Editor: Bánh (Pie)

Lục Hành mang Dương Niệm Thù đi vào rừng cây nhỏ phía Tây trường học. 

Diện tích của Thất Trung rất lớn, ra tới ngoại thành, bên cạnh hồ nhân tạo còn có một rừng cây gỗ hương.

Cây gỗ hương lâu năm, cành lá xum xuê, có thể che đậy tốt cho các cặp đôi yêu đương, hoặc đánh nhau, đánh bài, hút thuốc cũng được.

Mỗi lần giám thị dẫn người đến đây, kiểu gì cũng bắt được tại trận.

Ném một cuốn vở lên trên bàn, Lục Hành ngồi lên trên ghế đá, lạnh lùng nói, "Cậu tự viết đi."

Dương Niệm Thù ngồi xổm trên mặt đất, viết nhanh như bay:

Giấy nợ:

Ngày xx tháng xx năm xx.

Lục Hành chủ động cho Dương Niệm Thù mượn 5 vạn dùng cho mục đích học tập, sau khi Dương Niệm Thù tốt nghiệp sẽ đi làm để trả nợ.

Lục Hành làm việc thiện không cần kể công, thông tình đạt lý, không tính tiền lãi. 

Người nợ: Dương Niệm Thù."

Dương Niệm Thù viết xong, đưa cho Lục Hành xem, "Hành ca, không có mực, không lăn dấu tay được."

Lục Hành cầm vở lên xem, thật lòng mà nói, nếu không thấy hai chữ "năm vạn" trên giấy nợ, anh cũng không nhớ nổi ngày hôm đó ném xuống bao nhiêu tiền.

Ngó đến hai chữ "chủ động", khóe mắt Lục Hành giật giật.

Hai chữ "chủ động" như để nhắc nhở Lục Hành, anh mới là kẻ có mắt như mù.

Có lòng tốt muốn giúp đỡ Dương Niệm Thù,  ai ngờ đối phương lại là kẻ lừa đảo.

Vết sẹo vốn đã lành lại một lần nữa bị xé toạc ra, máu chảy đầm đìa.

Cái tên lừa đảo này đúng là không biết điều, viết giấy nợ còn phải chọc ngoáy vào nỗi đau của người khác.

"Không phải cậu nói lấy tiền đi chữa bệnh cho mẹ sao?"

"Lúc anh đưa tiền cho em thì mẹ chưa có bệnh." Dương Niệm Thù chép miệng, cuộn thành một cục, cắn môi dưới, ngữ khí nhút nhát sợ sệt, "Hành ca, mẹ em thật sự đổ bệnh, vừa chuyển tới bệnh viện A của thành phố, ngày nào tan học em cũng đến đó chăm sóc mẹ. Nếu anh không tin, em có thể dẫn anh đến đó xem."

Lục Hành hừ một tiếng, tiếp tục xem. Nhìn đến dòng "Lục Hành làm việc thiện không cần kể công, thông tình đạt lý, không tính tiền lãi", liền liếc mắt nhìn Dương Niệm Thù một cái, chậm rì rì mà nói:

"Lãi vẫn phải tính."

Dương Niệm Thù: "......"

Tôi đã đáng thương tới mức đó rồi, còn muốn tính lãi hay sao.

Ngồi xổm trên mặt đất dịch hai bước, dịch đến trước mặt Lục Hành, hai mắt to chớp chớp, quản lý biểu tình thật khéo léo. 

Lục Hành nhắm mắt lại, không nhìn.

"Cho cậu thời gian ba, không, hai năm. Hai năm mà còn chưa trả được thì sẽ tính thêm lãi."

"Cảm ơn Hành ca."

Hai năm thì hai năm.

Dương Niệm Thù viết lại giấy nợ dựa theo yêu cầu của Lục Hành, cầm bút đỏ tô kín đầu ngón tay, ấn vào trên giấy. 

Lục Hành gấp lại giấy nợ, bỏ vào trong túi.

Năm vạn đối với anh cũng chỉ là tôm tép, nhưng anh phải làm tới cho bõ ghét.

Lần đầu tiên hành thiện đã bị lừa, cái tên lừa đảo này lớn lên còn..... còn có vẻ đáng thương như thế.

Giống như như nói với cậu đôi ba câu tàn nhẫn thôi cũng sẽ đem lại cảm giác tội lỗi tày trời.

"Hút thuốc không?"

Lục Hành ngậm điếu thuốc ở ngoài miệng, đưa hộp thuốc về phía cậu.

"Em không hút."

Dương Niệm Thù lắc lắc đầu.

"Không hút thật à?"

"Không."

Lục Hành rút tay về, hút một ngụm, "Tôi cho rằng cậu là cái phường...... lừa gạt, cái gì cũng sẽ biết."

Dương Niệm Thù: "......"

Ông đây có câu mmp muốn gửi đến anh.

Tôi lừa anh lúc nào, anh mới là con sói đuôi to giả vờ làm nhà hảo tâm muốn giúp đỡ thiếu niên nghèo khó lúc người ta đang không giải thích được mà thôi.

Hơn nữa lúc đó tôi còn từ chối sự giúp đỡ của anh, tìm chuyện khác để đánh trống lảng, ai ngờ rằng anh cố chấp như vậy, gần đi rồi còn ném cho tôi một đống tiền cơ chứ.

Bây giờ anh phát hiện mình ngốc xít, còn không chịu thừa nhận sai lầm của bản thân, đã vậy còn ném hết trách nhiệm lên đầu tôi.

Đúng là vô lý.

Uổng công cho cậu lúc trước còn nghĩ Lục Hành là người có tâm địa thiện lương.

Dương Niệm Thù tức giận muốn bốc khói, chờ cho Dương Thụ hết bệnh rồi, cậu sẽ đi làm công để kiếm tiền, lúc trả tiền nhất định phải chửi một phen cho đã. 

Tốt nhất là đem năm vạn gói thành một cục, đập vào bản mặt của Lục Hành.

Nhưng mà, bây giờ vẫn chưa được, Lục Hành là chủ nợ, mình cần phải cung phụng.

Dương Niệm Thù tự mình não bổ một trận, thấy đỡ bức bối rồi, xách balo lên đi. 

Lục Hành càng nghĩ càng giận, về nhà lấy ảnh chụp của Dương Niệm Thù ảnh ra, vẽ lên thành một cái biểu tình bao*, sau đó viết mấy chữ to bằng mực đỏ ở dưới: "Kẻ đi lừa gạt người có lòng tốt."

*Biểu tình bao: Mấy cái meme như này

Dương Niệm Thù dạo quanh một vòng trong trường học, rồi lại đến căn tin ăn tối. 

Ở xung quanh có bạn học nhìn trộm cậu

Làm học sinh mới chính là phiền phức như vậy, không biết cái sự mới mẻ này đến bao giờ mới hết được.

Mọi người chú ý tới Dương Niệm Thù không phải là do cậu mới chuyển đến, mà là do cậu mới gây gổ với Lục Hành xong.

Lục Hành là con nhà trâm anh thế phiệt, lại đẹp trai, học giỏi, là nam thần chốn vườn trường. 

Chỉ có một điều duy nhất, đó là tính tình không tốt, lạnh như băng, không thèm để ai lọt vào trong mắt.

"Lưu Niệm Thù."

Dương Niệm Thù đang ăn mì, Lưu Trinh Vân bưng một cái khay ngồi vào trước mặt cậu.

"Tôi họ Dương, cảm ơn."

Dương Niệm Thù cũng không ngẩng đầu lên, tiếp tục ăn.

Lưu Trinh Vân, nghe nói là anh song sinh của cậu, cũng là Omega, học ở lớp 11/7 bên cạnh.

(Tên Lưu Trinh Vân giống tên con gái quá mng ạ, tui còn tưởng qt bị nhầm nhưng sau khi đọc hết cả bộ thì tui có thể confirm là LTV là con trai mng ha, tui rào trước để mn tránh hiểu lầm tui edit sai, hehee)

Thế nhưng hai người lại không hề giống nhau.

Lưu Trinh Vân là Omega điển hình, chiều cao vừa đủ 1m70.

Y thừa hưởng cái mũi tẹt, khuôn mặt chữ điền của bố và cái môi tều của ông nội.

Mắt to, nhưng lại sụp xuống hai bên, đôi mắt này mà đi giả vờ đáng thương thì cỡ Dương Niệm Thù cũng phải gọi là sư phụ.

Không giống  mắt nai của cậu, lanh lợi lại sáng rõ.

Dương Niệm Thù thấy hâm mộ đôi mắt này vô cùng.

"Em sao rồi, đã quen với lớp mới chưa?"

Lưu Trinh Vân từ đẩy cho cậu một chén canh lấy từ khay đồ ăn của mình.

"Cảm ơn, đã quen rồi." Dương Niệm Thù hàm hồ lên tiếng.

"Anh nghe nói...... em chọc tới Lục Hành?" Lưu Trinh Vân thử hỏi một câu thăm dò.

Dương Niệm Thù buông đũa, uống một ngụm canh, nhìn thẳng vào Lưu Trinh Vân.

Lưu Trinh Vân là một Omega khỏe mạnh.

Lưu Long nói cái gì mà bị trộm mất con, còn lâu cậu mới tin.

Hai đứa nhỏ song sinh bị trộm mất một, đứa bị bắt đi lại là đứa có bệnh về tuyến thể.

Vứt thì nói thẳng là vứt đi, còn chối đây chối đẩy.

Giờ nhìn cậu trưởng thành rồi, còn đẹp như vậy nên mới tìm tới, chứ làm gì có chuyện nào tốt như vậy. 

Đúng vậy, Dương Niệm Thù chính là tự tin như thế đó, mấy năm nay số lượng Alpha đến tỏ tình bị cậu đánh cho bầm dập đều không đếm xuể.

"Chọc đấy." Dương Niệm Thù uống xong canh, xoa xoa miệng, giọng điệu có chút ngả ngớn, "Giờ phải làm sao bây giờ? Anh có thể làm cho anh ta ngưng ăn hiếp tôi sao?"

"Lưu Niệm Thù, anh hai là đang quan tâm đến em." Lưu Trinh Vân nhíu mi, cảm thấy Dương Niệm Thù nói chuyện có chút bướng bỉnh, "Lát nữa tan học chờ anh cùng về nhà."

"Ồ." Dương Niệm Thù lên tiếng, nói lại một lần nữa, "Tôi nói tôi họ Dương."

Dương Thụ vẫn còn đang hôn mê, thường ngày vẫn do hộ lý trong bệnh viện chăm sóc, còn cậu lại đang ở nhà họ Lưu, ở chung một phòng với Lưu Trinh Vân.

Dương Thụ vừa mới nhập viện được vài ngày, bác sĩ đã thông báo về bệnh tình nguy cấp của bà. 

Cơ sở vật chất cùng trình độ khám chữa bệnh ở dưới huyện yếu kém, nhờ sự giúp đỡ của Lưu Long, Dương Thụ được chuyển tới bệnh viện tốt nhất của thành phố.

Bệnh tình ổn định, nhưng mà chi phí khám chữa bệnh lại cao.

Làm cậu nhớ đến một câu chuyện cười trên mạng ——

Hỏi: "Nhà giàu với nhà nghèo khác nhau ở chỗ nào?"

Đáp: Nghèo thì hay bệnh.

Cậu đem bán nhà ở quê để lên đây, Lưu Long giúp cậu làm thủ tục đến trường dự thính.

Còn nói bóng nói gió muốn cậu sửa tên, cậu tất nhiên không muốn.

"Em như thế sẽ khiến bố mẹ buồn lòng."

Lưu Trinh Vân chớp chớp mắt, làm ra vẻ oán trách.

Thoạt nhìn trông vô cùng đáng thương, giống y như lúc Dương Niệm Thù bị ăn hiếp vậy.

Hâm mộ.jpg.

Dương Niệm Thù nghĩ thầm, nếu cậu mà có đôi mắt này, chắc chắn Lục Hành sẽ không cho rằng cậu là kẻ lừa đảo, có khi còn cho cậu thêm năm vạn.

Đáng tiếc.

Dương Niệm Thù cúi đầu, lười nói chuyện.

"Niệm Thù." Lưu Trinh Vân cũng không lải nhải về chuyện gia đình nữa, đổi đề tài, "Để anh mua gì đó cho em ăn."

Đối với người em song sinh từ trên trời rớt xuống này, Lưu Trinh Vân cũng thực hoang mang.

Bố mẹ nói, y nên khuyên nhủ em trai hòa nhập với gia đình hơn, làm cho em trai tin vào mình.

Nói cách khác, chính là làm cho Dương Niệm Thù không còn cảnh giác với cả nhà họ.

Bố mẹ đối xử tốt như vậy đối với Dương Niệm Thù, làm y có chút ghen tị.

Nhưng y là anh trai, tất nhiên phải rộng lượng.

"A?" Tự nhiên lại muốn mời cậu ăn, Dương Niệm Thù bỗng có chút ngượng ngùng.

Thật ra mà nói, cậu ăn vẫn chưa no. 

Dương Niệm Thù ngượng ngùng xoắn xít, có chút thẹn thùng, "Cảm ơn anh."

"Muốn ăn cái gì, anh mua cho em." Lưu Trinh Vân cười, đưa Dương Niệm Thù tới quầy bán quà vặt, "Muốn ăn cái thì lấy đi."

"Cảm ơn anh."

Dương Niệm Thù cũng không phải kẻ tham lam, chỉ lấy hai bịch hạt hạnh nhân.

Lưu Trinh Vân cười cười, cảm thấy quan hệ của y cùng với Dương Niệm Thù đã có tiến triển.

Dương Niệm Thù cầm bịch hạnh nhân, về tới rừng cây nhỏ.

Cậu huýt sáo hai cái, chỉ trong chốc lát, có một con sóc to bự nhảy lên trên vai cậu.

"Dương Nhị Béo, tới giờ ăn rồi."

Dương Niệm Thù mở bao, nhúm một nhúm rải xuống đất.

Đây là con sóc Dương Niệm Thù cứu được hai năm về trước.

Lúc cậu nhặt nó về, nó vẫn còn thở thoi thóp, lớn chỉ bằng nửa bàn tay.

Mỗi ngày Dương Niệm Thù đều cho nó uống sữa, khi nó lớn rồi thì đi phóng sinh ở bên ngoài. 

Sau khi được thả, sóc con mỗi ngày đều đúng giờ chạy đến nhà cậu, cậu sẽ cho nó ăn quả hạch.

Lúc Dương Niệm Thù phải đi, con sóc vậy mà trốn trong vali, theo cậu tới đây. 

Dương Niệm Thù vốn là nuôi thả nhóc con ở công viên trong bệnh viện, lúc nói chuyện cùng Lục Hành, không ngờ lại nhìn thấy nó đang ở trên cây ló đầu ra rình xem cậu. 

Bụng sóc màu trắng, toàn thân lông màu cam.

Sóc màu cam gen trội, thể trọng tăng nhanh, lớn lên giống như một quả cầu, được ban tặng cái tên mĩ miều "Dương Nhị Béo".

Dương Nhị Béo đem trữ hạt hạnh nhân ở trong miệng, hai má căng phồng.

"Nhị Béo, mày ăn ít thôi, cảm giác mày sắp nổ tung tới nơi rồi đấy." 

Dương Niệm Thù chọc chọc vào người Nhị Béo một chút. 

Dương Nhị Béo nghiêng đầu, nhìn Dương Niệm Thù một cái, nhảy lên trên vai cậu, cọ cọ mặt cậu xong liền xoay mình chạy.

Sáng sớm hôm sau, Dương Niệm Thù vừa đến cổng trường, đã thấy Lục Hành trên tay đeo dải băng đỏ, trên băng tay có in hai chữ "Tác phong".

Cậu ngoảnh đầu qua chỗ khác, làm bộ như không thấy gì.

"Đứng lại, em là học sinh lớp nào? Đồng phục đâu?"

Giám thị Hầu Phác ngăn cậu lại.

"Thưa thầy, em vừa mới chuyển đến đây, còn chưa mua được đồng phục ạ."

Dương Niệm Thù thanh âm thanh thúy, nghiêm cẩn mà nói, chính là bảo bảo ngoan ngoãn điển hình.

"Ừ, thế lát nữa em đến Phòng Giáo vụ mua đi, lần sau nếu kiểm tra vẫn không thấy mặc đồng phục thì sẽ phải bị phạt."

"Vâng ạ."

Dương Niệm Thù mới vừa đi được hai bước, lại bị gọi giật ngược trở về.

"Tháo mũ xuống."

Hầu Phác cầm thước đo khoa chân múa tay trên đầu của Dương Niệm Thù một chút, nghiêng đầu đánh giá.

"Kiểu tóc không phù hợp với nội quy của trường học, lại bên kia xếp hàng."

Nhìn theo hướng mà Hầu Phác chỉ qua, cậu liền thấy có một vài bạn học đang đứng, đều là những người tóc tai lượt thượt.

Quả nhiên là trường học hàng đầu thành phố, giáo viên còn cắt tóc cho học sinh nữa, còn cắt theo kiểu Tây.

Dương Niệm Thù đã không cắt tóc cũng được hai tháng, tóc mái đã dài qua mắt, vừa hay có thể đỡ được một khoản tiền.

Dương Niệm Thù đứng ở cuối hàng, tránh giao tiếp ánh mắt cùng với Lục Hành.

Không được vui vẻ như cậu, mấy bạn học ở hàng trước đều là bộ dáng đau khổ tột cùng.

Gom đủ một nhóm 7 thanh niên để tóc dài, giám thị Hầu Phác đã tới.

Trên tay Hầu Phác cầm tông đơ đi tới, bạn học bên cạnh hắn còn bưng theo một thau nước.

Đây là cắt tóc cho học sinh xong thì còn khuyến mãi thêm chuyên mục gội đầu nữa hả?

Đúng là một trường học tốt.

Dương Niệm Thù còn có xúc động muốn xông lên chen hàng cắt tóc đầu tiên.

Thế nhưng, sau khi cậu chiêm ngưỡng tay nghề cắt tóc của Hầu Phác, liền hiểu được vì sao các bạn học đứng trước lại đau khổ đến vậy, thậm chí còn muốn bỏ của chạy lấy người.

Nói là cắt tóc, chi bằng nói là đang cắt cỏ thì đúng hơn.

Cầm lấy đầu xoẹt qua xoẹt lại vài nhát, tóc trên đầu liền biến mất không còn lấy nổi một milimet.

Cắt tóc cái gì chứ, đây chính là cạo trọc.

Để cái quả đầu này, giống như mới được ra tù vậy.

Nhan sắc của Dương Niệm Thù hoàn toàn có thể cân được kiểu tóc như vậy, nhưng mà tóc như thế thì làm sao sau này giả vờ đáng thương được nữa.

Nhất định sẽ giống một tên biến thái vô lại mất.

Dù nhan sắc có giảm thì cũng không sao cả, vấn đề chính là nếu cậu để một quả đầu láng o mà đi bán manh hay giả vờ đáng thương, có khả năng sẽ bị đánh chết.

Khóe miệng Dương Niệm Thù sụ xuống, bỗng nhìn về phía Lục Hành.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play