Edit: Bánh
Dương Niệm Thù nhìn Khương Gia Lương, rồi lại nhìn Lục Hành, đi đến ngồi xuống bên cạnh anh.
Phong thư màu trắng nằm trên tay cậu, hấp dẫn ánh mắt của hai người kia.
"Đây là gì?" Lục Hành nhếch môi, có một chút tự tin nhất định.
Khương Gia Gương cúi người xuống, lặp lại thêm một lần, "Cho tớ à?"
Dưới ánh mắt sắt bén của Lục Hành, lá thư kia được đưa qua cho Khương Gia Lương.
"Bạn học Khương" Dương Niệm Thù trộm nhìn Lục Hành, động tác thật cẩn thận, "Bạn của tớ nhờ tớ đưa cho cậu."
Thật ra cũng không có gì to tát cả, nhưng Dương Niệm Thù lại thấy có chút chột dạ.
Rõ ràng cậu và Lục Hành chỉ là kết hôn giả, thế méo nào lại có cảm giác như mình đang ngoại tình ngay trước mặt ông xã.
Khương Gia Lương cầm lấy phong thư, ngắm nghía một lần, cũng không có ý định mở nó ra, cười, "Ồ? Thế sao bạn học của cậu lại không tự mình đưa cho tớ vậy?"
Những lời này ý chỉ, tớ biết đây là thư của cậu rồi, ngượng ngùng cái gì nữa.
Trước đây Khương Gia Lương cũng từng gặp qua loại tình huống này, có nhiều bạn nữ da mặt mỏng, lại hỏi xin WeChat của hắn cùng với số điện thoại, cũng lấy cớ là hỏi giúp bạn học, thật ra là hỏi cho mình, sợ bị từ chối nên mới lấy lý do thế thôi.
"Cậu ấy xấu hổ." Đây là lần đầu tiên Dương Niệm Thù đi giúp người ta gửi thư tình, lại bị hiểu lầm, ngay cả cậu cũng có chút thẹn thùng.
Mặt cậu đỏ hồng, chân tay co rúm lại, ngồi ở trên ghế đá, đôi mắt cũng không dám nhìn lung tung.
Để chứng minh cho độ xác thực của những lời mình vừa nói, Dương Niệm Thù vươn tay, chỉ về phía gốc cây đại thụ, "Cậu ấy ở đằng đó."
"Chỗ nào cơ? Đằng kia làm gì có ai?" Khương Gia Lương cười.
Dương Niệm Thù nhìn qua, quả nhiên, ba tên đồng phạm đã sớm bỏ của chạy lấy người.
Dương Niệm Thù: "......."
Hình như mình đã bị bỏ rơi.....
"Cậu mở ra xem thì biết ngay chứ gì." Thanh âm của Lục Hành có chút lạnh lùng, bắt lấy tay Dương Niệm Thù, lôi cậu đi, "Đi học, muộn rồi."
"À..." Dương Niệm Thù bị Lục Hành túm lên, kéo đi được hai bước, không quên quay đầu lại dặn dò Khương Gia Lương, "Bạn học Khương, cậu cứ xem đi là sẽ biết do ai viết, không phải tớ đâu, thật đấy."
Khương Gia Lương cầm lá thư trong tay, đi theo sau hai người, "Các cậu bảo tôi xem, thế tôi xem ngay nhé."
Lục Hành bỗng buông bàn tay vốn đang siết chặt ra, đứng ngay tại chỗ.
Dương Niệm Thù cảm thấy kỳ quái, không phải anh nói là muộn học rồi sao?
Khương Gia Lương mở thư ra, xem qua một chút, đưa đến trước mặt hai người, "Không có chữ kí."
Dương Niệm Thù: "......"
Từ Tâm Thủy, cái tên chết nhát này.
"Không phải của tớ đâu, này không phải chữ của tớ mà."
Lục Hành vừa nhìn đã biết đây không phải nét chữ của Dương Niệm Thù.
Thật ra ngay từ đầu anh đã biết lá thư đó không phải của cậu, chắc lại chơi Truth or Dare thua chứ gì.
Cái tên này, trông có vẻ thông minh thế thôi, nhưng lại là một con heo ngốc chính hiệu, luôn bị người ta đùa giỡn.
Khương Gia Lương cười cười, không nói gì, gấp lá thư lại ngay ngắn, bỏ vào trong túi.
Ba người sóng vai nhau mà bước đi, Dương Niệm Thù ở giữa.
Cả ba cũng không vì sắp vào lớp mà vội vã chạy, ngược lại đi chậm rì rì, giống như đang tản bộ.
Dương Niệm Thù cảm thấy rất kỳ quái, cậu và bạn học Khương này không thân không thiết, sao lại phải đứng ở giữa, hắn còn tỏ vẻ rất gần gũi với mình.
"Niệm Thù, cậu có đang thích ai không?" Khương Gia Lương mở miệng hỏi.
Dương Niệm Thù: "....."
Bạn học Khương là người chưa gặp đã quen à.
Mới vừa gặp nhau lần đầu đã hỏi người ta cái vấn đề như vậy thì không đúng lắm thì phải.
Dương Niệm Thù không trả lời, nhích lại gần phía Lục Hành.
Lục Hành vốn đang im lặng, thoạt nhìn rất lạnh lùng. Thấy Dương Niệm Thù dựa lại gần mình, nét nhăn nhó của anh giãn ra đôi chút.
Không có được câu trả lời, Khương Gia Lương tự cười hai tiếng, tiếp tục hỏi, "Niệm Thù, cậu thích Hành ca, hay là thích tớ?"
Khương Gia Lương cũng là một thanh niên đẹp mã, nhưng nét đẹp của hắn lại không giống như Lục Hành.
Ngũ quan của Lục Hành đem lại cảm giác trưởng thành, trầm ổn lại thu hút, thoạt nhìn rất nam tính, tạo cảm giác an toàn cho những người ở bên anh.
Còn Khương Gia Lương lại có gương mặt đào hoa điển hình, lúc cười rộ lên trông rất phong lưu, đẹp thì đẹp thật, nhưng yêu đương với hắn thì cần phải chuẩn bị tâm lý bỗng nhiên một ngày đẹp trời, trên đầu lại mọc vài cái sừng bất cứ lúc nào.
Dương Niệm Thù nhìn thoáng qua Lục Hành ở phía bên kia, đáp, "Thế giới này cũng đâu có mỗi hai người các cậu, bộ tôi không thể thích người khác sao?"
"Ha ha ha," Khương Gia Lương lại cười, "Vậy cậu nói xem, gu của cậu là gì?"
Khương Gia Lương nói xong, cũng không nhìn về phía Dương Niệm Thù, mà lại đưa ánh mắt về phía Lục Hành.
Vẻ mặt Lục Hành vô cảm, nhìn về phía trước, trông có vẻ không quan tâm đến câu trả lời của Dương Niệm Thù.
"Tớ thích người da ngăm một chút, hơi ngốc nghếch một chút, lùn hơn tớ một chút," Dương Niệm Thù nghĩ thầm, hai người này đều rất cao, da cũng trắng, tuy không trắng bằng cậu, nhưng cũng không thể nói là da ngăm.
Cậu cảm thấy vô cùng hài lòng với câu trả lời này của mình, không làm mích lòng ai cả, cuối cùng còn bổ sung thêm, "Là bạn nữ, mà là beta thì càng tốt."
"Ha ha ha ha, cậu thật thú vị." Khương Gia Lương vẫn cười, "Tớ thì khác, tớ thích những ai cao ráo, làn da phải trắng nõn, lại còn xinh đẹp."
Nói xong, dừng một chút, bổ sung thêm, "Còn phải liên quan đến con vật* nào đó."
*Niệm Thù = Niên Trư = Tiểu Trư = heo nhỏ.
Khương Gia Lương nói xong, đôi mắt phượng hẹp dài híp lại, yên lặng nhìn về phía Dương Niệm Thù.
Thiếu điều nói thẳng ngay tại chỗ "Tớ thích cậu".
Dương Niệm Thù cũng không phải kẻ ngốc, ám chỉ rõ như ban ngày, tất nhiên cậu hiểu được.
Cậu thấy chả có cảm xúc vẹo gì, chỉ cảm thấy bạn học này quá nông cạn, vừa gặp nhau đã nói lời yêu đương.
Nhưng mà, mấy tên Alpha lúc trước tỏ tình với cậu đều lấy cớ "Yêu em từ cái nhìn đầu tiên", nếu dám động tay chân, cậu sẽ đánh cho bờm đầu, còn nếu có thái độ tốt, cậu sẽ từ chối thật khéo léo.
Dương Niệm Thù có chút kiêu hãnh, thầm tấm tắc, đẹp quá cũng là một cái tội, đi tới đâu cũng có người thích.
Gì chứ, chuyện từ chối người ta, cậu có kinh nghiệm đầy mình.
Dương Niệm Thù đang chuẩn bị lên tiếng, bả vai bỗng bị ôm, eo cũng bị một bàn tay to nắm lấy.
Vừa mới hé miệng, còn chưa kịp nói thành câu, đã bị Lục Hành ấn vào trong lòng anh.
Lục Hành nghiêng đầu, dùng mặt cọ vào ngọn tóc của Dương Niệm Thù, hơi thở nóng cháy phả lên đầu tóc cậu.
Dương Niệm Thù theo bản năng nâng khuỷu tay lên, hướng vào ngực anh, chân cũng lấy đà, muốn dùng chân đá Lục Hành.
Lục Hành đã thủ thế sẵn, bàn tay đặt trên eo cậu nhấn mạnh một cái, ôm người kia thật chặt, bắt lấy cánh tay cậu khẽ nhéo.
Dương Niệm Thù ngây người.
Cậu cùng Lục Hành có một loại ám hiệu, đó chính là nhéo cánh tay.
Mỗi lần Lục Hành làm thế, cậu liền biết, giờ lành đã điểm, diễn thôi.
Nhưng mà đang ở trường, không phải anh đã nói ở trường chỉ là bạn học bình thường thôi sao?
Dương Niệm Thù phản ứng rất nhanh, nghĩ ngợi một hồi, không lẽ Khương Gia Lương là họ hàng của Lục Hành?
Chắc vậy quá.
Dương Niệm Thù buông chân, thu hồi khuỷu tay, ngoan ngoãn tựa trong lồng ngực của Lục Hành.
Cậu nhìn Khương Gia Lương, thẹn thùng mà cười cười.
Đôi mắt Khương Gia Lương trừng lớn, giống như đã trúng một vạn damage, vươn tay, muốn lôi Dương Niệm Thù ra.
Lục Hành ôm Dương Niệm Thù, né qua một bên, tránh đi cánh tay của hắn.
"Lục Hành, anh..." Khương Gia Lương chỉ vào Lục Hành, nói năng lộn xộn.
Lúc Dương Niệm Thù đứng nấp sau thân cây, Khương Gia Lương đã cảm giác được anh có chút khác thường.
Hắn và Lục Hành đã học chung trường từ thời cấp hai, con người tên Lục Hành này, nhìn thì có vẻ rất có kỷ luật, học tập tốt, chưa bao giờ cúp tiết trốn học, kỳ thật dưới lớp vỏ bọc đó, lại là tên phản nghịch từ trong xương cốt.
Thân là ủy viên ban giám thị, đeo băng rôn đỏ lên, có thể bắt họn họ hút thuốc.
Tháo băng rôn rồi, lại có thể dùng vẻ mặt vô cảm mà hút thuốc với bọn họ.
Nếu nói Lục Hành yêu sớm, cũng không thể không có khả năng.
Nhưng từ hành động của Dương Niệm Thù, có thể thấy ngay từ đầu cậu không can tâm tình nguyện, mà giống như đang bị ức hiếp thì đúng hơn.
Lúc trước hắn nghe nói hai người có mâu thuẫn, còn đánh nhau, giờ lại tận mắt chứng kiến Lục Hành ăn hiếp người ta.
Ngón tay Khương Gia Lương dừng giữa không trung, chuẩn bị chỉ trích đạo đức làm người của Lục Hành.
Không ngờ được Lục Hành lại nhẹ nhàng xoa đầu Dương Niệm Thù, mở miệng, "Thật ra thì, tôi chính là người da ngăm có chút ngốc nghếch kia."
Dương Niệm Thù: "......"
Nói cái méo gì vậy?
Trước ánh mắt khiếp sợ của Khương Gia Lương, Lục Hành nói xong, miệng dán đến bên tai Dương Niệm Thù, thân mật mà dò hỏi, "Heo nhỏ, anh nói có đúng không?"
Dương Niệm Thù ngây ra một lúc, bỗng nhớ lại lúc nãy mình vừa nói cái gì mà làn da ngăm, nào là lùn một chút, nào là ngốc nghếch, hiện tại Lục Hành đang muốn chen chân chiếm slot.
Ừ thì đen lùn lại còn ngốc, anh nói sao thì là vậy, tôi đâu dám cãi.
Dương Niệm Thù ậm ừ một tiếng, xem như đồng ý, còn trong mắt của Khương Gia Lương, cậu chính là đang làm nũng.
Lục Hành vươn ngón út, câu lấy sợi dây trên cổ Dương Niệm Thù, nhẹ nhàng kéo ra, lộ ra một chiếc nhẫn màu bạc.
Thu tay về, anh lại móc ra sợi dây đeo trên cổ mình.
Hai người đeo nhẫn cặp trên cổ, tuy chỉ nhìn thoáng qua, Khương Gia Lương vẫn nhận ra được, kiểu dáng hai chiếc nhẫn y hệt nhau.
"Hai người??" Trong lòng Khương Gia Lương đã có câu trả lời, nhưng vẫn cố chấp hỏi lại.
"Chúng tôi đã ở bên nhau từ sớm rồi." Lục Hành nâng cằm Dương Niệm Thù lên, làm cho cậu phải ngẩng đầu lên nhìn anh, muốn được sự xác nhận của cậu.
Dương Niệm Thù cảm thấy rất ngượng ngùng, diễn cảnh tình cảm như thế, cậu không được tự nhiên như Lục Hành.
Cậu sợ mình diễn lố quá, sẽ dọa đến bạn học Khương, đành nhẹ nhàng gật đầu, nghiêng đầu thoát khỏi bàn tay của anh, vùi mặt vào cổ người kia, ậm ừ mà "Dạ" một tiếng.
Lúc chôn đầu xuống, cậu ngửi được mùi hương của Lục Hành.
Mùi cà phê moka trước đắng sau ngọt tràn ra từ trong tuyến thể, chỉ trong nhát mắt đã bao vây lấy Dương Niệm Thù.
Mùi pheromone tinh khiết lại thơm ngọt, thể hiện rõ dục vọng chiếm hữu nồng đậm.
Đó chính là bản tính chiếm hữu trời sinh của Alpha dành cho Omega của mình.
Dương Niệm Thù bị bao vây trong đó, không nhúc nhích nổi.
"Rất xin lỗi, đã làm bạn học Khương hiểu lầm rồi." Lục Hành nhếch môi, bàn tay to dùng sức, đánh vào mông của người trong lòng, giọng điệu pha một nửa cưng chiều, một nửa trách cứ, "Là ai khiến em phải đi đưa thư như thế, nói cho anh biết xem nào."
Dương Niệm Thù chỉ cảm thấy tin tức tố của Lục Hành quá nồng, làm cậu đầu váng mắt hoa, tứ chi nhũn ra, choáng váng gật đầu đáp lại, "Em không dám nữa đâu."
Thanh âm của cậu mềm mại, có chút van nài yếu ớt, giống như đang nhận sai, lại càng giống như đang nũng nịu với người yêu của mình.
Khương Gia Lương hết nhìn nổi, xoay người muốn đi, lại bị Lục Hành gọi lại, "Phiền bạn học Khương một chuyện."
Bước chân Khương Gia Lương dừng lại, "Giữ bí mật đúng không? Yên tâm, tôi sẽ không kể với ai hết."
"Không cần giữ bí mật." Lục Hành nói, "Phiền bạn học Khương đi nhanh một chút, tôi có chuyện muốn nói với Niệm Thù."
Khương Gia Lương là kẻ biết điều, bàn chân giống như lên dây cót, chạy đi thật nhanh.
Hắn đi rồi, Dương Niệm Thù dùng tay chống trên lồng ngực anh, muốn thoát ra.
Lục Hành buông tay, thả cậu ra.
Dương Niệm Thù đỏ mặt, đôi mắt sáng ngời nhìn Lục Hành, phát ra một chút ánh sáng, đôi môi như đóa anh đào lúc đóng lúc mở, lời nói ra vừa mềm lại vừa ngọt, "Hành ca, bạn học Khương là họ hàng của anh hả?"
"Không phải." Lục Hành rất bình tĩnh.
"Không phải?!" Trạng thái thẹn thùng lập tức bay biến, Dương Niệm Thù trừng mắt, hung tợn nhìn qua.
"Thế không phải thì anh ôm em làm gì?!"
"Vì anh thích em!"
-------
Nếu bạn không đọc bộ truyện này trên địa chỉ www.w/a/t/t//p/a/d.com/user/_Pieeeeee___, bạn đang đọc lậu.