Chương 65. Từ bỏ
Tác giả: Thân Sĩ Giả
Chuyển ngữ: Bạch Diệp Trà (bachdieptra.wordpress.com)
–
Bành Dân Tắc ngủ thẳng đến chạng vạng mới tỉnh.
Vừa trở mình đã thấy toàn thân đau nhức, đến cả anh cũng không chịu nổi chứng tỏ mức độ vận động hồi trưa quả thực không nhỏ. Bành Dân Tắc vặn cổ, nghiêng đầu, nhìn Ngụy Tử Hư đang lẳng lặng ngủ bên cạnh.
Hóa ra Ngụy Tử Hư thích nằm nghiêng sang phải, hai tay cuộn lại trước ngực, giống như loài động vật nhỏ đang ngủ đông.
Tóc hắn xõa tung trên gối, còn vương vài vệt nước âm ẩm, giữa không gian tối đen như mực, hàng lông mi phủ trên lớp da trắng nõn không ngừng rung động. Bành Dân Tắc xoay người, mặt đối mặt với hắn, cúi đầu chăm chú nhìn Ngụy Tử Hư.
Bọn họ đã phát sinh quan hệ đúng như kỳ vọng của hắn, không rõ liệu có làm hắn thoả mãn. Khi Ngụy Tử Hư tỉnh dậy sẽ dùng thái độ gì đối diện với anh đây? Bành Dân Tắc nghĩ, tốt nhất là lạnh nhạt, như mấy tên nam phụ cặn bã trong phim ảnh vậy, ngủ xong thì chạy, để anh không cần tiếp tục nhọc lòng suy đoán chân tâm của Ngụy Tử Hư nữa, hoàn toàn cắt đứt với hắn. Đã như vậy rồi, lần thẩm phán tiếp theo anh có thể không chút do dự mà bỏ cho Ngụy Tử Hư một phiếu, tận mắt chứng kiến toàn bộ quá trình hành quyết của hắn, đặt một dấu chấm hết cho thứ tình cảm mơ hồ này.
Đây là kết quả tốt nhất.
Nhưng nghĩ tới đó, Bành Dân Tắc lại cảm thấy có nơi nào trong khoang mũi như nghẹn lại, chua xót đến khó chịu.
"Ừm..." Ngụy Tử Hư bật ra một tiếng nói mớ, khẽ cau mày, mí mắt hơi giật giật.
Gặp ác mộng sao?
Bành Dân Tắc có chút khiếp vía, thì ra ngay cả Ngụy Tử Hư cũng sẽ gặp ác mộng?
Anh còn cho rằng, kẻ tàn nhẫn như Ngụy Tử Hư, sẽ không bao giờ dằn vặt vì tội lỗi của mình.
Bành Dân Tắc nhìn chằm chằm Ngụy Tử Hư, vẻ mặt đau đớn của hắn đúng là hiếm thấy, khiến Bành Dân Tắc không khỏi suy đoán cơn ác mộng đó sẽ có hình dạng thế nào. Bên trong liệu có anh xuất hiện?
Lông mày Ngụy Tử Hư càng lúc càng nhíu chặt, cơ hồ sắp xoắn vào nhau. Bành Dân Tắc cuối cùng vẫn không đành lòng, vươn người qua hôn lên mí mắt hắn.
Xúc cảm ấm áp trấn an nhãn cầu. Mi tâm Ngụy Tử Hư giãn ra, sau mấy nhịp thở, hắn chậm rãi mở mắt.
"Anh dậy rồi." Hắn cười rộ lên, ôm lấy eo Bành Dân Tắc.
Ngụy Tử Hư hít một hơi thật sâu, tựa đầu vào hõm vai Bành Dân Tắc, lông mi quét qua da anh ngứa ngáy vô cùng. Bành Dân Tắc nghe thấy giọng nói ảm đạm của hắn truyền ra từ trong chăn: "Ngủ dậy được nhìn thấy người mình thích ở ngay trước mắt, thật tốt."
Tim Bành Dân Tắc đập như trống nổi. Đây là kết quả xấu nhất. Nhưng nét cười đã tràn ra trên khuôn mặt anh, không còn cách nào che giấu.
–
"Dân Tắc, có chuyện này tôi vẫn luôn muốn làm."
Mặt trời xế bóng[1], Ngụy Tử Hư nắm tay anh cùng nhau tản bộ bên bờ hồ.
[1] Gốc là 日薄西山 (Nhật bạc tây sơn – Mặt trời xế non tây), trích trong "Trần tình biểu" của Lý Mật, nghĩa đen chỉ mặt trời sắp lặn, nghĩa bóng chỉ người đã gần đất xa trời và những sự vật sự việc đã sắp đến hồi kết.
Ngụy Tử Hư vừa nói vừa cúi đầu tìm tòi gì đó dưới lòng sông. Sau đó hắn khẽ mỉm cười, ngồi xổm xuống nhặt lên một hòn đá cuội.
Đá cuội trắng thuần, bị bào mòn thành những đường cong mềm mại.
"Tôi muốn thử xếp chữ."
Ngụy Tử Hư đánh dấu một khu vực bằng phẳng trên bãi cỏ, gom từng viên đá cuội đặt lên mảnh đất xanh rì. "Hồi cấp ba kiểu tỏ tình này rất thịnh hành, dưới sân kí túc xá dùng nến xếp thành hình trái tim, nhưng tôi cảm thấy trò đó quá tầm thường, chẳng có gì thú vị cả. Sau đó trong lúc đi du lịch ở biển Aegea[2], tôi thấy trên bờ cát có người dùng vẫn thạch đen[3] ghép thành chữ 'LOVE ATHEN'. Từ khách sạn nhìn ra, hàng chữ đen nổi bật trên bờ cát trắng, đối diện là một vùng biển rộng xanh thẳm."
[2] Biển Aegea nằm giữa Hy Lạp và Thổ Nhĩ Kỳ, Athen là thủ đô của Hy Lạp
[3] Vẫn thạch là phần còn lại của thiên thạch đến từ vùng không gian giữa các hành tinh bay vào khí quyển, bị cháy mất một phần và rơi xuống bề mặt Trái Đất.
Ngụy Tử Hư nói: "Tôi rất thích cảm giác đó, giống như một lời tuyên thệ."
Vì thế hắn mè nheo Bành Dân Tắc cùng nhau tìm đá trắng. Ngụy Tử Hư căn chỉnh hình dáng và góc độ, dần dần trên bãi cỏ hiện ra từng chữ "FALL IN LOVE". Lúc chuẩn bị xếp đến tên Bành Dân Tắc, Ngụy Tử Hư đã mệt muốn chết rồi, có chút hậm hực nói: "Dân Tắc, anh có tên tiếng Anh chữ không? Chữ tiếng Trung thật phiền phức."
Bành Dân Tắc lắc đầu, thay hắn lau mồ hôi trên trán.
Anh cảm thấy đôi lúc Ngụy Tử Hư sẽ có những hành vi vô cùng ấu trĩ, ví dụ như nghịch máu lẫn tinh dịch đọng trên cơ bắp anh, hay tốn thời gian xếp ra một lời nói dối. Nhưng anh không hề chán ghét những việc đó, hết thảy hành động của Ngụy Tử Hư, anh đều không ghét nổi. Ngoại trừ việc hắn lừa anh.
"Xếp xong rồi!"
Đại công cáo thành, Ngụy Tử Hư hài lòng ngồi sát xuống bên cạnh Bành Dân Tắc.
Một hàng chữ "Rơi vào bể tình" vừa lớn vừa bắt mắt, đứng trong biệt thự cũng có thể thấy rõ, Bành Dân Tắc bắt đầu cảm nhận được cảm giác "tuyên thệ" mà Ngụy Tử Hư nói. Chỉ là lời tuyên thệ này đến từ phía Ngụy Tử Hư, lại mang theo sự hoang đường giả dối đến nực cười.
"Biển Aegea đẹp lắm." Ngụy Tử Hư ngả đầu lên vai anh. "Còn cả biển Kaihalulu[4], biển Reynisfjara[5], Giáo đường mái xanh ở Santorini[6]. Tôi biết mấy chỗ phong cảnh rất đẹp, nếu Dân Tắc mặc áo thun trắng đứng đó chụp hình nhất định sẽ hợp lắm."
[4] Biển Kaihalulu hay biển Cát Đỏ ở Hawaii
[5] Biển Reynisfjara hay biển Cát Đen ở Iceland
[6] Nhà thờ Oia Church với mái vòm xanh nổi tiếng trên đảo Santorini (Santorini là một hòn đảo ở miền nam biển Aegea)
Hắn kể tên rất nhiều địa điểm, mô tả tỉ mỉ như vậy, giống như sẽ thật sự cùng Bành Dân Tắc đi đến đó.
Mặt trời đã chạm đường chân trời, tựa như mồi lửa rớt xuống tế đàn, ngang ngược đốt lên hỏa diễm sa đọa.
Bọn họ dựa sát vào nhau, như một đôi tình nhân yêu nhau đến bạch đầu giai lão.
Ngụy Tử Hư nheo mắt ngắm tà dương, trong miệng nỉ non: "Quả nhiên là không giống. Tôi vốn cho rằng hoàng hôn ở bất cứ nơi nào trên thế giới cũng đều như nhau, nhưng hôm nay lại đặc biệt đến vậy." Hắn ngẩng đầu nhìn Bành Dân Tắc, nở một nụ cười dịu dàng. "Có lẽ là bởi được ở bên cạnh anh."
Bành Dân Tắc không giống hắn. Anh không thấy hoàng hôn có gì khác biệt, hoàng hôn trên khắp thế giới vốn là một. Ngụy Tử Hư ngồi bên cạnh anh ngắm mặt trời lặn, nhưng anh chỉ nhìn thấy ráng chiều tà lấp lánh phủ xuống đôi mắt hắn.
Trong đáy mắt rực rỡ tản ra những ánh sáng vàng dịu ấm áp, nhưng hoàn toàn không phản chiếu một chút bóng dáng nào của Bành Dân Tắc.
Ngụy Tử Hư tựa đầu lên vai Bành Dân Tắc, da dẻ kề cận, nhiệt độ cơ thể hắn thấp hơn nhiều so với anh. Mà hiện tại tứ chi hắn thả lỏng, toàn thân mệt mỏi, không mang vũ khí, không có sự phòng bị. Bành Dân Tắc nhớ lại Ngụy Tử Hư lúc xế chiều cũng là như thế này, không hề phòng bị mà ngủ bên cạnh anh.
Lẽ nào Ngụy Tử Hư không phát hiện ra sự khác thường của Bành Dân Tắc sao? Nhạy cảm như hắn, sao có thể không phát hiện?
Nhưng nếu đã biết, tại sao còn bày ra bộ dáng không chút phòng bị trước mắt anh như thế?
Ngụy Tử Hư rõ ràng có rất nhiều cơ hội giết anh. So với một kẻ đáng ngờ như Bành Dân Tắc, hắn đi lôi kéo Mạc Vãn Hướng đơn thuần hay Triệu Luân càng an toàn hơn, Ngụy Tử Hư luôn luôn cẩn thận, hắn làm ra tất cả những hành động dư thừa như vậy, đến cùng là muốn nói với anh điều gì?
Đột nhiên, anh lại không xác định nổi.
Liệu có thể có một phần ngàn khả năng, yêu thích của Ngụy Tử Hư đối với anh, là chân thật không?
–
7:55 tối, Ngụy Tử Hư và Bành Dân Tắc cùng nhau trở về đại sảnh.
Triệu Luân đang ngồi trên ghế sofa cạnh cửa ra vào chờ bọn họ.
Hắn ngồi dạng chân, một tay tựa cằm chống trên đầu gối, mặt vô cảm theo dõi hai người họ. Sau lưng hắn đeo một cái bọc đen dài, ước chừng tương đương độ dài của gậy bóng chày, căng phồng, còn có dây đai, nhìn qua như túi đựng dụng cụ thể thao phổ biến.
Ngụy Tử Hư cẩn thận quét mắt quan sát bốn phía. Vị trí này cách mặt tường rất xa, bất kể nòng súng có bật ra từ đâu hắn cũng tự tin có thể tránh được. Hắn không tin loại vũ khí như súng Gatling sẽ bắn quét theo thảm trải sàn. Nhưng Thợ Săn ngoại trừ trong lúc bị bỏ phiếu hành quyết có thể kéo theo người chơi khác, lúc bị Sói tập kích cũng có thể lôi Sói theo, tỏ rõ công cụ của hắn không cố định một chỗ, nếu là loại tách rời có thể mang theo, vậy thứ màu đen sau lưng hắn vô cùng khả nghi.
Nếu lúc thẩm phán là Gatling, vậy thứ được mang theo kia nhiều khả năng cũng là súng ống. Ngụy Tử Hư xem xét độ lớn của cái bọc kia, đoán là tiểu liên hoặc súng trường, không thể là súng máy hạng nặng. Tốc độ bắn và băng đạn của súng tiểu liên có hạn chế, Ngụy Tử Hư tin tưởng có thể tránh được, dù sao Triệu Luân chưa từng trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, độ chính xác không đáng lo.
Nhưng Ngụy Tử Hư vẫn cứ là nằm trong khốn cảnh.
Đối với Ngụy Tử Hư giết Thợ Săn là chuyện phiền phức nhất. Nếu trong lúc thẩm phán bỏ phiếu cho hắn, Ngụy Tử Hư bị cố định trên ghế chắc chắn sẽ bị bắn cho tan xác. Nếu đợi đến đêm mới giết, Ngụy Tử Hư không xác định được tỷ lệ bị Thợ Săn kéo theo là bao nhiêu.
Tuy nhiên, nếu Thợ Săn muốn chủ động giết người thì lại khác.
Hồi sáng Ngụy Tử Hư cố ý đẩy hết trách nhiệm về cái chết của Lục Dư lên đầu mình, mục đích chính là khơi ra lòng căm hận của Triệu Luân. Từ giờ đến lúc trò chơi kết thúc chỉ còn hai ngày, nghĩ cách dẫn dắt hận thù của Triệu Luân lên người kẻ khác đã không còn khả thi, làm không khéo còn chữa lợn lành thành lợn què nhận về gấp đôi thù hận, Ngụy Tử Hư không định mạo hiểm như vậy. Triệu Luân muốn Ngụy Tử Hư chết, cách tốt nhất là trong thẩm phán ngày mai bỏ cho hắn một phiếu. Nhưng Ngụy Tử Hư đã bám chắc lấy thân phận Phù Thủy, hắn giết Phù Thủy chẳng phải sẽ bị nghi ngờ là Sói sao, vai trò Thợ Săn của hắn còn chưa được kiểm chứng đâu. Mà vấn đề ở chỗ, bất kể là Ngụy Tử Hư hay Triệu Luân bị bỏ phiếu, Triệu Luân cũng có thể ngay trước khi bị hành quyết kéo theo Ngụy Tử Hư, Ngụy Tử Hư chắc chắn phải chết.
Hoặc có thể hắn sẽ rộng lượng một chút, cân nhắc đến chuyện Ngụy Tử Hư làm tất cả chỉ vì muốn sống sót, chuyện cũ bỏ qua, sau đó lại trở về vòng lặp như trên.
Đối với Ngụy Tử Hư đây là tử cục. Muốn phá giải tử cục này, hắn chỉ có thể đánh cược vào sự nóng nảy của Triệu Luân.
Buổi sáng khi nhắc tới Lục Dư, vừa nhìn phản ứng của Hàn Hiểu Na Triệu Luân đã không chút do dự bỏ cho cô ta một phiếu. Nếu Lục Dư là tử huyệt của hắn, Ngụy Tử Hư không ngại đâm thẳng vào đó xem thử sẽ có hậu quả gì. Thời gian đến lần thẩm phán tiếp theo còn rất nhiều, hắn không ngừng kích thích Triệu Luân, nhắc nhở hắn ta kẻ hại chết Lục Dư đang sống sờ sờ ngay trước mắt. Nếu như Triệu Luân mất lý trí, muốn nhanh chóng thủ tiêu Ngụy Tử Hư, chỉ có thể chọn đồng quy vu tận.
Đương nhiên, dù là đồng quy vu tận, Triệu Luận cũng có thể chọn cách không giáp mặt. Hắn chỉ cần nhằm lúc Ngụy Tử Hư buông lỏng cảnh giác, tự sát, như vậy dù ở bất cứ nơi đâu bất cứ lúc nào Ngụy Tử Hư cũng sẽ đối mặt với nguy cơ tử vong, không thể phòng bị.
Tình cảnh của Ngụy Tử Hư vô cùng nguy hiểm.
Muốn giết Thợ Săn, hắn nhất định phải đối mặt với loại nguy hiểm này. Cho dù là trường hợp ít nguy hiểm nhất, Triệu Luân liều chết đối kháng chính diện với Ngụy Tử Hư, xác suất để Ngụy Tử Hư có thể thuận lợi sống sót cũng rất thấp.
Đây là Death Show. Nếu muốn thắng, ngoài kỹ năng, còn cần có may mắn.
Hai người dừng ở vị trí cách Triệu Luân năm mét, đồng hồ quả lắc vừa vặn chỉ đúng tám giờ.
"Nói đi, có chuyện gì." Bành Dân Tắc mở miệng.
Triệu Luân nhìn về phía anh, khóe miệng khẽ nhếch lên. "Ha, chúng mày cũng dám đến thật, giống mấy đứa lúc nào cũng kêu "không sao đâu" ấy nhỉ."
Hắn ngồi thẳng dậy, xắn ống tay áo lên, điềm nhiên như không bắt đầu hoạt động gân cốt.
Cùng lúc đó, đồng hồ trên tầng hai gõ vang tiếng thứ nhất: "Coong —— "
Ngụy Tử Hư bắt đầu cảm thấy không ổn.
"Coong —— "
Nếu như là quyết định muốn đồng quy vu tận mới gọi bọn họ tới, sao Triệu Luân có thể bình tĩnh như vậy. Hơn nữa hắn còn đặc biệt nhấn mạnh thời gian 8 giờ tối, công cụ của Thợ Săn có hạn chế về thời gian sao? Ngụy Tử Hư cho rằng điều này là không thể, công cụ của Triệu Luận so với vũ khí của Sói hay "độc dược" của Phù Thủy có tính chất khác nhau, không quy định chỉ có thể sử dụng vào buổi tối, theo lý thuyết sẽ không có giới hạn về thời gian.
"Coong —— "
Triệu Luân giãn cơ xong, vươn tay về phía cái bọc đen sau lưng.
"Coong —— "
"Thứ đó là sao?" Bành Dân Tắc hỏi.
"Coong —— "
Bành Dân Tắc che chắn trước người Ngụy Tử Hư. "Triệu Luân, đó là cái gì!?"
"Coong —— "
Triệu Luân ôm bọc đen, rút từ trong túi ra một đôi máy trợ thính, nhét vào lỗ tai.
"Coong —— "
Hắn "roẹt" một tiếng mở bọc ra, không ngờ bên trong là một cỗ máy phát xạ sóng âm dạng súng phóng lựu, hiển thị đã nạp đầy.
"Coong —— "
Ngay khi tiếng chuông thứ tám vang lên, họng súng đen ngòm nhắm ngay chính diện Ngụy Tử Hư, đầu óc hắn lập tức trống rỗng.
Hắn sai rồi.
Tất cả mọi thứ về Lục Dư và Triệu Luân, hắn đều nghĩ sai rồi.
–
"Triệu Luân, thân phận của cậu gì?"
Tối ngày thứ năm, Lục Dư gọi Triệu Luân ra bìa rừng, vừa mở miệng đã hỏi một câu như vậy.
"Hở?" Triệu Luân không hiểu, tự nhiên mà trả lời: "Tôi là Thợ Săn, làm sao?"
"Thợ săn? Không, sao cậu cứ thế nói thẳng ra vậy?" Lục Dư nhận được câu trả lời, trái lại càng phiền não.
Triệu Luân vẫn không hiểu: "Vì cậu hỏi mà."
Lục Dư nhìn vẻ mặt ngây thơ vô tội của hắn, trong lòng chua chát, ngữ điệu cũng trầm xuống: "Hỏi gì đáp nấy, người khác hỏi cậu cũng vô tư trả lời thế sao? Triệu Luân, rốt cuộc cậu có ý thức được bản thân đang ở trong tình cảnh nào không!"
Triệu Luân không hiểu sao đêm hôm bị kéo ra dò hỏi thân phận, trả lời xong lại làm người hỏi mất hứng, hắn rốt cuộc vẫn là kẻ nóng tính, vì vậy cũng nổi sung: "Cáu gắt cái gì, tôi có bị ngu đâu, người khác hỏi tôi mới không thèm nói đấy!"
Lục Dư hít một hơi thật sâu, bình ổn lại tâm tình, trầm giọng nói: "Triệu Luân, cậu có muốn thắng không?"
"Tôi sao cũng được, nhưng thắng có thưởng mà, vậy cũng không tồi."
Nghe hắn nói vậy, Lục Dư không nhịn được hỏi: "Nếu thắng thì cậu mong muốn điều gì?"
"Tên khốn đạo diễn nói cái gì cũng được đúng không?" Triệu Luân suy nghĩ một chút. "Vậy tôi muốn một công việc ổn định, làm bảo vệ ở đơn vị cậu cũng được đấy, nhàn nhã, có nhà ăn bao cơm nước. Còn có thể cho lũ đồng nghiệp của cậu thấy tôi đã biết kiếm tiền chân chính rồi, sẽ không trộm cắp vặt nữa, xem bọn nó còn nói xấu cậu kiểu gì."
"Chỉ có vậy?"
"Ờm... Sau giờ làm tôi có thể làm nhân viên quét dọn, kiếm thêm chút tiền."
Lục Dư nhìn hắn, dường như khó có thể tin nổi, lại dường như đã biết rõ từ rất lâu. Anh chăm chú nhìn vào hai mắt Triệu Luân, rốt cuộc cũng hạ quyết tâm, mỉm cười tiến lên một bước: "Để có được công việc bảo an ở đơn vị tôi, cậu phải cố gắng thắng mới được. Cậu đã cho tôi biết thân phận, vậy tôi cũng sẽ nói ra thân phận của mình."
"Tôi là con Sói thứ ba."
"Cái gì?" Triệu Luân há to miệng. "Đùa à?"
Lục Dư không tranh luận với hắn, mà cởi xuống bọc đen sau lưng, nhét vào tay Triệu Luân: "Đây là vũ khí của tôi, xung mạch sóng âm. Cậu là Thợ Săn, nếu trong thẩm phán có người muốn dồn phiếu cho cậu, cậu cứ lật bài tiết lộ thân phận rồi nói sẽ kéo theo hắn. Buổi tối nếu Sói tìm đến cậu, dùng thứ này giết chết hắn, nghe rõ chưa?"
"Cái gì? Không, ê này?" Triệu Luân quay cuồng trong mơ hồ. "Cậu cho tôi vũ khí, vậy còn cậu thì sao?"
Lục Dư cười, lui về phía sau vài bước, sau lưng anh là bờ rừng, chỉ có một bãi cỏ bằng phẳng, mà trên đỉnh đầu anh là cả một bầu trời sao, lấp lánh sáng ngời. Đôi mắt anh trắng đen rõ ràng, lòng trắng trong đến mức phát sáng, trong một khoảnh khắc, dường như tất cả ánh sao đều rơi vào trong đôi mắt đó.
"Trò chơi này, tôi từ bỏ."