Edit: Bánh
Dương Niệm Thù đưa lưng về phía gương, lấy di động ra chụp một bức ảnh.
Sau cổ hồng hồng, có một loạt dấu răng nằm ngay ngắn.
Cậu cũng không thấy không khỏe chỗ nào cả, ngược lại, tin tức tố của Lục Hành còn làm cậu cảm thấy rất thoải mái.
Nhớ tới mùi vị của anh, Dương Niệm Thù thấy rất quen thuộc, không phải mùi hương mà cậu cho là đắng lúc trước.
Mùi cà phê hơi đắng, nhưng lại còn kèm theo hương chocolate rất hấp dẫn pha cùng sữa bò thơm tinh khiết.
Hình như mình đã từng uống qua lúc nào rồi, Dương Niệm Thù nghiêng đầu nghĩ nghĩ, đúng rồi, mình đã từng uống cà phê moka.
Điểm khác biệt duy nhất chính là, tin tức tố của Lục Hành rất ấm áp, vị đắng thì ít, vị ngọt thì nhiều, mùi sữa ngập tràn.
Không thể ngờ được, Hành ca lại có mùi sữa ngọt ngào như vậy.
Đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong.
Lúc tin tức tố chảy vào tuyến thể, cậu không tắt nắng*, mà lại còn có chút hưng phấn.
*Ờm lúc trước ẻm nói ai bị ảnh cắn thì chắc tắt nắng vì mùi cà phê của ảnh đắng :)
Dương Niệm Thù rửa mặt xong, ra khỏi nhà vệ sinh, phát hiện Lục Hành đang đứng canh ngoài cửa.
Thấy Dương Niệm Thù ra tới, Lục Hành lập tức đưa cho cậu một ly nước, "Niệm Thù, có thấy không ổn chỗ nào không?"
Lục Hành nhìn thẳng về phía Dương Niệm Thù bằng ánh mắt nóng bỏng.
Dương Niệm Thù liếc nhìn anh Lục Hành, cảm thấy anh có hơi sai sai, nhưng vẫn nhận lấy ly nước, uống một ngụm, trả lời, "Không có, em rất thoải mái."
"Thoải mái?" Lục Hành không ngờ cậu sẽ thật thà như vậy, tiến lên một bước, chậm rãi nói, "Thoải mái chỗ nào cơ?"
Dương Niệm Thù: "..........."
Tôi chỉ nói khách sáo vậy thôi, phải hỏi cho kĩ vậy luôn hả?
Dương Niệm Thù mạnh miệng trả lời, "Chỗ nào cũng thoải mái."
Lục Hành cười cười, không ngại ngùng chút nào mà bàn luận về tin tức tố của mình, "Không phải cậu sợ đắng sao? Tôi có chút đắng."
"Không có." Dương Niệm Thù nhoẻn miệng cười, "Ngọt, thơm mùi sữa lại còn ngọt nữa." Nói xong, còn chớp chớp mắt nhìn Lục Hành.
Hành ca trông A muốn khùng, thế mà mùi pheromone lại là hương sữa.
Chậc chậc.
"Vậy cậu có thích không?" Lục Hành lại tiến lên một bước, hai người như đang dán vào nhau.
Dương Niệm Thù cảm thấy, hôm nay sao Lục Hành lại nói nhiều thế chứ, chẳng lẽ là di chứng sau khi cắn mình sao.
Không phải chứ, lúc trước khi cậu động dục, và ngay cả tối hôm qua, tin tức tố bay tứ phía như thế, Lục Hành vẫn kiềm chế được, làm sao có thể bị ảnh hưởng.
Nhưng vì phép lịch sự, Dương Niệm Thù vẫn gật đầu, "Thích ạ".
Lục Hành nghe thấy, cười cười, đáp: "Tôi cũng thích."
Đã không còn sớm nữa, hai người cầm sổ hộ khẩu đến Cục Dân Chính đăng kí kết hôn.
Mới vừa ngồi trên xe, Dương Niệm Thù liền nhận được điện thoại của Lưu Long.
Giọng điệu của gã rất vội vàng, còn chưa kịp hỏi han gì, đã vào thẳng vấn đề, "Niệm Thù, con suy nghĩ thông suốt chưa?"
Dương Niệm Thù: "Rồi."
Lưu Long: "Con đang ở trường sao? Trần tổng lái xe qua đón con nhé."
Dương Niệm Thù: "Không cần, tôi không ở trường."
Lưu Long: "Vậy con đang ở đâu? Không thôi con bắt xe đến đây đi, cả nhà đang ở nhà hàng Hồng Hạnh chờ con đến dây dùng bữa này."
Lưu Long nói vừa nhanh vừa vội, giống như đã chắc chắn Dương Niệm Thù sẽ không từ chối được, liên tục hối thúc cậu, "Cả nhà đang ở với Trần tổng bàn chuyện hôn sự, Trần tổng muốn gặp con. Con nhanh lên đi, chiều nay Trần tổng còn phải về công ty tham dự cuộc họp, rất bận."
Dương Niệm Thù vốn không có hảo cảm với Lưu Long, gã còn nói như thể cậu mới là đứa trèo cao, muốn kết hôn với Trần Chính Tường.
Cậu cũng không buồn câu nệ nữa, lập tức phản bác, "Tôi đã nghĩ kĩ rồi, tôi sẽ không kết hôn với Trần tổng, tôi cũng sẽ không qua đó!"
Lưu Long nghe thấy những lời này, ngây ra một lúc, kinh ngạc, "Con không kết hôn, thế chuyện giải phẫu cho mẹ con phải tính sao bây giờ? Bác sĩ đã nói hôm nay phải đưa ra quyết định rồi."
Dương Niệm Thù nghe thấy giọng của gã liền thấy phiền, trực tiếp ngắt máy.
Lưu Long làm sao biết được bác sĩ dặn hôm nay phải đưa ra quyết định, lúc cậu đi tìm gã, đâu có nói kĩ như vậy.
----------
Nếu bạn không đọc bộ truyện này trên địa chỉ www.w/a/t/t//p/a/d.com/user/_Pieeeeee___, bạn đang đọc lậu.
---------
Trong phòng ăn xa hoa của nhà hàng Hồng Hạnh, cả gia đình nhà họ Lưu đều đến đông đủ, Lưu Long, Vương Dục đều ăn mặc như đi lễ Tết, vô cùng hân hoan, ngay cả bà nội cũng mặc quần áo mới.
Lưu Long ngắt máy, vô cùng hối lỗi mà nhìn cha con của Trần Chính Tường ở phía đối diện, cười lấy lòng, "Trường của Niệm Thù có việc, không tới được, hay là chúng ta cứ bàn bạc trước đi, đến lúc đó báo cho nó biết là được."
Trần Chính Tường tháo mắt kính mạ vàng xuống, cầm trong tay lau chùi, "Sao tôi lại nghe thấy hình như em ấy nói mình không muốn kết hôn nhỉ?"
Trần Chính Tường lau sạch mắt kính rồi lại đeo lên, lấy ra một điếu thuốc ngậm vào miệng.
Lưu Long cầm bật lửa, ân cần mồi thuốc cho hắn, "Sao có thể không muốn chứ, mấy đứa nhóc con hay nói chướng vậy thôi, dỗ dành một tí là hết ngay thôi ạ. Chuyện này, tôi cam đoan sẽ lo tới cùng!"
Cha của Trần Chính Tường - Trần đổng lên tiếng, "A Tường, con đã gặp Niệm Thù chưa? Cuối cùng là thích hay không thích?"
Trần Chính Tường lập tức đứng nghiêm chỉnh hẳn lên, đáp, "Có gặp qua hai lần, con rất thích. Ba, sau khi kết hôn con sẽ không chơi bời lêu lổng nữa! Sẽ luôn cố gắng!"
Trần đổng cho rằng Lưu Long muốn kiếm chác được nhiều hơn, cố ý chơi chiêu, không cho con mình đến đây, lập tức đảm bảo, "Sính lễ không thành vấn đề, hôm trước tôi đã gửi một trăm vạn, để cầu phúc, tôi sẽ đưa thêm 788 vạn nữa, tạo thành 888* để cầu phúc, hôm nay nhất định phải nói cho xong chuyện cưới hỏi này."
*888: thường được đọc là "phát phát phát" và cụm số này được coi là con số may mắn và mang lại tài lộc.
Lưu Long cố nhịn sự mừng rỡ như điên trong lòng xuống, khiêm tốn trả lời, "Trần đổng, ngài quá khách sáo rồi, Niệm Thù được gả cho Trần tổng đây, là phước ba đời của nó, chờ lát nữa tôi sẽ gọi điện cho thằng nhỏ, nói cho nó biết ý tốt của ngài."
Bà nội nghe được tới con số 888 vạn, nếp nhăn trên mặt như đùn lại thành một cục, cười không thấy được mặt trời, mắt mũi cũng nhìn không ra, "Thông gia à, đó là tập tục ở quê của chúng tôi, lúc bàn chuyện cưới hỏi con cháu không được có mặt, cứ để bậc cha chú làm chủ."
Trần Chính Tường cười, "Ý của bà đây tức là tôi cũng không nên có mặt sao?"
"Không có, bà lão này làm sao có ý đó được. Chính Tường, con trưởng thành bình tĩnh hơn Niệm Thù rất nhiều, đến đây giúp đỡ cho ý kiến thì lại càng tốt. Còn Niệm Thù, tính cách nó lêu lổng lại tùy tiện, cứ như một con khỉ nhỏ, ở đây chỉ tổ phá phách thêm."
Vốn chỉ là vài câu bông đùa của bậc trưởng bối, nhưng Trần Chính Tường lại nghe không lọt tai chút nào. Trong miệng của bà ta, hai đứa con kia của Lưu Long vô cùng xuất sắc, còn Niệm Thù chỉ là con khỉ, dù tốt dù xấu, cậu cũng là người mà hắn thích.
Hắn biết rất rõ, lúc đó Lưu long nói ra điều kiện, bảo rằng Dương Niệm Thù không cần gì cả, chỉ cần hắn giúp đỡ chuyện cuả Dương Thụ. Trần Chính Tường nghĩ, Dương Niệm Thù thật hiếu thảo, đối xử tốt với mẹ nuôi như vậy, lập tức đồng ý.
Mới này Lưu Long nói trong điện thoại cái gì mà "Không kết hôn mẹ con phải làm sao đây?", Rõ ràng là đang uy hiếp người khác. Hắn thật sự rất thích Dương Niệm Thù, nhưng cậu ba của nhà họ Trần cũng chưa vã tới mức phải đi bức bách người khác như vậy.
Dương Niệm Thù không xuất hiện, Trần Chính Tường cũng hết thấy vui, hắn đứng lên, lúc gần đi chỉ để lại một câu, "Nếu là theo phép tắc, thế tôi đi trước đây, mọi người cứ bàn bạc đi. Nếu Niệm Thù thật sự không muốn, tôi cũng không ép, lúc trước các người nhận bao nhiêu, thì cứ trả lại bấy nhiêu là được."
Bà nội đẩy Lưu Trinh Vân đang đứng bên cạnh một chút, "Trinh Vân, con và Trinh Hoa cũng ra ngoài đi."
"Dạ." Lưu Trinh Vân kéo Lưu Trinh Hoa đứng lên, đi ra.
Lúc nãy uống hơi nhiều nước, Trần Chính Tường liền vào nhà vệ sinh, vừa mới giải quyết xong, lại nghe thấy tiếng hai anh em nhà họ Lưu đang vọng lại gần WC, hắn liền lui lại vào trong.
"Anh hai, anh Niệm Thù tròn mười tám rồi sao? Phải kết hôn ngay ạ?" Chuyện này Lưu Long vẫn luôn giấu hai anh em họ, hôm nay bỗng nhiên biết được anh ba Niệm Thù của mình phải gả đi, Lưu Trinh Hoa rất khiếp sợ.
"Hôm nay là sinh nhật 18 tuổi của Niệm Thù, lát nữa em gọi điện thoại cho nó đi, hỏi thăm chúc mừng một chút." Lưu Trinh Vân nói, "Anh và Niệm Thù là thai song sinh, bộ em quên rồi hả?"
"Sao quên được chứ? Anh hai, sinh nhật vui vẻ!" Lưu Trinh Hoa kéo cánh tay Lưu Trinh Vân, đưa cho y một món quà, hai người vừa nói vừa cười.
"Anh hai, anh cũng tròn mười tám rồi, ba mẹ cũng sẽ bắt anh gả cho người khác sao?" Lưu Trinh Hoa nhìn anh mình khui quà, hỏi, "Có khi nào em mười tám tuổi cũng bị bắt kết hôn không?"
"Sao có thể chứ?" Lưu Trinh Vân nói, "Nó và chúng ta không giống nhau, ba mẹ sẽ tôn trọng quyết định của em."
"Em cảm thấy anh Niệm Thù chắc chắn sẽ không đồng ý." Lưu Trinh Hoa khẳng định, "Sao có thể gả cho một người mà mình chỉ mới gặp có hai lần chứ."
"Thôi được rồi, đừng nói nữa. Anh hai dẫn em đi ăn bò bít tết."
Hai anh em nói xong liền rời đi.
Trần Chính Tường bước ra, lại về tới phòng, đưa ra một yêu cầu, hôm nay nhất định phải có mặt Niệm Thù, biết được ý muốn của cậu, miễn phải gặp cảnh người lớn bàn xong rồi mà cậu lại không muốn gả, khỏi phải lãng phí thời gian của mọi người.
Lúc đó Dương Niệm Thù đang đăng kí kết hôn với Lục Hành.
Thủ tục rất đơn giản, chụp ảnh trước, rồi lại điền đơn, đợi khoảng ba phút để công chứng là xong.
Lúc hai người đến đã là 11 giờ rưỡi, không có nhiều người trong Cục Dân Chính lắm, Dương Niệm Thù nhìn gương trong phòng chụp, sửa lại tóc tai.
Tuy chỉ là kết hôn giả, Dương-yêu cái đẹp-Niệm Thù cũng muốn mình trông thật đẹp trai khi chụp ảnh.
Đang không có ai đến chụp, nhiếp ảnh gia chờ mãi mới thấy được hai người đến đăng kí kết hôn, không khỏi trêu ghẹo vài câu, "Chàng trai à, được rồi, đẹp lắm rồi, từ lúc đi làm tới bây giờ, cậu là người đẹp nhất tôi từng gặp đó."
"Cảm ơn anh." Tối qua trước khi ngủ, tóc của Dương Niệm Thù vẫn còn chưa khô, có một dúm tóc vểnh lên rất cao, hơn nữa lăn qua lộn lại cả đêm, đáy mắt có thể nhìn thấy mảng xanh tím mờ mờ.
Càng nhìn lại càng cảm thấy không hài lòng, thuận miệng hỏi một câu, "Chú, chắc hôm nay là ngày đầu tiên chú đi làm hả?"
"Không tin thì cậu đi hỏi chồng cậu đi." Nhiếp ảnh gia cười trêu ghẹo.
Dương Niệm Thù quay đầu, thấy Lục Hành đang đứng khoanh tay, nghịch ngợm hỏi,
"Hành ca, em đẹp không?"
"Đẹp." Lục Hành cười, buột miệng thốt ra.
"Thấy chưa, tôi nói đâu có sai." Nhiếp ảnh gia nói.
"Anh ấy dám nói xấu đi, hôm nay khỏi cho kết hôn luôn." Dương Niệm Thù nháy mắt với Lục Hành. Dù là ở trong tình huống nào, cậu vẫn biết cách làm mọi người vui vẻ.
"Ái chà chà, đúng là không nhìn ra được, đội vợ trên đầu là trường sinh bất lão nhể!" Nhiếp ảnh gia vỗ vai Lục Hành, "Cả hai lén gia đình lấy trộm sổ hộ khẩu đi kết hôn đúng không?"
"Không phải, người trong nhà đều biết." Lục Hành đứng thẳng lưng, cứ như vậy lẳng lặng nhìn Dương Niệm Thù xoắn xuýt, cũng không thúc giục.
Vừa nhìn là biết Lục Hành là con nhà trâm anh thế phiệt, khí chất dạt dào, lại đẹp trai, hai người trông vô cùng xứng đôi vừa lứa.
Dương Niệm Thù sửa tóc xong, chuẩn bị chụp ảnh.
Nhiếp ảnh gia đứng ở sau camera, chỉ huy, "Dựa sát một chút, lại dựa sát một chút nữa, hai đứa tới đây kết hôn, đứng xa thế làm gì?"
Dương Niệm Thù cảm thấy hai người đã đứng rất gần rồi, nhiếp ảnh gia có phải cố ý hay không vậy, còn chưa kịp lấy lại tinh thần, cánh tay Lục Hành đã choàng lên vai cậu, kéo cậu vào lòng, hai người tựa sát vào nhau.
"Đúng rồi." Nhiếp ảnh gia tiếp tục nói, "Thanh niên kia, bảo chồng cậu đừng có nghiêm túc như thế nữa coi, cười một cái đi nào, nhìn cậu ta không giống như đang chụp ảnh cưới, mà là đang đi đánh trận vậy đó, vợ cậu cũng đâu phải quỷ dạ xoa đâu."
Nhiếp ảnh gia rất vui tính, hai người đều cười, "Tách" vài tiếng, ảnh chụp đã xong.
Trong giấy đăng kí, Dương Niệm Thù dựa vào lồng ngực Lục Hành, tựa đầu vào vai anh, hai người cười rất hạnh phúc.
Nhận được tờ đăng kí kết hôn rồi, Lục Hành mới phát hiện, trong lòng bàn tay mình đều là mồ hôi.
Dưới ánh mặt trời chói chang, anh cầm chứng nhận kết hôn trên tay, híp mắt nhìn tia sáng đang chiếu đến ngoài cửa sổ, cười thật xán lạn.