Thời gian thấm thoắt thoi đưa, Dương Niệm Thù đã mang thai hơn tám tháng, bụng bầu đã vượt mặt.
Lúc sắp sinh, cậu mới dám khai thật với Dương Thụ.
Mãi cho tới khi Dương Thụ lên thành phố tái khám, Dương Niệm Thù thấy không giấu nổi nữa, mới nói ra.
Dương Thụ vừa tức vừa buồn cười.
Rõ ràng trước khi cô về quê, Dương Niệm Thù đã thề thốt rằng sẽ chỉ lo chuyện học, không bao giờ vượt ranh giới.
Haiz, con lớn không nghe lời mẹ!
Hai tháng con trai về nhà ăn Tết, Dương Thụ đã cảm giác được khẩu vị của Dương Niệm Thù đã thay đổi.
Lúc trước con trai cô rất ghét ăn đồ chua, giờ lại ăn vô cùng vui vẻ, cô còn tưởng là bị Lục Hành làm cho ảnh hưởng.
Ai mà ngờ thế mà lại mang thai, lúc nói cho cô biết thì cháu trai đã sắp lọt lòng. May mắn ngày dự sinh là vào mùa hè, nếu không sẽ trễ nãi chuyện học.
Dương Thụ đành phải ở lại thành phố, chờ cậu sinh con.
Trong những ngày cận ngày sinh, bác sĩ đưa ra lời khuyên nên vận động nhẹ, sẽ rất tốt cho quá trình sinh nở.
Dương Niệm Thù đưa Dương Thụ đến bệnh viện làm kiểm tra tổng quát, Dương Thụ ngồi trong phòng bệnh nói chuyện với bác sĩ, Dương Niệm Thù tản bộ trên hành lang.
"Niệm Thù?"
Nghe thấy có người kêu mình, cậu quay đầu lại, hóa ra lại là Lưu Trinh Vân.
Thoạt nhìn Lưu Trinh Vân vô cùng tiều tụy, tóc rất dài, hình như đã lâu rồi chưa cắt, quầng thâm dưới mắt hiện lên rất rõ ràng. Trong tay y cầm một cái hộp đựng cơm, chắc là đến đây để đưa cơm cho người bệnh.
"Niệm Thù, đúng là em rồi." Lưu Trinh Vân thấy Dương Niệm Thù, ngữ khí có hơi kích động. Nhưng thấy biểu cảm lạnh nhạt của Dương Niệm Thù, tinh thần lại sa sút trở lại.
"Anh rất xin lỗi." Hai người ngồi trên băng ghế dài trong bệnh viện, lời đầu tiên mà Lưu Trinh Vân nói chính là xin lỗi.
"Lúc trước anh đã nghĩ sai cho em rồi," Lưu Trinh Vân thở dài, tiếp tục nói, "Trong khoảng thời vừa qua, anh đã suy nghĩ rất nhiều, dù năm đó ba mẹ không để lạc em, cũng không thể ép em gả cho người khác như thế được."
"Huống hồ gì hai người vẫn là muốn trục lợi cho riêng mình," Lưu Trinh Vân tiếp tục nói, "Lúc trước anh chắc cũng bị quỷ ám mới cho rằng ba mẹ đều đúng, còn em thì lại là đứa bất hiếu."
Dương Niệm Thù cười cười, không nhắc lại chuyện đó nữa, hỏi han tình hình dạo này của y.
Lần trước hai người đánh nhau, bà nội đến trường làm ầm ĩ, thầy nói muốn đuổi học Lưu Trinh Vân cũng chỉ là muốn hù dọa bà ta mà thôi.
Nhưng Lưu Trinh Vân lại cảm thấy rất mất mặt, lén liên hệ với một trường học ở vùng ngoại thành, ngôi trường đó đồng ý trao học bổng cho y, thế là Lưu Trinh Vân liền chuyển trường.
May mắn rằng y đã chuyển trường, có học bổng, hoàn toàn không cần dựa dẫm vào cha mẹ, nếu không y cũng không biết mình có thể còn đi học hay không nữa.
Lưu Long trúng gió liệt nửa người, nằm viện hơn nửa năm, tính tình càng ngày càng trở nên quái đản, gặp ai cũng mắng, hơi không vừa ý một chút là sẽ đập phá đồ đạc.
Vốn dĩ có thể chống nạng đi lại rồi, nhưng lại chê động tác của Lưu Trinh Vân quá chậm chạp, giãy giụa muốn dùng nạng đánh người, kết quả lại tự làm gãy chân của mình.
Dương Niệm Thù cũng sắp làm cha mẹ, nghe được tình cảnh của Lưu Long, vẫn cảm thấy có chút thương hại.
"Nếu ông ấy cũng ở bệnh viện, tôi......"
Dương Niệm Thù muốn nói rằng mình muốn ghé qua thăm Lưu Long một chút, tuy gã đối xử với cậu không ra gì, nhưng cậu vẫn muốn tới đó, xem xem cha ruột của mình giờ đang như thế nào.
Lưu Trinh Vân biết ý định của cậu, vội ngăn cậu lại, "Hiện tại trạng thái của ba rất xấu, em đang mang thai, đừng qua, nếu thật sự muốn nhìn, thì đứng ở cửa nhìn vào trong là được rồi."
Dương Niệm Thù sờ bụng của mình, cũng sợ làm con bị thương, đành đồng ý.
"Niệm Thù, em kết hôn rồi?" Sau khi Lưu Trinh Vân bỏ nhà đi, đã không còn nghe được chút tin tức gì về Dương Niệm Thù.
"Ừm." Dương Niệm Thù trông rất khỏe mạnh, sắc mặt hồng hào, mặc một bộ đồ vải cotton rất thoải mái, vừa nhìn là biết đã được chăm sóc rất chu đáo.
"Người đó...... có đối xử tốt với em không?" Lưu Trinh Vân hỏi.
"Rất tốt." Dương Niệm Thù cười, vuốt bụng, xung quanh toàn là hơi thở của sự hạnh phúc.
Lục Hành đối xử với cậu, thật sự thật sự rất tốt.
Hai người đang nói chuyện, Lục Hành bỗng nhiên xuất hiện.
Anh không thèm nhìn Lưu Trinh Vân dù chỉ một cái, dứt khoát ngồi vào giữa hai người, lạnh lùng nhìn Lưu Trinh Vân.
Lần trước Lưu Trinh Vân dùng cục đá ném Dương Niệm Thù, Lục Hành còn nhớ rất rõ ràng.
Dương Niệm Thù nói muốn đi thăm Lưu long, Lục Hành kiên quyết không cho.
"Niệm Thù, bỏ đi, đừng qua đó, cảm xúc của người bệnh không ổn định, lỡ làm em bị thương thì phải làm sao bây giờ." Ba người ngồi trên một băng ghế có vẻ hơi chật, Lục Hành đưa tay bế Dương Niệm Thù lên, để cậu ngồi trên đùi của mình.
Ôm ổn rồi, anh gác cằm lên vai Dương Niệm Thù, cọ qua cọ lại, cánh tay đo đạc trên bụng của cậu, "Hình như lại lớn thêm một tấc rồi."
"Nóng......" Dạo gần đây Dương Niệm Thù rất sợ nóng, đang là tháng tám, là thời điểm thành phố nóng ngực nhất, còn Lục Hành lại thích dính lấy cậu ôm ôm ấp ấp, không khác gì một miếng kẹo dẻo thành tinh.
Dương Niệm Thù ghét bỏ mà đẩy anh ra.
Vốn định chỉnh đốn anh vài câu, nhưng lại ngại đang có người ngoài ở đây, phải giữ lại một chút mặt mũi cho Lục Hành. Đành phải nhỏ giọng, giận dữ nói với anh, "Anh có thôi đi không, đang là nơi công cộng!"
Lục Hành cười dịu dàng, không tức giận dù chỉ một chút, nhẫn nại mà dỗ dành cậu, "Niệm Thù, giờ tình huống của em rất đặc biệt, anh phải luôn để ý."
Dương Niệm Thù gạt bàn tay trên bụng mình ra, muốn tự mình đứng lên, dỗi, "Sao anh dính người quá vậy?"
"Chắc kiếp trước anh là cái bánh mật thành tinh đó." Lục Hành vẫn cười.
Dương Niệm Thù bặm môi, móc khăn giấy ra lau mồ hôi, "Hôm trước anh ôm em, nói mình là vỏ sò thành tinh chuyển thế, giờ lại nói là bánh kẹo thành tinh, em thấy anh là con quỷ thành tinh thì có."
"Con gì cũng vậy, anh cũng sẽ quấn lấy em thôi." Lục Hành không biết xấu hổ là gì, nói vô cùng thản nhiên.
Lưu Trinh Vân cho rằng, giới thượng lưu chỉ toàn là thị phi, một tên nhóc nghèo hai bàn tay trắng như Dương Niệm Thù được gả vào đó, chắc chắn sẽ bị chỉ trích.
Không ngờ được Lục Hành lại quấn quýt lấy cậu như thế, một giây cũng không muốn rời đi, hoàn toàn là đem cậu sủng ở trên đầu quả tim, sợ cậu bị thương tổn.
Dương Niệm Thù sống tốt hơn rất nhiều so với tưởng tượng của y.
Mọi cử chỉ dù là nhỏ nhất của Lục Hành đều vô cùng tự nhiên, cả hai hòa hợp như vậy, đời sống hôn nhân chắc cũng rất êm ấm.
Trước kia y cảm thấy Dương Niệm Thù đến từ vùng nông thôn, nhà quê muốn chết, không hiểu biết bằng mình.
Hiện tại cả hai người như trời và đất, hơn nữa càng về sau, sự chênh lệch đó sẽ càng lúc càng lớn.
Trong lòng Lưu Trinh Vân chua chát buồn khổ không thôi, đưa hai người đang anh anh em em đi về phía phòng bệnh của ba mình.
Đứng ở cửa phòng bệnh, Dương Niệm Thù nhìn xuyên qua cửa kính vào bên trong.
Lục Hành đứng phía sau cậu, luồn tay vào dưới nách cậu, muốn nâng cậu lên trên, "Anh nâng em lên cho thấy rõ hơn nhé."
"Em 1 mét 8, không cần anh giúp cũng nhìn thấy được." Dương Niệm Thù cười, "Giờ em đang nặng 150 cân đó, anh nhắm nâng nổi không?"
Lục Hành nhếch môi, mi mắt anh cong cong, thấp giọng nói vào tai Dương Niệm Thù, "Heo nhỏ, em lại dám nghi ngờ thực lực của chồng em sao?"
Để chứng minh cho sức lực của mình, hai tay đang luồn dưới nách của Dương Niệm Thù nhấc cậu lên.
"Thế nào, cảm nhận được cánh tay mạnh mẽ của chồng em chưa?" Lục Hành cười khoe khoang, còn chưa đợi Dương Niệm Thù trả lời, đã nâng cậu lên rồi lại xuống thêm mấy cái nữa.
"Nâng 500 cái cũng còn được nữa là."
"Đừng quậy nữa, em xem xong rồi mình về." Dương Niệm Thù đưa tay nhéo tai anh, "Đừng làm phiền đến người bệnh."
"Vậy em đứng yên, ngoan ngoãn để cho anh nhấc lên đi." Lục Hành nói.
Dương Niệm Thù 1 mét 8, đứng ở bên cửa nhìn còn không cần nhón chân, có thể nhìn thấy hết cảnh bên trong phòng bệnh.
Muốn nâng thì cho nâng đó.
"Tê tay thì đừng có mà gào."
Lưu Long nằm ở trên giường, xem TV, thoạt nhìn không khỏe lắm, khóe miệng méo xẹo, không ngừng nhễu nước miếng ra bên ngoài.
Vương Dục ngồi ngủ gật bên cạnh gã.
Không biết Lưu Long đang muốn làm gì, "A a a" mà kêu Vương Dục.
Vương Dục không phản ứng, gã liền vớ lấy cái remote TV, hùng hổ ném vào đầu vợ mình.
Thân thể không giữ được cân bằng, lập tức lăn từ trên giường xuống.
Vương Dục mở mắt ra, bất đắc dĩ mà thở dài, "Chồng à, sao anh cứ như thế mãi vậy, ngưng một chút đi có được không."
Dương Niệm Thù nhìn thấy cảnh đó, cũng hiểu tại sao Lưu Trinh Vân không cho cậu vào trong.
Cả nhà của Lưu Long, đối với cậu mà nói, chính là những người không có chút liên quan nào đến mình.
Dù bọn họ có gặp nạn hay phát tài, cậu cũng không có một chút cảm giác.
Nhìn một chút, Dương Niệm Thù muốn rời đi.
Lục Hành vẫn còn nhấc bổng cậu lên, sợ anh sẽ mệt.
"Ông xã, đi thôi." Dương Niệm Thù nắm tay Lục Hành tay, không hề có chút lưu luyến.
"Nâng lâu vậy, có tê tay không?"
Lục Hành nắm tay cậu, khẽ nhéo, "Không tê, nhưng vẫn muốn em xoa cho anh cơ."
"Về nhà xoa."
"Được."
Lưu Trinh Vân đẩy cửa tiến vào phòng bệnh, Lưu Long "A a" với y vài tiếng, chỉ về phía cửa.
Là đang hỏi, người lúc nãy đứng ở ngoài cửa là ai.
Lưu Trinh Vân: "Dương Niệm Thù...... cùng với chồng của em ấy - Lục Hành, em ấy đưa mẹ mình đến đây tái khám."
Vương Dục đứng lên, vừa đi ra ngoài cửa vừa cằn nhằn, "Tao mới là mẹ nó, tới cũng không biết vào chào hỏi một chút nữa."
Đi ra tới, chỉ nhìn thấy bóng Dương Niệm Thù đang nắm tay Lục Hành, đi vào trong thang máy.
Đứa con trai này, ả ta đã từng vứt bỏ, giờ lại sống rất tốt, ở một tầng lớp khác so với ả, chính là cuộc sống mà ả đã từng rất tha thiết ước mơ, nhưng cũng là thứ xa xôi không tài nào với tới nổi.
Bước từng bước nặng nề vào lại phòng bệnh, nhìn Lưu Long đang "a a" gọi bậy bạ, Vương Dục cười lạnh, "Con trai của anh cái gì cơ chứ, nuôi nó được ngày nào sao mà đòi làm cha, bộ không biết ơn dưỡng dục lớn hơn ơn sinh thành à, cố mà dưỡng bệnh đi!"
Hè tháng tám rất oi bức, một ngày Dương Niệm Thù đi tắm rất nhiều lần, lại còn mới từ bệnh viện về, càng phải đi tắm rửa thay quần áo.
Ngồi xuống uống ly nước ấm, mở điều hòa, vẫn cảm thấy trên người dínhdính không thoải mái.
"Em đi tắm đây, anh lấy đồ cho em với nhé."
Dương Niệm Thù xả một bồn nước ấm, bước vào trong ngâm mình.
Sau khi mang thai, cậu đã có da có thịt hơn lúc trước, trừ khuôn mặt nhỏ, toàn thân đều mũm mĩm lên hẳn.
Sờ vào toàn là thịt.
Dương Niệm Thù híp mắt, hưởng thụ làn nước mát xa cơ thể.
Ngâm được một chút, bỗng nhiên có cảm giác có người đang sờ chân mình.
Còn ai ngoài Lục Hành.
Dương Niệm Thù nhẹ nhàng đạp anh một cái, "Làm gì đó? Quần áo của em đâu sao không thấy hả?"
Dạo này trời nóng, không biết có phải do sắp sinh hay không, cậu cảm thấy rất dễ bực bội.
Lục Hành còn thích nhây nhớt như thế, vừa nhìn là thấy ghét rồi.
Lục Hành hoàn toàn làm lơ, nâng chân cậu lên ngắm nghía , "Trong sách nói mang thai vào thời kì cuối sẽ bị phù chân, để ông xã xoa bóp cho em, rất tốt cho cơ thể."
Dương Niệm Thù nghĩ ngợi, hình như là có thật. Hơn nữa giờ cậu đứng không nhìn thấy mũi chân nổi, cũng không bắt chéo chân được, để anh xem cũng không tồi nhỉ.
Thế nhưng vẫn phải cảnh cáo trước, "Chỉ cho anh sờ chân, không cho sờ chỗ khác!"
"Được thôi!" Lục Hành rất nghe lời.
Dương Niệm Thù nhắm mắt lại, tiếp tục ngâm mình.
Lục Hành mát xa chân thoải mái miễn bàn, sức cảnh giác của Dương Niệm Thù cũng dần thả lỏng, chìm vào giấc ngủ.
Ngủ được một lát, Dương Niệm Thù cảm thấy chỗ bàn chân có hơi là lạ, mở mắt ra lại thấy Lục Hành đang ngậm chân mình, nhẹ nhàng gặm cắn.
"Làm gì đó hả!?" Dương Niệm Thù khó khăn rút chân trở về, phát hiện chân mình đúng là đang sưng lên, ở trên toàn là dấu đỏ.
Vẻ mặt Lục Hành rất không bình thường, vừa nhìn là biết đang có suy nghĩ đen tối.
Thế nhưng cũng không thể trách anh được, sau khi Dương Niệm Thù mang thai, thường không kiểm soát được tin tức tố của mình, mùi hương ngọt ngào thường xuyên lọt ra một cách vô duyên vô cớ.
Nhất là lúc ở gần Lục Hành.
Lục Hành tất nhiên cho rằng đây chính là một lời mời gọi rồi.
Thể hiện rõ sự hứng thú của bản thân chính là sự tôn trọng lớn nhất dành cho Omega của mình.
"Không làm gì cả, anh bóp chân giúp em mà." Thế mà vẫn tỏ vẻ tủi thân.
"Thế sao chân em lại ở trong miệng anh?" Dương Niệm Thù giận.
"Anh hơi đói......" Lục Hành nhéo nhéo cẳng chân cậu.
"Đói thì ra ngoài mà ăn."
Dương Niệm Thù muốn rút chân về, thất bại.
Cố rút lại thêm lần nữa, vẫn thất bại.
Từ bỏ.
"Không muốn ăn cơm." Lục Hành chớp chớp mắt.
"Vậy anh muốn ăn cái gì?" Dương Niệm Thù không rút chân về nổi, liền đổi qua đạp anh.
"Muốn ăn kem," Lục Hành liếm môi, ôm chân cậu vào trong ngực, "Vị hương thảo!"
"A ——"
Cả người Dương Niệm Thù bay lên không, bị anh bế.
Nước trong bồn tắm "ào ạt" vài tiếng, chảy đầy đất.
Trong phút chốc, hơi nóng trong phòng tắm dâng lên, mùi kem hương thảo hòa quyện với mùi cà phê nhàn nhạt, làm người ta phải say đắm......
--------
Mong mọi người sẽ không quá khắt khe với Trinh Vân, dù gì cũng chỉ là một cậu nhóc mới 18 tuổi, và có thể mọi người cũng biết, mọi lời nói cùng hành động của con cái chịu ảnh hưởng rất lớn từ cha mẹ, có trách thì hãy trách Lưu Long và Vương Dục.