Edit: Bánh

Tiết 1, Lục Hành thuận lợi thành bạn cùng bàn với Dương Niệm Thù.

Hai tiết đầu là tiết Ngữ văn, thầy Vương xử lý xong chuyện của Lưu Trinh Vân, chuông vào lớp vừa reo đã xuất hiện rất đúng giờ trên bục giảng.  

Nhìn thấy Lục Hành ngồi cùng bàn với Dương Niệm Thù, thầy Vương chỉ nhìn nhiều thêm một cái, rồi bắt đầu giảng bài. 

Lục Hành ngồi thẳng lưng, học tập rất nghiêm túc. 

Dương Niệm Thù thì ngược lại, vừa mới trêu chọc Lục Hành xong, sợ hãi bị người kia "trả thù", vô cùng đề phòng anh, sợ Lục Hành làm ra hành động không phù hợp nào đó. 

Nhưng cậu cũng chỉ là lo mèo lắm lông mà thôi, lúc học Lục Hành rất nghiêm túc, chăm chú nghe thầy giảng. 

Hết tiết, thầy Vương hỏi Lục Hành, "Sao hai em lại ngồi với nhau rồi?"

Lục Hành mặt không đổi sắc mà trả lời, "Em thấy tâm trạng của bạn học Dương Niệm Thù không ổn định lắm, muốn quan tâm bạn ấy một chút ạ." 

Thầy Vương gật đầu, tỏ vẻ khen ngợi với hành động của Lục Hành, "Lục Hành, em là lớp trưởng, dù là chuyện học hành hay sinh hoạt cũng hãy cố gắng săn sóc cho Dương Niệm Thù một chút. Em ấy một thân một mình, còn phải nuôi mẹ đang bệnh nặng, rất khó khăn. Thầy sợ em ấy không nói cho thầy cô biết, hai đứa em là bạn cùng lứa, dễ tâm sự hơn." 

Lục Hành đang nói chuyện với thầy Vương, bên kia Cảnh Trực cùng Đường Giản cũng bắt chuyện với Dương Niệm Thù.

"Niệm Thù, sao lại thế này? Thầy bắt đổi chỗ hả?" Đường Giản nhanh mồm nhanh miệng, hỏi một đống câu hỏi, "Cậu và giáo thảo tiến triển đến bước nào rồi?" 

"Anh ấy vừa mới nói thích tớ." Dương Niệm Thù ngượng ngùng, kể chuyện bọn họ đã hôn môi, cậu còn bị Lục Hành cắn.

Hành động của Lục Hành rõ như ban ngày, nếu cậu không thừa nhận thì quá lừa mình dối người rồi. 

Cảnh Trực giật mình, "Các cậu phim giả tình thật rồi hả?...... Tớ còn tưởng rằng Lão Lục nói giỡn?!"

Đường Giản đảo mắt, liếc Cảnh Trực, vô cùng chướng mắt với cái tên bạn cùng bàn mới có mắt như mù này, "Bộ cậu đui hả, ngày nào Lục Hành cũng giống như cây Lan Hồ Điệp quấn quanh Niệm Thù nhà tôi, còn tới phòng kí túc xá của chúng tôi rất nhiều lần nữa."  

"Vậy chuyện các cậu...... thì sao?" Cảnh Trực làm một cái khẩu hình, Dương Niệm Thù nhìn ra, là "kết hôn".

Dương Niệm Thù gật đầu, thừa nhận.

"Thảo nào Lão Lục có thể cho tớ ra rìa, bỏ tớ mà đi dễ dàng như vậy, hóa ra là đã có âm mưu từ sớm." 

Cảnh Trực đấm trên mặt bàn hai cái, có chút tức giận, cảm giác mình chính là tên ngốc to con bị lợi dụng xong rồi lại bị đá văng, lúc đó y chính là người đã đề nghị cho hai người kia kết hôn chứ ai. 

"Niệm Thù à, cậu đừng chiều anh ấy quá, ngoài mặt ảnh đứng đắng vậy thôi, chứ trong bụng toàn âm mưu không đó." 

"Niệm Thù có chiều hay không liên quan méo gì đến cậu?" Đường Giản liếc y, "Lo chuyện bao đồng vừa thôi. Đúng rồi, Niệm Thù, cậu đáp lại giáo thảo như thế nào? Tớ yêu cầu kể chi tiết ít nhất 5000 chữ!" 

Dương Niệm Thù đang muốn mở miệng nói chuyện, Lục Hành đã trở lại,

"Đang nói gì với nhau vậy?"

"Lão Lục, em không cần tên này ngồi chung đâu, nói nhiều quá, ảnh hưởng em học hành." Cảnh Trực trợn mắt nhìn Đường Giản.

"Học hành cái củ cải gì mà đứng nhất từ dưới lên vậy, còn nói người ta ảnh hưởng, bộ cậu xuống hạng thêm được nữa hả?" Đường Giản cười ẻ, "Lớp trưởng, em vô cùng tình nguyện được đổi chỗ, phòng ngủ của tụi em cũng rất hoan nghênh anh tới làm khách." 

"Vua nịnh nọt." Cảnh Trực thở dài.

Đường Giản nhìn Cảnh Trực thấy mà ghét, liề kẻ ra một đường thẳng ở giữa bàn, đặt tên là "Ranh giới AO", đứa nào vượt qua thì ăn đòn. 

"Hành ca, bọn họ sẽ không đánh nhau chứ?" Dương Niệm Thù thấy hơi lo lắng.

"Không đâu, Cảnh Trực không đánh Omega." Lục Hành nói.

Dương Niệm Thù thấy những lời này có hơi sâu xa, thuận miệng hỏi một câu, "Vậy còn anh, anh có đánh Omega không?"

"Anh cũng không đánh." Lục Hành trả lời rất sảng khoái. 

"Thế sao lúc đó anh đánh em?" Dương Niệm Thù giả vờ giận, cắn môi dưới tỏ vẻ tủi thân, "Còn muốn nhốt em vào phòng tối có con nhện." 

Trong lòng Lục Hành rơi lộp bộp vài tiếng, không ngờ tới Dương Niệm Thù lại nhắc lại chuyện xưa, đúng là một phút bốc đồng, cả đời bốc c....

Giờ vợ bé nhỏ lại bắt đầu tính sổ rồi. 

"Anh... " Vốn từ của Lục Hành bỗng trở nên nghèo nàn, "anh.." nửa ngày cũng không biết nên trả lời làm sao. 

Đúng là anh có đánh người thật, dù người ra tay trước không phải là anh đi chăng nữa. Vất vả lắm mới cướp được vợ về tay, không  thể nào nói ra câu "Là do em đánh anh trước" được. 

Điều ác liệt nhất chính là, anh thật sự đã từng tuyên bố, muốn ném vợ mình vào nhà kho có nhện. 

Tuy rằng nhà kho không có con nhện nào cả, vả lại lúc đó anh cũng chỉ muốn trêu ghẹo Dương Niệm Thù một chút. 

"Niệm Thù, anh sai rồi." Lục Hành nói, "Lúc đó anh còn chưa hiểu chuyện, chỉ muốn thu hút sự chú ý của em thôi." 

"Bộ anh là học sinh tiểu học hả?" Dương Niệm Thù đấm một cái không nặng không nhẹ vào lưng anh, "Lúc đó em thấy anh thật đáng ghét." 

"Giờ thì sao? Giờ có còn ghét anh nữa không?" Lục Hành ngồi rất nghiêm chỉnh, biểu cảm cũng rất đứng đắn, nhưng đôi chân dưới bàn thì lại không an phận. 

Lục Hành duỗi chân ra, móc lấy chân Dương Niệm Thù qua trước mặt mình, cọ qua cọ lại. 

Dương Niệm Thù hoảng hồn, cảm thấy lá gan của Lục Hành đúng là lớn, sợ tới mức nhìn chung quanh.

Không ai rảnh tới mức đi nhìn xem dưới chân bàn có gì, Dương Niệm Thù nhìn quanh một vòng, phát hiện căn bản không có ai để ý đến bọn họ, Đường Giản cùng Cảnh Trực ngồi gần hai người nhất cũng không phát hiện ra, mới yên tâm trở lại.  

Cậu thu chân lại, lấy bút chì chọt chân anh, "Ghét muốn chết, giờ anh lại càng đáng ghét hơn hồi đó nữa." 

Ngoài miệng Dương Niệm Thù nói ghét bỏ thế thôi, giọng điệu lại không phải như thế, mềm mại, có hơi giận dỗi, chọc cho lòng Lục Hành ngứa ngáy liên hồi. 

"Anh còn có thể đáng ghét hơn nữa đó." Lục Hành bắt lấy bàn tay đang đặt trong hộc bàn của Dương Niệm Thù, cẩn thận xoa bóp. 

Dương Niệm Thù khẩn trương đến nỗi mặt đỏ bừng, vùng vằng muốn rút tay ra. 

Lục Hành nhỏ giọng, "Để yên cho anh nắm, nếu không anh sẽ hôn em ngay tại đây."

Lúc vào lớp, Lục Hành dùng tay trái ghi bài, tay phải rũ xuống một bên, nắm tay với Dương Niệm Thù, một tay ghi bài, một tay ôm ôm ấp ấp. 

Lần đầu tiên bạn nhỏ Dương Niệm Thù làm việc riêng trong giờ học, cứ như thế mà bị Lục Hành dạy hư.

Lễ Quốc khánh, trường cho học sinh nghỉ lễ năm ngày, hai người dành thời gian ra để sắp xếp chuyện hôn lễ. 

Ngày nghỉ đầu tiên, Dương Niệm Thù đưa em trai Dương Nhị Bàn đi theo Lục Hành đi xem phòng. 

Bất động sản của nhà họ Lục nhiều không đếm xuể, Trần Tú Cầm liệt kê thành một danh sách để cả hai cùng chọn. 

Lục Hành chọn một căn biệt thự gần trường. Biệt thự đã được xây hoàn chỉnh, chỉ là còn thiếu một số đồ dùng nội thất. 

Phòng ngủ chính nằm trên lầu hai, bên trong trống rỗng, chỉ có một cái giường lớn, không có bất cứ đồ trang trí nào.

Dương Niệm Thù không tính sẽ đến đây ở, cậu vẫn còn ở trong kí túc xá, không có khả năng sống chung với Lục Hành được. Nhưng đây là hôn lễ của cậu chủ nhà họ Lục, căn nhà này là thứ tối thiểu cần phải có, về sau chắc cũng phải qua qua lại lại.  

Lục Hành cũng không bảo cậu phải đến đây ở hẳn, chỉ gợi ý rằng sau khi làm tân gia, anh sẽ dọn vào đây. 

Nhân dịp nghỉ lễ, trường học muốn chăm chút cho quan cảnh trong khuôn viên, dự định sẽ phun thuốc trừ sâu cho cả vườn cây. 

Dương Niệm Thù sợ sẽ có hại cho Dương Nhị Bàn, thương lượng với Lục Hành, muốn đưa sóc con đến nuôi trong biệt thự.

Biệt thự không quá lớn, có ba tầng, trước sau đều có vườn hoa. Dương Niệm Thù dạo qua một vòng, cảm thấy rất ưng ý, rất thích hợp để nuôi Dương Nhị Bàn. 

Lúc hai người dạo quanh biệt thự, Lục Hành vừa định giơ tay ôm vai Dương Niệm Thù, Dương Nhị Bàn bỗng nhảy lên trên vai cậu, xòe đuôi không cho anh chạm vào. 

Lục Hành đổi mục tiêu, muốn nắm tay Dương Niệm Thù, sóc con lại quấn quanh cổ cậu, lắc qua lắc lại, muốn Dương Niệm Thù ôm nó.

Lục Hành bực, con sóc này thành tinh rồi hả. 

"Nhóc mập, ăn hạnh nhân này." Nghe nói đây là em trai của vợ, Lục Hành đã chuẩn bị hạt hạnh nhân để chiêu đãi nó. 

Anh đưa một mớ hạt đến trước mặt nó, sóc con cầm lấy, nhét đầy trong miệng nhỏ. 

Ăn uống no đủ rồi, sóc con lại nhảy lên vai Dương Niệm Thù, cố ý không cho Lục Hành xơ múi được tí nào. 

Ai mà ngờ, chỉ là một con sóc mà lại dám chơi trên đầu trên cổ mình như vậy. 

Lục Hành bất lực, gọi điện thoại, bảo người nhà đem Lục Mao Mao đến đây để làm quen với nhà mới. 

Lục Mao Mao vừa tới, liếc mắt một cái đã thấy Dương Nhị Bàn đang nằm trong lòng Dương Niệm Thù, liền nhảy ào vào người cậu, kêu meo meo với bạn sóc nhỏ.

"Niệm Thù, để Mao Mao chơi với nhóc mập đi." Lục Hành vuốt ve Mao Mao, mèo con ngoan ngoãn nằm trên mặt đất. 

Dương Niệm Thù thả sóc trên đầu Mao Mao, cũng vuốt ve nhóc con rồi nói, "Mao Mao, đây là chú nhỏ của con, không được ăn hiếp nó có biết chưa." 

Mao Mao kêu lên hai tiếng, đưa bạn mới chạy ra chỗ khác. 

Lục Hành quyết định tối nay sẽ cho Mao Mao thêm hai cái đùi gà. 

Dương Nhị Bàn bị Mao Mao đưa đi rồi, Lục Hành thuận lợi nắm được tay của vợ. Kéo cậu lên lầu hai cùng nhau bàn việc trang trí phòng mới.  

"Niệm Thù, giường này nhỏ quá, mình đổi thành giường lớn hơn được không?" Lục Hành chỉ vào chiếc giường đang có sẵn, hỏi ý kiến cậu. 

Dương Niệm Thù nhỏ giọng đáp, "Tùy anh thôi."

"Tùy anh là tùy thế nào? Về sau em cũng ngủ trên đây, nhất định phải chọn cho kĩ." Lục Hành rất nghiêm túc. 

Dương Niệm Thù liếc anh, "Em trọ ở trường."

"Ngày thường trọ ở trường, ngày nghỉ về nhà." Lục Hành nắm tay cậu, chỉ vào bên giường, tiếp tục đưa ra đề xuất, "Chỗ này sẽ để một cái sô pha, bên kia sẽ là ổ cho mèo." 

Lục Hành kéo Dương Niệm Thù đi tới, tiếp tục nói,

"Em ngủ giường, anh ngủ sô pha, Mao Mao ngủ trong ổ, ừm, còn có nhóc mập ữa, mọi khi nó ngủ ở đâu vậy?"  

"Ngủ trên cây." Dương Niệm Thù nói, "Làm cho nó một cái ổ nhỏ cũng được."

"Một nhà bốn người chúng ta đều có chỗ." Lục Hành sắp xếp, "Chỗ này để một chậu cây xanh, phòng kế bên là phòng để quần áo. Phòng làm việc và phòng cho khách sẽ ở dưới lầu." 

"Khu này có rất nhiều cây xanh bóng mát, bình thường chúng ta có thể đi chạy bộ, trên lầu có thể làm một phòng tập nhỏ." 

Lục Hành từ từ sắp xếp, dần dần thu xếp tất cả cho một căn nhà còn đang trống rỗng, một ngôi nhà nhỏ dần được hình thành. 

"Niệm Thù, em có ý kiến gì không?"

Dương Niệm Thù không nói lời nào, Lục Hành đã tính toán rất tốt, cậu không có ý kiến gì thêm.

Cuối cùng, lại ngây ngốc hỏi một câu, "Sao anh lại muốn ngủ sô pha?"

"En cũng biết lý do mà."

"Em không biết." Dương Niệm Thù nghiêng đầu, không hiểu. 

"Ở gần em, anh ngủ không được." Lục Hành nói.

"Tại sao chứ, không phải lúc trước anh ngủ rất ngon giấc sao?"

"Làm sao giống như lúc đó được, lúc trước là ngủ với bạn học Dương Niệm Thù, còn bây giờ là ngủ với vợ Dương Niệm Thù." 

Lục Hành ôm lấy Dương Niệm Thù từ phía sau, tựa đầu lên vai cậu, hơi thở nóng ấm phả đến lên trên mặt của vợ mình, 

"Trừ phi, em mãnh liệt yêu cầu anh ngủ chung với em."

"Ngày làm tiệc sẽ có họ hàng đến dự, chúng ta phải ở đây qua đêm. Em nghĩ xem, chúng ta sẽ ngủ như thế nào?" 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play