"Đình Nhu, ban nãy em nấu ăn rồi, vậy bây giờ Thiên Hạo giúp chị dọn dẹp nhé."

Vương Thiên Ân quét tầm mắt, một ánh mắt sắc bén chạy sượt qua, vừa cảm giác được bàn tay của Lư Khâu chạm đến, hắn đã đẩy cái chén qua, không để cô ta có cơ hội chạm vào, ngay tức khắc khiến mặt Lư Khâu biến sắc, cô ta cười ái muội...

"Đình Nhu... Em xem, chị chỉ có ý tốt muốn dọn dẹp giúp thôi mà bạn trai em nhạy cảm quá..."

"Chị Lư Khâu, chị đừng hiểu lầm..."

Đình Nhu nhanh chóng nói chèn vào, vội xua tay...

"A Hạo anh ấy không có ý gì đâu, chỉ là... anh ấy không thích bị người khác chạm vào, chị đừng để lòng, anh ấy trước giờ vẫn hay như vậy đấy."

Đình Nhu nhìn lướt qua Vương Thiên Ân, song, lại nhìn sang Lư Khâu, nói...

"Thôi chị cứ để đó đi, chị là khách mà, để em dọn cho."

"Ấy, như vậy đâu được!"

Lư Khâu phản bác, một đôi con ngươi mở to...

"Chị đã làm phiền em cho ở tạm rồi mà bây giờ còn để em dọn dẹp? Không được đâu, ai lại làm thế?"

"Nhưng mà chị Lư Khâu, em..."

"Không sao, em cứ để chị làm."

Lư Khâu cười thầm, đang đợi Đình Nhu chốt hạ, cô ta sẽ quang minh chính đại đùn đẩy tất cả mọi việc cho cô một cách thuận lợi thì Vương Thiên Ân lại tiến lên, kéo mạnh tay Đình Nhu lùi ra sau lưng, chặn lại trước khi cô vừa định cất lời.

"Vậy cảm ơn nhé."

Nói xong, hắn nắm tay Đình Nhu đi sượt qua khuôn mặt bỗng chốc hoá cứng đờ của Lư Khâu.

Phải mất một lúc lâu, cô ta mới định thần mới nhìn vào trong bếp, bắt gặp hình ảnh khiến cô ta thất kinh.

Ôi mẹ ơi!

Đây chẳng phải là gậy ông đập lưng ông sao?

Ban nãy vì muốn Đình Nhu sau khi nấu ăn xong còn phải đóng vai "nàng dâu" khốn khổ, tiện để cô ta có thời gian tiếp cận Vương Thiên Ân hơn, nên cô ta đã mượn cớ phụ giúp để bày bừa vô số chén đĩa ra ngoài, lại còn bới tung cả nhà bếp lên.

Không ngờ Vương Thiên Ân lại nhạy bén như vậy, thật khiến cô ta tức điên!

Nhà bếp lúc này trông chẳng khác gì một bãi chiến trường, tưởng tượng nếu phải rửa hết đống bát đĩa đó, chắc đêm nay, bàn tay cô ta đến cả di động cũng chẳng thể nhấc nổi mà bất giác nghiến răng.

Thằng ranh này... Mày nên biết ơn vì khuôn mặt đó của mày đi! Đợi tao tìm ra cách, tao sẽ tính tất cả lên ả bạn gái khốn kiếp của mày!

...

Uyển Đình Nhu ngồi trước gương, cô nhìn người đàn ông đang ngồi bên bệ cửa sổ, chần chừ một lúc mới quyết định hỏi...

"A Hạo, anh không thích chị Lư Khâu sao?"

"Ừm."

Vương Thiên Ân đáp lại không chút do dự, thư thả phóng từ trên bệ cửa sổ xuống, đi đến bên cạnh, chải tóc cho Đình Nhu.

"Vì sao?"

Uyển Đình Nhu ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, nhìn Vương Thiên Ân rồi hỏi. Cô rất thích nhìn vào đôi mắt thâm thúy của hắn, bởi vì trong mắt hắn, cô có thể nhìn thấy bản thân mình.

Vương Thiên Ân như thật như đùa, khoé môi mỏng khẽ giương lên, thâm trầm đáp lại một câu...

"Vì cô ta ghét em."

"Ghét em?"

Đình Nhu cả kinh, cô không thể hiểu nổi, tại sao hắn lại nói thế, rốt cuộc hắn dựa vào đâu mà đưa ra câu trả lời như vậy?

"Nhưng em đã làm gì?"

Vương Thiên Ân cười nhạt, hắn thật không muốn cô bị cuốn vào trong những chuyện quá phức tạp, hắn chỉ muốn cô luôn vui vẻ mà yêu hắn, ngoan ngoãn ở cạnh hắn mà thôi.

Dường như trôi qua cả thập kỷ, Vương Thiên Ân mới trầm thấp trả lời...

"Không làm gì cả. Chỉ vì em xinh đẹp thôi."

...

Uyển Đình Nhu sau khi nghe câu trả lời của Vương Thiên Ân, cô vẫn băn khoăn không tài nào hiểu được hết hàm ý trong câu nói của hắn, chẳng biết là hắn có đang nghiêm túc hay không?

Lỡ như đó chỉ là lời nói bâng quơ trong phút chốc của hắn thôi thì sao?

Vương Thiên Ân ngồi xuống giường, ngón tay ấm áp xoa xoa đầu mày đang chau lại của cô...

"Nghĩ gì mà trông suy tư vậy?"

Thỏ con này của hắn, lúc hồn vía lên mây trông thật giống một con búp bê, khiến người ta yêu thích.

"A Hạo..."

Đình Nhu chớp chớp mắt, nhìn hắn, cô thực muốn hỏi lại vấn đề ban nãy nhưng chần chừ một lúc lâu, cô lại vô thức hỏi sang một vấn đề khác...

"Sao ban nãy ngồi ăn anh lại nói vậy?"

Đúng vậy, vấn đề này đích thị là quan trọng hơn hẳn.

Nếu như hôm nay cô khống hỏi hắn cho rõ, chỉ sợ đang ngủ cũng nằm mơ đến chuyện này mà phải tỉnh dậy.

Vương Thiên Ân cười nhạt, hắn thư thả nằm xuống đùi cô, ánh mắt mang theo sự cợt nhả...

"Vì vui."

Vui ư?

Ấn đường Đình Nhu khẽ nhíu lại, dường như câu trả lời bông đùa này của hắn khiến cô có chút không vui.

Thấy vậy, Vương Thiên Ân liền vươn tay, ngắt nhẹ vào chiếc mũi nhỏ nhắn của Đình Nhu...

"Sao lại xị mặt? Em nghĩ tôi nói đùa ư?"

"Còn không phải sao?"

Uyển Đình Nhu nhìn Vương Thiên Ân, đáy mắt ánh lên một sự bất mãn nhè nhẹ...

"Anh lúc nào cũng vậy, chẳng thể nghiêm túc lấy một phút. Rõ ràng chúng ta đang có khách mà lại..."

"Vậy nếu tôi nói..."

Vương Thiên Ân bất giác cắt lời, giơ tay lên vuốt tóc cô, ánh mắt mang theo ý cười mà say đắm nhìn...

"Ban nãy tôi hoàn toàn nghiêm túc thì sao?"

Uyển Đình Nhu bị câu hỏi của hắn làm cho ngượng đỏ cả mặt, cô vốn đang nhìn hắn, nghe thấy hắn hỏi liền vội quay mặt sang hướng khác, hờn dỗi trả lời...

"Anh thích tiểu công chúa thì tự đi mà sinh. Ai nói em sẽ..."

"Em dám?"

Uyển Đình Nhu còn chưa kịp nói hết, Vương Thiên Ân đã ngồi bật dậy, nắm lấy hai cổ tay cô đè xuống giường, một thân cường hãn nằm choàng qua người cô.

Uyển Đình Nhu nhìn thấy ánh mắt ấy, trong lòng hơi rung động nhưng vẫn cố nén nụ cười, mặt làm ra vẻ thờ ơ, giơ cánh tay trắng như hoa lên nũng nịu đánh vào lồng ngực hắn một cái...

"Lưu manh!"

Cô chăm chú nhìn sâu vào trong ánh mắt hắn, dường như đang suy nghĩ một điều gì đó, chợt...

Vương Thiên Ân thụp xuống, ngoắt đôi chân dài vòng sang một bên, nằm lại ngay ngắn, hắn vươn tay kéo Đình Nhu lại gần, nhẹ nhàng ôm lấy đầu cô tựa vào lòng, trầm thấp nói...

"Tiểu Uyển, đợi sau khi tôi hoàn thành xong tất cả mọi việc, tôi nhất định sẽ cưới em..."

Hắn lại không kìm chế được mà ôm cô chặt hơn, giọng nói trầm thấp mang theo vẻ mệnh lệnh, lại giống như khẩn cầu mà nói bên tai cô...

"Đợi tôi nhé."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play