Nghe thấy hắn hỏi, cô không vội đáp lại, đắn đo hồi lâu, cả nửa ngày sau mới trả lời:

"Tôi cảm thấy không nhất thiết phải kéo thêm một người vô tội vào cho nên..."

Nghe đến đây, Vương Thiên Ân lãnh đạm hỏi ngược:

"Không phải cô nói chúng ta là bạn sao?

Uyển Đình Nhu gặp phải câu hỏi khó, đột nhiên cảm thấy bối rối, phút chốc không biết nên trả lời như thế nào?

Cô khẽ quay mặt sang hướng khác, không thể phủ nhận, những khi đối diện với ánh mắt như nhìn thấu được tâm can của hắn, trạng thái của cô rất hay lúng túng, chữ nghĩa cũng theo đó mà đảo lộn.

Qua một vài giây sau, Uyển Đình Nhu định thần mới dám nói ra lòng mình...

"Tôi sợ..."

"Sợ cậu sẽ không đấu lại bọn chúng, sợ cậu sẽ vì tôi mà dây vào chuyện không may, tôi không muốn làm liên luỵ cậu, bọn chúng đông hơn chúng ta, cả cái tên Ung Chí Khiêm đó..."

Nhìn thấy hàng mi dài như cánh bướm của cô đang run rẩy, đôi môi nhỏ bé cũng hơi run run, dáng vẻ điềm đạm xinh đẹp này của cô thật khiến hắn cảm thấy đau lòng.

"Tôi biết hắn. Hắn là một gã nhà giàu hống hách đã từng học cùng tôi dưới một ngôi trường cấp ba, hắn rất ngạo mạn, lỡ như hắn gọi thêm người của hắn đến hỗ trợ, cùng nhau đả thương cậu thì phải làm sao?"

Vương Thiên Ân không nhịn được, vô thức bật cười.

"..."

Cậu ấy...cười ư?

Uyển Đình Nhu quay sang Vương Thiên Ân, phút chốc không hiểu được, hắn cười vì điều gì?

Chỉ cảm thấy, người đàn ông đi bên cạnh cô hôm nay như hoàn toàn biến thành một người khác, khí chất này, dáng vẻ này, trăm phầm trăm không thể nào là cái gã hàng xóm quái gở của cô được.

Cô nhìn chằm chằm hắn, không biết có nên hỏi hay không?

Cậu ấy tại sao lại xuất hiện ở đây vào giờ này nhỉ?

Hắn sẽ không nghĩ cô nhiều lời chứ?

Đang trong tâm thế suy ngẫm, bỗng...

Vương Thiên Ân quét tầm mắt, biết là Đình Nhu đang suy nghĩ, dường như đoán được cô đang nghĩ gì, đối với ánh nhìn hiện tại, hẳn là nhận thấy vẻ nghi hoặc trong mắt cô, hắn nhẹ nhàng nói...

"Tôi bận chút việc nên về muộn."

Ồ...hoá ra là như vậy.

Uyển Đình Nhu không nói gì, chỉ gật đầu một cái.

Cơn gió lạnh thổi lùa qua những tán cây, cư nhiên lướt qua đôi gò má ửng hồng của cô.

Bỗng...

Vương Thiên Ân bất giác đưa tay choàng qua, thoáng chốc khiến cô giật mình,  đứng giữa con đường tĩnh lặng, hắn dịu dàng chỉnh áo khoác giúp cô, nhẹ nhàng đặt lên đôi vai bé nhỏ của cô chiếc áo măng tô của hắn.

Dù tiết trời lạnh giá, nhưng ngay lúc này, Uyển Đình Nhu lại cảm thấy trong lòng cô trỗi lên một sự ấm áp lạ thường.

Đèn đường tỏa ra những luồng sáng dìu dịu, cô chăm chú nhìn người đàn ông đang cẩn thận khoác áo cho mình.

Những đường nét cương nghị, đôi mắt nâu sâu thẳm ấy làm cô như đắm chìm vào nó, loại cảm giác này, đến tận bây giờ cô mới có thể hiểu được...

Thế nào là uống nhằm một ánh mắt, cơn say theo cả đời?

Tình cảm trong lòng bỗng chốc lan dần ra.

Người đàn ông này thật đẹp.

Đôi môi trái tim của Uyển Đình Nhu từ từ hé mở, lẳng lặng nở nụ cười.

...

Rẽ vào con đường kia nữa là về đến nhà.

Trong thoáng chốc, Vương Thiên Ân cảm thấy bộ dạng hắn xuất hiện tại khu phố Y lúc này quả thật rất dị biệt và kì quái, đột nhiên nhớ đến chuyện ban chiều, Vương Sâm không biết vì lý do gì lại nói muốn gặp hắn?

Ban đầu hắn cũng có hơi ngờ vực, song, sau đó vẫn phải thuận theo ý ông ta đến tập đoàn một chuyến.

Sau một hồi nói chuyện mới biết, hoá ra, Vương Sâm hẹn gặp hắn là vì cái giao dịch kia!

Vương Thiên Ân cười nhạt.

Không nghĩ người ta thường hay nói ba hắn một khi làm việc là không cần màng đến huyết thống, cho đến bây giờ hắn mới cảm nhận được, người ta nói là hoàn toàn có lý lẽ.

Đường đường là con ruột, lại là con độc nhất, Vương Thiên Ân cũng không nghĩ Vương Sâm lại có thể quyết đoán đến vậy, ông ta chẳng những soạn thảo một bản cam kết, nhờ luật sư kiểm kiểm chứng, sau đó mang đi chứng thực, mà còn bắt hắn ký tên xác nhận, sau cuối điểm chỉ vào đó như một bản hợp đồng có hiệu lực pháp lý thực sự vậy.

Loại "kịch tính" này, thực khiến hắn cảm thấy mở mang tầm mắt.

...

Vương Thiên Ân sờ vào túi quần, hắn không tìm thấy chìa khoá cửa.

Uyển Đình Nhu vừa định vào nhà, nhìn thấy hắn vẫn còn đứng đó, cô xoay người, nhưng một thân cao lớn của hắn quay ngược lại với cô, cô căn bản không thể thấy được vẻ mặt của hắn.

Uyển Đình Nhu tiến lên, khẽ nghiêng đầu, hỏi nhỏ một câu:

"Cậu sao lại không vào nhà? Có cần tôi giúp gì không?"

Vương Thiên Ân lắng nghe, không hiểu sao lại cảm thấy buồn cười, bỗng dưng xoay người lại nói:

"Tôi khất tiền thuê nhà đã gần ba tháng, có vẻ như chủ nhà cảm thấy tôi không có khả năng chi trả nên sớm đã đuổi tôi ra khỏi đây rồi."

Uyển Đình Nhu sau khi nghe xong, vẻ mặt cô không khỏi bàng hoàng, qua một hồi lâu, nhìn lên xuống hắn một lượt, cô đánh giá sơ qua...

Sao một người ăn mặc như vậy lại có thể khất tiền thuê nhà ở đây đến tận ba tháng được chứ?

Cánh môi hắn cong lên, ma mãnh mà nói một câu:

"Đồ thuê cả đấy."

Ý nghĩ của Uyển Đình Nhu hoàn toàn bị hắn nói trúng phóc nên nhất thời cảm thấy vừa thẹn vừa ngượng.

Ngay lúc này, trong đầu cô chợt loé lên một suy nghĩ, nhưng không dám thẳng thừng đề xuất nên đã thấp giọng hỏi:

"Nếu cậu không phiền thì...có thể qua nhà tôi ở tạm vài hôm."

Khi bản thân thốt ra lời đề nghị này, chính Uyển Đình Nhu cũng không nghĩ tới, cô lại có thể để một người đàn ông tá túc trong nhà dưới sự xúc động nhất thời của mình.

Có lẽ bởi vì hắn đã nhiều lần cứu mạng cô.

Thật sự cô cũng không biết đây là xuất phát từ tình cảm, là cô thực sự đang lo lắng cho hắn, hay là tình thương người giữa cơn hoạn nạn?

Trong phút chốc, có thể thấy được Vương Thiên Ân đã bất ngờ ra sao?

Thực ra, hắn đã sớm biết được, cô là người sống tình cảm, bấy nhiêu đó lần cứu mạng, cô sao có thể đành lòng nhìn hắn trở thành kẻ vô gia cư như vậy chứ?

Vương Thiên Ân nhìn chăm chú người con gái trước mặt.

Trong đầu cư nhiên xuất hiện hai chữ "cừu non".

Song, lại nghĩ, nếu lời nói bông đùa này của hắn khiến cô tin là thật, hắn cũng không ngại mà tận hưởng quãng thời gian một tháng trước khi quay trở về nhà này cùng với cô.

Vương Thiên Ân nở nụ cười, nụ cười tựa như băng tuyết đầu đông, lại dịu dàng mà trầm thấp.

"Thế cô vào nhà trước đi. Tôi gọi một cuộc điện thoại đã. Sẽ vào sau."

Uyển Đình Nhu "Ừm" một tiếng, cô mỉm cười...

"Nhanh lên nhé. Bên ngoài trời lạnh lắm, ở lâu không tốt."

Nhìn thấy bóng lưng cô đã khuất hẳn, Vương Thiên Ân mới thong thả lấy chiếc di động ra.

Ánh mắt hắn chậm rãi tản ra hàn ý. Một lúc sau, hắn nhẹ nhàng nhếch khóe miệng, bên môi cũng đậm ý lạnh lẽo.

Đầu dây bên kia vừa cất giọng trả lời "Dạ, Vương thiếu?", thì hắn đã hạ lệnh:

"Biển số xe đó...bắt lại hết cả! Sót người nào, các người tự mình thế vào."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play