Đứa bé nhìn vô cùng gầy yếu, toàn bộ khuôn mặt nhỏ chỉ có đôi mắt là hấp dẫn ánh nhìn nhất. Lúc này có lẽ là nhìn ra Tô Diệc không có ác ý hoặc cũng có thể là đói lắm rồi, nên nó khập khiễng chậm rãi đi ra. Tô Diệc bỏ cốt đao trong tay xuống, cẩn thận tiến tới phía trước một bước, đứa bé cũng chỉ cảnh giác nhìn Tô Diệc một cái, xong cúi đầu nhặt trái cây trên đất lên. Chờ đứa bé ăn ngấu ăn nghiến hết trái cây, Tô Diệc đã không dấu vết đến bên cạnh nó. Đứa trẻ nhận ra Tô Diệc đến gần, đang muốn xoay người chạy đi, lại thấy trên tay Tô Diệc vươn ra có một trái cây không biết lấy từ đâu ra. Đứa bé mở to đôi mắt nhìn Tô Diệc, rụt rè duỗi tay ra, chờ đến khi nó cầm trái cây vào tay rồi, cũng chỉ thấy Tô Diệc ôn nhu nhìn nó, đứa bé một bên ăn một bên nói: "Cảm ơn." Tiếng cảm ơn này làm lòng Tô Diệc tê rần. Đứa bé chắc cũng chỉ tầm ba tuổi là cùng, chắc là lúc ba tuổi biến hình người, phát hiện hình dạng khác với các thú nhân còn lại, nên bị cha mẹ và bộ lạc vứt bỏ. Một đứa bé như vậy, khẳng định chịu không ít khổ, nhưng dưới tình hống như thế mà vẫn không quên cảm ơn người khác, có thể thấy được đây là một đứa trẻ ngoan ngoãn đáng yêu cỡ nào. Thật sự không hiểu được sao lại có người nhẫn tâm rời bỏ đứa bé như vậy được?
Bé Eli hoang mang nhìn a ba, bé đã theo a cha lưu lạc khắp nơi, những thú nhân bất thường như vậy gặp rất nhiều rồi. Bé Eli cũng đã tập thành thói quen, bởi vì chính a cha bé cũng là một thú nhân bất thường. Cho nên đối với bé Eli tới nói, tất cả mọi người đều giống nhau. Bé không có dư thời gian mà đồng cảm cho người khác. Bởi vì a cha bé, cũng đã từng như họ vậy. Khi thấy a ba lộ ra ánh mắt thương hại đứa trẻ kia, bé Eli lập tức nói: "A ba, một mình a cha đã chăm sóc hai chúng ta, vô cùng vất vả rồi."
Tươi cười trên mặt Tô Diệc thoáng cứng đờ một chút, đúng vậy, sao anh có thể quên được, thế giới này và thế giới cũ của mình đâu có giống nhau. Trước kia anh có thể dư thời gian đi quan tâm người khác, cũng có thể trợ giúp cho những đứa trẻ đáng thương. Nhưng hiện giờ không vậy, ở cái thế giới nguyên thủy cá lớn nuốt cá bé này. Bọn họ cũng không có bộ lạc, không có người thân nào khác.
Đọc tại wattpad chính chủ Phạm Chi ( @Miki0702) để tạo động lực cho mình nhé!.
Đứa trẻ kia nghe thấy Eli nói vậy, mắt to đen như mực hiện lên tia tủi thân, nó vội cầm nửa quả trái cây đang ăn dở quay ngươi bỏ chạy. Lúc quay người chạy đi không để ý lập tức đâm sầm vào thân ảnh cao lớn.
Vasternorr nhìn Tô Diệc, sau đó nhìn thoáng qua đứa bé đâm vào đùi mình. Tâm tư Tô Diệc toàn bộ viết hết lên trên mặt, em ấy hẳn là muốn nhận nuôi đứa bé này đi? Vasternorr có chút khó hiểu, giống cái của mình sau một trận ốm lại không chán ghét thú nhân bất thường nữa? Nhưng khi nhìn đến giống cái, vẻ mặt lưu luyến, Vasternorr thở dài một hơi, duỗi tay xách đứa bé đang co rúm dưới chân mình lên đi lại phía đống lửa.
Tô Diệc nhìn thấy động tác của Vasternorr, đáy mắt hiện lên một tia vui vẻ. Anh không nghĩ tới Vasternorr sẽ làm như vậy, rốt cuộc thì hiện giờ điều kiện sinh sống của bọn họ cũng khó mà nhận nuôi thêm một người nữa.
Vasternorr xé một miếng thịt xuống, ném cho đứa bé trong lòng mình. Đứa bé lại một lần nữa nói tiếng cảm ơn, sau liền vùi đầu hung hăng gặm lên miếng thịt. Tô Diệc đến bên cạnh Vasternorr, có điểm khó hiểu hỏi: "Vì sao?"
"Không vì cái gì, hiện giờ là mùa ấm, con mồi nhiều. Tạm thời ta có thể chiếu cố nó một thời gian, chờ hết mùa ấm thì thương thế của nó cũng tốt lên." Vasternorr vừa nói vừa bắt đầu thu thập hành lý bên cạnh.
Tô Diệc nhìn thân ảnh Vasternorr qua ánh lửa, thật ra anh rất tò mò, Vasternorr cũng là một thú nhân bất thường, vì lý do gì mà đến giờ vẫn còn giữ được tâm tính lương thiện? Tô Diệc cảm thấy nếu từ nhỏ anh đã bị đối xử bất công như vậy thì tâm tính sẽ vặn vẹo luôn. Nhưng mà Vasternorr, trừ bỏ khuôn mặt lạnh lùng không nói gì thì tính cách vẫn tốt như cũ không có gì để nói. Tô Diệc đột nhiên cảm thấy cứ nghĩ là Merril may mắn, thật ra là anh may mắn ấy chứ?
"Có phải tìm được chỗ ở rồi không?" Tô Diệc cười hỏi.
Vasternorr gật gật đầu, vác hai cái túi da thú lên vai, thì phát hiện đứa nhỏ nhà mình đang ngồi giận dỗi ở một góc. Tô Diệc cũng phát hiện tâm tư của bé, là do có thành viên mới gia nhập nên ghen ngồi giận dỗi một mình.
Tô Diệc vội vừa lừa vừa gạt dỗ nửa ngày, lúc này bé Eli mới từ trong bụi cỏ thò cái đuôi nhỏ, tư thế ngẩng cao cái đầu ngạo kiều như muốn nói: Nhanh tới quỳ xin ta tha cho.
Tô Diệc buồn cười nhìn bé, vươn tay lôi kéo cái đuôi nhỏ của bé Eli, xin tha nói: "Về sau ta không dám nữa, nếu không phải ngày thường bé Eli nhà ta đều chơi một mình, không phải quá cô đơn sao? Lúc này là ta tìm đồng bọn cho bé Eli chơi cùng đó."
Bé Eli nhô đầu ra, "Nhưng mà người cũng không được chỉ thích mình hắn."
Tô Diệc nghĩ thầm, trẻ con thật dễ hiểu, quả đúng là ghen tị mà.
"Được được được, ta chỉ thích mình Eli, bé Eli là bảo bảo do ta sinh ra, ta không thích con, thì thích ai nữa?"
Bé Eli lúc này mới vui vẻ trở lại, theo cánh tay Tô Diệc bò ra. Ở trên người Tô Diệc tìm được vị trí thoải mái xong liền nói: "A ba có thể thích a cha, Eli cho phép a ba thích a cha. Nhưng mà Eli vẫn muốn a ba thích con nhất cơ. Con xếp nhất, cho a cha xếp thứ hai."
Nghe được lời này, Tô Diệc theo bản năng nhìn thoáng qua Vasternorr, Vasternorr cũng nhịn không được liếc nhìn Tô Diệc một cái. Tô Diệc đột nhiên có một loại ảo giác trở về thời đi học, khi đó anh vẫn là một thằng nhóc lén nhìn bạn nữ cũng đỏ bừng mặt. Không biết vì cái gì, khi nhìn thấy ánh mắt Vasternorr, Tô Diệc liền cảm thấy cả người không thoải mái. Anh vội thu hồi ánh mắt, duỗi tay xoa đầu Eli.
Lúc này Vasternorr một bên xách lấy đứa bé lạ kia đang không ngừng nhìn lén Tô Diệc, sau đó đến gần Tô Diệc, cũng không đợi Tô Diệc phản ứng, một tay duỗi ra bế Tô Diệc lên cánh tay như bế đứa bé kia vậy. Tô Diệc ngồi ở trên cánh tay rắn chắc của Vasternorr, đầu tiên là một hồi hâm mộ ghen tị hận, sau đó nhịn không được mà cái mặt già đỏ lên.
Vasternorr nói: "Ôm chặt ta."
Tô Diệc nghiêng đầu nhìn trời, ngươi nói ta ôm chặt ta phải ôm chặt hả?
Vasternorr bất đắc dĩ tiếp tục nói: "Ôm chặt, bằng không không an toàn." Âm thanh trầm thấp của Vasternorr lại vang lên, vốn Tô Diệc muốn chơi xấu không nghe, nhưng cảm giác được ánh mắt nhìn chằm chằm vào anh của bé Eli cùng đứa trẻ kia. Khụ khụ, vì duy trì hình tượng trưởng thành thuần thục, không muốn cho đứa con học hỏi cái xấu, Tô Diệc đành phải ép toàn lực ra ôm cổ Vasternorr.
Lúc Tô Diệc vươn tay ôm cổ, Vasternorr liền nghiêng đầu hôn lên cánh tay trắng của Tô Diệc một cái.
Tô Diệc ngây ngẩn cả người, trong một khoảng thời gian ngắn không biết phản ứng lại như thế nào? Từ bé đến giờ, anh vẫn luôn là bên chủ động, còn chưa trải qua cái không khí ai muội khi bị người khác hôn lên cánh tay.
Vasternorr thấy biểu tình Tô Diệc, còn nghĩ rằng Tô Diệc không vui, Đôi con ngươi dị sắc của hắn hiện lên tia hoảng loạn. Hắn cũng không muốn Tô Diệc phản cảm, nhưng khi bế Tô Diệc lên cánh tay, nhìn thấy bộ dáng thẹn thùng của Tô Diệc, nhất thời không nhịn được mà hôn lên. Hiện giờ nhìn thấy biểu tình cứng đờ của Tô Diệc, Vasternorr đột nhiên vô cùng hối hận.
"Thật xin lỗi." Vasternorr nói tiếng xin lỗi.
Edit: Ôi trời ơi, nụ hôn đầu tiên giữa hai người (mặc dù k phải hôn môi) nhìn mà xót xa thay anh Vast:'((
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT