Vì vậy, khi Lão Trịnh nói rằng bên kia có thứ gì đó còn sống, hắn mới giật mình đến vậy, nếu là vật sống thì chỉ có thể là động vật hoặc con người.

Cố Thần trầm ngâm một chút, quay đầu lại đem ánh mắt bắn về phía Lãnh Túc. Lúc này, y đang nhíu mày lâm vào suy tư.

Bây giờ Cố Thần kỳ thật rất muốn nói: Nếu đã chạy tới đây vậy thì tiến lên thử xem, vạn nhất thật sự cứu được người, cũng coi như chúng ta đã làm được một chuyện tốt! Bất quá trong đội ngũ này, Lãnh Túc mới là đội trưởng, hắn nhiều nhất chỉ tính là người nhà đi ké, cho nên hắn không dám mở miệng nói, chỉ đành im lặng nuốt xuống.

Một lúc sau, Lãnh Túc mới mở miệng phân phó: "Thần thần, Tiểu Đặng Tử, hai người ở lại đây canh chừng, trốn cho kỹ. Lôi cùng ta sẽ đi hấp dẫn lực chú ý của tang thi, những người còn lại đi theo Lão Trịnh tìm kiếm tung tích người sống. Nếu phát hiện ra, lập tức dẫn những người đó về đây, nếu không có, các ngươi liền xuống dưới hỗ trợ, tiêu diệt đám tang thi này."

"Rõ." Mọi người sôi nổi trả lời, biểu tình nghiêm túc. Chỉ riêng Cố Thần cả mặt đều nhăn thành một đoàn, phản đối hô: "Ta cự tuyệt."

Lãnh Túc bất đắc dĩ nhẹ giọng trấn an hắn: "Nghe lời, đừng nháo."

Cố Thần bĩu môi: "Ta mới không nháo, ngươi có phải hay không thật sự đem ta trở thành thư sinh trói gà không chặt? Ngươi đừng quên, ta cũng là dị năng giả! Tóm lại, lão tử đây không hài lòng với cách sắp xếp này của ngươi, lão tử muốn đi theo các ngươi cùng hành động."

Lãnh túc im lặng không nói, chỉ một mực nhìn chằm chằm vào Cố Thần, y biết, với cá tình thích làm càn của hắn, hắn chắc chắn sẽ trộm đi theo. So với việc để tiểu bảo bối lại càng kiến cho y lo lắng hãi hung hơn, không bằng dẫn hắn theo vẫn tốt hơn.

Rơi vào đường cùng, Lãnh Túc đành phải thỏa hiệp: "Hảo hảo hảo, mang ngươi đi mang ngươi đi, vậy thì ngươi đi theo Lão Trịnh nghĩ cách cứu viện."

Cố Thần bóp bóp cái mũi, rống: "Lão tử muốn đi cùng ngươi!"

Lãnh Túc nghiêm mặt, giọng âm trầm: "Đừng nháo."

Cố Thần không thèm để ý, hừ một tiếng: "Ta mới không nháo đâu, ngươi đừng quên ta cũng là thiên tài song hệ dị năng. Ngươi không cho ta theo cũng được, chờ ngươi đi qua đó rồi ta liền nhảy xuống chạy theo!"

Lãnh Túc đỡ trán, hiện tại y đã hết cách đối phó với tên oan gia này rồi.

Bất đắc dĩ Lãnh Túc đành phải đồng ý cho Cố Thần đi theo, tuy nhiên, y cũng ra một số điều kiện bắt buộc hắn phải chấp hành: "Ngươi phải luôn đi theo ta, không được thoát ly khỏi tầm mắt của ta. Đánh được thì đánh, đánh không lại liền trốn phía sau ta."

Cố Thần không để bụng vẫy vẫy tay: "Ai nha, ta đã biết. Tốt xấu gì ta cũng lăn lộn trong đàn tang thi nhiều năm như vậy, ngươi không cần phải lo lắng cho ta, cố gắng bảo vệ tốt chính mình, đừng để đến lúc đó còn liên lụy lão tử phải chạy đến giúp ngươi!"

Khóe miệng Lãnh Túc cong lên, nhịn không được mà trêu ghẹo hắn: "Đến lúc đó bị khi dễ đến tàn nhẫn, đừng có khóc chạy lại ôm ta nha."

Cố Thần chỉ hờn dỗi trừng mắt nhìn y, không nói gì.

Những người còn lại đều yên lặng đứng một bên nhìn hai người không biết xấu hổ tú ân ái, trong lòng gào rống, rơi lệ đầy mặt: Các ngươi đây là đang kích thích cẩu độc thân đó, có biết không?! Có đối tượng thì ghê gớm lắm sao?!

Tiểu Đặng Tử vốn dĩ chỉ im lặng chấp hành mệnh lệnh không dám nhiều lời, nhưng khi nhìn thấy Cố Thần cư nhiên phản kháng thành công, tâm cậu bắt đầu cào cào rụt rịch. Tiểu Đặng Tử nhấp nhấp miệng, rốt cuộc nhịn không được nói ra: "Đội...... Đội trưởng...... em...... em cũng muốn đi theo!"

Lãnh Túc nheo nheo mắt, lạnh lùng nói: "Ngươi còn đi theo xem náo nhiệt, ta là đội trưởng, mệnh lệnh của ta các ngươi dám không nghe?"

Tiểu Đặng Tử run cập cập, rụt rụt cổ, khuôn mặt nhăn thành một đống, âm thanh như muỗi kêu: "Em không có ý tứ này...... em......em không phải còn là dị năng hệ phong sao? Em liền nghĩ, nếu tìm được những người sống sót, nói không chừng dị năng của em có công dụng thì sao."

Lãnh Túc yên lặng thở dài xoa xoa cái trán, y biết cái tên nhóc này chẳng giúp được gì ngược lại còn thích gây chuyện, nhưng nếu bỏ cậu ở lại đây một mình, y cũng không yên tâm. Nếu gặp phải tang thi đánh lén, tiểu tử này liền xong, thà cho cậu nhóc đi cùng còn có thể bớt thời gian trong nom.

Vì thế y đành phải gật đầu, đồng ý.

Tiểu Đặng Tử vui vẻ ra mặt, nhưng lại không dám biểu hiện quá rõ ràng, yên lặng hướng về phía Lão Trịnh dịch dịch qua.

Biểu tình Lãnh Túc ngưng trọng lại, lạnh nhạt mà nhìn những người đang đứng trước mặt mình, chỉ huy: "Lôi, Thần Thần, theo sát ta, ta đếm tới ba chúng ta cùng lao ra. Mục tiêu chính là đánh tan những tang thi đang cố thủ ở dưới đó. Những người còn lại người lập tức đi theo Lão Trịnh, tận lực ẩn nấp nghĩ cách cứu viện những người bị nhốt."

"Rõ!" Mọi người trả lời rõ ràng đều nhịp, Lãnh Túc vừa lòng gật đầu, tiếp theo y liến giơ cánh tay lên sau đó vươn ngón tay ra, bắt đầu đếm: "Một...... Hai...... Ba......"

Trong chớp mắt Lãnh Túc một tay chống trên tảng đá lớn, nhảy qua trực tiếp vọt về hướng đám tang thi đang trấn thủ. Lôi cùng Cố Thần liếc nhau, cũng theo sát y xông ra ngoài. Ba người nhanh chóng vọt vào vòng vây tang thi, các loại dị năng cùng nhau phát ra, chiến thành một đoàn.

Ba người vừa đánh vừa lui, dẫn dụ đám tang thi rời khỏi địa phương chúng đang trấn thủ. Lão Trịnh biểu tình nghiêm túc nhìn chằm chằm vào cuộc chiến, sau khi thấy mưu kế của đội trưởng đã triển khai, hắn liền  nhanh chóng phất tay mang theo các đội viên khác từ trên vách đá nhảy xuống, hướng về nơi tụ tập lúc trước của đám tang thi mà chạy.

Nhóm Lãnh Túc đang cố gắng hấp dẫn lực chú ý của tang thi, tạm thời không để ý phía bên này, Lão Trịnh mang theo người đã vọt tới địa phương tang thi tụ tập . Cả đám đứng trước vách đá ngó nghiên, quả nhiên phát hiện trên vách đá cao khoảng bằng hai tầng lầu có một cửa động như ẩn như hiện.

Lão Trịnh nhanh chóng chỉ huy đội viên có thân hình lực lưỡng chạy tới vách đá cúi người xuống, Tiểu Đặng Tử chạy theo sau thuận tiện mượn đà đạp lên vai hắn nhẹ nhàng dùng dị năng hệ phong phóng lên trên cửa động. Cậu im lặng đi vào trong nhìn thoáng qua, sau đó mới cúi đầu xuống dùng biểu tình nghiêm túc, đè thấp thanh âm, nói:"Bên trong có sáu người, đều còn sống, bất quá tạm thời đã hôn mê."

Lão Trịnh gật đầu: "Ngươi ở đó canh chừng, chúng ta đi giúp đội trưởng."

Tiểu Đặng Tử gật đầu lia lịa, Lão Trịnh lập tức phất tay, mang theo tất cả mọi người hướng về phía trận chiến cách đó không xa.

Mà bên kia chỉ có ba người, đánh đến vui vẻ. Lãnh Túc dùng hỏa hệ cùng lôi hệ, còn Cố Thần dùng thủy hệ cùng phong hệ, hai người hỗ trợ lẫn nhau, đánh vô cùng nhuần nhuyễn. Lôi đại hán cười toe toét một tay phóng ra những cột sét, tay còn lại ôm súng laser bắn phá.

Tuy rằng trong lúc nhất thời tang thi không thể tiếp cận bọn họ, nhưng nếu kéo dài thời gian, số lượng tang thi thì quá nhiều, ba người họ cũng dần dần rơi vào nguy hiểm.

Lão Trịnh chỉ huy mọi người, trực tiếp tiến sát vào vòng vây, bao quanh thành một vòng bên ngoài bắt đầu cùng tang thi đối chiến.

Lãnh túc nhìn thấy nhóm người chạy đến lông mày tự động nhướng lên, ngay sau đó y liền giơ tay làm một cái hiệu lệnh. Trừ bỏ Triệu Cường vẻ mặt ngây thơ không biết gì, những người còn lại nhất trí di chuyển bắt cặp hai người một đội, tạo thành một vòng tròn lớn đem đám tang thi bao vây lại, hợp sức tiêu diệt chúng.

Bởi vì mọi người nhanh chóng lập tổ đội, cuối cùng chỉ còn lại Triệu Cường cùng Lôi cao to, mắt to trừng mắt nhỏ. Triệu Cường sờ sờ cái mũi, nhanh chóng gia nhập vào cuộc chiến, Lôi cao to gãi gãi đầu, đem hai tang thi trước mặt nổ thành bã, ngốc nghếch xoay người theo sau gã.

Xác thật số lượng tang thi giống như Triệu Cường nói lúc trước, quá nhiều, bất quá dưới sự đồng lòng hợp lực của mọi người rất nhanh đã tiêu diệt cái thất thất bát bát.

Bởi vì phải liên tục phất tay phóng dị năng, linh lực hao hụt, cho nên cổ cùng cánh tay của Cô Thần hiện tại nhức mỏi không thôi. Thật vất vả lắm mới nghỉ ngơi được một tí lấy sức, những tang thi còn dư lại hắn để cho những người khác đối phó, còn mình thì hữu khí vô lực treo lên người Lãnh Túc than thở: "Mịa! Mệt quá, cánh tay hảo mỏi a......"

Lãnh Túc một tay ôm lấy Cố Thần, tay còn lại không ngừng giải quyết những con tang thi không sợ chết nhào vô, ngữ khí y sủng nịch, rồi lại mang theo một tia ý cười, nói: "Ai bảo ngươi không ngoan, một hai cứ đòi tiến vào"

Cố Thần hừ một tiếng: "Dù sao ta cũng mặc kệ, về sau ngươi đi đâu ta liền theo đến đó, cho dù ngươi đi tìm tang thi chịu chết ta cũng đi theo!"

Thân mình Lãnh Túc chấn động, đầu y trong nháy mắt trống rỗng, lòng bàn tay phát ra dị năng tạm dừng vài giây. Nhanh như chớp tại thời điểm đó, một con tang thi lúc trước bị y nổ cho mất một cách tay, thừa cơ y mất cảnh giác lập tức nhào đến phát công kích hướng về phía người trong lòng y – Cố Thần.

Cố Thần lúc này đang ghé vào trong lòng Lãnh Túc, đưa lưng về phía tang thi, không hề phát hiện.

Chờ đến khi Lãnh Túc phục hồi tinh thần, con tang thi kia đã gần ngay trước mặt, y lập tức xoay người lại ôm chặt Cố Thần, che chắn cho hắn. Kết quả khi móng vuốt của con tang thi sắp đụng phải lưng y, thì nhanh như chớp có một vật thể màu đen thật dài vươn ra, trực tiếp quấn lấy tang thi quăng ra ngoài.

Lãnh Túc lúc này mới thở sâu một hơi nhẹ nhõm, y nhẹ nhàng buông người còn đang dại ở trong lòng ngực mình ra, kiểm tra tỉ mỉ xem hắn có bị thương hay không. Lúc này Lãnh Túc mới trấn an xoa đầu Cố Thần, tiếp theo y liền quay đầu về phía sau nhìn con tang thi đánh lén kia, nó bị ném bay tới vách đá, đầu đập vào đó nức toạt ra, não văng tung toét, thân mình trượt xuống, hiện tại nó chỉ là một cái xác đang dùng tư thế ngồi quỳ.

Lãnh Túc lạnh lùng nhìn cái xác đó, hung hăng một chưởng chụp qua, trực tiếp biến nó thành một cái xác cháy đen, Cố Thần bị âm vang chấn độn này dẫn đến hoàn hồn, bàn tay tự giác sờ sờ dây đen còn quấn trên cổ tay mình, khen ngợi nó: "Tiểu hắc ngươi thật là lợi hại, cảm ơn ngươi nha!" Tiểu hắc trên cổ tay hắn chỉ run run hai lá cây đáp lời, còn hai con mắt nhỏ của nó đang gắt gao nhìn chằm chằm chung quanh, hiển nhiên còn ở trong trạng thái phòng bị.

Cố Thần tiếp tục sờ sờ hai chiếc lá cây trên đầu Tiểu Hắc, thổn thức thở dài một hơi. Lần này không nhờ Tiểu Hắc phản ứng nhanh, phỏng chừng Lãnh Túc đã bị thương rồi. Nghĩ đến tình cảnh vừa rồi, hắn nhịn không được mà đổ mồ hôi lạnh, run sợ nghĩ. Lúc này, những người khác cũng đem tang thi dư lại toàn bộ tiêu diệt không còn một mảnh, xong việc tất cả đều đi qua đây xem xét tình hình.

Nguyên lai vừa rồi bọn họ đều phát hiện tình huống bên này, nhưng bởi vì trên tay còn bị tang thi quấn lấy không rảnh, cho nên trong lúc nhất thời không thể chạy lại kịp thời ứng cứu.

Kết quả không nghĩ tới, Cố Thần nhặt được một cái thực vật toàn thân màu đen cư nhiên lợi hại như vậy. Vì thế từ bây giờ, trong lòng tất cả mọi người trình độ khủng bố của Tiểu Hắc đã nâng lên một cấp bậc mới.

Đồng thời cũng đối với vận khí của Cố Thần hâm mộ ghen tị không thôi. Tùy tùy tiện tiện, thế nhưng đã có thể nhặt được một đoạn dây leo không nói, đoạn dậy này còn có thuộc tính nghịch thiên nữa a!

Vì thế, ánh mắt của mọi người nhìn tiểu Hắc cùng Cố Thần đều không thích hợp.

Quả nhiên, kỳ ba đều cùng với kỳ ba ghép đôi hay sao!?

Tiểu Đặng Tử đứng ở trên cao quan sát toàn bộ, nhịn không được hô trong lòng: Emma tiểu Hắc thật là lợi hại, muốn sờ sờ nó quá, làm sao đây!?

Cùng với mọi người có ý nghĩ trong lòng giống nhau, đó chính là Cố Thần, hắn cũng cảm thấy vận khí hắn thật sự quá nghịch thiên, thật là tốt đến bất ngờ! Chỉ là đi ra ngoài một chuyến, thế nhưng liền nhặt được một bảo bối vô giá như vậy.

Cho nên, ánh mắt của Cố Thần nhìn tiểu Hắc càng ngày càng không đúng.

Lãnh Túc nheo nheo mắt, nguy hiểm nhìn tiểu Hắc. Y nhạy bén nhận ra, địa vị của mình bởi vì một cái thực vật không rõ chủng loại mà bị uy hiếp nghiêm trọng.

Có thể nói, tiểu Hắc ở trong lòng Lãnh Túc cơ hồ đã bị liệt vào danh sách những kẻ nguy hiểm cần thủ tiêu nhất.

Tựa hồ đã nhận ra ánh mắt bất thiện của y, tiểu Hắc run nhẹ hai lá cây, hướng trong lòng bàn tay Cố Thần rụt rụt lại.

Vì thế, mặt Lãnh Túc càng đen.

Lão Trịnh lúc này chỉ im lặng đứng một bên giả chết cuối cùng bị trúng đạn, Lãnh Túc hướng hắn lạnh lùng trừng một cái, sau đó mới dùng khuôn mặt âm trầm gật đầu bảo hắn đứng ra báo cáo.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play