Cố Thần cũng nhìn qua hướng âm thanh phát ra, chính là từ quang não của Lãnh Túc. Y đang nhíu mày, mở quang não ra, trên màn hình quang não không ngừng lập loè một điểm sáng nhỏ.

Cố Thần không hiểu gì, do hỏi: "Tình huống như thế nào?" Lãnh Túc nhìn quang não, im lặng một lúc sau đó mới trả lời: . "Tín hiệu cầu cứu lúc trước, khu vực nó xuất hiện ngay bên cạnh chúng ta."

Mọi người hai mặt nhìn nhau, đánh giá mọi nơi. Nơi này chính là phía sau cửa huyệt động lúc nãy, trong tầm nhìn của đội viên chỉ là một mảnh bùn đất đá vụn, nơi này căn bản không có chỗ để giấu người nha!

Lúc này dây đen quấn quanh trên cổ tay Cố Thần đột nhiên giật giật, nó dùng đầu đỡ lòng bàn tay hắn, chỉ chỉ địa phương mới phát hiện ra bộ rễ dây leo. Cố Thần khó hiểu mà đi qua, xem xét một chút. Bên đó chỉ còn lại tro tàn của bộ rễ bị thiêu, trên vách đá, trên mặt đất đều là một mảnh đen tuyền. Hắn cố gắng nhìn vào, nhưng cũng không phát hiện ra có cái gì khác thường. Dây đen trên cổ tay tiếp tục chọc chọc vào lòng bàn tay Cố Thần, hướng hắn run run đỉnh lá, tiếp tục chỉ về phía bộ rễ trong hốc đá.

Cố Thần còn chưa phản ứng lại, Lãnh Túc đã tiến lên một bước kiểm tra. Y phát hiện, phía dưới hòn đá nhô ra mà bọn họ cạy ra lúc trước cũng có một khối y hệt vậy.

Lãnh Túc cùng Lôi cao to đi tới, đem khối đá kia cạy ra. Lập tức phát hiện bên trong thế nhưng nằm một người!

Lôi vội vàng đem người kéo ra, hắn lập tức kiểm tra hơi thở, hơi thở của tên nam nhân này có chút mỏng manh. Lãnh Túc quay qua nhìn Tiểu Đặng Tử ý bảo cậu tiến lên lấy ra một ít thuốc trị liệu, cùng với dịch dinh dưỡng giúp tên mới được cứu kia uống vào.

Thời gian trôi qua, hô hấp của tên này liền nặng hơn một ít, hơi có chút dồn dập. Tiểu Đặng Tử tiếp tục rót hết một bịch dinh dưỡng cho hắn, nam nhân khụ vài cái, chậm rãi mở mắt.

Cố Thần từ thời điểm Lãnh Túc cạy khối đá ra, sau đó cứu người nam nhân nọ, hắn chỉ một mực đứng bên cạnh nhìn, thần sắc phức tạp.

Người này, có thể nói cho dù hóa thành tro, Cố Thần cũng nhận ra. Gã đời trước, chính là thủ hạ bên người Trần Mặc, tên Triệu Cường. Tên này vẫn luôn không quen nhìn Cố Thần không có công trạng gì mà đứng bên người Trần Mặc, cho nên gã luôn tìm cách gây khó dễ cho Cố Thần.

Ngay cả vào thời điểm chọn người đi làm nhiệm vụ, gã luôn đem Cố Thần đẩy ra, chính mình đứng một bên xem hắn chật vật. Thậm chí khi Cố Thần bị trọng thương, gã cũng không vươn tay hỗ trợ. Cũng bởi vì Cố Thần luôn nhường nhịn gã, nguyên nhân là do trong lúc vô tình Trần Mặc có nói với hắn một câu: Triệu Cường người này có chỗ trọng dụng. Cho nên, vô luận Triệu Cường khiêu khích tìm lỗi như thế nào, hắn vẫn luôn kiên nhẫn nhường nhịn.

Sau này, chính xác là vào ngày hắn chết; Kỳ thật Triệu Cường đứng cách hắn không xa, có thể giúp hắn. Chỉ cần Triệu Cường muốn, lúc ấy nhất định có thể kéo hắn lên. Nói không chừng, ngày đó hắn sẽ không phải chết. Chính là, gã không muốn.

Chẳng những không giúp, ngay lúc hắn sắp không trụ nổi, Triệu Cường còn trào phúng mà nhìn hắn. Bàn tay Cố Thần đang vuốt ve dây đen chậm rãi nắm chặt, nắm thật chặt. Dây đen bị hắn nắm đến đau, ở trong tay hắn điên cuồng vặn vẹo.

Cố Thần không hề có cảm giác vẫn như cũ đắm chìm trong hồi ức, vô pháp tự kềm chế. Cuối cùng không thể nhịn được dây đen liền mở miệng, lộ ra hàm răng sắc bén, cúi xuống cắn ngón tay Cố Thần một ngụm.

Bất quá nó hiển nhiên hạ thủ lưu tình, không giống như lúc cắn Tiểu Đặng Tử, nhẹ nhàng mà cắn. Đầu ngón tay tê rần, Cố Thần nhanh chóng phục hồi tinh thần lại, nâng ngón tay lên vừa thấy mặt trên có một vòng dấu răng nhợt nhạt, ẩn ẩn trở nên trắng, lại không chảy máu.

Dường như Dây đen bị hắn niết rất đau, héo úa nằm bẹp trên mu bàn tay Cố Thần, ngay cả hai mảnh lá cây kia cũng gục xuống. Cố Thần vội vàng vuốt đầu xin lỗi nó, giúp nó thoải mái hơn.

Lúc này, Triệu Cường sau khi uống xong dịch dinh dưỡng, thần trí thanh tỉnh không ít. Tiểu Đặng Tử đem gã đỡ lên, để Lãnh Túc hỏi ra các nghi vấn.

Hít sâu một hơi, Cố Thần cũng đi tới, dựa gần vào Lãnh Túc, sau đó ngồi xổm xuống dùng ánh mắt bình tĩnh nhìn Triệu Cường. Thời điểm Triệu Cường tiếp xúc với ánh mắt của hắn, rõ ràng là sửng sốt, mạc danh cảm thấy người trước mặt này, giống như có chút quen mắt. Nhìn kỹ lại, gã hình như chưa bao giờ gặp qua người này a!

Cố Thần tự nhiên không hề buông tha từng biểu tình trên mặt Triệu Cường, nhưng hắn tìm không ra bất kì một manh mối nào. Dù sao đời này, Triệu Cường xác thật chưa từng gặp qua hắn.

Một đời trước đi theo Trần Mặc, vào khu đóng quân của gã được vài ngày, Cố Thần mới gặp Triệu Cường. Lúc ấy Triệu Cường hình như tiếp nhận một nhiệm vụ, đã đi ra ngoài căn cứ. Sau khi trở về và gặp được hắn, lần đầu tiên gã gặp hắn, gã liền bắt đầu tìm cách đối phó hắn. Cho đến ngày hôm nay, Cố Thần vẫn không biết vì nguyên nhân gì mà gã phải gây khó dễ cho hắn.

Quả nhiên, ánh mắt của Triệu Cường chỉ tạm dừng trên mặt hắn một chút, ngay sau đó liền chuyển sang nhìn Lãnh Túc.

Lãnh Túc nhìn chằm chằm Triệu Cường, nheo nheo mắt, hỏi: "Ngươi sao lại xuất hiện ở chỗ này? Ngươi thuộc đội ngũ nào?"

Triệu Cường khụ hai tiếng, thanh âm có chút mỏng manh: "Ta thuộc căn cứ lớn nhất Hoa Quốc, là đội viên tiên phong Triệu Cường. Ta cũng không rõ ràng lắm vì sao ta lại ở chỗ này."

Lãnh túc nhướng mày, đội ngũ tiên phong cũng là một phân đội rất nổi danh. Năng lực làm nhiệm vụ đều rất mạnh, các đội viên cũng đều là người xuất sắc. Chẳng qua so với đại đội tinh anh, vẫn còn kém một chút, suy nghĩ xong y tiếp tục hỏi."Ngươi sao lại đến đây? Tự mình tới?"

"Không, ta đi theo đội ngũ, cùng nhau ra ngoài làm nhiệm vụ. Trong đội bọn ta tổng cộng có 13 người, không may mắn đụng trúng tang thi ở hẻm núi." Nói đến đây, Triệu Cường lại bắt đầu ho khan mãnh liệt, sức ho có thể ho ra luôn cả phổi.

Sau một lúc lâu, trận ho khan giảm xuống, Tiểu Đặng Tử đúng lúc đem cho gã một túi nước. Triệu Cường uống liền mấy ngụm, lúc này mới tiếp tục nói: "Đợt tang thi này rất lợi hại, đại khái có hơn ba trăm con, đội ngũ của ta đối chiến rất vất vả. Các đội viên tử thương thảm trọng, còn ta trong lúc chiến đấu, đột nhiên bị một vật gì đó kéo đi, lúc sau liền mất đi ý thức. Khi tỉnh lại, liền nhìn thấy các ngươi."

Lãnh Túc nghe xong liền nhìn thoáng qua dây đen trên cổ tay Cố Thần. Cố Thần cũng không biết đang nghĩ gì mà quay qua liếc nó vài cái, dây đen bình tĩnh giả chết, ghé vào mu bàn tay hắn nằm không hề nhúc nhích.

Đột nhiên, Cố Thần giống như nghĩ tới cái gì, thiếu chút nữa không cẩn thận cắn trúng đầu lưỡi của mình. Cố Thần quay người đi, cẩn thận bắt lấy dây đen đưa qua trước mặt, hạ giọng nói. "Đừng nói với ta là ngươi đem gã lôi vào vì muốn gã làm phân bón cung cấp chất dinh dưỡng cho ngươi!?" Dây đen vẫn như cũ bình tĩnh giả chết, ngược lại hai mảnh lá cây trên đầu vui sướng run lên vài cái.

Cố Thần vô ngữ cứng họng, thế nhưng thực sự dùng người làm phân bón cung cấp chất dinh dưỡng, hiện tại nó lại quấn lấy mình, đến cùng đây là thứ quỷ gì!? Mặc kệ Cố Thần bị bao nhiêu đả kích, bất quá hiện tại không có thời gian cho hắn bi ai.

"Các ngươi khi nào gặp phải tang thi?"Lãnh Túc bình tĩnh dò hỏi, ý đồ muồn tìm ra đầu mối.

Bởi vì tình huống của Triệu Cường thoạt nhìn không tốt, không phải gã bị hôn mê nên hơi thở mới mỏng manh, mà hoàn toàn do những vết thương trên người gã. Đúng vậy, trên người Triệu Cường có lớn có bé vô số vết thương, máu đã gần như khô, trên quần áo loang lổ vết máu. Theo Lãnh Túc suy đoán, Triệu Cường chỉ mới bị kéo vào đây không lâu.

"Buổi chiều ngày 23, đại khái khoảng 2 giờ chiều."

Mọi người trầm mặc, hiện tại đã là 10 giờ đêm ngày 24. Dựa theo lời nói của Triệu Cường nếu đúng như đội ngủ tiên phong gặp phải tang thi triều với quy mô lớn như vây, hơn nữa còn rất lợi hại, phỏng chừng đội viên của gã không còn người sống sót.

Cố Thần trong lòng căng thẳng, buột miệng thốt ra: "Trần Mặc có phải hay không cũng tới?" Lời vừa ra khỏi miệng, Cố Thần liền hối hận. Hắn còn quan tâm người kia làm gì!

Triệu Cường ấp úng mở miệng: "Ngươi biết đội trưởng của ta?"

Cố Thần che mặt lại không dám nhìn về phía Lãnh Túc, trên đỉnh đầu tràn ngập áp lực, khụ một tiếng. "Lúc trước ở trong căn cứ ta có gặp qua hắn một lần, liền nhớ kỹ, hắn có nói hắn là đội trưởng đội tiên phong."

Triệu Cường gật đầu, thần sắc suy sụp, tiếp lời: "Lần này ra ngoài chính là đội trưởng dẫn đội, hiện tại không biết bọn họ như thế nào, khả năng...... Đều dữ nhiều lành ít." Lời này vừa nói ra, tập thể đều trầm mặc. Bọn họ dù sao cũng không rõ tình huống, không biết cách khuyên.

Im lặng trong vài giây Lãnh Túc liền hỏi tiếp: "Ngươi còn nhớ rõ lúc các ngươi gặp phải cái hẻm này ở phương hướng này sao?"

Triệu Cường suy tư một chút, chần chờ mở miệng: "Hình như ở phía tây."

Lãnh túc gật gật đầu, trong lòng đã rõ. Cố Thần cũng ở trong lòng nói một câu: Quả nhiên a! Thời điểm bọn hắn đứng trên cái hẻm, liền phỏng đoán ra rất nhiều phương pháp tiến vào, trong đó có một cái, chính là cái hẻm này còn có một cửa khác.

Hơn nữa, đường của họ đi là hướng Bắc. Nói như vậy, bọn họ muốn đi ra ngoài thì phải đi hướng Đông. Lãnh túc liếc Triệu Cường một cái, thần sắc đạm mạc.

Dây leo đều đã bị thiêu cháy sạch sẽ, hiện tại có thể nói huyệt động này là một địa phương rất an toàn.

Lãnh Túc nhanh chóng ra lệnh: "Hôm nay đi đến đây thôi, bên ngoài đã là đêm khuya không thể tiếp tục đi, nếu đi chúng ta không biết còn đụng phải nguy hiểm gì. Cho nên liền ở chỗ này nghỉ ngơi, sáng mai lên đường."

"Vâng!" Mọi người nhanh chóng lĩnh mệnh, đều tự tìm cho mình một chỗ, nghỉ ngơi.

Lãnh Túc ra lệnh cho Tiểu Đặng Tử phát một chút lương khô cho từng người, để bọn họ mang trên người, vào thời điểm cảm thấy đói liền lấy ra bổ sung năng lượng. Tuy rằng bọn họ tạm thời được an toàn, nhưng với trình đội nguy hiểm của nơi này, phải cẩn thận đề phòng mọi lúc. Lãnh Túc thực nhanh an bài người gác đêm, hai giờ đổi một lần.

Làm xong mọi chuyện, y lúc này mới đỡ Cố Thần đứng lên, lôi kéo tay hắn đi đến tận bên trong một góc. Lôi kéo Cố Thần ngồi xuống, y đem hắn ôm vào trong ngực, xoa xoa cái đầu bù xù của hắn.

"Ngủ đi."

"Ân!" Cố Thần thuận theo gật đầu, ngáp một cái. Tuy rằng hắn vừa tỉnh dậy không lâu nhưng là bởi vì linh lực trong cơ thể đang thiếu cho nên hắn có hơi mệt mỏi. Vì thế, Cố Thần dựa vào người Lãnh Túc trên lập tức ngủ.

Lãnh Túc thật cẩn thận từ trong túi trữ vật lấy ra một chăn lông, sau đó y dùng động tác mềm nhẹ đắp vào cho Cố Thần. Y ôm lấy hắn, để đầu hắn dựa trên vai làm hắn ngủ thoải mái hơn.

Sau đó y đánh giá mọi nơi một chút, xác nhận chung quanh không có vấn đề gì, lúc này y mới nhắm hai mắt lại, cùng Cố Thần nặng nề đi vào ngủ say.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play