Thập Nhất ôm lấy Vệ Kiều đến phòng nghỉ ở phía sau, sau khi cho nàng uống thuốc vẫn là không thấy tốt hơn, rơi vào đường cùng, nàng chỉ có thể gọi điện thoại cho Tô Tử Ngạn, đợi đến khi Tô Tử Ngạn vội vàng chạy tới, Vệ Kiều đã ngủ thiếp đi rồi.

Người nằm trên giường mắt phượng đóng chặt, hàng mi dày in xuống một vùng bóng mờ nho nhỏ, sắc mặt tái nhợt, trên trán thấm ra mồ hôi, Thập Nhất vừa giúp nàng lau mồ hôi vừa hỏi: "Bác sĩ Tô, nàng làm sao vậy?"

Tô Tử Ngạn đo nhiệt độ cho nàng xong liền nói: "Phát sốt."

Thập Nhất vội cầm lấy tay Vệ Kiều, đầu ngón tay vẫn là băng băng lãnh lãnh, nàng lo lắng nói: "Làm sao lại đột nhiên phát sốt? Nàng vừa rồi còn rất tốt?"

Tô Tử Ngạn thấy nàng sốt ruột liền trấn an: "Hiện tại hệ miễn dịch của nàng quá kém, một chút gió lạnh cũng có thể làm nàng ngã quỵ, cho nên phát sốt là chuyện rất bình thường, ta trước sẽ truyền nước biển cho nàng."

Thập Nhất đau lòng đến đôi mắt ửng đỏ, ánh mắt chăm chú mà nhìn Vệ Kiều, Tô Tử Ngạn sắp xếp tốt cho Vệ Kiều sau đó quay đầu nhìn nàng, cao gầy, trầm ổn, nàng mặc tiểu tây trang màu lam nhạt, rất xinh đẹp, rất thành thục, tóc dài tản ở phía sau, cả người giống như là một tinh anh đã lăn lộn trong xã hội, hoàn toàn nhìn không ra bộ dáng khi mới đến Vệ gia ba năm trước.

Vệ Kiều thành công, nàng đem đứa nhỏ này, dạy dỗ rất tốt.

Tô Tử Ngạn truyền nước biển cho Vệ Kiều xong lại nói: "Truyền xong ngươi liền rút ra, truyền nước biển xong để cho nàng ngủ một giấc, hiện tại nàng không thể quá sức, tan tầm đưa nàng đến chỗ của ta, phải làm kiểm tra"

Thập Nhất gật đầu: "Ân."

Tô Tử Ngạn vỗ vỗ vai nàng, muốn nói cái gì đó, cuối cùng cái gì cũng không nói, quay đầu rời khỏi.

Thập Nhất chờ hắn rời khỏi mới đi đến phòng nghỉ ngồi xuống bên giường, trên giường Vệ Kiều ngủ rất say, người ở trong giấc mộng của nàng sẽ khóc sẽ cười sẽ thân thiết gọi Thập Nhất lúc này đang nằm trên giường, mềm mại, nhỏ nhắn, hô hấp không lạnh không nóng, tựa hồ tùy thời cũng đều có thể rời đi.

Tâm tình sợ hãi khóa chặt lấy Thập Nhất, đầu ngón tay nàng vươn ra cũng đều đang phát run, cầm thật chặt lấy bàn tay Vệ Kiều áp lên gương mặt mình, nhẹ giọng gọi: "Kiều Kiều."

"Kiều Kiều, ta đã trở về, ta từ Weiss trở về rồi, ta rất nhớ ngươi."

"Ngươi biết hai năm nay ta mệt nhất là khi nào sao? Không phải là khi học tập, cũng không phải là khi bị giáo sư phê bình, mà là khi nhớ ngươi."

"Kiều Kiều, ngươi đừng đi có được không? Ngươi nói ta có thể tham lam một chút, ta liền muốn tham lam như vậy một lần, van cầu ngươi, đừng đi có được không?"

Trước mắt Thập Nhất mịt mờ, khóc thành lệ nhân, nàng nắm lấy bàn tay Vệ Kiều rất chặt, dường như như vậy liền sẽ không mất đi người kia, nhiệt độ trong tay đang từng chút từng chút biến mất, chai nước biển tích táp từ từ lưu động, Vệ Kiều thủy chung là nhắm chặt hai mắt, không hề nhúc nhích.

"Kiều Kiều..."

Thập Nhất nhẹ giọng gọi, phía sau lưng truyền đến tiếng gõ cửa: "Tam tiểu thư."

Là thanh âm của Bùi Thiên, rất cấp bách, hắn hiếm khi dùng giọng điệu gấp gáp như vậy để nói chuyện, Thập Nhất dùng khăn giấy cạnh đầu giường lau đi nước mắt, ho nhẹ: "Vào đi."

Bùi Thiên cũng không có vào, vẫn là gõ cửa: "Tam tiểu thư, Thập Nhất?"

Tâm tư Thập Nhất hơi chuyển động, đứng lên đi tới cửa, mở ra, chống lại thần sắc sốt ruột của Bùi Thiên, nàng nói: "Làm sao vậy?"

"Lạc Châu Bình đem theo cổ đông muốn gặp Tam tiểu thư."

Lông mày Thập Nhất cau lại: "Ở đâu?"

Bùi Thiên nhìn nàng: "Ngay bên ngoài."

Thập Nhất nâng mắt, nói với Bùi Thiên: "Ngươi ở đây chờ một chút."

Nàng nói xong đi vào trong phòng nghỉ, nhanh chóng trang điểm lại, đem đuôi mắt đỏ ửng che bớt đi, nhìn vào cô gái ở trong gương đã dần dần rút nét non nớt, trở nên trưởng thành, nàng thở phào, cuối cùng cầm lấy son môi của Vệ Kiều, bôi lên bờ môi, đỏ chói.

Vài phút sau, Bùi Thiên nhìn đến Thập Nhất mang giầy cao gót trang điểm nhẹ nhàng đi tới, trên gương mặt tinh xảo xinh đẹp của nàng vô cùng thanh lãnh, có vài phần tương tự Vệ Kiều, khí thế kiên định, ung dung.

Hai người đi tới cửa, Lạc Châu Bình vẫn còn đang cùng bí thư tranh cãi: "Ta hiện tại liền muốn gặp Vệ tổng!"

Bí thư sốt ruột đầy đầu mồ hôi: "Lạc tổng, Vệ tổng đang ở bên trong tiếp đón khách nhân, nói không có chuyện gì đặc biệt, không cho bất luận ai đi vào."

"Ta có việc gấp." Lạc Châu Bình cùng hai cổ đông ở phía sau nhìn nhau: "Liên quan đến chuyện khai thác hạng mục Lạn Vỹ lâu, hiện tại nhất định phải báo cáo, nếu như xảy ra bất kỳ sai lầm gì, ngươi chịu trách nhiệm sao?"

"Ta chịu trách nhiệm." Thanh âm thanh thúy nổ tung bên tai mọi người, Thập Nhất mặc tiểu tây trang, dáng người cao gầy xuất hiện, bí thư nhìn thấy nàng liền thở phào, cúi đầu: "Thập Nhất tiểu thư."

Thập Nhất phất tay: "Đi xuống trước đi."

Lạc Châu Bình cười nhạo Thập Nhất: "Ngươi đây là có ý gì?"

Thập Nhất chớp mắt: "Cũng không hẳn là có ý gì, nhưng thật ra Lạc tổng là có ý gì?"

Lạc Châu Bình không chút đem nàng để vào mắt, trên mặt mang theo sự mỉa mai: "Ta nhớ không lầm, ngươi là tiểu tình nhân của Vệ tổng mà thôi, lúc nào chuyện công ty lại đến phiên ngươi lên tiếng? Hơn nữa ngươi bây giờ xuất hiện ở văn phòng của Vệ tổng, ai cũng biết, lúc trước công ty bởi vì tin tức bị lộ ra ngoài mà thâm hụt vài chục triệu..."

Lời nói còn chưa dứt, hai vị đổng sự khác đã bắt đầu phụ họa: "Đúng vậy, ngươi là ai a?"

"Ngươi ở đây làm gì?"

"Vệ tổng thật sự là không biết quy củ, để một người không liên can tiến vào văn phòng!"

Bộ dạng bọn họ tràn đầy căm phẫn quả thực là buồn cười, Thập Nhất cười ra tiếng: "Lạc tổng trí nhớ không tốt rồi, ta đây nhắc nhở ngài đôi câu, thứ nhất, ta là cổ đông của Khải Mậu, hạng mục Lạn Vỹ lâu hiện tại Khải Mậu là người đầu tư, thứ hai, ta là người yêu của Vệ tổng, về tình về lý, ta đứng ở đây, có vấn đề gì sao?"

Lạc Châu Bình kinh ngạc nhìn Thập Nhất, cô gái lần trước đứng trước mặt hắn còn cười đến ngại ngùng lúc nào đã trưởng thành như vậy?

Hắn từng nghe nói Vệ Kiều đưa Thập Nhất ra nước ngoài, chỉ là còn cho rằng là Kim ốc tàng kiều, không ngờ là đưa đi bồi dưỡng, vốn một mình Vệ Kiều cũng đủ để cho hắn đau đầu, lại đến thêm một Thập Nhất, chỉ sợ ván cờ hắn tính toán lên Vệ Thiên, liền sẽ thất bại.

Không được, không thể tiếp tục như vậy được!

Hắn nhất định phải nắm chặt một chút, không thể Vệ Kiều cùng Thập Nhất có bất kỳ cơ hội phản kích nào!

Lạc Châu Bình là mang vẻ mặt phá phủ trầm châu rất* dứt khoát, hắn nói: "Ta không quản ngươi vì sao lại xuất hiện ở đây, là đại diện của Khải Mậu cũng được, là bạn gái của Vệ tổng cũng được, ta hiện tại có vấn đề, nhất định phải gặp Vệ tổng."

(*Đập nồi dìm thuyền; quyết đánh đến cùng. Dựa theo tích: Hạng Vũ đem quân đi đánh Cự Lộc, sau khi qua sông thì dìm hết thuyền, đập vỡ nồi niêu để binh sĩ thấy không có đường lui, phải quyết tâm đánh thắng)

Trong khoảng thời gian này hắn mật thiết chú ý đến động thái của Vệ Kiều cùng Tô Tử Ngạn, Vệ Kiều bên này là bắt không được một điểm chân tướng, nhưng mà hôm nay có người nói với hắn, Tô Tử Ngạn tới công ty, Tô Tử Ngạn tới công ty còn có thể làm gì? Nói không chừng chính là xem bệnh cho Vệ Kiều, lúc này mới triệu tập hai vị đổng sự, chủ động đến văn phòng chặn người.

Không ngờ lại gặp phải Thập Nhất.

Thập Nhất vẫn là rất trấn tĩnh: "Vệ tổng đang ở bên trong cùng Đỗ tổng họp bàn qua điện thoại, có chuyện gì, ta có thể truyền đạt lại."

Lạc Châu Bình nhìn nàng: "Chuyện này ai truyền đạt ta đều lo lắng, nhất định phải tự thân gặp Vệ tổng!"

Thập Nhất không chút né tránh: "Ta đây hôm nay không cho ngươi gặp thì sao?"

"Dựa vào cái gì!"

"Chúng ta có quyền gặp Vệ tổng!"

"Nha đầu ngươi tính là cái gì a!"

"Ngươi là từ đâu đến a!"

Các loại lời ra tiếng vào liên tục ập đến, sắc mặt Thập Nhất vẫn là trầm tĩnh, thần sắc như thường mà nói: "Hảo, nếu như các vị đều không chào đón ta đứng ở đây, ta đây liền gọi điện cho Đỗ tổng, kết thúc chuyện hợp tác cùng Vệ Thiên."

Nàng vừa nói xong sắc mặt Lạc Châu Bình đã thay đổi vài lần, hắn còn chưa có triệt để đào rỗng Vệ Thiên, tài nguyên quan trọng nhất còn chưa có lấy đi, thời điểm này nếu như Vệ Thiên ngã xuống, đối với hắn cũng là cực kỳ bất lợi, lại nói hắn vốn là muốn bức Vệ Kiều lộ diện, cũng không phải là muốn kết thúc hợp đồng. Hai vị đổng sự khác cũng biết rõ đạo lý này, thái độ còn hùng hổ dọa người vừa rồi dần dần thu lại, một người trong đó đứng ra hoà giải: "Nói chuyện thẳng thắng a, chúng ta là lo lắng cho thân thể Vệ tổng, trong khoảng thời gian này bên ngoài đồn đại xôn xao, đều nói thân thể Vệ tổng không được tốt, vừa rồi chúng ta ở dưới lầu đều đã nhìn thấy bác sĩ Tô, liền muốn đến đây gặp Vệ tổng một chút, ngươi xem?"

Vấn đề ném trở lại trên người Thập Nhất, nàng chậm rãi nói: "Nếu như vậy, các vị chờ một lát, ta vào xem Vệ tổng đã kết thúc cuộc họp hay chưa."

Lạc Châu Bình không dám cưỡng ép, đành phải gật đầu: "Làm phiền."

Hai vị đổng sự khác xì xào bàn tán, Thập Nhất xoay người, thần sắc mây trôi nước chảy liền thu lại, đáy mắt tràn đầy u sầu, Vệ Kiều vẫn còn đang phát sốt, nàng còn chưa khá lên, hiện tại cũng không biết đã đỡ sốt hay chưa, vạn nhất còn chưa tỉnh, đám người kia cố chấp muốn vào đi gặp nàng, nhất định sẽ lộ tẩy, mình vừa trở về, còn không có biện pháp ngồi thay vị trí của Vệ Kiều, tuyệt đối không thể để cho bọn họ biết được!

Thập Nhất mang theo loại tâm tình này đi vào trong văn phòng, không có ai, văn phòng trống không chỉ có gió thổi qua khiến trang giấy phát ra thanh âm sàn sạt, Thập Nhất bước nhanh vào trong phòng nghỉ, nhìn thấy Vệ Kiều còn nằm trên giường, nàng tiến lên trước, nói khẽ: "Kiều Kiều?"

Người đang ngủ cũng không có phản ứng lại nàng, không chút động đậy, Thập Nhất suy nghĩ vài giây liền đỡ thân thể Vệ Kiều lên, rút đi nước biển, thanh âm lớn hơn một chút: "Kiều Kiều!"

Thấy Vệ Kiều bất động Thập Nhất không có cách nào khác đành trước tiên ôm nàng đến ghế làm việc ngoài văn phòng, đưa lưng về phía mọi người, trên bờ vai kẹp giữ điện thoại, hết thảy chuẩn bị thỏa đáng, Thập Nhất từ phía sau lưng nhìn đến cũng không thấy có gì dị thường sau đó chuẩn bị rời đi mở cửa liền nghe đến một tiếngkêurất thấp: "Thập Nhất?"

Thanh âm khàn khàn thật trầm, Thập Nhất kích động đến thiếu chút nữa đã bật khóc, nàng lập tức đi đến bên cạnh ghế làm việc của Vệ Kiều, thân thểnửa quỳ xuống: "Kiều Kiều, ngươi tỉnh rồi?"

Vệ Kiều gật đầu: "Làm sao vậy?"

Thập Nhất đem tình hình bên ngoài nói ngắn gọn cho nàng nghe, Vệ Kiều gật đầu: "Hảo, ta đã biết."

"Ngươi còn chịu đựng được sao? Chút nữa cái gì cũng không cần nói, để ta nói liền tốt. Bọn họ chỉ cần thấy được ngươi hoàn toàn thanh tỉnh, liền không có biện pháp làm gì."

Vệ Kiều vừa tỉnh lại nhìn qua có vài phần yếu đuối, chỉ là sự kiên nghị vốn có không hề rút đi, giống như vốn đã được hòa lẫn vào máu thịt, không giống như bệnh nhân thông thường, nhìn qua liền thấy gầy yếu, Thập Nhất nhanh chóng vào phòng vệ sinh, một lần nữa trang điểm lại cho nàng, ngón tay run rẩy, Vệ Kiều cầm chặt cổ tay nhỏ nhắn củaThập Nhất, nói khẽ: "Đừng sợ."

Đáy mắt Thập Nhất ửng đỏ, nàng mỉm cười: "Ta không sợ."

Chỉ cần người kia còn có thể tỉnh lại, bản thân cái gì cũng sẽ không sợ.

Sau khi chỉnh trang lại xong Thập Nhất hỏi Vệ Kiều: "Ta đi mở cửa?"

Vệ Kiều suy nghĩ lại lên tiếng: "Thập Nhất a."

Thập Nhất quay đầu, chống lại đôi mắt sáng ngời của Vệ Kiều, nghe nàng trầm giọng nói: "Chờ qua được một cửa này, ngươi liền nghĩ một biện pháp."

Nàng nói xong cúi đầu xuống, không chút cảm thấy lời mình đang nói là vô cùng nhẫn tâm, Thập Nhất sững sờ, lỗ tai và đầu óc đều là ong ong, hai tay buông xuống bên người nắm lại thật chặt, Thập Nhất gắt gao cắn chặt hàm răng, mùi hương tanh nồng xông vào mũi, rót xuống cổ họng, khiến cho Thập Nhất gần như muốn buồn nôn, sắc mặt so với Vệ Kiều càng thêm tái nhợt.

Tiếng nói của Vệ Kiều thanh lãnh mà đặc biệt, nhưng lại rất tuyệt tình.

"Thập Nhất a, chờ qua được một cửa này, ngươi liền nghĩ một biện pháp, làm tổn thương đôi chân của ta."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play