Đôi mắt Thi Giác Vinh cực kỳ tối tăm, nhìn chăm chú bộ dáng Tần Kiệt Siêu, hận không thể đem Tần Kiệt Siêu ăn tươi nuốt sống.
Tuy rằng biết rõ Tạ Văn Hàm tuyệt đối không ăn gì thiệt thòi, nhưng tưởng tượng có người lúc hắn không nhìn thấy tìm Tạ Văn Hàm gây phiền toái, Thi Giác Vinh trong lòng liền nổi một ngọn lửa.
Người của hắn, thế mà có người dám động?!
-- tìm chết!
Thi Giác Vinh sắc mặt thật sự quá mức khó coi, làm Tần Kiệt Siêu trong lòng không khỏi một trận hoảng loạn, hắn nhận được tin tức đáng tin cậy nói Thi Giác Vinh cùng Tạ Văn Hàm ầm ĩ mới dám đối Tạ Văn Hàm động thủ, hắn còn quan sát mấy ngày thấy Thi Giác Vinh căn bản không có tới tìm Tạ Văn Hàm mới dám động thủ a! Hơn nữa không phải nói Thi Giác Vinh đã phiền chán Tạ Văn Hàm, hơn nữa còn đối Tạ Văn Hàm động thủ sao? Như thế nào...Tại sao lại như vậy?
Thi Giác Vinh đây là vì Tạ Văn Hàm mà ra mặt sao?
Tần Kiệt Siêu lẩm bẩm mà nói không ra lời, sắc mặt tái nhợt, ánh mắt hoảng sợ, hắn có thể hãm hại Tạ Văn Hàm, lại không dám đối Thi Giác Vinh nói một lời "Không", lớn tiếng nói chuyện cũng không dám, hiện tại nhìn bộ dáng Thi Giác Vinh phẫn nộ như vậy, hắn nào dám nói cái gì?
Đương nhiên là đem toàn bộ trách nhiệm đẩy đến trên người người khác.
Nếu không phải bọn họ lừa hắn nói Thi Giác Vinh cùng Tạ Văn Hàm ầm ĩ, hắn như thế nào sẽ xuống tay với Tạ Văn Hàm? Hắn cùng Tạ Văn Hàm không oán không thù, cũng bất quá muốn mượn Tạ Văn Hàm để có thể gia nhập đám Thi Giác Vinh mà thôi a!
Ý định của hắn là vì lấy lòng Thi Giác Vinh, tuyệt đối không muốn đắc tội Thi Giác Vinh a!
Bọn họ cư nhiên là muốn hãm hại hắn!
Nhất định là nhìn hắn quá ưu tú, sợ hắn thật sự cùng Thi Giác Vinh làm bằng hữu không có vị trí bọn họ, bọn họ mới dùng chiêu này để hãm hại hắn!
Tần Kiệt Siêu trong lòng hối hận không thôi, bởi vì sợ hãi, thân thể vẫn luôn căng chặt, trong mắt đều mang vài phần ướt át ánh nước, Thi Giác Vinh đôi mắt hiện lên một tia khinh thường, hắn một phen đem Tần Kiệt Siêu quăng ra ngoài, Tần Kiệt Siêu sau lưng đụng vào thân cây, hắn đau đến vành mắt đều đỏ, lại không dám nhiều lời cái gì, chỉ có thể "Tê tê" hít vào khí lạnh.
"Tao cảnh cáo mày," Thi Giác Vinh đạp gạt ngã Tần Kiệt Siêu trên mặt đất, lạnh lùng nói, "Về sau mày nếu còn dám đối Tạ Văn Hàm thế nào, liền không đơn giản như vậy, hiểu?"
Tần Kiệt Siêu hấp tấp gật đầu, mắt lộ ra hoảng sợ, nếu biết Tạ Văn Hàm cùng Thi Giác Vinh không có ầm ĩ lật mặt, cho hắn mười lá gan hắn cũng không dám ra tay đối phó Tạ Văn Hàm a!
"Tốt lắm," Tần Kiệt Siêu dáng vẻ này thật sự là quá đả thương đôi mắt người ta, Thi Giác Vinh thấy liền phiền, loại người này Thi Giác Vinh thấy nhiều, hoàn toàn không cần cùng hắn nói nhảm nhiều, đánh một phát liền thành thật, bất quá Tần Kiệt Siêu này nhát như chuột, không cần đánh liền thành thật, cũng là không thấy nhiều lắm.
Thi Giác Vinh cười lạnh hai tiếng, chỉ cảm thấy chính mình cần trở về nhìn ảnh chụp Tạ Văn Hàm để thanh tẩy đôi mắt, tìm cớ thời điểm tác oai tác quái, hiểu chính mình mạnh hơn so với ai khác đều phải kinh sợ, hắn xem thường nhất loại người như thế.
Trái lại Tạ Văn Hàm, vĩnh viễn đều là dịu dàng nhút nhát, bộ dáng sạch sẽ thoải mái sảng khoái, cùng ai nói chuyện đều thập phần ôn hòa, phảng phất vĩnh viễn đều sẽ không phát giận, hắn đã từng cho rằng Tạ Văn Hàm là sủng vật bị rút móng vuốt cùng răng nanh, sau lại mới phát hiện Tạ Văn Hàm một chút cũng chẳng để trong lòng.
Tạ Văn Hàm móng vuốt cùng răng nanh hung hãn như thế, căn bản làm người vô pháp ngăn cản.
Loại đối lập rõ rệt vẻ đẹp hung hãn cùng bộ dáng ôn hoà ngượng ngùng, rõ ràng có sức mạnh như vậy, lại không lạm dụng, mặc kệ là loại bộ mặt Tạ Văn Hàm, hào quang trên người đều không thể che đậy.
Bộ dáng cười tươi sáng kia, thật sự mê hoặc người.
Thi Giác Vinh đột nhiên xoay đầu, nheo lại đôi mắt nhìn Tần Kiệt Siêu, hắn cần một người luôn thời thời khắc khắc báo cho hắn tình báo Tạ Văn Hàm, Tạ Văn Hàm hút người như vậy, vạn nhất có người đối hắn bày tỏ làm sao bây giờ? Tạ Văn Hàm người kia sinh ra không biết cự tuyệt người khác, lại là một người tính tình phá lệ ôn nhu, nếu có người không biết xấu hổ mà lì lợm la liếm, Tạ Văn Hàm thật sự không chừng sẽ đáp ứng.
Nghĩ vậy, Thi Giác Vinh trong mắt liền dần hiện ra vài phần lửa giận, lúc này hắn đã quên lúc trước chính hắn cũng dùng phương pháp không biết xấu hổ như vậy đối với Tạ Văn Hàm.
"Ê" Thi Giác Vinh lạnh lùng nói, "Mày có nguyện ý hay không, giúp tao một việc?"
(MowSweet_wattpad)
**
Mà bên kia, bởi vì Cao lão sư cùng Viên lão sư ầm ĩ cũng không ra kết quả, Lý lão sư rốt cuộc lúc bọn họ đấu khẩu cũng biết hơn phân nửa sự tình trải qua, liền đề nghị gọi Tạ Văn Hàm tới, để chính hắn lựa chọn, Cao lão sư cùng Viên lão sư ai cũng nói ai, chỉ có thể đồng ý đề nghị này của Lý lão sư.
Thời điểm Tạ Văn Hàm tới, Cao lão sư cùng Viên lão sư vẫn còn ầm ĩ, Lý lão sư bị kẹp ở giữa, nhìn thấy Tạ Văn Hàm tới, tựa như nhìn thấy cộng rơm cứu mạng, vội vàng kéo Tạ Văn Hàm tới.
Lôi kéo lại đây, Lý lão sư không khỏi có vài phần ngạc nhiên, trước đó vài ngày nàng cũng lâu lâu tìm Tạ Văn Hàm nói chuyện, đối với trạng thái Tạ Văn Hàm thập phần rõ ràng, hài tử kia sắc mặt tái nhợt, quầng thâm mắt thập phần nghiêm trọng, thân thể cũng không sạch sẽ thoải mái sảng khoái như trước, còn mang theo mùi thuốc cùng tùm lum mùi nước hoa giá rẻ, càng mang theo thái độ vài phần mơ màng hồ đồ, khi đó Lý lão sư nói câu vô cùng đau đớn cũng không quá, chỉ hận không thể mở não Tạ Văn Hàm nhìn xem bên trong rốt cuộc là cái gì!
Mà hai ngày này, bởi vì nhiều việc, nàng cũng không tìm Tạ Văn Hàm nói chuyện, kết quả vừa quay đầu nhìn, đứa nhỏ này liền giống như *thoát thai hoán cốt, càng thêm kiên định, càng thêm tự tin, cũng càng thêm trong sáng, giống như minh châu phủ bụi trần dần dần dọn sạch tro bụi trên người chính mình, phóng ra một loại hào quang chói mắt chưa từng có.
*Thoát thai hoán cốt: ngụ ý người học được một nền giáo dục tốt đẹp bèn biến đổi tư cách phẩm đức triệt để, trở thành tốt đẹp, hoàn toàn khác hẳn trước khi học, tái sinh.
"Lý lão sư, Cao lão sư, Viên lão sư." Tạ Văn Hàm mỉm cười chào hỏi, bộ dáng phá lệ ngoan ngoãn.
Trong lúc này, Lý lão sư rất hài lòng, nhưng Cao lão sư cùng Viên lão sư lại không cho Lý lão sư cơ hội tiếp tục hài lòng, hai bên tranh đoạt Tạ Văn Hàm.
Sau khi hiểu được đại khái ý nghĩ của các lão sư, lại nghe Cao lão sư cùng Viên lão sư từng người thổi phồng toán học cùng vật lý một phen, Tạ Văn Hàm suy tư một chút, nghiêm túc nói: "Cả hai cuộc thi, có thể cùng tham gia không?"
Nghe thấy câu trả lời này, Cao lão sư cùng Viên lão sư nhưng không có ý tứ cao hứng, hai lão sư không tự chủ được mà nhíu mày, Cao lão sư cố gắng uyển chuyển khuyên bảo Tạ Văn Hàm, Viên lão sư trực tiếp nói thẳng: "Tham nhiều nhai không nát."
Lý lão sư cũng có chút không tán đồng nhìn Tạ Văn Hàm, Tạ Văn Hàm nhìn ba lão sư bộ dáng không tán đồng, nhưng chưa lộ ra nửa phần khiếp đảm, chỉ bình tĩnh mà nói: "Em chưa có học quá bất luận cái gì về cuộc thi, cũng không có kinh nghiệm cuộc thi, nếu không đều đi thử một chút, sao có thể biết em thích hợp cái gì ?"
Lý lão sư uyển chuyển nói: "Sức lực học sinh cao trung, vẫn là dồn sức cho kỳ thi tuyển sinh đại học."
Tạ Văn Hàm nở nụ cười, thiếu niên đôi mắt sạch sẽ mang theo trầm ổn cùng tự tin không nói nên lời, hắn nói: " Trên lý thuyết đúng là như thế, nhưng ngẫu nhiên đi ra ngoài mấy ngày, cũng có thể tránh đi một số người, ngược lại càng có thể chuyên tâm học tập."
Nghe Tạ Văn Hàm nói như vậy, Lý lão sư, Cao lão sư, Viên lão sư trong lòng không khỏi dâng lên vài phần đau lòng cùng thương tiếc, trước đó vài ngày Thi Giác Vinh mỗi ngày tới cửa lớp năm tìm Tạ Văn Hàm cũng không phải bí mật gì, nhưng đám Thi Giác Vinh nơi nào đối Tạ Văn Hàm tốt? Đem người ta một đứa trẻ ngoan ngoãn đi đường ngang ngõ tắt, làm huyết áp Lý lão sư đều cao!
Vốn dĩ tưởng Tạ Văn Hàm cam chịu sa đoạ, hiện tại nhìn xem, rõ ràng chính là đám Thi Giác Vinh chắc rằng Tạ Văn Hàm thiện tâm, không biết cự tuyệt người khác, cho nên cố ý.
Đáng thương Tạ Văn Hàm, tính tình quá ôn hòa, lại không có gì góc cạnh, tâm càng là thiện lương, trên người không chỗ hỏng, hoàn toàn bị đám người Thi Giác Vinh kia người nắm cái mũi đi!
Đột nhiên, Lý lão sư chỉ cảm thấy thập phần đau lòng, Tạ Văn Hàm là một đứa trẻ ngoan ngoãn bị đám Thi Giác Vinh cưỡng bức như vậy, cố tình đám người kia cũng không dễ quản như vậy, chỉ cảm thấy trong lòng khó chịu, lại nhìn Tạ Văn Hàm liền cảm thấy nơi nào đều thuận mắt, thật là một đứa trẻ ngoan.
Cao lão sư cùng Viên lão sư cũng đều có ý nghĩ như vậy, vừa mới không tán đồng đều tan thành mây khói, ngược lại tận tâm tận lực mà giúp Tạ Văn Hàm lên kế hoạch, Tạ Văn Hàm hai cuộc thi đều tham gia, thời gian hai cái thi đua thời gian đều khác nhau , trong lúc thi đấu bắt được giải nhất còn có hy vọng cộng điểm thi đại học, thành tích đặc biệt xuất sắc cũng có thể được quốc gia lựa chọn, tham dự huấn luyện, sau đó cuối cùng tuyển ra vài người tạo thành đội nhỏ đại biểu quốc gia dự thi.
Đương nhiên, người tham dự huấn luyện không có khả năng đều được lựa chọn, nhưng mỗi lần tham dự huấn luyện đều sẽ được cộng điểm thi đại học, mà tự tham gia khảo thí cũng đều có ưu thế phi thường rõ ràng.
Cao lão sư cùng Viên lão sư tinh tế giải thích rõ ràng cho Tạ Văn Hàm, liền thả Tạ Văn Hàm đi, nhìn bóng dáng Tạ Văn Hàm, hai lão sư đều không khỏi thở dài, "Đứa trẻ ngoan ngoãn, như thế nào liền...Ai."
"Không được," Viên lão sư nhăn lại mi, nói, "Tôi cần thiết cùng hiệu trưởng nói những việc này, trước kia, những học sinh này không trêu chọc học sinh giỏi, chính mình tự lăn lộn còn chưa tính, chúng ta là lão sư không phải ba mẹ hắn, quản được liền quản, quản không được liền mặc kệ, hiện tại thì tốt rồi, chính mình không học giỏi lại đây trêu chọc những đứa trẻ tốt, tôi nhìn không được!"
"Thật coi trường học là nhà hắn, người đến nơi nào đều trà trộn vào? Làm xằng làm bậy vô pháp vô thiên? Bọn họ quen rồi!"
Viên lão sư cũng tức giận không ít, khó gặp được một học sinh hắn thích, Cao lão sư cũng đứng lên, nói: "Đi đi đi, tôi đi cùng thầy, bình thường mở một mắt nhắm một mắt còn chưa tính, còn coi trường học thành công viên trò chơi của bọn hắn, thật sự làm lão sư chúng ta không còn mặt mũi a."
Viên lão sư cùng Cao lão sư đều giỏi số một số hai ở đây, Viên lão sư cùng Cao lão sư đều tốt nghiệp Hoa Đại, học sinh Hoa Đại thời đó đáng giá cỡ nào? Hơn nữa những năm gần đây hai vị lão sư này cũng không có thiếu phát mấy bài luận văn, thanh danh vang khắp thành phố, mấy năm trước có phó hiệu trưởng đi xuống, bộ giáo dục bên kia liền có ý tứ để Viên lão sư hoặc là Cao lão sư tiếp nhận chức vụ, nhưng hai người đều ngại phiền toái, hơn nữa phó hiệu trưởng nhiều việc cũng không thể tiếp tục đến lớp, hai người cũng không chịu làm, việc này cũng không giải quyết được gì.
Cho nên ý kiến bọn họ, hiệu trưởng luôn muốn nghe hai câu.
Hơn nữa bọn họ cũng hoàn toàn không để bụng đắc tội hiệu trưởng, nếu hiệu trưởng dám cho bọn hắn giày nhỏ xuyên hoặc là cho bọn họ đi, ra cửa liền có vô số trường học chờ bọn họ, có thể từ thành phố lan tràn đến kinh thành, trường học mỗi tỉnh nhiều ít đều hâm mộ có hai lão sư như vậy a.
Hiệu trưởng nhìn hai người trước mặt lòng đầy căm phẫn, chỉ cảm thấy đau đầu.
-- trước có sói sau có hổ, thời buổi này hiệu trưởng cũng thật khó làm a QAQ!
Thông qua hệ thống biết được sự việc xảy ra kế tiếp, Tạ Văn Hàm trên mặt tươi cười càng thêm vài phần thực lòng, lúc gặp Tần Kiệt Siêu còn cười một chút, chính là Tần Kiệt Siêu kia bộ dáng như thấy quỷ, trực tiếp chạy.
Một màn này bị không ít bạn học lớp năm nhìn thất, sau đó Tạ Văn Hàm lại thu hoạch một phần nhỏ đồ ăn vặt cùng các lời nói an ủi, còn trực tiếp nhét trong miệng hắn, nói năng hùng hồn đầy lý lẽ nói: "Cậu xem cậu tay nhỏ chân nhỏ gầy! Học tập là hoạt động mệt mỏi cỡ nào a, đương nhiên phải ăn chút đồ ăn vặt bổ sung!"
Tạ Văn Hàm dở khóc dở cười.
Trương Tường từ trước đến nay cùng Tần Kiệt Siêu chơi với nhau, hai người lại ngồi cùng bàn, quan hệ thập phần thân thiết, một màn kia cũng thấy được, lúc này thấy Tần Kiệt Siêu đến ghé vào chỗ ngồi, không khỏi đi lên ôm lấy bả vai Tần Kiệt Siêu , nhỏ giọng nói: "Được rồi, huynh đệ, biết cậu thích Cao Tĩnh Đình, nhưng Cao Tĩnh Đình người ta thật sự chỉ là mượn cuốn sổ tay."
"Khác không nói, sổ tay Tạ Văn Hàm thật sự là cái này," Trương Tường giơ ngón tay cái lên, hạ giọng nói, "Nếu tôi là Tạ Văn Hàm, tôi tuyệt đối không đem này sổ tay cho mượn, này phải cố gắng nhiều ít tâm tư mới làm ra tới kiệt tác a, hắn một chút cũng không thèm để ý đến trực tiếp cho mọi người photo, này nhân phẩm tâm tính có thể thấy được một chút, tôi trước cũng không phải thực thích Tạ Văn Hàm người này, nhưng là chuyện này tôi thật sự bội phục hắn, không tin cậu nhìn sổ tay này, tôi dám đánh đố, này trong lớp tuyệt không có người thứ hai giống Tạ Văn Hàm như vậy."
Trương Tường đem photo sổ tay hướng Tần Kiệt Siêu bên kia đẩy một chút, nói: "Cậu đến xem sổ tay này, thật sự hoàn mỹ, người bắt bẻ cũng không tìm ra một lỗi sai nào......"
Trương Tường nói còn chưa nói xong, Tần Kiệt Siêu đột nhiên đứng lên, sắc mặt đen kịt chuẩn bị rời đi, Trương Tường không thể hiểu được, ngăn cản hắn một chút, còn bị Tần Kiệt Siêu hung hăng ném ra, lập tức liền mắng một câu thô tục.
Tạ Văn Hàm Tạ Văn Hàm, đâu đâu đều là Tạ Văn Hàm!
Tần Kiệt Siêu chỉ cảm thấy chính mình nghẹn lửa trong bụng, vốn dĩ bởi vì Tạ Văn Hàm mà bị Thi Giác Vinh tìm tới cũng đã đủ nghẹn khuất, kết quả Thi Giác Vinh thế nhưng kêu hắn chiếu cố Tạ Văn Hàm, bảo hắn thời khắc đem sự việc của Tạ Văn Hàm báo cho hắn, hắn thế nhưng dựa vào quan hệ bạn học với Tạ Văn Hàm mới có thể bắt chuyện với Thi Giác Vinh, làm cho Tần Kiệt Siêu tự cho mình rất cao thượng lại xem thường Tạ Văn Hàm nào cam tâm?
Hắn rõ ràng chỗ nào đều tốt hơn so với Tạ Văn Hàm!
Thành tích hắn so Tạ Văn Hàm tốt hơn, lớn lên so Tạ Văn Hàm tốt hơn, so Tạ Văn Hàm cường tráng hơn, so Tạ Văn Hàm hiểu nhiều hơn, chỗ nào đều so Tạ Văn Hàm tốt hơn, nhưng thứ hắn muốn được đến sống chết cũng không chiếm được, mà Tạ Văn Hàm liền có thể dễ như trở bàn tay mà bắt được thứ hắn muốn?
Này thật không công bằng!
Tạ Văn Hàm nhìn thân ảnh Tần Kiệt Siêu chạy ra ngoài, trong mắt hiện lên một tia ý cười, ở trong trí nhớ nguyên chủ, Tần Kiệt Siêu này chính là vừa hút máu nguyên chủ vừa dẫm lên thi cốt nguyên chủ.
Thi Giác Vinh những người trêu chọc Tạ Văn Hàm, mà ngay từ đầu người truyền hết thảy tin đồn nhảm nhí không phải bọn họ, mà là Tần Kiệt Siêu, Tần Kiệt Siêu nương chuyện này dây dưa cùng đám Thi Giác Vinh bọn họ, trở thành huynh đệ tốt, lúc sau cũng được đám Thi Giác Vinh "Che chở" một đường xuôi gió xuôi nước, một số rắc rối đều được Thi Giác Vinh bọn họ trợ giúp, cuộc sống cũng thập phần thoải mái.
Mà Tạ Văn Hàm bị hắn dẫm lên thi cốt, lại chỉ có thể giãy giụa trong tuyệt vọng dưới vực thẳm của địa ngục, bất công như vậy ?
Bất quá đều là sự việc trước kia, một đời này, hắn sẽ từng chút từng chút mà giúp nguyên chủ đòi lại.
Tạ Văn Hàm ở sổ tay từng nét bút mà viết mấy dòng, khóe môi khẽ cong lên, thiếu niên thanh tú sạch sẽ thoải mái ngẩng đầu lên, đôi mắt phượng hẹp dài hơi hơi nheo lại, ánh mặt trời chiếu vào trên mặt hắn, phủ lên hắn một tầng kim sắc mông lung, mang theo vài phần mộng ảo mơ hồ, khiến hắn trong mắt người khác trở thành phong cảnh đẹp nhất.
Ngoài cửa sổ, nam nhân cao lớn lẳng lặng mà nhìn chăm chú thiếu niên sạch sẽ tốt đẹp giống như tinh linh kia, đối với Vương hiệu trưởng bên cạnh nói: "Đứa bé kia là ai?"
Tác giả có chuyện muốn nói:
Công: Ta rốt cục đi ra! ! !
Công: Ngay cả khi tôi thậm chí không có tên, ít nhất tôi cũng đã xuất hiện [Storm Cry.jpg]
Công là đến trường công tác chính thức ~ nhằm mục đích chọn người ~
Ở đây cũng muốn nói rằng đây không phải là lần đầu tiên họ gặp nhau, hai người đã đi qua nhiều thế giới, đây không phải là thế giới đầu tiên của công cùng Hàm Hàm. Đương nhiên đây không phải lần đầu tiên công cùng Hàm Hàm gặp nhau. Vô số lần, Vì vậy, đây không phải là tình yêu sét đánh, cảm ơn mọi người.
🐮🍬