Nàng thích vận động, ta thích phối hợp cùng hưởng thụ. Những lời này của Vệ Kiều đạt tới hiệu quả nàng không ngờ tới, sau trò chơi đầu tiên, ánh mắt mọi người nhìn nàng và Thập Nhất lại thay đổi, Vệ tổng vốn hào khí ngời ngời trong lòng các nàng, như thế nào trên giường cũng sẽ là người nắm quyền chủ động, vạn vạn không nghĩ tới, lại là một thụ, còn là một thụ tâm an lý đắc*!

(*Thoải mái, ý đây đại loại là thoải mái tự nguyện chấp nhận là thụ)

Cái đó và trong tưởng tượng của các nàng thật sự quá khác biệt, ngay cả Lạc Châu Bình nghe nói như vậy cũng nhíu mày nhìn về phía Thập Nhất cách đó không xa, khó trách nàng không thích mình lấy lòng, thì ra là vì loại nguyên nhân này, hắn cũng không có biện pháp để biến thành nữ nhân a...

Nghĩ vậy hắn di chuyển thân thể, hơi khụ nhẹ một cái, đánh vỡ sự lúng túng: "Đến đến đến, chúng ta liền tiếp tục vòng tiếp theo."

Tâm tư của mọi người đều đặt lên lời nói vừa rồi của Vệ Kiều, chưa kịp trở lại, Thập Nhất đang uống nước, bờ vai bị Đỗ Nguyệt Minh vỗ xuống: "Tốt lắm a Thập Nhất, nhìn không ra a, nguyên lai ngươi mãnh liệt như vậy! Này tương đối ngưu bức* hơn vẻ bên ngoài a!"

(*Từ tiếng lóng thể hiện sự khen ngợi)

Hai tiểu bí thư đi theo phía sau nàng, ánh mắt nhìn nàng cũng là đột nhiên thêm vài phần sùng bái, một người trong đó còn đưa đồ ăn vặt của bản thân đến: "Ăn nhiều một chút bổ sung thể lực."

Thập Nhất rất cảm kích mà đáp lại nàng: "Cám ơn."

Nàng cầm lấy một thanh socola, vừa xé mở bao bì liền nghe Đỗ Nguyệt Minh nói: "Ta phát hiện vấn đề trước kia ta là hỏi sai rồi."

Thập Nhất cắn thanh socola, có chút đắng, nuốt xuống lại hơi ngọt, nàng cười: "Vấn đề gì?"

Đỗ Nguyệt Minh nói: "Nhìn không ra ngươi thì ra còn là người của phái thực lực, như thế nào đây? Vệ tổng ở trên giường phối hợp tốt không?"

Thập Nhất vừa nuốt socola xuống thiếu chút nữa đã phun ra ngoài!

Vài phút sau, nàng rốt cuộc biết Vệ Kiều đã nói một câu kia, cũng không phải là biết từ chỗ các bí thư, mà là Đỗ Nguyệt Minh nhắn vào nhóm chat.

—— này, các ngươi đoán xem ta vừa phát hiện ra một đại bí mật gì!

—— cái gì?

—— ngươi hôm nay đi ra ngoài du lịch a? Cũng không đưa ta đi cùng!

—— Nguyệt Minh, lần sau khi nào đi ra ngoài họp gặp, chúng ta gần nửa tháng rồi không tụ họp ở quán bar a.

Đỗ Nguyệt Minh trợn trừng mắt một cái, cầm điện thoại trong tay bùm bùm đánh chữ: Không ai để ý đến bí mật ta vừa phát hiện ra? Được rồi ta đi đây.

—— đừng đừng đừng a, Đỗ tiểu thư ngài nói đi!

—— Nguyệt Minh, nói đi nói đi.

—— làm cho lòng hiếu kỳ của người ta dâng cao, hiện tại không nói ta liền bóp chết ngươi!

Đỗ Nguyệt Minh mặt mày hớn hở, tiếp tục đánh chữ: Vệ Kiều a, nàng lại là thụ!

Trong ba phút nhóm chat chìm vào trạng thái vắng lặng, sau đó liền ồn ào náo động phá tan màn hình, Thập Nhất trước kia còn không biết cái gì là công thụ, nghe các nàng nói chuyện phiếm lâu dần cũng hiểu rõ một chút, nàng cắn cắn môi, nhìn trong nhóm nói chuyện càng lúc càng nóng bỏng liền cảm thấy mặt đỏ, dứt khoát thu hồi điện thoại nhìn về phía Vệ Kiều.

Tam tiểu thư nhất định là không biết, Đỗ Nguyệt Minh dùng một câu nói vô tình của nàng, làn truyền khắp toàn bộ vòng cơ*.

(*Đại loại là hội người đồng tính)

Vệ Kiều đang bận rộn đối phó với Lạc Châu Bình, từ sau khi Lạn Vỹ lâu xác định phương án Lạc Châu Bình liền nghĩ đến tâm tư khác, công ty của hắn vừa bước vào quỹ đạo, muốn dùng tập đoàn Vệ Thiên làm đảm bảo vay vốn, Vệ Kiều nhìn bộ dạng lòng tham không đáy của hắn liền cười khẽ: "Lạc phó tổng, cho dù ta đồng ý, những người khác cũng sẽ không đồng ý."

"Vệ tổng, Lạc Châu Bình ta ở Vệ Thiên cũng đã hai mươi mấy năm rồi, không nói công lao, cũng có đắng lao, chút chuyện nhỏ ấy, không cần phải thông qua hội đồng quản trị đi, Vệ tổng ngài tụ mình có thể xử lý, ngài nói xem đúng không a."

Vệ Kiều mỉm cười không lên tiếng, Lạc Châu Bình cũng biết việc này không thể gấp gáp nhất thời, hắn nói: "Đến đến đến hôm nay không nói chuyện công sự, chúng ta thỏa thích vui chơi!"

Các bí thư cũng đã vây quanh đến, các nàng đã lấy lại tinh thần sau chấn động vừa rồi, hiện tại đều ngồi ở bên cạnh hai người, ngay cả Thập Nhất, cũng đã đi đến gần.

"Chơi cái gì?" Bí thư trưởng nói: "Không thể vận động nữa rồi, leo núi cũng đã mệt gần chết, còn chạy tới chạy lui, khung xương của ta đều tan rã a, chơi những thứ khác được không?"

"Truth or dare thế nào?" Một bí thư nói xong liền bị một người khác gõ đầu: "Này có cái gì vui! Đi học đều chơi chán rồi!"

"Đúng vậy."

"Chơi chán rồi liền không thể chơi sao?" Đỗ Nguyệt Minh nháy mắt ra hiệu với các bí thư bên cạnh, sau đó tầm mắt lại liếc đến trên người Thập Nhất cùng Vệ Kiều, mọi người hiểu ý, một bộ dạng bừng tỉnh đại ngộ, các nàng lập tức nói: "Chơi!"

Thập Nhất vò đầu hỏi Vệ Kiều bên cạnh: "Tam tiểu thư, Truth or dare là gì?"

Ánh mắt nàng thanh tịnh động lòng người, sáng trong lấp lánh, giống có hai vì sao rơi vào, màu sắc xinh đẹp đến không thể tưởng tượng nổi, hai người lại ngồi rất gần, Vệ Kiều nghiêng đầu liền nhìn thẳng vào đôi mắt kia, bên trong in lên cái bóng nhỏ nhỏ của bản thân, hô hấp nàng như nghẽn lại, đáp: "Chính là một trò chơi mạo hiểm, muốn chơi không?"

Thập Nhất rất lo lắng sẽ tiêu hao thể lực, nàng càng nhỏ giọng nói: "Lại là chạy ngược xuôi sao?"

Vệ Kiều vốn là không nói dối, càng sẽ không trêu đùa người khác, giờ khắc này lại nảy sinh tâm tư, trêu đùa nàng mà nói: "Đúng vậy."

Gương mặt Thập Nhất sầm xuống: "Không muốn chơi."

Toàn bộ hỉ nộ ái ố đều biểu hiện trên gương mặt này, biểu lộ phong phú sinh động, hoàn toàn không giống bộ dạng yếu ớt khi vừa về Vệ gia, lúc này mới hơn một tháng, Thập Nhất liền đã khôi phục chút tính khí trẻ con, Vệ Kiều rủ mắt xuống, nhỏ giọng nói: "Không mạo hiểm, vui chơi một chút a."

Thập Nhất đối với lời của nàng cho tới bây giờ sẽ không hoài nghi, nói cái gì thì làm cái đó, gật đầu: "Ân."

Thái độ hoàn toàn tín nhiệm, một chút cũng không nghi ngờ lời nàng nói, khóe môi Vệ Kiều cong lên, nghe bí thư trưởng hỏi: "Vệ tổng cũng tham gia a?"

Nàng suy nghĩ một chút: "Hảo."

Câu hỏi đều là Đỗ Nguyệt Minh đặt ra, vốn là muốn nghe ngóng việc khuê phòng của Vệ Kiều và Thập Nhất, không ngờ qua vài lượt, chuyện riêng của nàng đều bị bới ra hết, mối tình đầu vào năm bao nhiêu tuổi, có từng làm chuyện mờ ám với người chưa vị thành nhiên hay không, toàn bộ đều bị tung ra, lúc này nàng mới xin tha: "Đổi trò, đổi trò khác a! Trò chơi này đối với ta không tốt, toàn nhằm vào ta!"

Thập Nhất là lần đầu vui chơi, ban đầu còn có chút lúng túng, càng chơi càng vui vẻ, bởi vì mỗi lần người bị hỏi đều là Đỗ Nguyệt Minh, chính là nhìn phản ứng của Nguyệt Minh đều có thể cười cả buổi, cho nên dần dần, nàng cũng thả lỏng mà vui chơi, bất quá từ đầu tới cuối, nàng không có bị đặt câu hỏi, Vệ Kiều cũng không có.

Nàng càng là cao hứng.

Những trò chơi tiếp theo cũng mang tính giải trí tương đối mạnh, bởi vì leo núi thật sự quá mệt mỏi, mọi người không có thể lực để chơi những trò vận động khác, dứt khoát ngồi xuống vui chơi đến trưa, đói bụng liền nướng đồ ăn, cũng coi như mãn nguyện.

Cơm chiều là ăntại khách sạn, vẫn là Lạc Châu Bình an bài, mọi người hỗ trợ dọn dẹp tiệc nướng sau đó đi tới tửu điếm, từ đầu đến cuối lực chú ý của Thập Nhất đều đặt trên ngườiVệ Kiều, lúc này thấy sắc mặt nàng vẫn như thường, trong lòng cũng thả lỏng, đi cùng mọi người, đến giữa trưa, các bí thư đều đã quen biết với nàng không sai biệt lắm, còn có vài cái đuổi đi theo muốn làm bằng hữu với nàng, Thập Nhất tiếp nhận sự nhiệt tình của các nàng, lại không có đáp lại.

Các nàng không giống Đỗ Nguyệt Minh, nàng phân biệt ra được.

Sau khi về khách sạn, phục vụ viên đẩy mở một ghế lô* lớn, mọi người nối đuôi nhau đi vào, Thập Nhất được an bài ngồi ở bên cạnh Vệ Kiều, sau khi ngồi xuống nàng chuẩn bị rửa ly cho Vệ Kiều cổ tay liền bị nắm lấy: "Không sao, cứ như vậy dùng."

(*包厢, từ này chắc mọi người đều biết ha, kiểu một phòng riêng biệt riêng tư trong các nhà hàng á)

Thập Nhất không có hỏi vì sao chỉ là gật đầu: "Ân."

Nàng nói xong liền rót một ly trà cho Vệ Kiều, thức ăn rất nhanh được dọn lên, mọi người từ trưa ngồi ở bên ngoài ăn đồ nướng, không tính là quá đói, cơm chiều liền biến thành bàn uống rượu, bất quá bởi vì đa số là nữ nhân, cho nên rượu có nồng độ cồn không cao, mọi người không dám mời rượu Vệ Kiều, chỉ là liên tiếp hướng Thập Nhất nâng chén, Thập Nhất nhìn Vệ Kiều, thấy Vệ Kiều không có ý kiến gì, nàng đứng lên, khe khẽ chạm ly, ngửa đầu uống cạn.

Rượu vàng nhạt chui xuống cổ họng, hương vị ngọt ngào, còn có một chút cảm giác nóng bỏng, bất quá loại cảm giác này rất nhanh bị hương rượu bao phủ, nàng uống hai ly, cảm thấy rất dễ uống, còn có chút thích thú.

Nhân lúc không ai chú ý, Thập Nhất lặng lẽ chuẩn bị rót cho mình ly thứ ba, đột nhiên cổ tay lại bị nắm lấy, nàng quay đầu, nhìn thấy Vệ Kiều nhẹ nhàng lắc đầu: "Rượu này thấm chậm, uống ít một chút."

Người không biết uống rượu như nàng, nhất định là chịu không nổi.

Thập Nhất giống như là làm chuyện xấu bị bắt gặp, ngại ngùng đáp lại: "Ta biết rồi." Nàng để ly xuống: "Ta không uống."

Thập Nhất nghe lời khiến đuôi lông mày Vệ Kiều nhiễm lên ý cười, nàng còn chưa mở miệng liền nghe Lạc Châu Bình nói: "Các ngươi cũng thật là, liền chỉ biết tự uống, cũng không biết kính Vệ tổng! Đến, Vệ tổng, ta kính ngài một ly."

Vệ Kiều không dính đến nửa điểm tửu sắc là chuyện mọi người đều biết, ở Vệ Thiên nhiều năm như vậy, chưa từng có phá lệ, chỉ là hiện tại bên cạnh có một Thập Nhất, xem như là phá giới, chỉ là không biết Lạc Châu Bình có thể khiến nàng phá bỏ luật lệ thứ hai hay không.

Hai người ở công ty vẫn luôn trongtrạng thái đánh cờ, điểm này trong lòng mọi người đều biết rõ, cho nên bầu không khí đột nhiên liền cứng lại, vài người còn đang cầm đũa liền nhao nhao đặt xuống, đều muốn nhìn một chút Vệ Kiều sẽ đáp lại thế nào, nàng nhìn chằm chằm vào cái ly trước mặt, vừa mới chuẩn bị lên tiếng, bên cạnh đã truyền đến thanh âm: "Lạc tổng, này là ngươi không đúng rồi."

Đỗ Nguyệt Minh dùng thái độ lạnh nhạt nói: "Cái gọi là người tới là khách, ta là thay ca của ta đến đây, nói thế nào ly rượu thứ nhất kính Vệ tổng, cũng nên là ta kính, ngài nói đúng không?"

Lạc Châu Bình tức giận trừng mắt nhìn Đỗ Nguyệt Minh, cũng không biết nàng là hữu tâm hay là vô tình, bản thân lại làm sao đắc tội với nàng, hôm nay đã làm hỏng không ít chuyện tốt của hắn, không lần nào được như ý của hắn, hiện tại lại nhúng tay vào, thật sự là tức chết hắn!

Đỗ Nguyệt Minh nhưng không có đem gương mặt xám xịt của hắn đặt ở trong mắt, nàng bưng ly lên: "Vệ tổng, về tình về lý, ly rượu thứ nhất này ta phải thay ca của ta kính ngài, nhưng mà, ta vốn lại là bằng hữu của Thập Nhất, cho nên như vậy đi, ta uống hai ly, các ngươi liền uống một ly rượu giao bôi, như thế nào?"

Vừa dứt lời, các bí thư liền nhao nhao ồn ào: "Rượu giao bôi! Rượu giao bôi!"

Lần này không cần bất kỳ ai giải thích, Thập Nhất cũng có thể biết rõ ý tứ của Đỗ Nguyệt Minh, nàng kinh hoảng nhìn về phía Vệ Kiều, chỉ thấy người kia mím môi cười, nâng ly lên: "Hảo."

Hảo.

Một lời đáp lại này dường như sấm chớp nổ tung bên taiThập Nhất, trước mắt có một chút choáng váng, nàng còn không kịp phản ứng, Vệ Kiều liền chủ động nâng tay của nàng lên, đặt cái ly vào tay nàng, hai người nhìn nhau, Vệ Kiều nâng ly ngẩng đầu uống cạn ly rượu, áp đến rất gần, Thập Nhất có thể rõ ràng nhìn thấy ánh mắt hàng mi của người kia, từng cọng từng cọng rõ ràng, vừa dài lại cong vút, ngũ quan thâm sâu, tú mũi cao thẳng thiếu chút nữa đã đâm vào đôi má của mình, Thập Nhất đỏ mặt, giữa những thanh âm ồn ào náo loạn lại nghe được tiếng nói thanh lãnh của Vệ Kiều: "Uống đi."

Nàng nhắm mắt lại, mang theo tâm tình thành kính lại kính trọng, uống cạnly rượu trong tay.

Thật ngọt quá.

Ngọt đến mức nàng cũng không nhớ rõ bữa tiệc này là kết thúc như thế nào, đầu óc mơ màng, cả người dường như đi trên đám mây, khi nàng mơ hồ đi theo sau lưng Vệ Kiều trở về phòng bờ vai liền bị người vỗ xuống, nàng quay đầu, nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Đỗ Nguyệt Minh phóng đại trước mắt: "Buổi tối vui vẻ a!"

Nàng gật gật đầu, sững sờ nhìn nàng, lúng túng đáp lại: "Ân."

Đỗ Nguyệt Minh nhìn thấy bộ dạng mơ hồ của Thập Nhất liền cười nói: "Đúng rồi, cho ngươi lễ vật. Đã sớm muốn đưa cho ngươi rồi, chính là vẫn luôn không có cơ hội." Nàng nói xong lấy ra một lọ nhỏ màu nâu trong túi áo đưa đến, nháy mắt nói: "Vật phẩm lưu trữ tốt nhất của ta, ân, cho ngươi."

Thập Nhất cầm cái lọ: "Vật phẩm lưu trữ?"

"Sử dụng rất đơn giản, tắm rửa xong xoa lên một chút là được."

Thập Nhất hiểu được, đây hẳn là không sai biệt lắm với mỹ phẩm dưỡng da mà Tam tiểu thư đưa cho nàng, nàng gật đầu: "Hảo, cám ơn ngươi, ta sẽ dùng."

Đỗ Nguyệt Minh nhìn nàng cầm cái lọ nhỏ đi vào phòng liền nheo mắt tươi cười, sáng mai Thập Nhất nhất định sẽ càng thêm cám ơn nàng!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play