1.

Gần tới giờ cơm, Tống Thành Giang đứng dậy đi vào phòng bếp, Đặng Duy theo sau lưng cậu, giả mù sa mưa hỏi: “Cần tôi giúp gì không?”

Tống Thành Giang liếc anh: “Anh biết sao?”

Đặng Duy: “Tôi biết nấu cơm.” Dừng lại một lát, anh bổ sung: “Dùng nồi cơm điện ấy.”

“… Anh ngoan ngoãn ngồi đó đi.”

Đặng Duy đã được hời lại còn khoe mẽ: “Được thôi thầy Tống.”

Đặng Duy ở trong phòng ngủ hít gió điều hòa chơi điện thoại, nhận được tin nhắn Lư Tiểu Ý gửi cho anh: Duy Duy cậu trôi đi đâu rồi thế?

Anh nghĩ, chắc chắn Lư Tiểu Ý và A Khoan đã biết chuyện anh và Tiểu Kiệt chia tay, nói theo cách khác thì vì một thằng học sinh cấp ba trẻ tuổi đẹp trai mà anh bị cắm sừng. Mọi người đều là bạn bè nhiều năm, Lư Tiểu Ý và A Khoan bị kẹt ở giữa cũng rất khó xử.

Đặng Duy: Tớ về quê rồi, Tùng Khái.

Lư Tiểu Ý: Tùng Khái? Ở đâu vậy? Chưa nghe cậu nhắc tới bao giờ!

Đặng Duy: Tùng Khái là một trấn thuộc quản lí của Vĩnh Xuyên, Vĩnh Xuyên là một quận của Trùng Khánh.

Lư Tiểu Ý: Ờm… sao đi xa thế, trong nhà có chuyện gì à?

Đặng Duy: Đúng, về xử lí chút chuyện.

Lư Tiểu Ý: Được rồi, bao giờ cậu quay lại? Tối qua A Khoan bảo tìm cậu uống rượu, tớ bảo anh ấy gọi điện cho cậu, ảnh ngoảnh đầu cái là quên mất tiêu…

Đặng Duy nghĩ ngợi, trả lời: Không biết nữa, xem tình hình đã.

Lư Tiểu Ý: Sao thế, nghe có vẻ cậu định cư trú luôn ở Trùng Khánh hả?

Đặng Duy nhìn chằm chằm màn hình điện thoại, ngón tay không động đậy. Một lát sau, anh thẳng thừng thoát khỏi wechat.

Thực lòng mà nói, lần này về Trùng Khánh, anh cũng ôm chút tâm tư dạo chơi, chỉ là Thiều Ngô lại có việc, chẳng khéo tẹo nào. Nhưng về Vĩnh Xuyên, về Tùng Khái, anh hoàn toàn không phải để chơi mà là để hoàn thành nhiệm vụ mẹ giao.

Thế nhưng hiện giờ… Phòng ngủ và phòng bếp nhà Tống Thành Giang đối diện nhau, Đặng Duy mở cửa là có thể nhìn thấy bóng lưng Tống Thành Giang đang cúi đầu thái rau, thấy làn da màu lúa mạch cùng cơ bắp săn chắc của cậu, và cả những dấu vết hồng hồng Đặng Duy để lại trên đó nữa.

Tùng Khái nằm ngoài kế hoạch du lịch của Đặng Duy, còn Tống Thành Giang nằm ngoài nhiệm vụ mà mẹ anh giao phó, nằm ngoài rồi lại nằm ngoài, chồng chất thành một lần ngoài ý muốn.

Trong lòng Đặng Duy nghĩ, đúng thật là giữa đường gặp cánh đào rơi[1].

[1] Gốc là diễm ngộ (艳遇) nghĩa là gặp được cái đẹp, cái đẹp ở đây có thể là phong cảnh, chuyện yêu đương, tình cảm, khoảnh khắc đặc biệt,…

Lư Tiểu Ý không gửi tin nhắn nữa, Đặng Duy bỏ điện thoại vào trong túi, hơi tẻ nhạt lật xem sách trên kệ. Đây là một kệ sách bằng gỗ màu nâu đỏ, nửa dưới để đồ nửa trên để sách. Sách của Tống Thành Giang không nhiều, chỉ lẻ tẻ xếp thành hai hàng, phần lớn là sách về phong thủy, in bằng chữ phồn thể, đến tên sách Đặng Duy cũng không hiểu.

Chỉ có duy nhất cuốn “Ý Lâm” năm 2019 và cuốn “Vĩnh Xuyên huyện chí[2]” là có tên sách được viết bằng chữ giản thể.

[2] Huyện chí: ghi chép của huyện.

“Ý Lâm” chẳng có gì thú vị, Đặng Duy lật mở cuốn “Vĩnh Xuyên huyện chí” mong mỏng ra, đập vào mắt là những chữ Khải[3] viết theo kiểu từ trên xuống dưới. Quyển sách này được chép tay, Đặng Duy nghĩ thầm, ghi chép về huyện chắc là nhiều lắm, không thể nào chỉ là một quyển mỏng như vậy, xem ra đại tiên trong lúc chép còn trộm lười rồi.

[3] chữ Khải: một phong cách viết chữ Hán.

Đặng Duy chán ngán ngồi trên giường tỉ mỉ đánh giá chữ của Tống Thành Giang, âm thanh nồi chảo lạch cà lạch cạch không dứt bên tai, xen lẫn cả tiếng dao thái, tiếng đảo xẻng, tiếng bát sứ đặt trên kệ bếp lanh lảnh… Những âm thanh ấy kết hợp lại với nhau, tự dưng lại khiến Đặng Duy cảm thấy yên tâm, buổi trưa hè vừa dài lại vừa náo nhiệt.

“Tùng Tử Khái, trấn thủ trong huyện. Thương khách tề tựu, thiết lập Thủy Đường Tấn, tra bắt gian đạo. Lại nói Đông Nhạc Đà, độ sâu mười trượng, đá khắc bốn chữ “trong sạch như lụa”…”

Đặng Duy nhịn không được bắt đầu nghĩ, Tống Thành Giang dùng cách này để giết thời gian ư? Thậm chí cậu còn không có điện thoại di động, trong nhà chỉ lắp máy bàn. Sáng nay Đặng Duy có hỏi cậu sao không mua điện thoại di động, cậu bảo không dùng đến, người khác tìm cậu sẽ gọi vào máy bàn, hoặc là trực tiếp đến nhà tìm.

Cậu sống như một vị cao nhân ngoại thế, tuy nhiên vị cao nhân ngoại thế này lại là gay. Đặng Duy nghĩ, cái trấn này nhỏ như thế chắc đến quán bar cũng không có chứ đừng nói đến gay bar, thế thì Tống Thành Giang cứ cô đơn lủi thủi giữ mình trong sạch vậy sao?

“Ăn cơm thôi.” Cửa phòng bị đẩy ra, Tống Thành Giang ló đầu vào.

Đặng Duy trả sách về kệ, theo cậu ngồi xuống trước bàn ăn. Trên bàn một món một canh, đỗ ngâm xào thịt, canh trứng mộc nhĩ đương nóng hôi hổi, đầy ắp như thể sắp trào ra ngoài. Tống Thành Giang xới cơm cho Đặng Duy, rồi lại lấy ra hai chai bia lạnh từ trong tủ lạnh.

“Thử không?” Trên trán Tống Thành Giang đổ một tầng mồ hôi sáng bóng: “Dưa chua năm nay vị chuẩn lắm, chỉ là hơn mặn chút xíu, không biết anh ăn có quen không.”

“Lúc nhỏ hồi nhà tôi làm dưa chua cũng hay xào thịt với đỗ ngâm.” Đặng Duy lấy hơi khịt mũi một cái, vị chua cay của đỗ ngâm dường như xộc thẳng lên đỉnh đầu anh: “Haizz… đúng là lâu quá rồi chưa ăn.”

Tống Thành Giang mỉm cười, đưa cái thìa cho anh: “Múc vào bát ăn với cơm ấy, món này hợp với cơm nhất đấy.”

2.

Đặng Duy rửa bát xong bước vào phòng ngủ, phát hiện Tống Thành Giang đã ngủ say. Có lẽ do nhiệt độ điều hòa hơi thấp, trên người cậu đắp một cái chăn mỏng, mà chăn lại bị cậu đạp lệch, lộ ra nửa bên mông, dù có mặc quần lót song vẫn khiến tâm tình Đặng Duy được một trận tán loạn.

Anh cởi quần áo, rón ra rón rén trèo lên giường, nhẹ nhàng ôm lấy Tống Thành Giang. Trên người Tống Thành Giang còn thoang thoảng mùi khói dầu nhưng không hề khó ngửi. Đặng Duy chăm chú nhìn sườn mặt cậu, cậu ngủ rất yên ổn, đôi môi thuận theo hô hấp khe khẽ phập phồng, Đặng Duy nhịn không được hôn lên môi Tống Thành Giang một cái.

Tống Thành Giang vẫn nhắm chặt mắt như cũ, vươn tay ôm lấy Đặng Duy, mơ hồ nói: “Ngủ đi, buổi chiều còn có việc.”

“Việc gì?”

“Điều hòa…”

“Điều hòa làm sao?”

Tống Thành Giang nhăn mũi: “Mua điều hòa chứ sao.”

Đặng Duy khựng người, thầm nghĩ Tống Thành Giang muốn mua điều hòa? Lắp ở căn phòng trên lầu kia sao? Này là không muốn ngủ cùng anh có đúng không? Song anh lại nghĩ, cần gì phải thế, anh có thể ở Tùng Khái được bao lâu chứ?

“Phòng khách nóng quá… Buổi chiều tôi lắp điều hòa.” Tống Thành Giang mở mắt, nhưng giọng nói của cậu vẫn mơ hồ: “Anh cũng không thể ở mãi căn phòng này.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play