Không đợi Lam Hi Thần phản ứng lại, người trước mắt đột nhiên ngã về phía sau, Lam Hi Thần hạ ý đưa tay lại kéo khoảng không. Ngụy Vô Tiện ngửa ra sau, liền lộ ra Lam Vong Cơ đứng ở phía sau hắn.

Lam Hi Thần giật mình, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy biểu tình như vậy trên mặt "mình", mặt mày hơi lạnh, môi nhẹ nhàng mím lại, đúng là tình cảnh giống như đứa nhỏ lộ ra ngoài, thẳng thắn viết ba chữ không cao hưng lên mặt.

"....Vong Cơ sao vậy? "Lam Hi Thần phục hồi tinh thần, kinh ngạc nhìn về phía Ngụy Vô Tiện.

Ngụy Vô Tiện ngấp ngẩy cười cười: "Lam Trạm hắn...Say rồi. "

Lam Hi Thần lại có một loại cảm giác hợp lý, hắn điểm đầu, cũng không hỏi Lam Vong Cơ tại sao đột nhiên uống say, chỉ nói: "Vậy ngươi và Vong Cơ hãy nghỉ ngơi thật tốt. " - Nói rồi liền muốn xoay người trở về phòng. Lam Vong Cơ trong ánh mắt sáng ngời đề phòng, bộ dạng vừa ủy khuất vừa giống như lo lắng hắn cướp Ngụy Vô Tiện đi. Thấy vậy, hắn thực sự chột dạ.

"Trạch Vu Quân chờ một chút!" - Ngụy Vô Tiện vội vàng nói: "Không phải đã nói đi bên bờ sông thả đèn sao? "

Lam Hi Thần khẽ kinh ngạc: "Có thể sao Vong Cơ..."

Ngụy Vô Tiện liên tục nói: "Không có việc gì không có việc gì! Cũng chỉ say thôi. " - Lam Vong Cơ vừa mới uống say liền trói tay hắn, đợi lát nữa không chừng còn muốn làm gì đây! Hơn nữa trước khi Lam Vong Cơ uống say hắn mới trêu chọc Lam Vong Cơ, Lam Vong Cơ khẳng định nhớ kỹ, nếu một mình ở trong phòng...

Nếu Lam Vong Cơ hiện đang dùng thân thể của chính mình, Ngụy Vô Tiện cũng không cảm thấy sao, nhưng hắn dùng thân thể Lam Hi Thần a! Nếu thật sự phải làm chút chuyện thân mật, Ngụy Vô Tiện còn có chút kháng cự.

"Lam Trạm, chúng ta đi thả đèn bên bờ sông được không?" Ngụy Vô Tiện nói phục Lam Hi Thần, lại xoay người hướng về phía Lam Vong Cơ nói.

Lam Vong Cơ đáp: "Được." Ngữ khí bình thản như thường, nếu không phải tình cảm lộ ra bên ngoài, căn bản nhìn không ra uống say.

Nghe Lam Vong Cơ đáp lại, Ngụy Vô Tiện thở phào. Hắn nhìn bàn tay mình bị trói cùng một chỗ, mang theo chút ý tứ dụ dỗ nói với Lam Vong Cơ: "Nhị ca ca, giúp ta cởi trói được không? Cái này hơi bất tiện. "

Mí mắt Lam Vong Cơ khẽ động, cầm lấy cổ tay hắn bị trói chặt, lạnh nhạt nói: "Đi đi. "

Ngụy Vô Tiện: "..." Hắn làm sao quên, Lam Vong Cơ uống say thời gian căn bản không nghe được lời không muốn nghe.

"Lam Trạm..." Ngụy Vô Tiện kéo dài giọng điệu gọi.

Lam Vong Cơ không hề động đậy: "Ừm. "

Ngụy Vô Tiện nhìn đôi mắt tối màu của hắn, bên trong tràn đầy ôn nhu cùng quan thiết, vốn định kêu đau để Lam Vong Cơ cởi trói cho hắn nhưng lập tức biến mất, trong lòng hắn nghĩ đến, Lam Trạm muốn trói liền trói đi, không qua là có chút nhi bất tiện, không có gì to tát, Lam Trạm khai tâm so với trọng yếu hơn.

Vì thế hắn lắc đầu, lộ ra nụ cười: "Không có việc gì, chỉ muốn hôn ngươi. "

Lam Hi Thần có chút kinh ngạc, trong lòng vừa ngọt vừa đắng, còn mang theo chút chua xót, ngũ vị tạp trần.

Bởi vì hai tay bị trói, Lam Vong Cơ lại nắm cổ tay hắn, tư thế Ngụy Vô Tiện có chút không được tự nhiên, nhưng hắn cũng không thèm để ý, liền như vậy cùng Lam Vong Cơ đi ra khỏi phòng, nói với Lam Hi Thần: "Trạch Vu Quân, chúng ta đi thôi nào! "

Lam Hi Thần điểm đầu, giống như lúc trước đi tới bên cạnh Ngụy Vô Tiện, mới đi chưa được mấy bước đã phát hiện Lam Vong Cơ đi theo Ngụy Vô Tiện bên kia đi tới giữa hai người, ngăn cách hắn và Ngụy Vô Tiện.

Lam Hi Thần đầu tiên là sửng sốt, sau đó bật cười, hành động này của Lam Vong Cơ thật sự là ấu trĩ, căn bản không giống chuyện hắn sẽ làm ra.

Ngụy Vô Tiện đi một lát mới phát hiện Lam Vong Cơ không biết tại sao lại đi tới bên tay trái hắn, không khỏi hỏi: "Lam Trạm. Sao ngươi lại sang được bên này? "

Lam Vong Cơ không nói gì, chỉ đưa tay kéo tay Ngụy Vô Tiện, Ngụy Vô Tiện cười giơ tay lên đưa cho hắn, mạt ngạch trắng nõn trên cổ tay, đuôi bị hắn dùng ngón tay quấn quanh chơi, không hiểu sao lại có thêm vài phần kiều diễm.

Lam Vong Cơ cúi đầu nhìn tay hắn, dừng một lát, lại đem mạt ngạch trên cổ tay hắn cởi ra, Ngụy Vô Tiện kinh ngạc, đang muốn hỏi, chỉ thấy Lam Vong Cơ khẽ nhíu mày nhẹ nhàng vuốt ve vết bầm tím màu đỏ trên cổ tay hắn.

"Hả? Lam Trạm, ngươi tỉnh rồi à?" Ngụy Vô Tiện mừng rỡ nói.

Lam Vong Cơ hơi gật đầu: "Ừm. "

Nhanh như vậy liền tỉnh, nhìn thấy rượu quả kia cũng không say người, đương nhiên cũng có thể là Lam Hi Thần so với Lam Vong Cơ tửu lượng tốt hơn một chút.

Lam Hi Thần nghe được lời của Ngụy Vô Tiện cũng đến gần hơn một chút, trong ánh mắt mang theo ý cười nhìn Lam Vong Cơ: "Vong Cơ. "

Lam Vong Cơ nhớ tới hành động bất nhã vừa rồi của mình, tai ửng đỏ, mím môi, sắc mặt tự nhiên đi về bên tay phải Ngụy Vô Tiện, vẫn kéo như cũ qua cổ tay Ngụy Vô Tiện khẽ vuốt ve.

Ngụy Vô Tiện vừa bắt đầu đã không phát hiện Lam Vong Cơ đột nhiên đi tới bên trái hắn có gì không đúng, giờ phút này thấy Lam Vong Cơ đột nhiên đi về bên phải, mà Lam Hi Thần cũng từ chỗ cách hơi xa đi đến bên cạnh hắn, hắn mới bừng tỉnh đại ngộ, nhất thời cười đến thắt lưng cũng không thẳng được.

Lam Vong Cơ rũ lông mi mảnh khảnh che khuất ánh mắt, hiện giờ hắn tỉnh lại, hiện đang ở bên ngoài, Ngụy Vô Tiện không sợ hắn tức giận đối với mình làm cái gì, liền hăng hái làm chết, trêu chọc nói: "Hàm Quang Quân, ngươi làm sao ngay cả giấm của ca ca ngươi cũng muốn ăn Ôi, ôi! Đó chính là thân thể của ngươi, cùng ta đến gần một chút cũng không được sao? "

Lam Vong Cơ không nói, Ngụy Vô Tiện không khỏi càng hăng hái, đã lâu không có tùy ý trêu chọc Lam Trạm như vậy, luôn bị Lam Trạm vừa nhìn liền cảm thấy xấu hổ hoặc bị Lam Trạm lơ đãng nói một câu ngược lại, nhào vào trong ngực Lam Trạm lăn lộn.

"Đã đến lúc thả đèn rồi." Lam Vong Cơ mở miệng nói.

Chuyển đề tài vụng về như vậy làm cho Ngụy Vô Tiện cười càng thêm thoải mái, Lam Hi Thần nhìn nụ cười sáng lạn của hắn cũng nhịn không được nhếch khóe môi, hắn đã lâu Chưa từng thấy Ngụy Vô Tiện cười đến vui vẻ như vậy, vừa mới bắt đầu biết được hắn và Lam Vong Cơ thay thân thể lúc đó Ngụy Vô Tiện còn cảm thấy thú vị, sau đó liền bắt đầu gánh ưu, thất thố, đôi kia đôi mắt vốn nên tươi sáng mỉm cười dần dần ảm đạm, mỗi ngày sầu lo làm sao có thể an ủi Lam Vong Cơ không khống chế được, cho đến đêm qua sụp đổ khóc lóc, thật sự làm cho hắn đau lòng không chịu nổi.

Xuống núi thật sự là một quyết định rất tốt, Lam Vong Cơ không cần cố kỵ ánh mắt của mọi người có thể không kiêng nể gì với Ngụy Vô Tiện thân gần, Ngụy Vô Tiện cũng thả ra theo, từ lúc xuống núi đến bây giờ cười đến mấy ngày trước tất cả đều nhiều.

Ngụy Vô Tiện vừa chọc Lam Vong Cơ vừa đi về phía sông, thấy quầy hàng nhỏ bán đèn mới dừng bước: "Lam Trạm Lam Trạm, ngươi nói chúng ta mua cái gì đèn này tốt không? "

Ánh mắt Lam Vong Cơ rơi xuống một cái đèn thỏ, đang muốn nói chuyện, trong lòng chợt đánh tim, hắn ngẩng đầu nhìn về phía người bán đèn, lại đưa mắt lại quay tới trên người Ngụy Vô Tiện, mở miệng nói: "Ngụy Anh. " - Không có chút trì trệ, không hề trở ngại đem hai chữ này nói ra.

Ngụy Vô Tiện còn chưa phát hiện được nơi nào không đúng, nghe thấy Lam Vong Cơ gọi hắn liền nghi hoặc nhìn lại: "Thế nào? "

"Ngụy công tử." Lam Hi Thần cũng gọi hắn một tiếng, Ngụy Vô Tiện càng phát ra nghi hoặc, dứt khoát buông đèn xuống xoay người nhìn về phía bọn hắn: "Chuyện gì xảy ra sao? "

Trên mặt Lam Vong Cơ lộ ra một tia cười yếu ớt, lẳng lặng nhìn hắn, Ngụy Vô Tiện chớp chớp mắt, hồi tưởng lại tình cảnh vừa rồi, ánh mắt chợt sáng lên "Lam Trạm! "

"Ừm." Lam Vong Cơ đáp.

Ngụy Vô Tiện lại nhìn về phía Lam Hi Thần: "Trạch Vu Quân! "

Lam Hi Thần cười gật đầu: "Ừm. "

Có người ngoài, nhưng hắn vẫn có thể gọi ra "Lam Trạm", "Trạch Vu Quân", chẳng phải là có nghĩa là bọn họ có thể nói rõ với những người khác cái gì đó? Hắn và Lam Vong Cơ cũng không cần giống như lúc trước, ngay cả nắm tay cũng phải cố kỵ mọi cách.

Ngụy Vô Tiện mừng rỡ đến mức liên tiếp hô Lam Vong Cơ vài tiếng, chu vây người đến người đi: Không có nửa điểm tiếng bóng.

"Ngày mai chúng ta trở về đi!" Ngụy Vô Tiện mở lòng kéo tay Lam Vong Cơ nói.

Lam Vong Cơ nhẹ nhàng gật đầu, thấy Ngụy Vô Tiện cao hứng như thế, lo lắng sau khi trở về không thể như nguyện Ngụy Vô Tiện sẽ càng thêm mất mát, liền tương ý nghĩ trong lòng nói ra: "Có lẽ là vì những người này cũng không biết ta chúng ta. "

Ngụy Vô Tiện dừng một chút, vui mừng trong lòng tiêu tán một chút, Lam Vong Cơ nói không phải không có đạo lý, hiện tại có thể hô ra không có tác dụng, trái lại chúng ta phải quay lại và thử nó.

Lam Hi Thần nhìn sắc mặt vui mừng trên mặt hắn nhạt đi không khỏi mềm lòng, Lam Vong Cơ nghĩ hắn tự nhiên cũng nghĩ đến, nhưng hắn thấy Ngụy Vô Tiện mở lòng liền nghĩ thử qua trước rồi mới nói: Đợi xác định không thể an ủi Ngụy Vô Tiện nữa. Nhưng Lam Vong Cơ đã nói qua, hắn chỉ có thể an ủi nói: "Nếu không thể cũng không có quan hệ, qua mấy ngày nữa là có thể đổi lại được rồi. "

Nghe hắn nói xong, Ngụy Vô Tiện lại một lần nữa nở nụ cười, mặt mày cong cong gật đầu nói: "Ừ! "

Dù sao hiện tại đang gấp cũng không có tác dụng, Ngụy Vô Tiện liền quyết định tiếp tục thả đèn sông.

Trên mặt sông dần dần nổi lên đủ loại đèn sông, tụ tập cùng một chỗ chiếu sáng bờ sông, Ngụy Vô Tiện nhìn đèn thỏ phiêu trên mặt nước, ở trong lòng hứa hẹn ước nguyện.

Một lát sau, hắn quay đầu nhìn về phía Lam Vong Cơ, cười khanh khách nói: "Lam Trạm, có ước gì không? "

Lam Vong Cơ không nói gì, chỉ ánh mắt dịu dàng nhìn hắn, nắm lấy tay hắn đan vào mười ngón tay hắn, Ngụy Vô Tiện trong lòng ngọt ngào như uống mật, không hỏi Lam Vong Cơ hứa gì.

Lam Hi Thần lẳng lặng nhìn về phía ngọn đèn mình buông xuống, ánh nến nhẹ nhàng lay động trong gió đêm, chữ viết bên cạnh được gấp lại, che đi chữ viết.

"Trạch Vu Quân, ngươi đã ước gì vậy?" Ngụy Vô Tiện quay đầu phát hiện Lam Hi Thần bình tĩnh nhìn mặt sông xuất thần, không khỏi hỏi.

Lam Hi Thần nghe vậy mỉm cười, ánh mắt rơi xuống trên người Ngụy Vô Tiện: "Ngụy công tử đoán xem? "

Trái tim Ngụy Vô Tiện đập mạnh, cuống quít tránh ánh mắt của hắn, trong miệng lung tung nói: "Chẳng lẽ viết cho người trong lòng sao?" - Lời vừa nói ra Ngụy Vô Tiện liền hối hận, Lam Hi Thần lấy đâu ra người trong lòng a! Nếu có, sớm cưới về, Lam Khải Nhân ngay cả hắn cùng Lam Vong Cơ thành thân cũng đáp ứng Lam Hi Thần nếu thật sự có người trong lòng, làm sao có thể đến hiện tại còn chưa thành thân !

Hắn ở bên này còn dự có muốn cùng Lam Hi Thần xin lỗi hay không, lại nghe được Lam Hi Thần cười khẽ một tiếng: "Đúng vậy! Viết cho người ta yêu." - Ngữ khí lưu lệ, thâm tình đến cực điểm.

Ngụy Vô Tiễn sửng sốt một chút, nhịp tim đột nhiên chậm lại, giống như bị cái gì túm lấy, ngay cả hô hấp cũng có chút khó chịu.

Một lúc lâu sau, hắn mới nói: "Ồ." - Nói xong lại cảm thấy quá lạnh nhạt, hơn nữa hắn không biết mình vì sao? Giống như trong lòng đè một tảng đá đầu giống như không thoải mái, còn không hiểu sao có chút ủy khuất, nhưng hắn không có khả năng hướng về phía Lam Hi Thần trút giận, chỉ có thể miễn cưỡng cười nói: "Nguyên lai Trạch Vu Quân có người trong lòng nha! "

Cưng đó,đồ ngốc nha anh

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play