"Dương Niệm Thù sắp không xong rồi.
Dương Niệm Thù ngồi quỳ ở trên cỏ, đôi tay chống lên mặt đất, cả người khô nóng, ngón tay út rỉ máu, góc áo của cậu cũng bị dính máu đỏ hồng.
Làn da cậu vốn trắng nõn, giờ lại nóng lên, toàn thân ửng đỏ, giống như một đóa hoa đào đẹp mắt."
-------------
Trực giác nói cho cậu biết, không thể để Lục Hành tới gần, nhưng miệng lại phản bội lý trí, "Hành ca, anh cắn em một miếng đi mà, em, em khó chịu......"
--------------
"Lục Hành......"
Lúc này ngay cả lúc Dương Niệm Thù kêu tên người khác cũng mềm mại ngọt lịm, không khác gì kẹo bông gòn tẩm mật, chạm vào ngực anh, mỗi một cái chạm đều ngọt ngào khôn xiết, làm cho lòng anh rung động.
"Câm!"
Lục Hành ném văng bình thuốc ứng chế, thân bình biến dạng.
Dương Niệm Thù quay đầu nhìn anh, hai mắt toàn là sương mù, hơi hơi nhíu mày mà nũng nịu, bộ dáng đáng thương đến không nỡ nhìn.
Giống như nếu Lục Hành không làm theo yêu cầu của cậu, cắn cậu một miếng, cậu sẽ chết.
"Nhắm mắt lại cho tôi!"
----------------
Spoil một tí thôi vì chương này dài còn hơn tin nhắn tui chửi ex lúc nó quay về ám tui mng ạ =)))))) edit xong tui sẽ đăng nha nma không chắc là kịp trong hôm nay vì tui mới nhận được thông báo làm tiểu luận cuối kì rồi omg bài tiểu luận cuối cùng trong cuộc đời sanh diên của bạn Bánh, thổn thức qué =))))