Vasternorr nghe thấy giống cái nói vậy, liền dừng lại. Hắn xoay người muốn giúp giống cái đi xách đồ vật, lại không đến giống cái lại trần trụi từ dưới nước đi lên bờ ngay trước mặt hắn.

Tô Diệc vừa đi vừa nói: "Ngươi cẩn thận, nhẹ tay một chút, bên trong đều là trái cây, rất dễ bị dập đấy."

Tô Diệc lắc lắc người để vẩy nước còn còn đọng lại, thì phát hiện Vasternorr đang ngây ngốc tại chỗ nhìn anh đến bất động.

Tô Diệc nghi hoặc ngẩng đầu đi đến gần, thì thấy trên khuôn mặt tinh xảo của Vasternorr hiện lên một tia màu đỏ khả nghi. Tô Diệc bỗng nhiên nhớ tới, đối với Vasternorr thì anh với phụ nữ cũng không khác gì nhau. Tô Diệc đột nhiên muốn cho mình một cái bạt tai thật mạnh, cái cảm giác này đâu khác với việc một người phụ nữ lõa thể đứng trước một người đàn ông ở thế giới cũ đâu. Đặc biệt là cái thân phận mới của anh hiện giờ vẫn là bạn đời trên danh nghĩa của Vasternorr.

Tô Diệc ở trong lòng thầm nghĩ: Ôi vờ lờ, lão tử thế này có tính là lấy sắc dụ người không?

Tô Diệc khụ một tiếng, vội cầm lấy tấm da thú trên mặt đất quấn vào người. Vasternorr hít một hơi thật sâu, sau đó rũ mắt xuống đi cầm cái túi da thú. Tô Diệc lớn đến nhường này rồi, vẫn chưa biết được mùi vị của xấu hổ. Trước kia thường xuyên đi tắm chung với những người anh em có quan hệ tốt, Tô Diệc cũng rất hay cùng mọi người cười nói so sánh kích cỡ cái đó với nhau mà không đỏ mặt tim không đập nhanh, chưa từng giống như bây giờ vô cùng ngượng ngùng. Vừa mới thấy tầm mắt cháy bỏng như vậy của Vasternorr, làm cho Tô Diệc cảm giác trên thân mình sắp thủng một cái lỗ vậy.

Bé Eli ngẩng đầu lên, thì thấy bầu không khí giữa a cha và a ba vô cùng kì quái, bé không nén nổi tò mò vặn vẹo thân mình nhỏ con của mình lại gần. Liền thấy a ba luống cuống tay chân mặc quần áo, sau đó bế bé Eli lên tay vội vàng đi về phía nhà. Bị bế đi trước bé Eli vặn thân mình, quay ra phía sau nhìn a cha của bé, a cha cũng đang nhìn về phía bọn họ. Bé Eli nghĩ thầm: Bọn họ vừa cãi nhau sao? Nhưng mà bé không nghe thấy tiếng cãi nhau mà.

Tô Diệc về đến sơn động, liền cảm bản thân hơi thất lễ. Nghĩ thầm lát nữa Vasternorr trở về, anh nhất định phải nói chuyện thật tốt với Vasternorr một chút. Nhưng mà Vasternorr đem túi da thú đặt ở trước sơn động xong liền xoay người rời đi. Tô Diệc vẫn đang giữ tư thế nhoẻn miệng cười, anh còn chưa mở mồm nói chuyện đâu, Vasternorr liền xoay người đi mất tăm luôn vậy.

Căn cứ vào ký ức của Merril, đại lục thú nhân chia làm bốn mùa. Mùa lạnh, mùa ấm, mùa mưa, mùa tuyết. Mỗi một mùa khoảng năm tháng, mùa lạnh nơi đây cũng không khác với khí hậu đông mạt xuân sơ ở hiện đại là mấy, thời điểm này thời tiết se se lạnh là vạn vật sống lại, lúc này rừng rậm rất nguy hiểm vì đây là lúc thú triều đi kiếm ăn. Rồi tới mùa ấm, là mùa có đồ ăn phong phú. Lúc đó mọi người sinh sống trên đại lục thú nhân này sẽ trở nên tốt hơn, bởi vì bọn họ không cần phải trải qua hoàn cảnh chịu đói như mùa tuyết. Sau đó chính là mùa mưa, mùa mưa con mồi sẽ trở nên thiếu thốn, việc đi săn sẽ vô cùng khó khăn. Mà đến mùa tuyết, đây là mùa tàn khốc nhất khó khăn nhất trên đại lục thú nhân. Đã có rất nhiều thú nhân con cùng với giống cái bởi vì không có đủ thức ăn mà bị đói chết. Tô Diệc rất may mắn, trọng sinh tới đây đúng mùa ấm, tuy thời tiết nóng bức nhưng mà có đủ đồ ăn.

Tô Diệc kéo cái túi da thú từ cửa sơn động vào, trong lòng lại suy nghĩ chỉ sợ hôm nay lại ăn thịt nướng mà không có muối nữa. Muối ở đại lục thú nhân này cũng giống ở hiện đại, đều lấy muối ở vùng nước mặn. Mọi người ở đây thật ra đối với muối cũng không quá quan trọng. Các thú nhân giống nhau đều thích ăn tươi nuốt sống uống máu thịt con mồi, cho nên bọn họ cũng không phải đặc biệt cần muối. Nhưng mà giống cái lại ngược lại, họ không thích uống máu, hơn nữa đồ ăn đều không có vị mặn của muối, cho nên thân thể giống cái ở đây vô cùng suy nhược, yếu ớt. Bọn họ cũng không hiểu được tầm quan trọng của muối, nên là nguyên nhân lớn mà thân thể giống cái hư nhược là đây. Bất quá dù bọn họ không để bụng chuyện muối, nhưng mà ngẫu nhiên cũng sẽ có giống cái vì cải thiện thức ăn mà đi tìm muối.

Chờ Vasternorr săn thú trở về, Tô Diệc liền chạy ra sơn động nghiêng đầu, xem Vasternorr xử lý con mồi.

"Ngươi có biết ở đâu có muối không?" Tô Diệc đột nhiên hỏi.

Động tác trên tay Vasternorr dừng một chút, hơi chút ngẩng đầu lên nhìn Tô Diệc một cái. Tô Diệc bị đôi mắt đẹp đẽ như pha lê của hắn nhìn tới, lập tức không nhịn được mà khen một câu: "Đôi mắt đẹp thật đấy."

Trên mặt Vasternorr hiện lên một tia mất tự nhiên, Tô Diệc vừa thấy vẻ mặt đấy của hắn, âm thầm cắn đầu lưỡi mình một chút, anh thật tùy tiện quá, cái thân phận mới này còn chưa làm quen xong đâu.

Vasternorr cúi đầu tiếp tục động tác trên tay, nhưng miệng lại hỏi: "Ngươi muốn muối?"

"Đúng vậy, ngươi biết ở đâu có sao?" Tô Diệc vừa nghe thấy vậy, vội tiếp tục truy vấn.

Vasternorr lúc này lại không ngẩng đầu, cái đầu đầy tóc màu tuyết trắng bị gió thổi qua, nhẹ nhàng lác đầu.

"Nơi đó ở khá xa, nếu ta đi rồi, các ngươi sẽ không an toàn."

Tô Diệc vừa nghe thấy vậy lập tức cười nói: "Vậy thì cả nhà chúng ta cùng đi."

"Cả nhà?" Vasternorr lần nữa quay đầu lại nhìn qua, đôi mắt bình tĩnh nhìn Tô Diệc.

Tô Diệc dù có nhìn đôi mắt của Vasternorr có nhiều lần đi chăng nữa, thì vẫn không khỏi cảm thán nó thật đẹp. Tô Diệc nghe thấy câu hỏi của Vasternorr, theo bản năng gật gật đầu. Sâu thẳm trong con ngươi Vasternorr hiện lên một tia vui vẻ, tuy rằng chỉ là chợt lóe qua, nhưng mà trong cái nháy mắt kia, đôi mắt hắn sáng ngời, làm Tô Diệc nhìn đến ngây người. Trong lòng Tô Diệc nghĩ, Merril thật may mắn, gặp được một nam nhân đẹp trai như vậy, thế mà còn không biết quý trọng? Cai gì mà thú nhân bất thường sẽ mang đến bất hạnh, thật là một đám người không có văn hóa.

"Được, chúng ta cùng đi tìm muối." Vasternorr nói.

Tô Diệc nghe thấy hắn đồng ý nhanh dứt khoát vậy, đột nhiên cảm thấy Vasternorr đối xử thật tốt với Merril cặn bã. Các thú nhân khác đều không muốn lãng phí thời gian vào việc tìm muối, rốt cuộc thì tại cái thế giới này quan trọng nhất là sinh tồn, cải thiện đồ ăn cũng không phải là chuyện to tát. Nếu có một thú nhân, nguyện ý không sợ vất vả vì giống cái của mình mà tìm kiếm muối, thì có thể thấy được thú nhân đó sủng ái giống cái của mình cỡ nào.

Tô Diệc nhìn đôi mắt thuần tịnh của Vasternorr, đột nhiên có một loại suy nghĩ là mình và người đối diện có cùng ý tưởng.

Sau khi thương lượng xong, hai người liền bắt đầu thu thập đồ vật. Vasternorr có thói quen lưu lạc khắp nơi, cho nên khi giống cái nói muốn cùng hắn đi tìm muối, không kể tới hắn vui vẻ vì câu nói đi cả nhà của giống cái, thì còn cảm thấy giống cái nguyện ý cùng đi với hắn, chính là không có ý định rời bỏ hắn.

Bé Eli nguyên bản đang ở trong sơn động ngủ, thì bị tiếng kinh hô của Tô Diệc đánh thức. Bé nâng đầu nhỏ lên, liền cảm giác được bốn phía rộng lớn, cúi đầu thì thấy chính mình đang nằm gọn trong túi da thú, còn a ba bé đang vui vẻ hét to trên lưng của a cha.

Tô Diệc vô cùng hưng phấn, ở trong trí nhớ của Merril, tuy có hình ảnh Vasternorr bay được, nhưng Tô Diệc vẫn luôn cảm giác hình ảnh như vậy không chân thật. Nhưng mà Vasternorr thật sự có thể bay, hắn nguyên bản chính là thú nhân của Xà tộc có cánh. Khi Vasternorr biến thành hình thú, thì có một đôi cánh trong suốt vô cùng mỏng từ hai bên hông duỗi ra, cánh không lớn nhưng mà rất có lực. Thời điểm Vasternorr thật sự bay lên trời, Tô Diệc đầu tiên là ngây người trong chốc lát, lúc sau thì vô cùng hưng phấn mà kinh hô.

Edit: À thì hôm nay rảnh nên có thể ra thêm chương cho mọi người cùng đọc:'))) Chúc mừng ngày Nhà Giáo Việt Nam 20/11!!!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play