11
"Hà Thanh, chúng ta nói chuyện một chút."
Lục Phùng Triển gõ cửa nhà tôi.
Hắn rất biết cách chọn thời gian, buổi chiều cuối tuần, hơn mười hai giờ, đúng lúc tôi vừa ăn trưa xong, đang ngồi không chẳng làm gì cả.
Lúc mở cửa tôi còn khá ngạc nhiên, tôi cho rằng trong quán trà sữa lần trước, hắn hẳn đã rõ ràng mọi chuyện rồi.
Khi nhìn thấy nhẫn của Tống Thiên Thiên và tôi, hắn đã đứng dậy và rời đi, dáng vẻ có thể nói là chạy trối chết.
Tôi suy nghĩ một lúc rồi quyết định mở cửa cho hắn vào.
Đây không phải là lần đầu tiên hắn đến tìm tôi, nhưng hắn không bao giờ ngủ lại qua đêm. Vì phép lịch sự, tôi rất quen thuộc mà tìm cốc của hắn trong tủ, rót một cốc nước, để hắn ngồi trên sô pha.
Lục Phùng Triển vẫn luôn không nói chuyện, hắn cúi đầu nhìn xuống cốc thủy tinh, vẻ mặt hoảng hốt hiếm thấy.
Tôi khoanh tay đứng nhìn gã.
Lục Phỉ Nhiên nhìn có chút phờ phạc, người phong trần mệt mỏi. Từ trước đến nay hắn vẫn luôn chú ý hình tượng của mình, nhưng hôm nay trông đặc biệt xuề xòa, râu trên cằm còn chưa cạo sạch, đuôi mắt đỏ bừng, cổ áo cũng nhăn nheo.
Ngay từ lúc mới bước vào cửa, hắn đã có chút câu nệ bất thường, tay chân cũng cứng đờ. Đến khi yên vị trên sô pha, hắn nhìn xung quanh, không biết đang nghĩ gì, lúc này mới dần thả lỏng.
"Hà Thanh, em quả nhiên đang lừa anh."
Lục Phùng Triển mở miệng.
---------------------
12
"Không có." Tôi thành thật nói, sau đó nhìn vào mắt hắn, "Tôi lừa anh cái gì chứ?"
Ánh mắt Lục Phùng Triển hướng về tay tôi, và chiếc nhẫn trên ngón áp út sáng lên.
"Em và cô ta không hề ở bên nhau đúng không?" Lục Phỉ Nhiên nói, hai mắt đỏ ngầu đầy tơ máu, giọng nói khàn đục không tả được, "Không phải em muốn nhìn anh ra nông nỗi này sao? Hà Thanh, em vẫn còn quan tâm anh."
Càng nghe càng thấy không thích hợp, nói thế nào nhỉ, thật nực cười.
"Chờ đã." Tôi ngắt lời hắn rồi liếc nhìn xung quanh, nghĩ đến vẻ mặt đánh giá bốn phía vừa rồi của hắn, tôi đột nhiên hiểu ra gì đó, "Anh cho rằng nơi này không có dấu vết gì về cuộc sống của Tống Thiên Thiên?
Lục Phùng Triển nhìn tôi, khóe miệng tươi cười, tựa hồ đang nói "Để xem em nói như thế nào".
Tôi không khỏi thở dài, "Đó là bởi vì ngày thường tôi đều ở chỗ Tống Thiên Thiên, cuối tuần mới về đây."
"Tôi và cô ấy sống chung với nhau lâu rồi, Lục Phùng Triển."
Lục Phùng Triển trước nay chưa từng nhận ra điều gì không ổn.
---------------------
13
Tôi nhìn hắn như thể đang đọc một tờ báo lỗi thời, nhạt nhòa và kém hấp dẫn.
Lục Phùng Triển sững người trên sô pha, một lúc sau mới lên tiếng, giọng nói khàn khàn khó chịu: "Cái gì? Ha, người phụ nữ đó có biết rằng em đã ở bên anh bao lâu không?"
"Bao lâu?" Tôi bình tĩnh hỏi hắn.
"Bảy năm!" Lục Phùng Triển thốt lên, âm cuối cùng gần như nổ tung, "Chúng ta đã ở bên nhau suốt bảy năm!
Ồ, thực khó cho hắn, vậy mà vẫn nhớ.
Tôi quan sát hắn một lúc rồi mỉm cười.
"Anh cũng biết là bảy năm à."
Có thể dây dưa với tên cặn bã này bảy năm, tôi thật khâm phục chính mình.
"Để tôi nghĩ xem, bảy năm qua, anh đã ngoại tình bao nhiêu lần rồi, bản thân anh còn nhớ rõ chứ?"
Thật ra giọng điệu của tôi rất bình tĩnh, nhưng tôi không biết sự bình tĩnh này đã kích thích Lục Phùng Triển, khiến hắn nghĩ rằng tôi đang ngụy trang, hay gì đó, tóm lại, trong mắt hắn hiện lên một nụ cười nhàn nhạt.
"Hà Thanh, em rõ ràng vẫn quan tâm anh mà..." Lục Phỉ Nhiên bật cười, vươn tay nắm lấy tay tôi, làm tôi sợ hãi tránh đi, "Xin lỗi, đừng tức giận, chỉ cần em nói... Chỉ cần một câu nói của em, anh sẽ không bao giờ làm bậy nữa."
Tôi nhìn gã, dường như đột nhiên hiểu ra tại sao Lục Phùng Triển liên tục phản bội nhiều năm như vậy, nhưng chưa bao giờ muốn chia tay với tôi.
Thật là nực cười, hắn đang đợi một lời nói từ tôi.
"Nhưng Lục Phùng Triển, chung thủy không phải cái người yêu nhau nên có sao?"
---------------------
14
Có thể tôi không đủ tư cách để nói ra điều này, suy cho cùng, tôi cũng đã phản bội hắn.
"Xem nào, anh nói chúng ta đã ở bên nhau bảy năm," Tôi thề là tôi thực sự không cố ý oán giận, "Anh có bằng chứng không? Có gì để chứng minh rằng chúng ta đã ở bên nhau bảy năm không?"
Lục Phùng Triển sững sờ.
Ngữ khí của tôi nhẹ nhàng và bình tĩnh, "Trang cá nhân trên WeChat của anh chẳng có tin tức gì về tôi. Chúng ta có rất nhiều bạn chung. Có ai biết chúng ta yêu nhau không?"
Khóe môi Lục Phùng Triển mấp máy, tựa hồ muốn nói cái gì, màu bạc làm cho môi hắn tái nhợt, ngón tay siết chặt chiếc cốc đáng thương. Hắn đột nhiên nghĩ tới cái gì, chỉ trích tôi: "Nhưng em cũng không có đăng!"
"Hừ," Tôi trầm ngâm một chút rồi nói với hắn, "Có thể anh chưa từng nghĩ sẽ bấm vào trang cá nhân của tôi xem qua một chút?"
Mắt hắn lập tức sáng lên. Tôi mạnh dạn đoán rằng hắn nghĩ mình đã tìm thấy một chứng cứ cho thấy tôi yêu hắn rất nhiều.
Lục Phùng Triển lấy điện thoại di động ra, bấm một dãy số, tôi liếc ngang, thấy tin tức về dãy số đó thật đơn giản tới đáng thương, thực sự là một con số nhỏ.
Gã cúi đầu, nhập số điện thoại di động của tôi mà không cần suy nghĩ, hình đại diện của tôi hiện lên, mặc định hiển thị mười bài viết với người lạ.
Bài mới nhất cách đây mấy ngày.
[Tôi đính hôn rồi! Suốt bảy năm thăng trầm đồng hành cùng bảo bối, tôi thực sự hạnh phúc!] Kèm theo hình ảnh những ngón tay đan vào nhau và đôi nhẫn trên ngón áp út.
Tay của tôi và Tống Thiên Thiên.
Khụ khụ, nói thế nào nhỉ, tôi xấu hổ quá.
---------------------
15
Mặc dù tôi chưa đăng cái gì về Lục Phùng Triển, nhưng tôi đã đăng bài về Tống Thiên Thiên nha!
Trượt xuống, trang cá nhân về cơ bản đều có liên quan đến Tống Thiên Thiên.
Tôi lạnh lùng quan sát sắc mặt Lục Phùng Triển ngày càng tái nhợt, đôi môi run rẩy, như thể hắn sắp ngã.
"Em..." Giọng nói như bị bóp nghẹt cổ họng, xen lẫn sự hoài nghi và hoảng sợ, "Hai người bên nhau bảy năm?!"
Giọng nói hắn rất khó nghe, vừa sắc bén vừa khàn khàn.
Tôi bỗng nhiên chấn động. Cuối cùng cũng đợi được đến giờ phút này, cảm giác khi tiết lộ bí mật rất sảng khoái.
"Đúng vậy, bảy năm," tôi nhếch miệng điên cuồng cười, "Anh ở bên tôi bao lâu thì chúng tôi cũng ở cùng nhau bấy lâu."
Cuối cùng cũng đến lượt tôi lấy gai nhọn đâm vào trái tim Lục Phùng Triển.
"Đừng nói là anh vẫn luôn nghĩ tôi yêu anh nha?" Tôi chế giễu, "Nếu không phải biết anh yêu tôi, tôi hẳn đã vén màn vở kịch này sớm hơn rồi, nhưng tôi diễn với anh nhiều năm như vậy..."
Trả thù muộn màng, vui sướng gấp bội.
"Bốp." Chiếc cốc rơi xuống đất phát ra âm thanh giòn tan.
Sắc mặt Lục Phùng Triển tái nhợt không còn một chút máu.
---------------------