Tần Triệt lạnh run trở về nơi ở thì đã hơn một giờ đêm. Gara dưới hầm cậu thuê không có bình nóng lạnh nên chỉ có thể đun nước bằng ấm siêu tốc.
Ấm nước bật lên rất nhanh nóng, phát ra tiếng kêu “xì xì”. Tần Triệt ngồi ở mép giường, nghiêng đầu vừa nghe vừa cười, giống như người bị bệnh tâm thần.
Cậu cảm thấy rất thú vị, trước đây cậu chưa từng nhìn thấy những thứ này, đi đâu cũng có người hầu hạ, lạnh, nóng, đói, khát đều có người lo lắng. Bây giờ cậu không có gì cả, tất cả đều phải tự học, cứ thế tiếp tục sống.
Giờ cậu đã học được cách thuê nhà, kiếm tiền, đun nước sôi. Nhưng vẫn chưa từng học nấu ăn, buổi tối chỉ nuốt vội toàn đồ ăn nhanh, cơm cứng như đá, giờ vẫn đang lạo nhạo trong bụng khiến cậu vô cùng khó chịu.
“U u u”, nước đã sôi, Tần Triệt tự mình rót một cốc nước, cầm cốc trong tay hớp từng ngụm nước nhỏ, đợi đến khi uống hết được một nửa, dạ dày của cậu mới cảm thấy dễ chịu hơn, cả người cũng ấm dần lên.
Mặc dù đã mang găng tay khi rửa xe, nhưng cái lạnh của nước vẫn cứ thế chạm tới da thịt, cậu lại mặc ít quần áo, cả ngày đều run rẩy, trên người không có một chút hơi ấm, mãi cho đến lúc này mới ấm lên một chút.
Tần Triệt nghĩ đến ngày mai phải mua một chiếc áo khoác dày, nếu không cậu sẽ chết cóng vào mùa thu này. Cậu cởi chiếc áo sơ mi không vừa người xuống, gấp lại cẩn thận rồi ép xuống dưới gối. Đổ nước nóng rửa sạch tay và mặt, xong xuôi cậu chui vào trong chăn, tiếp tục run lên.
Phòng ở tầng hầm khi tắt đèn sẽ tối đến mức không nhìn thấy cả năm ngón tay, trong bóng tối Tần Trình đưa tay xuống dưới gối, vuốt nhè nhẹ chất liệu của chiếc áo sơ mi đã cũ, nghĩ đến cuộc gặp gỡ ngắn ngủi mà khó quên* ngày hôm nay.
*Gốc “Kinh hồng nhất phách” ý chỉ người hay sự vật, chỉ cần thoáng nhìn một cái thôi đã để lại trong lòng những ấn tượng mạnh mẽ, khó phai.
Trần Tống vẫn thích xụ mặt như vậy, trước đây khi gặp hắn, đa phần đều là dáng vẻ không vui, hôm nay gặp lại, vẻ mặt của hắn vẫn như vậy. Mặc dù Tần Triệt cảm thấy Trần Tống vẫn đẹp trai như trước, dù không vui thì cũng vẫn anh tuấn, nhưng bản thân lại cảm thấy có chút tủi thân, cậu không thể tiếp tục quấn lấy hắn được nữa, khi hắn nhìn thấy cậu, nhìn thế nào vẫn thấy hắn còn hận cậu rất nhiều.
Cậu không nghĩ rằng mình vẫn có thể nhìn thấy Trần Tống. Mặc dù cậu học không giỏi, không có năng lực đặc biệt gì, nhưng cậu cũng tự nhận thức được bản thân mình, cậu biết lúc ban đầu nếu không phải cậu ở nhà la khóc om xòm, bắt ép người bố luôn yêu chiều mình gây áp lực lên hắn, thì Trần Tống sẽ không bảo giờ để ý đến cậu. Sau khi bố cậu xảy ra chuyện, cậu chưa từng gặp lại Trần Tống và cũng không nghĩ đến việc tìm kiếm hắn. Tất cả những người trước đây được xem là bạn bè đều tránh cậu như một dịch bệnh, huống chi là nói đến Trần Tống vốn đã rất ghét cậu.
Trần Tống không thích cậu, không hề thích cậu dù chỉ một chút. Tần Triệt quấy lấy hắn ba năm, vì vậy cậu tự biết rất rõ chuyện này.
Tần Triệt trở mình, kéo áo sơ mi ra khỏi gối, ôm trong lòng. Đây là thứ duy nhất cậu cầm theo được khi bị đuổi ra khỏi nhà, và nó cũng là chiếc áo duy nhất mà Trần Tống để sót lại chỗ cậu.
Mùi của Trần Tống trên chiếc áo đã biến mất từ lâu, Tần Triệt vùi mặt vào ngửi, dù không thấy mùi hương quen thuộc nhưng vẫn chìm vào giấc ngủ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT