điều chỉnh lực và góc ném theo cảm giác mà mãi vẫn không trúng. Ai cũng thử nhưng cô còn tệ hơn cả anh.

- Chết tiệt. Ném trật mãi.

Anh ném nhẹ hơn lần trước một chút. Lần này trúng ngay phần đầu màu đen của con rắn.

- Trúng rồi!

Đầu rắn gục xuống, cơ thể trương phình uốn éo, trượt khỏi vách đá một chút.

Cuối cùng cũng biết phải ném với lực độ thế nào, Fujiki tiếp tục tấn công con rắn. Có vẻ ném nhẹ nhàng như vẽ một đường vòng cung thì sẽ dễ trúng mục tiêu hơn.

Lại ném trúng thân rắn. Con rắn duỗi mình vẻ đau đớn, lật ngược lại rồi rơi từ núi đá xuống.

Cả hai chạy đến chỗ con rắn đang nằm sõng soài trên mặt đất. Nó dài khoảng 3-4 mét, bụng căng phồng, còn giữ nguyên hình dạng của con mồi vừa nuốt.

- Bữa tối đây rồi - Fujiki cười toe toét.

- Con nào?

- Cả hai.

- Ngư ông đắc lợi nhỉ.

Fujiki đối chiếu với thông tin của bé Prati cung cấp lúc trước. Kết quả, con rắn to có sọc là trăn đầu đen không có độc, nạn nhân của nó - con chuột túi loại nhỏ, được gọi là chuột túi Rock Wallaby, đều thích hợp dùng làm thức ăn. Đặc biệt, Rock Wallaby là món ngon hiếm có, bởi những cái bẫy vụng về của Fujiki còn chưa thể bắt được chúng.

Fujiki dùng dao rạch bụng con trăn để moi chuột túi ra. Vì vừa mới bị nuốt nên con chuột túi gần như vẫn còn nguyên vẹn. Dựa vào trọng lượng thì dù là con nào, họ cũng không thể ăn hết trong tối nay được. Cuối cùng, cả hai quyết định ăn chuột túi trước.

Họ xem lại "Lớp học nấu nướng của bé Prati", theo đó thì với thú có túi loại nhỏ như chồn Opossum thì nướng trực tiếp trên lửa, nhưng to cỡ Rock Wallaby thì phải dùng bếp ngầm của thổ dân Úc để nướng chín đến tận bên trong.

Muốn tạo bếp ngầm thì cần một nơi có đất tơi xốp. Bọn họ tìm kiếm xung quanh một lúc thì phát hiện một chỗ thích hợp nằm giữa cây bạch đàn và một tảng đá to.

Fujiki chặt cành cây rồi dùng chúng để đào một cái hố có đường kính tầm 60 centimet, sâu khoảng 45 centimet.

Đào hố xong, họ dùng cành cây có lá để quét phần đáy rồi xếp những cành nhỏ dễ cháy vào trong, sau đó đặt nhiều hòn đá phẳng lên trên, cuối cùng dùng diêm đánh lửa châm vào lá mục, đợi cho lửa cháy to dần và bắt sang đống củi.

Khi củi cháy hết thì đá cũng đã được nung thành màu đỏ au. Fujiki dùng hai cành cây nhỏ làm đũa để gắp đá ra, rồi lấy cành cây còn nguyên lá quét tàn lửa ra ngoài. Tiếp theo, anh đặt cả con chuột túi lên lớp cỏ ẩm đã nhồi chặt trong hố rồi phủ thêm cỏ phía trên, sau đó gắp đá đã nướng thả lại vào hố, phủ đất lên để khí nóng không bay ra ngoài.

Cuối cùng chỉ còn việc chờ. Khuyết điểm của bếp ngầm dưới lòng đất là khi đang nướng dở thì không thể mở ra xem thịt chín chưa được, bởi chỉ cần mở một lần là khí nóng bị nén bên trong sẽ thoát hết ra ngoài.

Sau khoảng hai tiếng, họ đói đến mức không thể chờ thêm được nữa.

Fujiki gạt lớp đất phủ phía trên ra, một luồng hơi trắng bốc lên từ trong hố. Sau đó, anh bới lấy con chuột giữa đám cỏ đã héo rũ vì nhiệt độ cao.

So với lúc mới cho vào thì giờ đây, hình dạng của con chuột không thay đổi nhiều lắm, nhưng khi anh cắt thịt ra thì thấy nó đã chín đến tận bên trong.

Tuy không có gia vị để nêm nếm, Fujiki và Ai vẫn say mê hưởng thụ món ngon lấy được từ con rắn.

Không nỡ để phần thịt còn thừa của chuột túi và con trăn lớn cứ thế mà thối rữa, họ quyết định làm thành thịt khô để dễ bảo quản. Fujiki cắt thịt thành từng miếng dễ mang đi rồi nướng cả hai mặt qua lửa, xong đợi tới sáng mai mặt trời lên, anh sẽ xếp thịt lên trên đá để làm khô.

Đằng nào lúc này trời cũng đã tối mịt, chẳng còn làm được gì khác nữa, anh và Ai vừa thay phiên nhau trông đống lửa vừa tranh thủ ngủ.

Lúc mới nằm xuống, trong nháy mắt, Fujiki cảm thấy vô cùng mãn nguyện. Thế nhưng, khi ngắm nhìn bầu trời sao như đang ở trong đài chiêm tinh của Bungle Bungle, sự bất an lại len lỏi xâm chiếm tim anh.

Tương lai sẽ ra sao?

Chắc chắn không ai trả lời được câu hỏi ấy cho anh. Chỉ có một sự thật là, cái chết luôn rình rập đối với mọi sinh vật sống.

Có lẽ con chuột túi ban nãy cũng vậy, cho tới trước khoảnh khắc bị con trăn tấn công, nó cũng không ý thức được rằng cái chết đang cận kề. Lúc nhận ra thần chết đang trườn tới thì đã quá muộn. Sau đó, có thể nói vận mệnh của nó có thay đổi một chút giữa bị tiêu hóa trong bao tử của con trăn và bị con người nướng chín rồi ăn mất. Có điều, với con chuột túi thì đó cũng chẳng phải thay đổi gì to tát.

Đúng lúc ấy, Fujiki loáng thoáng nghe thấy âm thanh truyền đến.

Nó vọng lại từ xa... Là tiếng động cơ!

Anh bật dậy. Ai cũng nhận ra, đảo mắt tìm kiếm trên bầu trời đêm.

Đó là tiếng động phát ra từ một loại máy bay cỡ nhỏ, giống như các loại của hãng Cessna.

Anh suýt buột miệng gọi to, may mà kịp nhớ tới lời đe dọa từ máy chơi điện tử nên kìm lại được. Hét lên không bị cấm, song, anh cho rằng bên tổ chức trò chơi sẽ không đời nào dung thứ cho hành động cầu cứu, tìm kiếm sự giúp đỡ từ máy bay.

Tiếng động cơ rền rĩ hồi lâu rồi biến mất.

Lúc máy bay đến gần nhất cũng vẫn còn cách anh và Ai một khoảng khá xa nên dù có hét to tới đâu, chắc chắn người ta cũng không thể nghe thấy được.

Bây giờ vẫn chưa phải lúc làm chuyện được ăn cả ngã về không như vậy.

Fujiki đăm đăm nhìn theo hướng máy bay vừa khuất dạng về phía Tây, cố tự thuyết phục bản thân bằng những suy nghĩ ấy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play