"Ai, Thần ca, anh và đội trưởng hai người như thế nào lại phát hiện ra nơi này có cái động ngầm? Chúng ta đều không có ai nhìn thấy nha, anh thật là lợi hại."

Đi một hồi lâu, Cố Thần cũng có chút nhàm chán. Vừa lúc có người muốn cùng hắn nói chuyện, hắn cầu mà không được nha.

Nghe được Tiểu Đặng Tử hỏi về vấn đề này, Cố Thần nhướng mày, vẻ mặt đắc ý: "Điều này thuyết minh ta rất thông minh, hơn nữa còn thận trọng!"

Tiểu Đặng Tử cười "hắc hắc": "Anh liền nói đúng."

Cố Thần làm bộ làm tịch hằng giọng: "Ngươi hãy nghe cho kỹ nha."

"Ân ân." Tiểu Đặng Tử gật đầu như giã tỏi, mọi người đang đi phía sau cậu cũng đều tập trung tinh thần mà dựng thẳng lỗ tai.

"Kỳ thật chuyện này chủ yếu vẫn là bởi vì ta thận trọng. Chúng ta lúc trước chỉ lo tự hỏi làm thế nào xuống phía dưới cái khe mà lại không chú ý hoàn cảnh xung quanh. Chờ đến thời điểm chúng ta phải rời khỏi, ta quay đầu lại nhìn thoáng qua, đã bị ta phát hiện ra manh mối."

Nói tới đây, Cố Thần đột nhiên im bặt, lấy hơi, ruột gan mọi người đều trở nên cồn cào.

Lãnh Túc dung túng mà cào nhẹ vào lòng bàn tay hắn, tiểu bại hoại!

Cố Thần cười tủm tỉm mà nói tiếp: "Lúc ấy ta phát hiện khối đại thạch đầu này có chút kỳ quặc, bởi vì mặt bên của tảng đá có chút dấu vết ẩm ướt không rõ ràng, lại còn có mang theo một chút bùn đất."

Tiểu Đặng Tử nghe vậy vẻ mặt mê mang, nháy đôi mắt không hiểu gì mà nhìn Cố Thần. Cố Thần yên lặng trợn trắngmắt, nói tới đây vậy rồi mà còn chưa rõ, chỉ số thông minh này, hắn cũng quỳ luôn có được hay không!

Tiểu Đặng Tử thấy Cố Thần lại không mở miệng, vội vàng thúc giục nói: "Sau đó, sau đó?"

"Sau đó a ――" Cố Thần kéo dài âm, ra vẻ thần bí mà quay đầu lại nhìn Tiểu Đặng Tử.

"Ngươi đoán."

Tiểu Đặng Tử: Ngọa tào, cậu mà đoán được thì cậu còn hỏi làm cái mọe gì!

Bất quá tuy rằng cậu đối với Cố Thần làm ra bộ mặt oán hận, nhưng Tiểu Đặng Tử lại không dám làm gì hắn, chỉ có thể yên lặng nuốt nước đắng.

A a a, có người che chở ghê gớm quá a!

Lãnh túc quay đầu lại nhìn thoáng qua khuôn mặt nhỏ đang cười trộm của Cố Thần, y sủng nịch mà thở dài. "Theo sát ta, phía dưới có một đoạn đường rất dốc."

Cố Thần thuận theo gật đầu, siết chặt đôi tay, gắt gao nắm lấy cánh tay Lãnh Túc.

Trong thông đạo sâu không thấy đáy, cả đám người không biết đã đi bao lâu rồi, Cố Thần mệt tới thở hồng hộc.

Hướng mắt nhìn về phía trước, vẫn như cũ một mảnh ngăm đen, không rõ con đường này đến tột cùng thông tới nơi nào. Quay đầu lại nhìn về phía sau, cũng không hề thấy một tia ánh sáng.

Cố Thần vừa mệt vừa đói, có chút nhụt chí than thở: "Con đường này rốt cuộc dài bao nhiêu a, mệt chết ta rồi. Hô hô......"

Lãnh Túc quay đầu lại nhìn một chút, loáng thoáng có thể nhìn thấy trên mặttất cả mọi người đều đã hiện lên sự mệt mỏi.

"Tại chỗ này nghỉ ngơi một giờ, bắt đầu ăn cơm."

"Vâng......" Mọi người hữu khí vô lực mà lên tiếng, liền gấp không chờ nổi mà ngồi bệt xuống.

Cố Thần mở quang não nhìn thoáng qua thời gian biểu thị hiện tại đã là chạng vạng hơn bốn giờ chiều.

Cố Thần mơ hồ nhớ rõ, lúc bọn họ đi vào động chỉ mới hơn chín giờ thôi nha. Bọn họ thế nhưng bất tri bất giác đi được sáu bảy tiếng đồng hồ rồi.

Trách không được hắn mệt đến nổi cảm giác hai cái đùi đều không phải là đùi của mình nữa.

Cố Thần cực kỳ không có hình tượng mà nằm liệt trên mặt đất, nửa dựa vào trên người Lãnh Túc, thở dốc.

"Ai da rốt cuộc chúng ta đã đi được bao lâu rồi a, mệt chết tiểu gia rồi!" Tiểu Đặng Tử không có tinh thần, từ trong không gian tùy thân lấy ra đồ ăn, phân cho mọi người.

Lãnh Túc đỡ Cố Thần ngồi dậy, tiếp nhận lương khô từ Tiểu Đặng Tử đưa qua, nhét vào trong tay hắn.

"Ngoan, ăn một chút gì đi, bổ sung một chút năng lượng, con đường này, còn rất dài."

Cố Thần kêu rên một tiếng, ngoan ngoãn theo lực đạo của y ngồi dậy, gặm lương khô, trong nháy mắt hắn có cảm giác sống không còn gì luyến tiếc.

A a a, hảo muốn ăn thịt ~

Hắn buộc chính mình gặm đi xuống một khối to lương khô có vị như nhai sáp, thiếu chút nữa bị nghẹn. Hung hăng uống một ngụm nước, Cố Thần lúc này mới cảm giác thoải mái một chút.

Lại nhìn lương khô trong tay, như thế nào cũng ăn không vô đi.

Cố Thần quay đầu, đáng thương hề hề nhìn Lãnh Túc: "Ta muốn ăn thịt."

Lãnh túc sờ đầu hắn: "Ngoan, chờ đi ra ngoài rồi sẽ cho ngươi ăn thịt. Ở bên trong này không thể nhóm lửa. Chờ đi ra ngoài, ngươi muốn ăn gì cũng được."

Cố Thần kêu rên một tiếng, ngã gục ở trong lòng ngực Lãnh Túc, hiện tại hắn dị thường hối hận, tại sao lúc đầu còn mong sẽ xuống đây a!

Sớm biết rằng phải ở bên trong này đi lâu như vậy, hắn nên hung hăng ăn một đống thịt rồi mới đi vào!

Tâm mệt quá, cảm thấy sẽ không còn yêu nữa được a a a ~

Các đội viên mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm, trầm mặc mà gặm lương khô, không dám chú ý đến tình huống bên này.

Cố Thần cùng Lãnh Túc hai người này dính như sam, quả thực hù chết bảo bảo có được hay không!

Nhớ trước đây ở trong mắt bọn họ, Lãnh Túc quả thực là một tên mặt lạnh như Diêm La, còn hiện tại cái vẻ mặt ôn nhu này cứ trường kỳ xuất hiện, quả thực là cùng một người đó chứ!

Tưởng tượng đến trước kia vị đội trưởng của bọn họ luôn trưng vẻ mặt lạnh như băng, nhìn lại biểu tình bây giờ của y, bọn họ cảm thấy thực vi diệu a!

Thời gian vừa đúng qua một giờ, Lãnh Túc lại lần nữa tuyên bố xuất phát.

Các đội viên nhanh chóng chỉnh đốn lại vật dụng, từ mặt đất ngồi dậy.

Hiện tại đã không còn biết nơi này đã cách mặt đất bao nhiêu, chung quanh một mảnh tĩnh mịch.

Trong thông đạo thật dài, chỉ còn tiếng hít thở thật sâu của mọi người, không khí trở nên áp lực hơn.

Nhạy bén cảm giác được áp lực này sẽ làm cho tinh thần của các đội viên sa sút, cho nên dọc theo đường đi Cố Thần bắt đầu cùng Tiểu Đặng Tử nói cười châm chọc nhau.

Hai người một đường hi hi ha ha, nhưng cũng thật đã giảm bớt nặng nề trong lòng của mọi người.

Lãnh Túc đang đi đầu luôn lắng nghe tiếng cười đầy sức cuốn hút của Cố Thần, khóe môi nhịn không được cong lên.

Đột nhiên, y dừng bước chân, tay buộc đèn giơ cao lên, làm một cái thủ thế "Im lặng".

Mọi người lập tức như lâm đại địch, cơ bắp căng chặt, làm tốt công tác chuẩn bị chiến đấu.

Cố Thần lập tức câm miệng, ngừng thở, thật cẩn thận mà thò đầu lên trước, bước nhẹ tới sau lưng Lãnh Túc ý đồ muốn xem.

Phía trước thông đạo chỉ một mảnh đen nhánh, cái gì cũng không nhìn thấy.

Cố Thần tiến đến kề sát miệng bên tai Lãnh Túc, hạ giọng dò hỏi: "Ngươi phát hiện ra cái gì?"

Lãnh Túc không trả lời, thay đổi động tác. Cố Thần rõ ràng nhận thấy được mọi người ở phía sau trong nháy mắt ngưng lại hô hấp, không khí trở nên ngưng trọng.

Chung quanh một mảnh im ắng, thực mau Cố Thần liền nghe được một trận rất nhỏ thanh âm vỗ cánh.

Cố Thần mở to hai mắt nhìn, nhìn chằm chằm nơi xa xôi phía trước.

Thanh âm cánh vỗ càng ngày càng rõ ràng, thậm chí có thể cảm nhận được một dòng khí nhỏ từ trên người xẹt qua.

Lãnh Túc nhíu mày, sắc mặt ngưng trọng, lập tức tắt đèn pin.

Năm phút đồng hồ sau, từ trong thông đạo trào ra một sóng âm lớn không rõ. Cánh vỗ mang theo dòng khí, không thua gì gió to cấp 7.

Cố Thần mở to hai mắt nhìn, đây rốt cuộc là thứ gì!

Bất quá nhanh như chớp, thứ kia cũng đã tới gần ngay trước mắt.

Lãnh Túc hô to một tiếng: "Nằm sấp xuống!"

Cố Thần còn chưa kịp phản ứng đã bị Lãnh Túc ôm vào trong ngực, nhào xuống mặt đất, đem hắn che đậy kín mít.

Y đem hắn gắt gao bảo hộ trong ngực, hắn có thể rõ ràng cảm giác được, cơ bắp cả người y đang rất căng chặt.

Cố Thần một cử động nhỏ cũng không dám, cảm giác mấy thứ kia đang bay qua trên đỉnh đầu mình.

Bên tai tràn ngập tiếng động vỗ cánh vù vù, màng tai đều bị phá đến đau nhức.

Không biết qua bao lâu, Cố Thần cảm giác sắp trôi qua một thế kỷ luôn rồi.

Cái loại âm thanh vù vù này rốt cuộc cũng dần dần yếu bớt, cuối cùng biến mất không thấy.

Lãnh túc trở mình, từ trên xuống dưới nhìn hết Cố Thần một lượt, thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Cố Thần lập tức từ trên mặt đất nhảy lên, lấy đèn pin trên người mở ra.

Thời điểm vừa mới bị Lãnh Túc ôm trong ngực, hắn rõ ràng nghe được vài tiếng rên rỉ mỏng manh. Điều này chứng minh, cái thứ biết bay này có chứa lực sát thương, người của bọn họ khẳng định đã bị thương.

Cố Thần trước tiên nâng Lãnh Túc dậy, sau khi nhìn rõ tình trạng của y, hắn sợ tới mức hít hà một hơi. Quần áo trên lưng Lãnh túc đều bị phá rách tan tành, rơi rớt trên mặt đất, bây giờ chỉ còn lại đám mảnh vụn treo trên người.

Trên lưng y loang lổ một đám vệt đỏ đan xen nhau, một giọt rồi một giọt thi nhau chảy xuống, rõ ràng là máu.

Cái mũi Cố Thần đau xót, nước mắt thiếu chút nữa không nhịn được rơi xuống.

Lãnh Túc an ủi vỗ tay hắn, ý bảo hắn đừng lo lắng. Quay đầu lại nhìn thoáng qua phía sau, mày y nhăn chặt.

Cố Thần theo ánh mắt y nhìn qua đó, lại lần nữa hít hà một hơi.

Tất cả mọi người trừ hắn ra trên người đều loang lổ vết máu, thoạt nhìn rất chật vật.

"Vừa mới kia...... Rốt cuộc là thứ gì!?" Thanh âm Cố Thần run rẩy, khó hiểu hỏi.

Những người này đều là dị năng giả cao cấp, đến tang thi còn chưa đả thương được bọn họ. Còn bây giờ...... rốt cuộc là thứ gì, lại có thể lợi hại như vậy, Lãnh Túc cũng không vận dụng dị năng tiêu diệt chúng, ngược lại còn tùy ý cho chúng nó bay qua.

Sắc mặt Lãnh Túc trầm trọng: "Bướm đêm."

Cố Thần nghi hoặc: "Bướm đêm? Bướm đêm sao lại có lực sát thương lớn như vậy!?"

Lãnh Túc nói một hơi: "Đây là một dạng tang thi biến dị động vật có khả năng hút máu. Nếu tùy ý cho chúng nó qua đi, có thể sẽ lưu lại được một cái mệnh. Một khi tiến hành công kích, liền sẽ kích thích virus trong cơ thể của chúng, chúng nó liền lập tức hút máu, hút kẻ đó thành thi khô thì thôi."

Cố Thần kinh ngạc: "Hút máu!?"

Lãnh Túc gật đầu, ngữ khí trầm trọng: "Loại bướm đêm này chỉ xuất hiện ở địa phương dày đặc tang thi. Lúc trước ta có một lần đi ra ngoài làm nhiệm vụ, liền đụng phải loại tang thi này. Lúc ấy trong đội có tới mười mấy người, cuối cùng còn lại ba người sống sót."

Cố Thần không thể tưởng tượng mà há to miệng, vẻ mặt nghĩ đến mà sợ, thanh âm run rẩy: "Các ngươi, trên người đang bị thương......"

Lãnh Túc xoa tóc của hắn, cười trấn an nói: "Không sao đâu, chúng ta chỉ là bị cánh của chúng nó đảo qua, để lại ít dấu vết nhỏ, không có gì trở ngại."

Cố Thần gật gật đầu, không nói gì, hắn cúi đầu xuống, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Lãnh Túc từ túi trữ vật của mình tìm ra một bộ quần áo, chuẩn bị thay, Cố Thần đột nhiên vươn tay ngăn trở động tác y.

Lãnh Túc thấy Cố Thần nắm chặt quần áo của y trong tay, y liền nắm tay hắn ôn nhu dò hỏi: "Làm sao vậy?"

Cố Thần mím môi, thần sắc thực rối răm.

Hắn có dị năng chữa khỏi, hắn có thể trong nháy mắt chữa khỏi vết thương cho những người này. Bất quá hắn sẽ phải suy yếu một chút, đánh mất một bộ phận linh lực mà thôi.

Chính là hắn lại không dám, hắn sợ một khi sử dụng quá nhiều dị năng, sớm hay muộn cũng sẽ bị phát hiện. Đến lúc đó, bởi vì dị năng của hắn, có phải hay không hắn sẽ luôn phải chịu những ánh mắt khác thường của mọi người?

Cố Thần không biết, cũng không dám đánh cuộc.

Chính là...... nhớ đến thời điểm nguy hiểm lúc nãy, phản ứng đầu tiên của Lãnh Túc làm hắn rất khó chịu.

Rối rắm một hồi lâu, Lãnh Túc vẫn luôn ở một bên nắm tay trấn an Cố Thần, cũng không lên tiếng quấy rầy.

Cố Thần mím môi, dù sao hắn cũng đã chết qua một lần, còn sợ cái con khỉ gì nữa!

Hít sâu một hơi, Cố Thần nhìn thẳng vào ánh mắt quan tâm của Lãnh Túc, từ từ nở nụ cười, nói "Nếu ta giúp ngươi chữa khỏi vết thương, ngươi sẽ báo đáp ta như thế nào?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play