Thẩm Tố Thanh là mang theo sự không cam tâm cùng phẫn hận mà rời đi, trong mắt nàng, Thập Nhất trước sau chính là một hạ nhân, còn là hạ nhân cấp thấp nhất, Vệ Kiều lại để cho người như thế mời rượu mình, đây chính là xích lỏa sỉ nhục đối với nàng!
Thế nhưng nàng cũng không dám cùng Vệ Kiều nói cái gì, chỉ là cắn chặt răng ngửa đầu đem rượu trong ly uống xuống, cuối cùng ánh mắt như phun lửa mà nói: "Tam tiểu thư thong thả ngồi, ta đi trước."
Vệ Kiều nhẹ như mây gió mà đáp lại, nhìn theo nàng rời đi.
Thập Nhất bên cạnh có chút khiếp đảm: "Tam tiểu thư, ta..."
Vệ Kiều quay đầu lại, hiếm khi lộ ra một nụ cười khẽ: "Ngươi làm rất tốt."
Đã quen nhìn gương mặt nàng lãnh đạm cùng nhạt nhẽo đến cực điểm, đột nhiên cong môi mỉm cười yếu ớt liền khác nào những đóa hoa quý báu trong hoa viên đột nhiên bừng hé nở, minh diễm lại cảm động, Thập Nhất nắm chặt cái ly, trên mặt là sự vui sướng khi được khen ngợi, còn có không ít ngượng ngùng.
Không lâu sau, bên cạnh thỉnh thoảng lại có hai, ba người đến chúc rượu, đều bị Thập Nhất chắn đỡ.
Tửu lượng của nàng không có tốt như vậy, thế nhưng trong lòng vẫn vang vọng một câu nói, nàng là Tam tiểu thư mang đến, nàng là người của Tam tiểu thư, cho nên nàng không thể để cho Tam tiểu thư mất mặt, cho dù uống không trôi, nàng cũng phải nuốt xuống!
Vệ Kiều không có chú ý tới tiểu tính toán của Thập Nhất, chỉ là vẫn luôn nhìn Thẩm Hạo ở phía bên kia, vài phút sau, chuông điện thoại vang lên, nàng nhìn màn hình, bắt máy đặt ở bên tai: "Tam tiểu thư, Thẩm lão gia tử chào hỏi Kiều bộ trưởng, liền có thể để cho hải quan thả hàng."
Gừng càng già càng cay.
Thẩm lão gia tử nói mặc kệ Vương Vĩnh Thuận, vẫn là không nhịn được mà thay hắn khai thông quan hệ, tay phải Vệ Kiều chống trán: "Đã biết."
Vừa cúp điện thoại, Thẩm Hạo đã đi tới, hắn cầm lt nói: "Tam tiểu thư, nói chuyện một chút được không?"
Vệ Kiều ngẩng đầu, ngũ quan thâm thúy lại anh khí, mi cốt đầy đặn*, da trắng môi đỏ, liền lơ đãng nhấc mắt như vậy, nhìn liếc qua một chút, đã khiến lòng người nổi sóng, Thẩm Hạo xoay xoay cái ly, nghĩ thầm nữ nhân này, hắn thực sự là nằm mộng cũng muốn có được.
(*Mi cốt là xương chân mày)
Chỉ tiếc trước đây không hiểu, hiện tại là không thể, hiện tại giá trị của Vệ Kiều, chỉ e là mấy cái như hắn cũng đều không đủ, đêm nay nếu như không mượn tên tuổi lão gia tử, lại thêm Lạn Vỹ lâu ở Tây Giao, Vệ Kiều làm sao có thể đến đây.
Nhưng nếu như đã đến, há có thể để cho người tùy tiện rời đi, Thẩm Hạo cười: "Tam tiểu thư có thuận tiện hay không? Vương tổng cũng đang ở hưu tức thất*."
(*Phòng nghỉ ngơi)
Môi đỏ Vệ Kiều khẽ động: "Đương nhiên thuận tiện."
Thẩm Hạo âm thầm thở ra một hơi, đưa cho trợ lý một cái ánh mắt, liền cùng Vệ Kiều đi về phía hưu tức thất phía sau hội trường, phía sau Thập Nhất muốn đi cùng, nhưng Vệ Kiều lại không có mở miệng, nàng trở nên lúng túng, thấy bóng lưng của Vệ Kiều càng đi càng xa, trong lòng nhất thời có chút bối rối.
Vừa rồi nhiều quan to quý nhân đến chúc rượu như vậy, nàng cũng không sợ sệt chút nào, bởi vì bên cạnh có Vệ Kiều đang ngồi, hiện tại Vệ Kiều vừa rời đi, nàng liền bắt đầu tay chân luống cuống.
Vai bị một người đụng vào: "Một mình sao?"
Nơi này ngoại trừ những người có quan hệ làm ăn với Thẩm gia, phần lớn chính là bằng hữu của Thẩm Hạo, Đỗ Nguyệt Minh ngồi trong hội trường nhỏ một lát, mới cảm thấy vô vị muốn rời đi vừa đứng lên liền nhìn thấy Thập Nhất, thân hình gầy gò nhược yếu, thế nhưng khuôn mặt rất tốt, hơn nữa uống mấy ly rượu nhạt, tiếu nhan ửng đỏ, một đôi mắt sáng không còn thanh minh nữa, say mâu vi huân, nhìn như là một hảo tiểu bạch thỏ đã tới tay a.
Thấy Thập Nhất không lên tiếng, Đỗ Nguyệt Minh lại nói: "Là một mình sao?"
Thập Nhất nhìn về phía nữ nhân đột nhiên xuất hiện, cũng là mặc váy màu đỏ, tóc dài xõa vai, mang giày cao gót cùng màu, vóc người yểu điệu, trên gương mặt mang theo cười yếu ớt, có lẽ là bởi vì mặc cùng sắc váy với Vệ Kiều, trong lòng Thập Nhất theo bản năng mà bắt đầu so sánh.
Không có xinh đẹp như Tam tiểu thư, một phần mười cũng đều không bằng.
Ý thức được bản thân đang suy nghĩ cái gì Thập Nhất vội vàng lắc đầu, nói: "Không phải một mình."
Đỗ Nguyệt Minh cười: "Cùng bằng hữu đến sao? Không ngại ta ngồi bên cạnh ngươi đi?"
Càng nhìn càng thích, thật giống như tiểu bạch thỏ chưa va chạm nhiều, ngây ngây ngô ngô, nhìn cũng liền làm người ta vui sướng, chính là không biết ai mang tới, bên này đều là bằng hữu quen biết, muốn có một người mà thôi, cũng không khó.
Lại nói, nếu như thật sự đem Thập Nhất để ở trong lòng, làm sao lại có thể để nàng một mình ngồi ở đây, vì vậy tám phần mười là bạn gái tạm thời của ai đó rồi, Đỗ Nguyệt Minh nghĩ tới đây nụ cười càng thêm sâu sắc.
Thập Nhất không biết nàng muốn làm gì, chỉ là lần thứ hai lắc đầu: "Không ngại."
Đỗ Nguyệt Minh cười đến híp cả mắt, không nghĩ tới trước khi rời đi còn có một lần diễm ngộ này, đôi môi đỏ mọng của nàng hé mở, cười nói: "Ngươi tên gì?"
Khi hỏi, nàng phóng túng ánh mắt tùy ý đánh giá Thập Nhất, một đôi mắt tràn đầy hiếu kỳ.
Vóc người đúng là không nhìn ra có gì thu hút, suy nhược hơi gầy, khung xương nhỏ, nhưng màu da rất trắng, mặc lễ phục tinh xảo, thiêm sắc không ít, nếu như chỉ nói về vóc người, hoàn toàn không sánh được với những nữ nhân nóng bỏng mà nàng từng kết giao trước, muốn ngực không có ngực, muốn mông cũng không có mông, trên người không có hai lạng thịt. Thế nhưng khí chất đủ thuần, rất sạch sẽ, quan trọng nhất chính là một gương mặt xinh đẹp, tố nhan triều thiên, so với những nữ nhân nhọc lòng trang điềm kia liền tinh tế hơn ba phần, rất không khéo, Đỗ Nguyệt Minh chính là một cái nhan cẩu.
Nàng không chớp mắt mà nhìn chằm chằm vào Thập Nhất, Thập Nhất bị nàng nhìn như đứng đống lửa, như ngồi đống than, nhẹ nhàng xích qua phía khác một chút, hai tay nắm ly, xiết chặt nói: "Ta tên Thập Nhất."
"Thập Nhất?" Đỗ Nguyệt Minh cười: "Êm tai. Ngươi có thể gọi ta là Nguyệt Minh, kết giao bằng hữu không?"
Thập Nhất bất ngờ nhìn bàn tay đang vươn tới trước của nàng, sau đó chậm rãi nắm lấy, Đỗ Nguyệt Minh nắm chặt lấy tay nhỏ tinh tế của Thập Nhất, mu bàn tay trắng nõn, thế nhưng bảo dưỡng chưa đủ tốt, da thịt không đủ nhẵn nhụi, có chút thô ráp, trong tay còn có vết chai, miễn cưỡng mang lại chút cảm giác chưa ổn.
Đỗ Nguyệt Minh nắm chặt tay không buông, Thập Nhất có chút lúng túng muốn thu tay về, ngược lại bị nắm lấy càng chặt, nàng thậm chí có thể cảm nhận được một ít mồ hôi trong lòng bàn tay Đỗ Nguyệt Minh.
"Nguyệt Minh!" Giọng nữ xinh đẹp vang lên, bàn tay Thập Nhất được nới lỏng ra.
"Ở đây làm cái gì?" Người kia chính là tân sủng trong giới người mẫu Triệu Lỵ: "Vừa tới liền nhìn thấy ngươi."
Đỗ Nguyệt Minh nâng mắt: "Cùng bằng hữu tán gẫu."
Ngữ khí hững hờ, ngay cả một ánh mắt dư thừa cũng không có đặt ở trên người Triệu Lỵ.
Tiếng cười của Triệu Lỵ càng mị: "Bằng hữu a, cũng giới thiệu cho ta quen biết một chút a, bằng hữu của ngươi không phải cũng là bằng hữu của ta sao."
Mang theo ngữ khí làm nũng, Triệu Lỵ là dựa vào quan hệ với Đỗ Nguyệt Minh mà tiến vào giới người mẫu, nhưng tiệc vui chóng tàn, chưa tới hai tháng, người này liền chán, nhìn thấy sự nghiệp của mình muốn rơi xuống đáy vực, nghe nói đêm nay Đỗ Nguyệt Minh tới đây, nàng liền dựa vào quan hệ mà tiến vào.
Đỗ Nguyệt Minh nhưng lại là mặt lạnh, nàng người này, cùng một chỗ thì làm sao đều tốt, làm nũng dính lấy thậm chí yêu cầu vô lý nàng đều cảm thấy đáng yêu, nhưng đã chia tay, lại dùng những thủ đoạn này, liền đừng trách nàng trở mặt vô tình, cho nên nàng rất lạnh nhạt mà nói: "Lỵ Lỵ, chúng ta không phải đã nói hảo tụ hảo tán sao, sao lại quấn lấy người, có ý gì?"
Triệu Lỵ vừa nghe nàng nói liền biết nàng không cao hứng, cùng một chỗ hai tháng, Triệu Lỵ vẫn là hiểu biết tính khí của Đỗ Nguyệt Minh, liền nói: "Nguyệt Minh ngươi hiểu lầm, ta thực sự là nhìn thấy ngươi nên muốn tới chào hỏi mà thôi."
Đỗ Nguyệt Minh nâng mắt nhìn nàng, môi mỏng mỉm cười: "Chào hỏi xong rồi, có thể đi được chưa?"
Triệu Lỵ bị nàng chặn lại, hai tay nắm chặt, móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay, hoãn một hơi nói: "Hảo, vậy gặp lại sau."
Từ đầu tới cuối Thập Nhất không có mở miệng mà nhìn Triệu Lỵ mang theo cười tiến đến đây, lại căm giận mà rời đi, vẫn là nghĩ không thông vừa rồi Đỗ Nguyệt Minh nói hảo tụ hảo tán là xảy ra chuyện gì.
Cái từ này, không phải là nên dùng cho nam nữ bằng hữu sao?
Triệu Lỵ đi rồi, bầu không khí bên này có chút lúng túng, Thập Nhất nâng ly, vẫn là nhấp một ngụm rượu nho nhỏ, không cần quay đầu cũng phát hiện ra tầm mắt của Đỗ Nguyệt Minh đang rơi xuống trên người mình, bên tai nàng liền đỏ thấu.
Đỗ Nguyệt Minh trước tiên nói: "Xin lỗi, để ngươi chê cười."
Thập Nhất vội nói: "Không có không có." Nói xong lòng bàn tay của nàng đỡ thành ly: "Ngươi cùng bằng hữu cãi nhau sao?"
Đỗ Nguyệt Minh dùng ngữ khí dửng dưng như không mà đáp: "Nàng là bạn gái cũ của ta."
Thập Nhất vẫn cúi đầu: "Ân."
Một lát sau nàng liếc mắt nhìn Đỗ Nguyệt Minh, cũ, cũ, bạn gái cũ?
Thập Nhất cũng không phải là quá đơn thuần, nhưng nàng từng trải qua nhiều nhà của các chủ nhân như vậy, đều là nam chủ nhân đối với nàng động tâm tư động tay chân, nữ chủ nhân hận không thể băm nàng cho chó ăn, cho nên trong thế giới nông cạn của nàng, chưa bao giờ nghĩ đến từ đồng tính luyến ái này, có thể cũng đã từng sớm nghe qua, thế nhưng lần đầu tiên nghe được có người thoải mái nói về bạn gái cũ như thế, nàng vẫn cảm thấy vạn phần ngạc nhiên.
Đỗ Nguyệt Minh đem vẻ mặt kinh ngạc của nàng thu hết vào đáy mắt, nổi lên tâm ý trêu đùa, nàng tới gần bên cạnh Thập Nhất, cố ý ám muội mà nói: "Làm sao? Cảm thấy ta là quái vật sao?"
Thập Nhất liền vội vàng lắc đầu: "Không phải."
Đỗ Nguyệt Minh cười: "Vậy ngươi căng thẳng cái gì, ta cũng sẽ không ăn thịt ngươi!"
Thập Nhất vốn đang uống rượu, hiện tại bị nàng chặn ở mép sofa, khoảng cách hai người rất gần, nhiệt khí trên mặt nàng dâng lên, đỏ thấu, Đỗ Nguyệt Minh vốn chỉ là trêu đùa nàng một chút, nhưng hiện tại ánh mắt thật sâu nói: "Có muốn theo ta ra ngoài hay không a?"
Âm thanh mang theo mê hoặc, tướng mạo của nàng diễm lệ, đôi mắt hẹp dài, mỉm cười nhìn chú chăm vào người ta, mang theo dẫn dụ, Thập Nhất rất thành thực mà lắc đầu, nghĩa chính ngôn từ nói: "Không muốn."
Không bị nàng ảnh hưởng chút nào, tuy rằng trên mặt vẫn là ửng đỏ, nhưng ánh mắt vẫn là trong suốt, thái độ đoan chính, Đỗ Nguyệt Minh nở nụ cười: "Vậy..."
Còn chưa nói hết phía sau đã truyền đến một thanh âm nhàn nhạt: "Thập Nhất."
Thập Nhất vột đứng lên, lướt qua Đỗ Nguyệt Minh đứng trước mặt Vệ Kiều, cúi đầu nói: "Tam tiểu thư."
Đỗ Nguyệt Minh quay đầu nhìn, lại là Vệ Kiều.
Vị Phật gia tám trăm năm không tham gia yến hội này, không nghĩ tới lại gặp phải ở đây, thực sự là may mắn, Đỗ Nguyệt Minh còn nhớ khi còn đến trường trên bảng xếp hạng nhân khí Vệ Kiều vĩnh viễn là người đứng nhất, nam nhân là muốn ngủ với nàng, nữ nhân là muốn được nàng ngủ cùng, ngay cả bản thân mình cũng từng như vậy, Đỗ Nguyệt Minh líu lưỡi, còn có ai chưa từng có mơ ước này a.
Sau đó vị Phật gia này lấy thành tích ưu việt mà xuất ngoại du học, nghe nói chưa tốt nghiệp liền về nước tiếp nhận tập đoàn Vệ Thiên, khi tất cả mọi người vẫn còn đang là Đại tiểu thư Đại thiếu gia, nàng đã trở thành một lão bản một mình chống đỡ một phương, đã xa xa đem các nàng bỏ lại phía sau.
Được nàng ngủ cùng, cũng trở thành hy vọng xa vời.
Ánh mắt của Đỗ Nguyệt Minh lưu luyến trên người nàng, nghe được cách đó không xa Thẩm Hạo nói: "Tam tiểu thư. Ngươi quên văn kiện."
Vệ Kiều giẫm giầy cao gót đi về phía trước vài bước, tiếp nhận văn kiện trên tay Thẩm Hạo, sườn mặt lạnh lùng lãnh đạm, Đỗ Nguyệt Minh chú ý tới ngón tay nàng cầm văn kiện tinh tế, thon dài, không khỏi nghiêng đầu hỏi: "Cái này chính là bằng hữu mà ngươi vừa nói đến?"
Thập Nhất vừa nghe đến hai chữ bằng hữu liền không có hé răng, chỉ giữ yên lặng, Đỗ Nguyệt Minh cho rằng nàng thẹn thùng, nhận lúc Vệ Kiều còn chưa tới liền hỏi: "Kỹ thuật của nàng có được không?"
Thập Nhất vẫn đang cầm ly rượu nghe xong lời nói của Đỗ Nguyệt Minh, liềntrợn mắt há hốc miệng.