Chương 18. Câu dẫn gay cấn tột độ

Tác giả: Thân Sĩ Giả

Chuyển ngữ: Diệp Trà (bachdieptra.wordpress.com)

"Này."

Lúc Ngụy Tử Hư đang xuống cầu thang thì bị gọi lại. Cũng thật trùng hợp, cạnh cầu thang chẳng có ai, tốc độ đi của hắn cũng không chậm, chỉ còn một bậc cuối cùng lại va phải Lưu Tỉnh.

Gã mặc áo khoác liền mũ màu xám khói, phéc-mơ-tuya chỉ kéo đến một nửa, bên trong trống trơn không mặc thêm gì, cổ áo mở rộng, xương quai xanh hõm sâu phỏng chừng có thể nuôi cá bên trong. Lưu Tỉnh có vẻ vừa thức giấc, hai mắt khép hờ, gò má còn phơn phớt đỏ. Ngủ đến tận bây giờ mà vẫn còn mơ màng, chắc là do tối qua phóng đãng quá độ, tổn thất không ít tinh lực. Ngụy Tử Hư hời hợt phỏng đoán.

Lưu Tỉnh vẫn chưa phát hiện năng lực của mình bị coi thường, gã vòng tay qua tay vịn cầu thang, ngực tì sát lên đó, da thịt và mặt gỗ tiếp xúc, chân dài hơi cong lên, lấp ló sau các thanh trụ lan can lộ ra nửa đoạn bắp đùi. Tay phải gã túm lấy cổ áo Ngụy Tử Hư, chậm rãi kéo hắn đến sát mặt mình.

Màu da của gã đậm hơn Ngụy Tử Hư một chút, các đường nét ngũ quan cũng góc cạnh hơn hẳn, đẹp mà không có cảm giác nữ tính, tỏa ra một loại hormone mị hoặc rất đàn ông. Nhưng gã cũng chẳng bày ra bộ dạng đứng đắn bao giờ. Ngụy Tử Hư bị gã kéo đến sát bên mặt, sau đó một bên lông mày gã nhướn lên, tà tà cười.

Chính là kiểu cười của mấy gã trai bao đã công khai giá. Ngụy Tử Hư tìm được liên tưởng rất chính xác.

"Ngụy Tử Hư, lần trước phát ngôn của cậu dọa sợ người hàng xóm đáng thương là tôi đây, cậu muốn bồi thường thế nào?"

"Lạ nhỉ, không phải do anh nói đùa trước nên tôi mới lễ độ đáp lại sao?" Ngụy Tử Hư cười đến nhu thuận.

"Hừ..." Lưu Tỉnh hất cằm, "Tôi muốn hút thuốc, đốt cho tôi một điếu."

Ngụy Tử Hư: "Tôi làm gì có điếu nào."

Lưu Tỉnh rất chu đáo nói: "Thuốc và bật lửa ở trong túi áo tôi."

Khóe mắt Ngụy Tử Hư giật giật: "Vậy anh tự châm đi."

Thấy Ngụy Tử Hư cự tuyệt, Lưu Tỉnh càng cười đến thoải mái: "Tay tôi ướt rồi, không châm được."

Ngụy Tử Hư: "Vậy chờ khô rồi làm."

Lưu Tỉnh: "Tôi muốn bây giờ cơ."

Ngụy Tử Hư: "Sao anh phiền thế... Được rồi buông tôi ra, tôi châm cho anh."

Lưu Tỉnh đắc thắng, cười rạng rỡ, Ngụy Tử Hư quả thực có thể nhìn thấy trên đầu gã nhảy ra một cái mào gà. Lúc gã buông tay, trên cổ áo Ngụy Tử Hư xuất hiện một vệt nước sẫm màu, hắn hoàn toàn không muốn đoán xem bàn tay này lúc trước đã làm gì.

Lần này Bành Dân Tắc thực sự không cố ý.

Anh chỉ tình cờ lướt qua cầu thang một chút, đã thấy hai tên đẹp trai đang chụm đầu vào nhau, tới tới lui lui không biết nói chuyện gì. Phải thừa nhận ngoại hình xuất sắc quả là phúc lợi thượng thừa, ngay đến một gã đàn ông như anh nhìn còn thấy vui tai vui mắt.

Đến lúc nhìn rõ là ai, anh bình tĩnh không nổi.

Ngụy Tử Hư dựa chếch trên tay vịn cầu thang, lần mò quanh eo Lưu Tỉnh lôi ra bật lửa. Mà Lưu Tỉnh đã ngậm sẵn thuốc lá đứng trước mặt hắn, biểu tình như cười như không, ánh mắt triền miên dính nị, cơ hồ nhúng một xâu kẹo hồ lô vào là có thể kéo ra cả chuỗi đường phèn ngào ngạt.

Thật... thật khó lòng phòng bị mà!

Bành Dân Tắc trong lòng mắng to: Cái cậu này! Câu dẫn tôi với Lạc Hợp thì thôi đi, câu dẫn Lưu Tỉnh sẽ thật sự có chuyện đó! Giờ khắc này anh cũng chẳng quan tâm hai người kia ai mới là người bị hại, bước nhanh qua, nhấc gáy Ngụy Tử Hư, quăng lại một câu "Theo tôi vào bếp hỗ trợ" rồi tha người đi mất.

Lưu Tỉnh vẫn còn ngậm điếu thuốc sững sờ tại chỗ.

Tuy nói là vào bếp hỗ trợ...

Bành Dân Tắc đối mặt nhà bếp sạch sẽ không một hạt bụi, bát đũa sắp xếp chỉnh tề, thiết bị lò nướng còn chưa cắm điện, gia vị đã tự động bổ sung, đồng thời không biết trong tủ lạnh sẽ xuất hiện nguyên liệu gì để chuẩn bị cho bữa tối. Bây giờ mới 4 giờ chiều, chuẩn bị nấu cơm hãy còn quá sớm. Lúc đó anh chỉ muốn mau chóng tách Ngụy Tử Hư khỏi tên mặt người dạ thú lúc nào cũng có thể động dục kia, tùy tiện viện một lý do, giờ nghĩ lại mới thấy quá gượng ép.

Nhưng cũng không thể trách anh được! Người bình thường bị lôi vào Death Show chết chóc lẽ nào không phải tinh thần căng thẳng, lúc nào cũng cảm thấy bất an sao? Có một gã chướng mắt như Lưu Tỉnh là quá đủ rồi, ban ngày ban mặt xà nẹo xà nẹo, có nghĩ đến cảm nhận của người khác không vậy! Hơn nữa giữa bọn họ có kẻ giết người, sao có thể tùy tiện tiếp xúc với người khác, tự quản lý sống chết của mình trước đi!

"Nè..."

Ngụy Tử Hư cất tiếng: "Cổ tôi không phải túi xách đâu. Anh cứ xách lên như thế tôi sắp tắt thở rồi đây này. Bây giờ còn chưa đến tối mà."

Bành Dân Tắc như bị bỏng mà rút tay về.

Ngụy Tử Hư xoa xoa cổ, trong miệng lẩm bẩm: "Đi toi một lần kề cận da thịt rồi... Ầy, loạn hết kế hoạch..." Hắn xoay vai đi về phía tủ lạnh, mở từng tầng kiểm tra: "Dân Tắc, anh cần tôi giúp gì nào? Mấy loại hải sản này tôi không xử lý được đâu."

Hải sản? Bành Dân Tắc đến gần xem, thấy trong tủ chất đầy cua biển to mọng. Anh nhất thời vui vẻ ra mặt.

"Cua thật à, lâu lắm rồi tôi chưa ăn. Được rồi, mấy con này luộc kỹ rồi ăn kèm tương, mấy con này thì hầm làm lẩu cua chua cay. Nếu có nhiều thì lấy gạch cua và trứng cua đi làm xíu mại, để tôi xem thử có bao nhiêu con cái."

Ngụy Tử Hư bị ngó lơ đứng một bên, "Ặc, phiền phức thế, cứ hấp lên không được sao?"

Bành Dân Tắc: "Nếu là cua ở hồ Dương Trừng thì hấp rất ngon, nhưng đây toàn là cua nâu, tanh lắm, phải thêm nhiều gia vị để át đi."

Ngụy Tử Hư cái hiểu cái không gật gật đầu.

Bành Dân Tắc hăng hái bắt đầu rửa cua, nhìn Ngụy Tử Hư đứng ngây ra bên cạnh nói: "Không có chuyện gì nữa rồi, bây giờ còn sớm, tôi làm một mình cũng được. Cậu bận gì thì cứ đi đi." Ngụy Tử Hư lại không vui, mạnh miệng nói: "Anh kêu tôi đến hỗ trợ, kế hoạch tiếp theo của tôi chính là làm trợ thủ cho anh, không chấp nhận bất ngờ hủy bỏ."

Nhưng kế hoạch đó cũng là bất ngờ lập ra mà... Tâm tình Bành Dân Tắc khá tốt, không tính toán với hắn. "Vậy cậu đi pha nước tương đi, sau đó rửa rau với làm vỏ xíu mại."

Đợi nửa ngày vẫn không thấy anh có động tác gì tiếp, Ngụy Tử Hư cắn môi quẫn bách: "Tôi... Tôi không biết làm. Hôm đầu tiên dùng lò vi sóng hâm nóng sandwich chính là kỹ năng nấu nướng tốt nhất của tôi."

"... Cậu là thiếu gia ở đâu đến đấy à?"

Sự thật chứng minh, Ngụy Tử Hư không nói quá chút nào. Bành Dân Tắc trước khi chính thức xuống bếp bị hắn lăn qua lăn lại hướng dẫn đủ kiểu, để anh tự nấu một mình có khi còn nhanh hơn gấp vạn lần. So với những kỹ năng khác, tài nghệ nấu nướng của Ngụy Tử Hư thật không dám nhìn thẳng. Bành Dân Tắc thầm nghĩ: Chẳng phải mình tìm người tới hỗ trợ sao, cái cảm giác như đang dạy trẻ mẫu giáo làm thủ công này là sao chứ?

Bành Dân Tắc mệt não nhưng vẫn tò mò hỏi: "Sao cái gì cậu cũng không biết làm vậy? Trước đây ai nấu cơm cho cậu?"

Ngụy Tử Hư: "... Gọi đồ ăn ngoài."

Bành Dân Tắc: "Một ngày ba bữa đều gọi đồ ăn ngoài?"

Ngụy Tử Hư: "Gọi hai bữa. Bữa sáng thì không."

Bành Dân Tắc: "Vậy bữa sáng cậu ăn gì?"

Ngụy Tử Hư: "Ăn thức ăn thừa tối qua. Không phải nói bữa tối ăn ít một chút sẽ tốt cho sức khỏe sao?"

Bành Dân Tắc rất muốn xách cổ hắn lên, hét vào mặt hắn: Như thế còn tốt cái đầu ấy! Cậu xong đời rồi, xong tiệt rồi! Có lẽ là xuất phát từ bệnh nghề nghiệp, nghe Ngụy Tử Hư nói ngày nào cũng ăn thức ăn ngoài, không vận động lại toàn thức đêm, vậy mà đến giờ vẫn duy trì được vóc dáng rất ra gì này làm Bành Dân Tắc không khỏi giật mình. Dưới cái nhìn của anh, nếu nếp sống bê tha của hắn còn tiếp diễn, hắn hẳn đã bước một chân xuống mộ rồi.

Mà Ngụy Tử Hư cũng không hiểu, hắn sống có khác gì mấy gã đồng nghiệp xung quanh đâu, sao Bành Dân Tắc lại nhìn hắn như nhìn người chết vậy.

Từ lúc Bành Dân Tắc sống một mình tới nay, rất ít khi bận rộn cùng người khác làm việc nhà. Cân nhắc đến chuyện Ngụy Tử Hư không thường xuyên xuống bếp, hơn nữa lòng tự trọng còn khá cao, anh lấy ra toàn bộ sự kiên nhẫn ân cần chỉ đạo hắn. Ngụy Tử Hư như một cái đuôi nhỏ bám theo anh bận đông bận tây, kêu hắn vo gạo hắn liền vo gạo, kêu hắn nhặt rau hắn liền nhặt rau, chỉ có lúc bóc vỏ đậu làm rơi vãi tung toé, hoặc là lúc đập trứng vứt cả vỏ vào bát thì tỏ ra hơi ủ rũ, rất rất không vui.

Bành Dân Tắc bị tinh thần chiến đấu hừng hực của hắn chọc cười, hỏi: "Ngụy Tử Hư, hồi ở trường cậu học hành thế nào vậy?"

Ngụy Tử Hư sốt ruột: "Tại... tại tôi chưa lên tay thôi! Tôi không dốt đâu! Bình thường tôi học siêu lắm đấy!"

Vậy à. Kỳ thật anh cũng nhìn ra được, tuy Ngụy Tử Hư xử sự ôn hòa, nhưng đụng đến chính sự lại rất hiếu thắng, ham học hỏi, đối với công việc cũng rất nhiệt tình, ngoài đời chắc hẳn chính là kiểu thanh niên tuấn kiệt. Nhưng một mặt đần đần ngốc nghếch này, giáo viên hay đồng nghiệp của hắn có từng thấy qua không? Chắc là không đi, nếu không hắn cần gì luống cuống che giấu như thế.

Ngụy Tử Hư bỗng dưng im lặng, Bành Dân Tắc vốn kêu hắn đi thay nước ngâm vẹm xanh, anh hơi nghiêng đầu nhìn, phát hiện hắn ngồi xổm trước chậu nước ngẩn người, những con vẹm bên trong đang thải các chất bài tiết, phóng ra từng luồng nước ô uế.

"Ngụy Tử Hư?"

Hắn hồi thần, cúi đầu nói "Xin lỗi", bưng chậu đến bên bồn xả nước. "Trước đây tôi không nghĩ con người có thể dễ dàng chết đi như vậy." Nước cuộn xoáy, những con vẹm nhanh chóng thu mình lại trong vỏ, hắn gẩy gẩy mấy cái, chúng vẫn chậm chạp kiên trì khép miệng lại. Lớp vỏ mỏng manh xơ xác chống lại từng dòng nước xối, nhưng vẫn là lớp phòng ngự chúng tin tưởng nhất. "Vừa nãy tôi mạnh miệng vậy thôi, thực ra bản thân tôi vẫn còn ngu ngốc lắm. Sáng nay lúc bị Director điểm tên, tôi mới nhận ra bản thân có thể chết bất cứ lúc nào. Death Show không phải một trò chơi đơn thuần, sống chết chỉ trong một ý nghĩ. Sói giết người là đáng lên án, nhưng lúc chúng ta bỏ phiếu đẩy một người vào chỗ chết, chẳng lẽ cũng không phải giết người sao?"

Bành Dân Tắc trầm mặc, nước trong nồi sôi sùng sục, anh nhấc cua ra bỏ vào nước lạnh hạ nhiệt, "Có người bỏ cậu một phiếu đúng không. Tôi hiểu, tôi cũng có một phiếu mà. Người bỏ cho tôi chắc là Lâm Sơn Chi."

"Lâm Sơn Chi..." Ngụy Tử Hư đọc lên cái tên này, "Tôi tin cô ấy không phải Sói, tại sao không ai nghe tôi? Cô ấy nói mình là Dân Thường, từ đầu trò chơi chỉ phân ra hai phe là phe Thiện và phe Sói, chưa từng đề cập qua cái danh xưng Dân Thường này, nếu cô ấy thật sự không phải Dân Thường thì làm sao biết có vai trò đó?"

"Bởi vì game Ma Sói ngoài đời có chức năng như vậy, có thể cô ta thuận miệng nói."

Ngụy Tử Hư lắc đầu, siết chặt nắm đấm, "Chuyện tối qua, kỳ thật tôi có trách nhiệm rất lớn. Người cuối cùng gặp Lâm Sơn Chi là tôi, người cuối cùng Thường Hoài Cẩn tiếp xúc cũng là tôi. Nếu như tôi để Thường Hoài Cẩn chờ trong phòng mình, hoặc là đưa Mạc Vãn Hướng về sớm hơn một chút, có lẽ cô ấy đã không bị giết, còn Lâm Sơn Chi hôm nay cũng sẽ không bị coi thành Sói mà xử tử. Đáng lẽ họ đều không phải chết, nhưng chỉ tại tôi..."

Bành Dân Tắc nói: "Tôi phát hiện ra cậu rất thích nghĩ nhiều, nói vậy, nhỡ Thường Hoài Cẩn chết trong phòng cậu thì chẳng phải trách nhiệm của cậu càng lớn hơn à? Cậu làm vậy là khá lắm rồi —— hôm qua Mạc Vãn Hướng vừa đi khỏi cậu đã lập tức đuổi theo phải không? Tôi vốn nghĩ với tính cách của cậu có lẽ sẽ gõ cửa phòng khác nhờ giúp đỡ, hoặc là khóa luôn cửa chẳng quan tâm, nhưng cậu lại không như vậy."

"A, cái đó..." Ngụy Tử Hư ấp úng, "Lúc đó tôi cũng không biết em ấy đã chạy bao lâu, chỉ sợ chậm thêm một giây nữa thôi sẽ xảy ra chuyện, cũng không nghĩ nhiều như thế..."

"Vậy nên, lần nào hành động của cậu cũng vượt ngoài suy đoán của tôi." Bành Dân Tắc nhìn hắn, chân thành nói: "Sự dũng cảm của cậu, những người khác không thể sánh bằng."

"Dân Tắc..." Ngụy Tử Hư bị anh nhìn có chút ngượng ngùng, cúi đầu: "Cảm ơn anh."

Bành Dân Tắc còn thấy ngượng hơn, may mà da anh đen nên nhìn không rõ. "Thôi đừng tám nhảm nữa, đi làm tiếp đi." Ngụy Tử Hư "À" một tiếng, đang muốn tiến lên, đã thấy Bành Dân Tắc kéo nhẹ một cái lôi ra càng cua, sau đó dùng sống dao gõ ra một khe hở, ngón tay bấu nhẹ lớp thịt trong, khéo léo dùng lực đẩy vỏ cua trượt xuống, không một động tác dư thừa, trôi chảy tự nhiên.

Có người cảm thấy tổng tài u buồn đứng sau cửa chớp trên tòa nhà chọc trời là ngầu, có người lại thấy người đàn ông quỳ gối dâng lên đóa hồng 999 bông cầu hôn là ngầu, nhưng đối với Ngụy Tử Hư, giờ khắc này, hắn chỉ thấy Bành Dân Tắc nhanh nhẹn thuần thục gỡ vỏ cua thực sự là ngầu đến sững sờ.

Bành Dân Tắc gỡ xong bảy, tám con cua mất có hai phút, gọn gàng kết thúc công việc. Thả lỏng xương khớp, anh nghiêng đầu, thấy Ngụy Tử Hư chống cằm lên hõm vai anh nhìn anh làm việc, lông mi mềm mại chớp chớp, quét đến trong lòng anh cũng ngứa ngáy, anh vung tay đẩy nhẹ gương mặt kia ra: "Cậu đứng đấy làm gì! Tự tìm việc mà làm đi!"

Chờ anh bỏ hết thảy nguyên liệu vào nồi, lẩu cua hầm coi như tạm ổn. Mỗi tội máy hút khói làm ăn kém quá, hơi nóng còn chưa bốc lên mà sao mặt anh đã như bị thiêu đốt.

Vừa quay người lại, anh tức khắc bị làm cho kinh hãi. Ngụy Tử Hư đứng trước cái thớt, như gặp đại địch mà—— đối phó với một củ khoai tây.

Chỉ thấy hắn nắm một con dao phay, cầm củ khoai đáng thương gọt xuống một lớp da siêu dày, sau đó thái thành từng miếng "mỏng" như mấy khối đôn gỗ. Lúc trước Bành Dân Tắc không dám cho hắn thái rau, sợ hắn chặt đứt luôn ngón tay mình. Cũng may Ngụy Tử Hư hết sức cẩn thận, đao pháp sơ sài mà giằng co hết hơn mười phút. Ném mấy miếng khoai sứt sẹo vào nồi, xem như là cống hiến lớn nhất của hắn cho bữa tối. Sau đó, hắn tinh thần sảng khoái nhìn Bành Dân Tắc cười rộ lên.

"Dân Tắc, khen tôi một cái đi."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play