Edit: Bánh
Ngày mời khách, Lục Hành đã đến chờ từ lúc 6 giờ trước cửa kí túc xá.
Lúc Dương Niệm Thù xuống lầu, thấy anh đang ngồi trên băng ghế đá, cười nhìn cậu.
Đang là sáng sớm mùa thu, gió có hơi lạnh, nhưng nụ cười của Lục Hành lại rất ấm, đôi mắt đen nhánh giống như một dải ngân hà, chói lọi soi vào tận đáy lòng Dương Niệm Thù.
Trưa hôm nay, bọn họ sẽ chính thức tuyên bố mình đã kết hôn trước mặt người nhà, cũng không khác gì mấy hôm trước lén lén lút lút đi kết giao, vừa mới mẻ lại kích thích.
Sau ngày hôm nay, bọn họ chính là vợ chồng một cách quang minh chính đại.
Đương nhiên, ở trường học vẫn phải giữ bí mật.
Dương Niệm Thù ngoan ngoãn đi đến trước mặt Lục Hành, nói, "Lớp trưởng, ngại quá, để cậu phải đợi lâu rồi."
Lục Hành tỏ vẻ công tư phân minh, gật đầu, "Ừm, đi thôi, thầy cô tới rồi, hôm nay việc có hơi nhiều."
Dì quản lý nhìn hai người rời đi, không khỏi khen vài tiếng, "Đứa nhỏ này, đúng là học sinh ngoan."
Hôm nay Lục Hành không lái xe tới, vì Dương Niệm Thù muốn ngồi tàu điện ngầm.
Cậu tới thành phố này lâu như vậy rồi, vẫn chưa đi tàu điện ngầm bao giờ, rất hiếu kỳ.
Kì nghỉ Quốc khánh rất dài, lại là chuyến tàu sớm, ở bến tàu điện ngầm rất ít người, mỗi toa xe đều có phòng trống. Dương Niệm Thù ngồi vào chỗ, nhìn bờ tường đen thui ngoài cửa sổ cùng đèn biển quảng cáo lóe lên.
"Đừng nhìn lâu, mỏi mắt."
Lục Hành đứng trước mặt Dương Niệm Thù, cậu có thể nhìn thấy ảnh phản chiếu của anh từ trên mặt kính.
Tàu điện ngầm ghé vào trạm dừng, người lên xe có hơi nhiều, Dương Niệm Thù xoay người lại, ngoan ngoãn ngồi xuống.
Phía đối diện có một cô gái đang cầm di động chụp hình, Dương Niệm Thù có thể nhìn thấy từ mặt kính phía sau lưng cô ta, cô gái đó đang chụp lén cậu.
Dương Niệm Thù cười với cô gái nọ, kéo áo Lục Hành, nhỏ giọng nói, "Ca ca, phía đối diện có người chụp lén."
Lục Hành quay đầu, nhẹ nhàng liếc cô gái kia một cái.
Ánh mắt của anh rất lạnh lùng, mang theo ý cảnh cáo, rất đáng sợ.
Cô gái bị dọa đến nỗi xém chút nữa là làm rớt điện thoại.
"Ca ca, anh dữ quá." Dương Niệm Thù cười tủm tỉm, "Dọa người ta sợ rồi kìa."
Một tay Lục Hành cầm trên tay vịn, một tay khác ngăn trước mặt Dương Niệm Thù, đẩy mặt cậu nhìn qua chỗ khác.
"Không cho nhìn."
Cô gái kia chắc cũng chỉ là nữ sinh tầm tuổi bọn họ, vóc dáng thấp bé. Cô chỉ là đơn giản thấy Dương Niệm Thù rất đẹp, muốn chụp một tấm của anh đẹp trai mà thôi.
Dương Niệm Thù không để ý cho lắm, chụp ảnh cũng đâu có hại gì cho cậu đâu.
Cô gái kia cũng rất đáng yêu, bị Lục Hành trừng cảnh cáo rồi vẫn không tém tém lại, ngược lại lại càng thêm hưng phấn, chĩa thẳng camera về phía hai người.
Lục Hành dịch người qua bên cạnh, che khuất Dương Niệm Thù. Cô gái kia hoàn toàn không nhìn thấy Dương Niệm Thù nữa, chỉ có thể chụp được bóng lưng của Lục Hành.
Lục Hành cúi người xuống, ôm mặt Dương Niệm Thù, che cậu kín mít.
Xung quanh đều có người, Dương Niệm Thù có chút xấu hổ, đong đưa đầu hỏi anh, "Ca ca, anh làm sao vậy?"
"Em cười với cô ấy." Ngữ khí Lục Hành nhàn nhạt, nghe không ra là đang vui hay buồn.
Dương Niệm Thù bỗng nhiên hiểu được, "Ca ca, anh đang...... ghen sao?"
Lại cảm thấy không có khả năng, "Em đâu có quen biết bạn ấy đâu."
Người kia chỉ là một người xa lạ mà bọn họ tình cờ gặp phải trên một chuyến tàu điện ngầm mà thôi, sau khi xuống bến rồi có khi cả đời này cũng sẽ không bao giờ gặp lại.
Thế mà cũng ghen, khó hiểu thật.
Thật ra Lục Hành cũng không phải đang ghen, cũng không tức giận, chỉ là muốn dùng một cách khác để nói cho Dương Niệm Thù biết, anh rất thích cậu, thích tới nỗi người khác muốn nhìn cậu một cái thôi cũng không được.
"Nhỏ đó chắc là beta nhỉ, da ngăm, lùn hơn so với em, thoạt nhìn có chút ngốc nghếch." Trí nhớ của Lục Hành rất tốt, kể lại chuyện mà Dương Niệm Thù từng bịa ra, "Hình mẫu lý tưởng của em đó."
Lúc nãy còn mới giận dữ trợn mắt với cô gái kia, giờ lại đổi thành giọng điệu mềm mại, còn hơi tủi thân, như là đang làm nũng.
Dương Niệm Thù ngẩng đầu, thấy Lục Hành mấp máy môi, rũ mắt, lông mi thật dài cũng không che giấu được ánh sáng từ mắt anh.
Bỗng nhiên, Dương Niệm Thù như sa vào đôi mắt sâu thẳm đó.
"Em không thích như vậy." Dương Niệm Thù mềm giọng, cậu biết Lục Hành thích loại ngữ khí như thế nào, mềm mại, mang theo chút đáng thương.
Tốt nhất là kèm với cặp mắt to ướt sũng.
Dương Niệm Thù làm sao biết được, cậu đang vô thức mà lấy lòng Lục Hành, làm anh vui sướng, làm anh an tâm.
"Vậy em thích kiểu gì?" Lục Hành lúc bình thường rất có chừng mực, hôm nay lại trở nên bướng bỉnh, muốn một đáp án chính xác.
"Thích anh." Dương Niệm Thù nắm tay anh, khẽ bóp giống như ngày thường anh hay làm với cậu.
"Em thích anh, Lục Hành."
Lục Hành giãn mày ra, hôn lên trán cậu.
~
Lúc cả hai đến biệt thự, Trần Tú Cầm đã chờ sẵn trong phòng khách.
Trần Tú Cầm cười, "Niệm Thù, con đi ăn sáng trước đi, rồi đi thay quần áo."
Cậu có hơi ngượng, ngẩng đầu nhìn Lục Hành, rồi lại quay qua chào Trần Tú Cầm một tiếng, "Mẹ."
Ý cười trên mặt Trần Tú Cầm lại càng nồng đậm.
Dương Niệm Thù khều Lục Hành, nhỏ giọng hỏi, "Ba anh cũng tới hả?"
Cậu bám dính lấy Lục Hành, anh đi tới đâu thì cậu đi tới đó, hai người nhiều lần suýt va vào nhau.
Lục Hành nhìn ra Dương Niệm Thù đang khẩn trương, ấn cậu ngồi xuống trên sô pha, nhẹ nhàng vuốt ve cổ cậu.
"Ba sẽ đến muộn," Lục Hành dịu dàng trấn an, "Thả lỏng, em cứ như bình thường thôi."
Dương Niệm Thù cảnh giác mà nhìn bốn phía, hạ giọng, "Em sợ biểu hiện của em không tốt, lại có người nói ra nói vào nữa."
Tuy rằng tình cảm giữa cậu và Lục Hành là thật lòng, nhưng đúng là ngay từ đầu cả hai chỉ kết hôn giả, giờ phải đối mặt với gia đình anh, Dương Niệm Thù bỗng cảm thấy chột dạ.
Giống như đang diễn sân khấu ao làng quen rồi, đùng một cái bị đổi đến diễn trên sân khấu quốc tế, khán giả nhiều lên, lại còn khó tính, nhưng mình vẫn chưa tập luyện xong.
Hôm ở bệnh viện đã bị Vương Trung nhìn ra, hôm nay nhiều người như vậy, lỡ bị người khác hỏi khó, cậu chỉ sợ mình lỡ miệng.
"Đừng lo, cứ thể hiện như thường là được."
Lục Hành sờ cổ xong, lại sờ đến vai Dương Niệm Thù, giống như đang nựng một con mèo, thân thể cậu vốn có hơi cứng đờ, bị Lục Hành nắn lại thành mềm.
Dương Niệm Thù nằm liệt trên sô pha, thò lại gần cho Lục Hành vuốt ve, thoải mái hừ nhẹ.
Lục Hành cười nói, "Heo nhỏ, em cứ như con mèo vậy."
Dương Niệm Thù trừng mắt nhìn anh, "Em đang lo muốn chết đây này. Ai như anh chứ, gia sản cả trăm tỷ anh còn không thèm quan tâm."
Lục Hành quay lại, hai người bốn mắt nhìn nhau.
Dương Niệm Thù cảm thấy tim đập nhanh hơn.
Trong phòng rất yên tĩnh.
Lục Hành hé miệng, trịnh trọng mà nói,
"Có em là đủ rồi."
Dương Niệm Thù hơi giật mình, mặt đỏ bừng trong thoáng chốc, nhỏ giọng lẩm bẩm vài tiếng rồi xoay người sang chỗ khác, để cho Lục Hành tiếp tục bóp vai.
Lục Hành rất hay, chỉ cần nói vài ba câu đã có thể khiến cậu đỏ mặt.
Thường xuyên bị trêu chọc, sức miễn dịch của Dương Niệm Thù dần được tăng cường, cũng không đỏ mặt lâu nữa.
Cả người được xoa bóp vô cùng dễ chịu, trong lòng vẫn còn lo âu, chốc lát lại hít sâu vô cùng thoải mái, một lát lại nhíu mày thở dài.
Lục Hành nhìn dáng vẻ của cậu, thấy buồn cười, vừa xoa bóp, vừa nổi hứng muốn trêu chọc, "Heo nhỏ, anh cảm thấy điều mà em nên lo lắng chính là ——"
Ngữ điệu của anh rất đứng đắn, Dương Niệm Thù chép miệng, quay đầu lại nhìn anh.
"—— lát nữa hôn lưỡi với anh trước mặt mọi người thế nào?"
Khuôn mặt nhỏ của Dương Niệm Thù lại hồng lên, lần này đỏ rất lâu, không phai nổi.
Cậu lại càng khẩn trương, chỉ là nguyên nhân cho sự khẩn trương đó đã thay đổi.
Lúc Trần Tú Cầm qua đưa quần áo cho hai người thay, nhịn không được mà hỏi một câu, "Niệm Thù, nóng hả con?"
Dương Niệm Thù xoa gương mặt đang nóng bỏng, đưa tay ra sau lưng nhéo Lục Hành một cái, nhỏ giọng nói, "Không có, con không nóng. Chắc do lúc nãy thức ăn hơi nóng thôi ạ."
Lục Hành đứng sau lưng Dương Niệm Thù, nháy mắt với Trần Tú Cầm.
Trần Tú Cầm hiểu rồi, không hỏi thêm nữa.
Trần Tú Cầm vốn đang rất lo lắng cho con trai, vì lý do tuyến thể cùng hoàn cảnh gia đình, khiến cho Lục Hành đã có tính lãnh đạm xa cách ngay từ khi còn nhỏ.
Thật vất vả mới nhìn thấy con trai có được những đặc điểm vốn có của thiếu niên độ tuổi dậy thì, thì lại sợ tính lãnh đạm của nó sẽ khiến tình yêu của cả hai nhạt nhòa.
Ai ngờ được, đúng là con trai của ta, không làm mẹ nó thất vọng.
Biểu hiện của Dương Niệm Thù so với lần đầu gặp mặt tại bệnh viện đã có thay đổi lớn.
Trong mắt đều giống như gió xuân đang thổi, trên mặt một mảnh phấn hồng, hoàn toàn là bộ dạng đang yêu đương cuồng nhiệt.
Trần Tú Cầm cười, bảo trợ lý đem quần áo tới.
Hai người trợ lý đẩy giá áo di động qua, ở trên treo một đống đồ.
Dương Niệm Thù tặc lưỡi, nhiều như vậy, mặc sao cho xuể chứ.
Lục Hành chọn giúp cậu một bộ, cả hai đến phòng ngủ thay.
Dương Niệm Thù cầm quần áo, có hơi choáng váng.
Cậu vẫn luôn là người hay để tâm những chuyện vụn vặt, thế nên nãy giờ vẫn luôn chìm đắm vào vấn đề mà Lục Hành vừa nói.
Tuy rằng hai người đã hôn sâu rồi, hơn nữa những hành động thân mật hơn cả hôn cũng đã làm.
Nhưng đều là làm lén, lúc hôn cả hai đều ngồi ở trong xe, xung quanh tối đen như mực, không nhìn thấy gì cả.
Còn hôm cả hai thân mật hơn, thì lại càng ở trong bóng tối duỗi tay ra không nhìn thấy được ngón nào.
Hiện tại phải làm như thế trước mặt nhiều người...... Dương Niệm Thù liền cảm thấy khó đỡ.
Cậu vừa nghĩ vừa cởi quần áo, chỉ trong chốc lát cả người chỉ còn một cái quần lót nhỏ màu trắng, bên trên có in hình vịt nhỏ màu vàng.
Tuy Dương Niệm Thù rất gầy, nhưng dáng người cao ráo, chỗ nào cần cong đều cong vểnh lên.
Đôi chân thon dài hơi mở ra, không có chút cảnh giác nào mà để lộ hết ra bên ngoài.
Lục Hành ôm Lục Mao Mao, ngồi ở một bên xem.
Mao Mao được sờ đến thoải mái, nằm trong lòng Lục Hành, ngửa bụng ra cho anh nựng.
Dương Niệm Thù cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng từ phía sau lưng, xoay người lại, thấy Lục Hành vẫn còn ăn mặc chỉnh chỉnh tề tề, nhìn cậu cười.
"Anh....sao anh không đi thay đồ đi hả?"
Cậu có chút ngượng ngùng, cầm quần áo lên che người lại.
"Heo nhỏ, em vừa mới suy nghĩ đến chuyện gì đó?" Lục Hành thả Mao Mao trên sô pha, đi về phía cậu.
"Không có gì cả." Dương Niệm Thù bỏ quần áo lên trên giường, xoay lưng về phía Lục Hành, "Em nghĩ mấy bộ đồ này mặc kiểu gì."
Đưa lưng về phía Lục Hành là một hành động rất dại dột.
Lục Hành ôm lấy cậu từ phía sau, duỗi tay cầm áo sơ mi lên, cởi bỏ hai cái cúc áo trên cùng, mặc vào cho Dương Niệm Thù.
Dương Niệm Thù ngoan ngoãn duỗi tay, để yên cho Lục Hành thích làm thế nào thì làm thế ấy.
Hai người dán sát vào nhau, Lục Hành cố tình thổi hơi vào sau cổ cậu.
Còn có cả chỗ nào đó cũng cố ý cọ vào người Dương Niệm Thù.
Dương Niệm Thù nuốt nước miếng.
Mặc áo sơ mi xong, Lục Hành xoay người cậu lại, tiếp tục giúp cậu đeo nơ.
Nhận thấy được cử động nhỏ của Dương Niệm Thù, Lục Hành cười cười, bắt đầu hư hỏng, nâng cằm cậu lên, vừa sửa lại nơ vừa làm như vô tình mà đụng vào yết hầu của người kia.
"Heo nhỏ, em vừa nóng vừa khát à?"
"Em không có khát." Dương Niệm Thù đưa mắt nhìn trần nhà, không biết vì sao Lục Hành lại hỏi vấn đề này.
"Vậy sao em lại nuốt nước miếng?"
"Vì sao em nuốt nước miếng chẳng lẽ anh còn không biết sao?"
Thắt nơ xong rồi, Dương Niệm Thù nhẹ nhàng đẩy Lục Hành ra, híp mắt, đánh giá Lục Hành từ đầu đến chân, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở một chỗ nào đó.
"Anh không biết," Lục Hành cố ý giả bộ hồ đồ, tiến lên một bước, "Em nói anh nghe thử?"
"Anh một vừa hai phải thôi, khách sắp đến rồi." Dương Niệm Thù bị anh ức hiếp tới nỗi không còn đường lui, ngồi xuống trên giường.
"Vậy em nói cho anh biết em vừa nghĩ đến chuyện gì đi, rồi anh tha." Lục Hành cười tủm tỉm.
Dương Niệm Thù không nói gì, bổ nhào vào trên giường, chôn đầu vào trong gối trốn.
"Có phải suy nghĩ chuyện hôn môi hay không?"
".."
"Anh có một biện pháp, có thể làm cho em nhẹ nhõm một chút, muốn thử một lần không?" Lục Hành giống như đang chơi với mèo, vỗ về trên lưng Dương Niệm Thù.
Dương Niệm Thù ló đầu ra, trừng Lục Hành, "Lại muốn gạt em luyện tập trước chứ gì?"
Cậu chớp chớp mắt, bộ dáng vô cùng đắc ý khi nhìn thấu được tâm tư của Lục Hành, lắc lư mông vài cái.
"Heo nhỏ của anh đúng là thông minh." Lục Hành cúi người xuống, đè vai cậu lại, "Thế em cứ vờ bị anh lừa thêm một lần nữa đi."
Dương Niệm Thù còn chưa kịp đồng ý, Lục Hành đã hôn xuống.