Quên đi, mặc kệ nó, Đường Trì lung tung nói: "Cho nên? Muốn tôi dỗ anh?"
Nghiêm Ngộ Sâm thở dài, đôi mắt cô độc ẩn chứa cảm xúc phức tạp mà Đường Trì không thể hiểu được: "Dỗ thì không cần, tôi không phải loại người nông cạn."
Đường Trì: "...."
Cho nên, anh đang ám chỉ nói tôi là người nông cạn?
"Anh đây là muốn biểu đạt diều gì?" Đường Trì gãi gãi phần tóc mai, bối rối hỏi.
"Tôi chỉ muốn lấy lại thứ bị người khác vấy bẩn, sau đó đem về rửa sạch, giấu đi." Nghiêm Ngộ Sâm vẻ mặt u buồn tựa lên cửa xe, có vẻ như đang nói về việc gì đó đặc biệt nghiêm trọng, nhưng...
Rửa sạch, giấu đi, khóe miệng Đường Trì không nhịn được co giật: "Vì vậy thứ mà anh đang nói, là cà rốt?"
Nghiêm Ngộ Sâm nhướng chân mày, như thể đã nghe thấy điều gì đó đáng sợ nhất thế giới: "Tại sao anh lại nghĩ như vậy?"
Đường Trì ngơ ngác: "Vậy tôi nên nghĩ thế nào?"
Nghiêm Ngộ Sâm há miệng, sau một hồi xoắn xuýt, cuối cùng thỏa hiệp nói: "Bỏ đi, một cái tên gọi mà thôi, anh thích là được, hơn nữa suy nghĩ kỹ một chút, cũng rất xứng đôi."
Tôi vốn không thích ăn cà rốt, tại sao lại nói tôi thích là được? Hơn nữa xứng đôi là như thế nào? Cùng với cái gì xứng đôi? Đường Trì lúng túng sờ gáy, cậu thật sự rất hoài nghi, hai người bọn họ đang nói cùng một chủ đề hay không.
Nửa quãng đường còn lại đến thành cổ, Đường Trì không nói lời nào, sau cùng cậu vẫn cảm thấy mình không có cách nào giao tiếp bình thường với người đang hỏng đầu như Nghiêm Ngộ Sâm.
Tài xế đưa bọn họ dừng trước cổng tiểu khu Ngọc Lan.
Nhìn dòng chữ viết lớn "phá dỡ" trên tường, cùng với khoảng sân hoang vắng heo hét gió thu thổi lá rụng trong tiểu khu, thật sự không quá tin tưởng nơi này sẽ có người sống.
"Anh xác định ở nơi này?" Đường Trì nghi ngờ hỏi.
Nghiêm Ngộ Sâm đáp một tiếng ừm, trong lúc nhìn bốn phía xung quanh, ánh mắt lãnh đạm ban đầu bỗng trở nên cực kỳ đề phòng cảnh giác, dường như có rất nhiều thứ nguy hiểm đang nhìn chằm chằm vào anh.
"Anh đang nhìn gì vậy?" Đường Trì cũng bị anh làm cho cẳng thẳng, nhỏ giọng nói: "Lẽ nào chúng ta bị người theo dõi?"
Nghiêm Ngộ Sâm nắm cổ tay trắng gầy của Đường Trì, tay phải giơ lên ngón trở thon dài dán lên cánh môi, khe khẽ thở dài, ánh mắt nguy hiểm thâm trầm nói: "Đừng lên tiếng, đi theo tôi."
Đường Trì: "Ha??"
Điệu bộ này, sao thấy có chút dọa người thế kia?
Lôi kéo Đường Trì nhìn trái nhìn phải tiêu sái đến cửa đơn dưới lầu, sau khi xác nhận dấu vân tay, cửa thật sự mở ra rồi!
"Bên trong có chút tối, nhất định phải theo sát tôi." Nghiêm Ngộ Sâm nghiêm túc dặn dò.
Một lúc sau, hai người sờ soạng lên cầu thang.
Cư dân trong tiểu khu đã sớm chuyển đi, toàn bộ tòa nhà không có hơi người sống. Gần chỗ chân cầu thang, bảng chỉ dẫn lối ra an toàn sáng lên ánh đèn xanh mờ nhạt, chiếu vào bậc thang cũ kỹ hư hỏng, có cảm giác giây tiếp theo, sẽ có một cái đầu nhuốm đầy máu thùng thùng thùng rơi xuống —— lăn đến dưới chân hai người bọn họ.
Sau lưng Đường Trì có chút lạnh, cố gắng cùng Nghiêm Ngộ Sâm thương lượng: "Tôi thật sự không hiểu, đường dây điện trong tòa nhà không bị hỏng, chúng ta có cần phải khốn khổ như vậy không?"
Nghiêm Ngộ Sâm lạnh giọng nghiêm nghị: "Đây là vì an toàn của chúng ta."
Đường Trì cười gượng: "Không hiểu cho lắm."
Nghiêm Ngộ Sâm: "Anh không cần hiểu đâu."
Đường Trì: "...."
Được rồi, anh là bệnh nhân, anh nói gì thì chính là cái đó đi.
Nghiêm Ngộ Sâm ở phòng 404, xác nhận dấu vấn tay xong, Đường Trì ngập ngừng hỏi: "Hiện tại có thể mở đèn lên được không?"
Lại không mở, ha mắt đều muốn mù rồi.
Nghiêm Ngộ Sâm ừm một tiếng, khi mở đèn lên, không quên giúp Đường Trì che đi hai mắt tránh ánh sáng của đèn khiến mắt cậu bị thương.
"Các bức tường bên ngoài được phủ bằng vật liệu đặc biệt, không những có thể tránh được sự phát hiện của vệ tinh viễn thám mà còn giảm được bức xạ hồng ngoại. Tia hồng ngoại về cơ bản không thể dò xét được, phi thường bí mật." Nghiêm Ngộ Sâm cười nhẹ: "Ngay cả khi tôi đem anh giam cầm ở đây, cũng không sợ bị người khác phát hiện ra."
"..." Có ai đi giam cầm người khác lại lấy chỗ ở của mình để nêu ví dụ không, hơn nữa: "Anh không phải nói chưa học xong sơ trung liền nghỉ học sao, biết nhiều như vậy liệu phù hợp không?"
"Xã hội công nghệ phát triển nhanh như vậy, nghề XXX của chúng tôi, nếu như không theo kịp được kiến thức, sẽ không có cơm ăn." Tuy trong hành lang có lớp bụi dày đặc bao phủ, nhưng trong nhà Nghiêm Ngộ Sâm lại sạch sẽ không nhiễm một hạt bụi, anh đưa cho Đường Trì một cốc nước.
Đường Trì nhận cốc nước, không quá hiểu hỏi: "Không biết có thể hỏi anh đang làm công việc gì không?"
Nghiêm Ngộ Sâm thần sắc bỗng dưng lạnh lẽo, điềm nhiên nói: "Sát thủ."
Đường Trì: "..."
Quả nhiên bệnh không nhẹ.
Nghiêm Ngộ Sâm giơ tay nhéo nhẹ chóp mũi vểnh cao của Đường Trì, ôn thanh nói: "Bị dọa rồi?"
Đường Trì ha ha: "Có chút."
Nghiêm Ngộ Sâm cười: "Đừng sợ, tôi sẽ không thương tổn đến anh."
Giọng nói vừa rơi xuống, điện thoại Đường Trì đột nhiên vang lên.
Là Cố Chiêu Lương gọi đến.
"Đường Trì, tôi vừa đến bệnh viện xem chú tôi, bác sĩ nói chú xuất viện rồi, cậu rốt cuộc lại muốn làm ra loại trò gì?" Đường Trì vừa kết nối, Cố Chiêu Lương lập tức đưa ra câu hỏi.
Điện thoại Đường Trì sau cái lần bị tên biến thái ở bãi đậu xa ném xuống đất, khi gọi điện nút bật loa ngoài tự động được bật lên, Cố Chiêu Lương nói cái gì, Nghiêm Ngộ Sâm đều nghe rõ rõ ràng ràng.
Đường Trì sợ hắn nói ra những lời kỳ quái, sau khi giơ tay ám chỉ im lặng, liền cầm điện thoại vào trong phòng bếp: "Anh ta có chút việc không thể ở lại bệnh viện. Đúng lúc, tôi có chuyện muốn hỏi anh, anh có số điện thoại bác sĩ tư nhân của chú anh không? Tôi lật danh sách trong điện thoại anh ta nhưng không có."
Cậu không đề cập đến chuyện Nghiêm Ngộ Sâm có vấn đề về não, dù sao thân phận Nghiêm Ngộ Sâm khá đặc thù, càng ít người biết chuyện này càng tốt.
"Chú tôi không muốn người biết chuyện riêng tư của mình, làm sao tôi biết được." Cố Chiêu Lương lạnh giọng nói: "Đến cùng chú ấy xảy ra chuyện gì?"
Đường Trì đang suy nghĩ nên trả lời thế nào, đột nhiên điện thoại bị Nghiêm Ngộ Sâm lấy đi.
Tút —— Cúp máy.
Đường Trì ngạc nhiên: "Tôi còn chưa nói xong."
"Không cần nói nhiều với nó." Nghiêm Ngộ Sâm nhíu mày: "Nó không phải người tốt, sau này anh cách xa nó một chút."
Đường Trì: "Làm sao anh biết anh ta không phải người tốt?"
Nghiêm Ngộ Sâm hừ lạnh khinh thường, mí mắt hơi rủ xuống, đôi lông mi vừa dài vừa dày như lông vũ, khi rũ mí mắt tạo ra một mảnh cố chấp âm u chìm vào bóng tối: "Bởi vì nó ở trong danh sách bạn bè được anh đặc biệt chú ý tới."
Mặc dù không biết Cố Chiêu Lương trong danh sách được mình đặc biệt chú ý tới với hắn không phải người tốt có liên quan gì đến nhau, nhưng biểu cảm Nghiêm Ngộ Sâm bây giờ khiến Đường Trì có chút bực bội: "Tôi chỉ quên xóa số của anh ta thôi."
Lời này là thật.
Nghiêm Ngộ Sâm nhướng mày, ôn thanh mỉm cười: "Có đúng không?"
Chẳng biết vì sao, rõ ràng anh đang cười, nhưng thời điểm Đường Trì nhìn đối diện với ánh mắt anh, chỉ cảm thấy lạnh gáy: "Đúng, đúng vậy."
"Đừng căng thẳng, tôi chỉ hỏi một câu thôi." Nói xong, Nghiêm Ngộ Sâm lập tức biu biu hai cái kéo số điện thoại của Cố Chiêu Lương vào danh sách đen. Nghiêm người tựa trên ghế sô pha: "Thời gian không còn sớm nữa, anh đi trước đi, tôi còn có việc, không tiễn anh được."
Nghiêm Ngộ Sâm chuyển chủ đề quá nhan, Đường Trì có chút không kịp phản ứng sửng sốt nửa ngày mới lấy lại tinh thần: "Hôm nay tôi muốn ở lại đây với anh."
Trước tiên phải liên hệ được với bác sĩ tư nhân của Nghiêm Ngộ Sâm, Nghiêm Ngộ Sâm cứ khùng khùng điên điên như vậy, cậu thật sự có chút không yên tâm.
"Không sao, tôi vẫn luôn có thói quen ở một mình rồi." Nghiêm Ngộ Sâm mỉm cười lấy con thỏ nhỏ màu hồng lớn bằng bàn tay trên kệ sách mini treo trên tường, đưa cho Đường Trì: "Ở đây tôi cũng chẳng có đồ tốt gì, đây là con búp bê nhỏ tôi yêu thích nhất, cho anh, coi như phần quà báo đáp anh đưa tôi về nhà."
Đường Trì muốn từ chối, nhưng Nghiêm Ngộ Sâm nhanh tay bỏ con thỏ vào trong túi của cậu.
Nửa phút sau, Đường Trì liền bị Nghiêm Ngộ Sâm "đuổi" ra khỏi cửa.
Đứng trước cổng tiểu khu, Đường Trì quay đầu nhìn tòa nhà đơn thứ hai chỉ có duy nhất một mình Nghiêm Ngộ Sâm sống, ngoại trừ ngơ ngác, vẫn là ngơ ngác.
Nơi này quá bất tiện, cậu đợi nửa tiếng mới gặp được một chiếc xe taxi chạy ngang qua.
Thời điểm lên xe trời đã rất muộn rồi, bất tri bất giác, Đường Trì nghiêng đầu tựa lên cửa sổ xe, mơ màng ngủ.
Bóng tối dày đặc xuyên qua cửa xe chiếu lên khuôn mặt Đường Trì, những đường nét ngũ quan ban đầu đã dễ nhìn hiện tại thậm chí khuôn mặt còn đẹp hơn trước.
Cùng lúc đó, trong túi xách bên trong tai thỏ lông xù, một cái camera điện tử nho nhỏ lóe lên tia sáng đỏ khó phát hiện.