Nhà họ Cao
Bốp!
Cạnh bàn ăn, mẹ Cao đặt bát đũa xuống rồi vỗ vào người cậu con trai đang ngây ngẩn của mình một cái.
"Mẹ?"
Cao Sĩ Đức giật mình, ngẩng đầu lên nhìn về phía mẹ.
"Ồ, còn biết cử động à? Mẹ còn tưởng mình đã sinh ra một cậu con trai là người trầm lặng cơ đấy, sao thế? Con có tâm sự?"
"Không ạ..."
"Không?" Mẹ Cao lặp lại giọng điệu của con trai mình vừa nói. Bà nheo mắt lại nhìn cậu con trai to xác đang ngồi đối diện và hỏi: "Con là do mẹ sinh ra, có tâm sự hay không chẳng lẽ mẹ không nhìn ra được sao? Còn muốn giấu mẹ à? Mau nói đi! Rốt cuộc là làm sao?"
Cao Sĩ Đức đặt đũa xuống, nhìn mẹ mình rồi nói, "Con chỉ đang nghĩ cách từ bỏ việc thích một người."
"Con đã từng thử theo đuổi chưa?"
"..." Cao Sĩ Đức thở dài một tiếng, rồi lắc đầu.
"Thử còn chưa thử đã nói đến bỏ cuộc? Mẹ nhớ rằng mình đã sinh con ra với lòng can đảm, hình như còn lớn lắm cơ mà, con làm mất rồi ư? Có cần người làm mẹ này tìm lại cho không?"
Bà nói xong còn cố ý khom lưng xuống, giả bộ như đi tìm lòng can đảm cậu con trai đã đánh mất.
"Mẹ!"
Chàng trai hét lên xin tha, nhưng lại chỉ thấy mẹ mình cười cười còn nói khích.
"Con trai à, thích ai thì phải dũng cảm theo đuổi, ngay cả cố gắng cũng không cố gắng thì đợi đến mấy năm sau con nhất định sẽ hối hận đó."
"Nhưng nếu như con biết trước kết quả sẽ là thất bại..." Cao Sĩ Đức đặt nốt bàn tay đang cầm cái bát xuống, chán chường nói: "Vẫn phải thử sao mẹ?"
Mẹ Cao nhìn cậu con trai bảo bối hiếm thấy lại mất tự tin như thế này, bà lại đặt bát đũa xuống theo rồi đứng dậy đi vòng qua bàn ăn, kéo ghế ngồi xuống cạnh con trai mình rồi nói: "Cậu con trai đẹp trai của mẹ làm sao thế này? Tự tin lên một chút được không? Con cũng không phải người đó, làm sao con biết được người ta sẽ trả lời mình thế nào? Mà cho dù không được chấp nhận thì đã sao? Nói cho đối phương biết về việc con thích người ta, cùng với việc người ta có chấp nhận việc đó hay không vốn là hai chuyện khác nhau. Bên cạnh đó, cuộc đời còn dài lắm, ai mà chẳng vấp váp trên con đường tình cảm, đúng không?"
Người mẹ vuốt tóc con trai mình, chớp mắt đầy tinh nghịch rồi nói tiếp.
"Với cả người đàn ông đã từng bị tổn thương lại càng hấp dẫn hơn, biết đâu đối phương thấy có người yêu mình sâu sắc như vậy lại đổi ý cũng không chừng? Đúng không!"
Cao Sĩ Đức nở một nụ cười hiếm hoi trước những lời mẹ nói, lồng ngực hụt hẫng của anh dường như đã vơi đi một chút nỗi đau ban đầu, nhìn vào người mẹ luôn dùng tình cảm mẹ con thân thiết để đỡ lấy anh bằng tấm lưới an toàn của tình cảm gia đình, anh nói:
"Mẹ, con có thể hỏi mẹ một câu không?"
"Con hỏi đi!"
"Tại sao mẹ lại đồng ý với lời cầu hôn của chú? Mẹ không lo chú ấy sẽ giống ba sao?"
"..."
Mẹ Cao nhìn vào con trai của mình, không ngờ là anh sẽ hỏi câu này.
Là một người phụ nữ, đối mặt với việc chồng ngoại tình và ly hôn, bà tự trách bản thân mình đã làm chưa đủ; để con trai phải đối mặt với một gia đình mãi mãi không thể hoàn hảo, là một người mẹ, bà cũng cảm thấy áy náy với quyết định của mình.
Cho đến một ngày, khi anh vẫn còn là một cậu con trai học tiểu học lớp 5, đã ôm lấy bà đang khóc không ngừng và nghiêm túc nói với bà rằng...
"Mami đừng khóc nữa, mẹ đừng nói rằng mình không tốt vì mẹ là người mẹ tuyệt vời nhất tuyệt vời nhất của con, con yêu mẹ nhất nhất, ba không cần chúng ta thì chúng ta cũng không cần ông ấy nữa. Cái nhà này không có gì thay đổi, vẫn sẽ giống như trước đây, chẳng qua là chúng ta đổi từ ba người thành hai người mà thôi, không có gì là không tốt cả." Những lời nói này của cậu bé, đã khiến bà có thể nghĩ thoáng hơn về những áy náy và tự trách của bản thân
Sau đó, bà dành toàn bộ sự quan tâm cho con trai và công việc, với tư cách là Giám đốc điều hành của Công ty thông tin Hoa Bàn (1), bà đã quản lý công ty một cách có trật tự và hiệu quả công việc cũng tăng dần theo từng năm.
(1)= từ gốc 华磐资讯, trong phim hình như là Công ty kỹ thuật Hoa Khánh, có lẽ trong truyện đã đổi tên.
Con trai cưng của bà bất kể là chuyện học hành hay nhân cách đều không khiến mẹ Cao phải lo lắng, nhìn cậu con trai ngày một trưởng thành, tự lập và tự tin, chẳng khác nào mảnh ghép đã từng vương vãi khắp sàn, sau nhiều năm cố gắng và sửa chữa đã từ từ trở lại dáng vẻ đáng lẽ ra phải như thế.
Chỉ còn hai ô trống ───
Thuộc về hạnh phúc của bản thân bà.
Cùng với, hạnh phúc thuộc về Cao Sĩ Đức.
Cách đây vài năm, bà đã gặp được vị hôn phu sắp cưới của mình, người đàn ông ấy cũng đã từng có một cuộc hôn nhân không trọn vẹn có một đứa con gái do vợ cũ sinh ra.
Người đàn ông ấy chăm sóc mẹ Cao và con trai bà rất chu đáo, hai người họ tình cờ gặp nhau giống như vòng tròn khuyết thiếu lại được lấp đầy, những con người toàn thân đầy sẹo vì đã từng vấp ngã trên còn đường tình cảm, nhưng lại chưa từng từ bỏ tìm kiếm một nửa còn lại phù hợp với mình.
Vì vậy, người đàn ông ấy đã hỏi cưới bà, hy vọng sẽ trở thành sự tin tưởng lẫn nhau và mẹ Cao cũng sẽ rời khỏi Đài Loan để sang Mỹ sinh sống với gia đình mới của mình.
Nhớ lại từng chút một của quá khứ, khiến mẹ Cao lộ ra vẻ tự tin toát ra từ trái tim sau nhiều năm tôi luyện, bà trả lời cho câu hỏi của con trai mình rằng: "Người đàn ông đã từng chịu một chút tổn thương thì càng hấp dẫn, nhưng người phụ nữ đã từng phải chịu tổn thương sẽ càng thông minh hơn. Lúc trước tiêu chí chọn bạn đời sẽ là người ấy có yêu mình thương mình hay không, nhưng lựa chọn hiện tại là người đó không những chỉ yêu mình mà còn phải yêu và bảo vệ cho "người nhà" của mình nữa."
Mẹ Cao vừa nói, lại không cầm được mà nước mắt lưng tròng, bà nắm lấy tay con trai mình chân thành nói tiếp:
"Sĩ Đức, cảm ơn con vì vừa là con trai của mẹ, vừa là người bạn mà mẹ có thể tâm sự tất cả mọi điều trong suốt những năm qua, mới khiến mẹ có thể vượt qua quãng thời gian đau khổ nhất. Giờ đây, mẹ đã tìm được hạnh phúc của mình và chỉ còn một mong ước cuối cùng là nhìn thấy con trai yêu dấu của mẹ cũng có thể được ở bên cạnh người mình yêu, hạnh phúc bên nhau."
"Mẹ..."
Tình yêu thương của người mẹ dành cho con trai mình, đã khiến chàng trai đang được bà nắm lấy tay vỡ òa, Cao Sĩ Đức nghẹn ngào, trong giọng nói có quá nhiều quá nhiều cảm xúc, quá nhiều quá nhiều phức tạp không thể diễn tả thành lời.
Để giảm bớt bầu không khí ủy mị này, mẹ Cao nhăn mũi lại rồi cười một cái, sau đó ngước mặt lên rơm rớm nước mắt, làm nũng với con trai bằng giọng điệu thiếu nữ: "Nhưng mà cho dù con có thể ở bên người mình thích, thì cũng không được vì thế mà không đi Mỹ với mẹ nữa đâu nhé! Cao Sĩ Đức, người làm mẹ đây cảnh cáo con đó, đừng có vì người yêu mà quên mẹ của mình nha, nếu con mà như thế là quá vô lương tâm đấy!"
"Không đâu mà! Mẹ, những gì con đã hứa với mẹ nhất định sẽ làm được."
Với tư cách là phù rể duy nhất của đám cưới, anh sẽ nắm tay mẹ và dẫn bà đến bến bờ bên kia của hạnh phúc.
"Vậy thì được rồi, ăn cơm thôi, hiếm khi tự tay mẹ nấu cho con ăn thế này."
Mẹ Cao cầm tài liệu ban đầu vốn đặt bên cạnh mình, định xác nhận nội dung của hợp đồng trong khi ăn, nhưng lại bị Cao Sĩ Đức giật lấy thay vào đó là bộ đồ ăn, anh nhét vào tay bà và nói:
"Vì hiếm khi mẹ tự tay nấu ăn, thì đừng đọc tài liệu nữa mà hãy cùng ăn với con trai mình đi nào."
"Tuân lệnh, con trai cưng của mẹ."
"Thế còn tạm được."
Trên bàn ăn, hai mẹ con vốn luôn dựa dẫm vào nhau đang gắp những món ăn yêu thích vào bát của người còn lại, tiếng cười nói ríu rít vang vọng trong căn phòng chỉ có hai người khiến không gian rộng lớn không hề cô đơn.
***
Nhà họ Châu
Châu Thư Dật ngồi trong căn phòng của mình, nhìn vào lớp băng gạc trên bàn chân phải, nghĩ về lúc cậu ở bên Cao Sĩ Đức...
"Cậu là Cao Sĩ Đức?"
"Đúng vậy!"
"Đáng ghét! Tôi nhớ cậu rồi đó!"
Cao Sĩ Đức khi đó, giống như linh hồn luôn đi đằng sau cậu không chỗ nào là không tồn tại.
Nhưng chỉ cần là nơi có người kia thì cậu sẽ trở thành "vạn năm số 2", hào quang chói lọi đều bị đối phương chiếm hữu.
Vì vậy người cậu ghét nhất nhất nhất chính là Cao Sĩ Đức.
"Châu Thư Dật, cậu bị cái gì vậy?"
"Cậu mới bị cái gì ấy, sao cậu lại hôn tôi hả?"
"Ai bảo cậu không chịu ngoi lên?"
"Tôi ngoi lên hay không liên quan gì đến cậu!"
"Cậu thích Tưởng Duật Hân đến thế sao? Thích đến nỗi thấy cô ấy đi tỏ tình với Phương Chính Văn thì cậu không muốn sống nữa, đúng không?"
"Khoan đã, sao cậu lại biết chuyện Duật Hân và Chính Văn..."
"MK! Cậu theo dõi tôi!"
"Nếu như cậu thấy buồn thì đừng gắng gượng..."
"Biến đi! Đừng ép tôi phải đập cậu!"
Thật bất ngờ khi biết rằng người con gái mình thầm thương trộm nhớ nhiều năm lại thích người anh em của mình.
Sau đó cậu đã trốn chạy đến bể bơi không một bóng người, khóc lóc vì không can tâm rồi lại xúc động đến mức nhảy xuống nước, giấu đi những giọt nước mắt không thể ngăn cản bằng nước bể lạnh giá. Tuy nhiên, cậu lại bị người phía sau hiểu lầm, vội vàng kéo cậu trở lại thực tại mà Châu Thư Dật đang muốn trốn tránh, kéo theo những giọt nước mắt không thể giấu cũng chẳng ngừng được.
"Cuối cùng cũng tìm được cậu rồi!"
"Đã đồng ý đi ăn cùng nhau mà, cậu quên rồi sao? Nhanh lên! Buổi chiều tôi còn có lớp nên phải về sớm để kịp đi học." Cao Sĩ Đức vươn tay ra nắm lấy cánh tay Châu Thư Dật, nói với hai người kia rằng: "Xin lỗi, tôi mượn người này đi nhé."
Tưởng Duật Hân và Phương Chính Văn đều không cảm nhận được sự lúng túng của Châu Thư Dật, nhưng lại bị người trước đây hiếm khi gặp mặt phát hiện.
"Bỏ tay ra! Cao Sĩ Đức, cậu bỏ tay ra!"
"Không tóm lấy cậu thì cậu chịu đi theo tôi chắc? Cậu có biết vẻ mặt vừa rồi của mình trông như thế nào không? Hay là cậu cảm thấy để cho bọn họ biết, mình yêu thầm Tưởng Duật Hân cũng không có vấn đề gì?"
"Có biết cũng chẳng sao──"
"Ngay cả khi đoạn video này được gửi đến cho Tưởng Duật Hân và Phương Chính Văn thì cũng chẳng sao hả?"
"Đồ, khốn!"
"Rốt cuộc cậu muốn làm gì? Bám theo tôi còn chưa đủ, giờ còn muốn đe dọa tôi đúng không?"
"Không sai, đúng là dọa đấy. Gần đây đúng lúc tôi đang thiếu một thư đồng, chỉ cần cậu có thể gọi lúc nào là tới lúc đó thì tôi có thể giúp cậu giữ kín video này và chuyện cậu yêu thầm Tưởng Duật Hân."
Bây giờ nhớ lại, ngoại trừ việc bị Cao Sĩ Đức đe dọa uy hiếp thì sau này khi ở cùng nhau, một "thư đồng" như cậu mới là bên được chăm sóc.
Món không thích ăn có thể quẳng vào bát của Cao Sĩ Đức, có người còn chủ động bóc vỏ tôm mà cậu rất thích ăn nhưng lại không muốn làm bẩn tay, rõ ràng là thư đồng thì nên giúp người ta chép bài nhưg lại dựa vào vai chủ nhân của mình ngủ khì suốt cả tiết học...
"Mau nói cho tôi biết đi, người cậu thích rốt cuộc là ai?"
"Không muốn nói."
"Sao lại như thế được nhỉ, cậu đã biết bí mật của tôi rồi thì tôi cũng muốn biết bí mật của cậu."
"Tôi không muốn nói với cậu."
Tại sao không phải là "tôi không muốn nói" mà lại là "tôi không muốn nói với cậu".
Cuối cùng Châu Thư Dật cũng hiểu tại sao giữa hai câu lại có thêm hai từ, bởi vì hai từ đó là khoảng cách giữa bạn và người yêu.
Khi đối mặt với bạn bè, có thể còn nói những bí mật của mình bằng một giọng điệu đùa cợt.
Nhưng khi người hỏi câu này là "người mình thích" mới trả lời bằng câu nói đó ...
Với cậu, tôi không muốn nói.
"Cậu đừng phủ nhận vì không dám nói sự thật với tôi nhé, thời đại nào rồi, nếu như cậu thật sự thích cậu ấy thì cứ dũng cảm theo đuổi thôi. Bất kể người cậu thích là ai, tôi và Chính Văn đều ủng hộ hết."
"Duật Hân..."
"Chúng tôi còn có việc, đi trước đây!"
Châu Thư Dật nhìn người con gái đang cổ vũ mình theo đuổi tình yêu, tình cảm luôn giấu kín như thể sẽ bộc phát bất cứ lúc nào trong một giây tiếp theo───
Tôi thích cậu!
Tưởng Duật Hân! Người tôi thích, vẫn luôn là cậu!
Đúng lúc cảm xúc sắp mất kiểm soát, người luôn đứng từ xa nhìn mọi thứ đột nhiên tiến về phía cậu, lấy tay trái che đi đôi mắt của Châu Thư Dật, che đi nước mắt sắp sửa trào ra của cậu, dùng lời nói dối nhất thời bịa ra, để đưa cậu rời khỏi cái nơi không có cách nào ở lại được nữa...
"Đáng ghét!"
Trong phòng, Châu Thư Dật rút cái gối đang tựa lưng ra ném vào tường như muốn trút giận.
"Châu Thư Dật, thích cậu là việc của tôi, không liên quan gì đến cậu cả. Tôi sẽ xóa đoạn video trước đây lấy ra để uy hiếp cậu đi, cảm ơn cậu khoảng thời gian này đã ở bên cạnh tôi cùng với tình bạn này, bắt đầu từ ngày mai cậu không cần tiếp tục làm thư đồng của tôi, còn nữa... hãy quên những lời tôi nói ngày hôm ấy đi, chúc cậu hạnh phúc."
Tại sao lại nói ra lời như vậy?
Tại sao lại thích tôi?
Tại sao lại trở thành ngay cả bạn bè cũng không làm được nữa?
"Cái gì mà không liên quan đến tôi? Người cậu thích là tôi, sao lại không liên quan đến tôi được?"
Châu Thư Dật càng nói càng tức giận, cậu giận dữ đá vào chiếc ghế bên cạnh bằng bàn chân phải đang bị thương, chỗ bong gân bị căng ra theo lực đá khiến cậu đau đến chảy nước mắt.
Thật khó để trở thành bạn thân với một ai đó, vậy mà giờ đây người ấy đột nhiên lại bỏ rơi cậu ở phía sau.
Khó chịu! Cực kỳ khó chịu!
Cho dù bị bỏ rơi, cậu cũng tuyệt đối không bao giờ chấp nhận mình là bên bị bỏ rơi.
"Từ nhỏ đến lớn, chưa từng có người nào dám nói hai chữ "tuyệt giao" với tôi như vậy. Cao Sĩ Đức, cậu cho rằng tôi sẽ tiếc cậu lắm à? Không hề!"
Lửa giận bừng bừng khiến Châu Thư Dật tháo tung hết lớp băng bó trên chân mình ra, sau đó đứng dậy, quay người vào phòng tắm với đôi mắt đỏ hoe, rửa sạch đi những dính dớp trên người.
Gạt đi hết thảy những thứ chiếm hữu lấy suy nghĩ của bản thân, những thứ khiến cậu không thể không nghĩ đến... Cao Sĩ Đức.