CHƯƠNG 81: ĐẠI LOẠN.

Đường Trì muốn tách khỏi nhưng đã chậm.

Nghiêm Đồng ôm cậu, trực tiếp mở ra cánh môi cậu.

Kỹ thuật nói chính xác là có hơi trúc trắc, nói khó nghe giống như chó gặm.

Đường Trì muốn đẩy anh, nhưng Nghiêm Đồng thừa kế sức mạnh kia của Nghiêm Ngộ Sâm, Đường Trì thử vài lần, cũng không lung lay được chút nào.

Hồi lâu, Nghiêm Đồng mới buông cậu ra.

Đường Trì mặt đỏ nhìn Nghiêm Đồng, sờ đôi môi bị cắn sưng, cau mày: "Cậu làm gì?"

Nghiêm Đồng mở mịt: "Không phải là Tiểu Trì chủ động hôn em sao?"

"Cái gì?" Đường Trì ngạc nhiên: "Tôi điên rồi mới đi chủ động hôn cậu?"

Nghiêm Đồng không rõ: "Nhưng em vừa có ý thức, chúng ta đã hôn nhau rồi, em tưởng Tiểu Trì anh chủ động hôn e,."

Gả cho người chồng như vậy, Đường Trì quả thật là nhân tài.

Đường Trì hít một hơi thật sâu, vừa muốn mở miệng, phát hiện Nghiêm Đồng cứ nhìn chằm chằm cậu, lúc này mới hậu tri hậu giác nhận ra, mình chỉ mặc mỗi cái quần lót.

*Hậu tri hậu giác 后知后觉: Muộn màng nhận ra.

Cậu vội vàng cầm chăn che lên: "Cậu đừng nhìn."

"Ồ." Nghiêm Đồng ngoài miệng đáp ứng, nhưng tầm mắt cũng không dời đi.

Đường Trì cắn răng xấu hổ nói: "Tôi nói cậu đừng nhìn."

Nghiêm Đồng lúc này mới dời mắt đi.

Đường Trì trầm mặc sau, cau mày: "Rốt cuộc sao cậu đi ra?"

Nghiêm Đồng thập phần buông lỏng nói: "Em không biết."

"..." Đường Trì: "Vậy tối qua, cậu có ra không?"

Nghiêm Đồng suy nghĩ một chút, nói: "Không rõ lắm, thật giống như có ra, mà giống như không xuất hiện."

"Cái gì gọi là thật giống? Chính cậu chiếm thân thể hay không cậu không rõ sao?" Đường Trì cả kinh nói.

Nghiêm Đồng lắc đầu: "Thật sự không biết, em không có lừa anh, nhưng em có chút ý thức, chính là Tiểu Trì anh..." Nghiêm Đồng có thâm ý khác nhìn Đường Trì, sau đó cúi đầu khẽ cười.

Đường Trì ép mộng: "Tôi làm sao? Cậu mau nói cho tôi, vô duyên vô cớ cười cái gì?"

Nghiêm Đồng ngượng ngùng cắn môi: "Em mơ hồ nhớ tới, tối qua Tiểu Trì anh kêu em nhẹ một chút."

"..." Đường Trì thật muốn ở tại chỗ ngừng thở bỏ mình.

Cho nên nói, đêm qua, làm cậu không chỉ có một mình Nghiêm Ngộ Sâm?

Chỉ là hai cái người kia ý thức chỉ không rõ lắm?

Đậu má, có cần hành hạ tôi như vậy không?

"Tiểu Trì, sắc mặt anh thoạt nhìn rất tệ." Nghiêm Đồng ngồi xuống bên cạnh Đường Trì, muốn đưa tay ôm cậu nhưng bị Đường Trì cự tuyệt.

"Cậu trước tiên cách xa tôi chút, tôi cần bình tâm." Đường Trì đỡ ngực, cảm giác mình sắp không xong rồi.

Chỉ là lần này còn tốt, nhưng nếu sau này cứ như thế, cậu có thể sống nổi không?

Tác giả à, đừng để tôi tóm được cô, không thì tôi sẽ không để yên cho cô!

Con mẹ nó cô chỉ nói Nghiêm Ngộ Sâm là người mặt mù, không nói anh ấy còn là người mắc tinh phân nặng a!

Hơn nữa, tinh phân thì tinh phân đi, tối thiểu trước còn có cơ chế chuyển đổi cố định, nhưng không khiến người ta cảm thấy quá mức, hiện tại thì sao? Hiện tại một chút dấu hiệu cũng không có, muốn đổi liền đổi, đây là muốn là cái nồi hầm đại loạn sao?

"Tiểu Trì, anh đừng như vậy, em lo lắng." Nghiêm Đồng một mặt chân thành nói.

Đường Trì: "Thật không dám giấu giếm, tôi cũng rất lo lắng cho mình."

Nhưng nghĩ tới một ngày nào đó mình bị ba người ăn sạch.

"Cậu nói, một người đàn ông, nếu như anh ta cả đời không làm có thể nhịn sao?" Đường Trì nghiêm túc hỏi.

Nghiêm Đồng suy nghĩ một lát: "Vậy phải xem chỗ đó nhỏ hay lớn, giống như của em là loại lớn, sẽ không nhịn được, hơn nữa bây giờ em còn trẻ, khí huyết mạnh mẽ cũng như nội tiết trong người đều là tiêu chuẩn tốt nhất. Thế nhưng hai vị đại thúc kia cũng không rõ, dù sao tuổi bọn họ tuy không còn nhỏ, nhưng chỗ đó của bọn họ nhỏ hơn nhiều so với em."

Đường Trì ngạc nhiên: "Có ý gì?"

Nghiêm Đồng xua tay: "Chính là bọn họ quá nhỏ đó."

Đường Trì thật hận không thể đưa tay chặn miệng Nghiêm Đồng lại: "Cậu có thể nói văn nhã chút được hay không?"

Nghiêm Đồng vô tội nói: "Em chưa tốt nghiệp sơ trung liền thôi học, ít đọc sách, nói chuyện vẫn luôn như thế, lại nói, lúc trước em là sát thủ, sát thủ nói chuyện đương nhiên phải có khí độ của sát thủ."

"Được rồi được rồi, tôi sai rồi, tôi không nên đưa ra yêu cầu quá cao cho người bỏ học sớm." Đường Trì tâm mệt nói.

Nghiêm Đồng thở dài: "Em cũng biết, xã hội bây giời, không đọc sách nhiều xác thực không ổn, nếu như Tiểu Trì muốn em có thể đi học lại."

Khóe miệng Đường Trì giật một cái: "Học lại? Cấp ba sao?"

Nghiêm Đồng ừm một tiếng.

Đường Trì giơ tay cự tuyệt nói: "Đừng."

Thật là đáng sợ, sẽ đem các bạn hù chết.

Nghiêm Đồng: "Nếu anh không muốn em đi học, em ở nhà tự học cũng được, em rất thông minh."

Đường Trì dở khóc dở cười: "Cho nên cậu bây giờ muốn đổi sang con đường tri thức sao?"

Nghiêm Đồng lắc đầu: "Không phải, chẳng qua em cảm thấy, chờ sau này em lớn rồi, muốn lấy Tiểu Trì, chung quy cần phải mua nhà trước, cũng không thể để anh theo em ở trong căn phòng nhỏ ở tiểu khu Ngọc Lan được."

Cậu nghĩ cũng thật nhiều, thế nhưng, cậu biết tiểu khu Ngọc Lan bị Nghiêm Ngộ Sâm đang phá dỡ thì sao nhỉ?

Đường Trì liếc mắt nhìn Nghiêm Đồng, đưa tay sờ đầu anh: "Ngoan, loại chuyện này rất phiền phức, đừng nghĩ quá nhiều, được không? Bây giờ cậu chỉ cần yên lặng theo tôi đi chơi là được rồi."

Nghiêm Đồng ừm một tiếng, hướng Đường Trì cong mắt ôn nhu cười: "Đều nghe theo Tiểu Trì."

Đường Trì dọn xong liền cùng Nghiêm Đồng ra ngoài.

Đường Trì vốn đang phiền muộn, hơn nữa vừa nãy dằn vặt một hồi, thời điểm ra ngoài đã gần xế chiều.

Ánh chiều tả đỏ như máu giữa chân trời cùng mặt biển theo những gợn sóng biển bơi đến bờ cát, trong không khí mơ hồ có thể gửi được mùi mặn nhàn nhạt của nước biển.

Đường Trì mặc quần đùi đi biển, chân đi dép lê, đi dạo trên bờ cát vàng.

Thình thoảng nhớ đến Nghiêm Đồng sẽ quay đầu nhìn anh, xác nhận tên này an phận ngồi dưới cây dù che nắng không chạy loạn.

Không biết là lần thứ mấy quay đầu, phát hiện người ngồi dưới ô đã không thấy.

Bởi vì lúc trước Nghiêm Đồng "việc xấu loang lổ", các loại "tội lỗi chồng chất", Đường Trì thật sự sợ cậu liếc mắt một cái liền không thấy sẽ đi làm chuyện xấu, vội vàng chạy đi tìm.

"Xin hỏi một chút, em có nhìn thấy người đàn ông ngồi dưới ô ở đằng kia đi đâu không?" Đường Trì hỏi một cô bé đang chơi bên cạnh.

Cô bé xua xua tay, biểu thị cô cũng không thấy.

Đường Trì hỏi liên tiếp mấy người, tất cả mọi người đều nói không thấy.

Nhớ tới chuyện ba người có sự liên hệ ký ức, trong lòng Đường Trì khẽ bị nhéo, ngày hôm qua Đàm Thần nói mình là bạn trai hắn, theo lý thuyết, Nghiêm Đồng hẳn là có ký ức đó, sẽ không phải là đi tìm Đàm Thần tính sổ đi?!

Đường Trì muốn gọi cho Đàm Thần, nhưng phát hiện mình không có số điện thoại của hắn, sốt ruột sau khi lấy được phương thức liên lạc từ Bành Nghiêu lập tức gọi điện cho Đàm Thần.

Đàm Thần nhận cuộc gọi, hắn nói: "Xin lỗi Đường Trì, lúc trước tôi không biết là vợ Nghiêm tổng, nếu tôi biết tuyệt đối sẽ không si tâm vọng tưởng với cậu."

Đường Trì mờ mịt: "Không phải, tôi tìm anh không phải vì chuyện này."

Đàm Thần sững sờ: "Vậy cậu gọi cho tôi làm gì?"

Đường Trì: "Tôi muốn hỏi anh, Nghiêm Ngộ Sâm có ở cạnh anh không?"

Đàm Thần lắc đầu: "Không có, sao hắn có thể ở chỗ này của tôi, hắn hiện tại chán ghét tôi muốn chết, không thể nào muốn thấy tôi."

"Vậy quấy rầy rồi, nếu như anh gặp anh ấy nhất định phải gọi điện cho tôi." Đường Trì cúp máy, lo lắng nhìn bốn phía, Nghiêm Đồng, cậu tuyệt đối đừng chạy loạn.

Ngay lúc cậu tuyệt vọng, không biết nên đi đâu tìm Nghiêm Đồng, phía sau đột nhiên truyền đến âm thanh quen thuộc.

"Tiểu Trì!"

Đường Trì nghe thấy liền quay đầu, nhìn Nghiêm Đồng ôm một con mèo nhỏ vui cười hớn hở đi tới.

————————————

CHƯƠNG 82: SINH NHẬT VUI VẺ.

Nghiêm Đồng ừm một tiếng: "Lúc ra ngoài vừa vặn thấy bên kia có bán mèo con, em qua xem thử, cảm thấy bé con này thật đáng yêu nên mua."

Đường Trì đưa tay vuốt tai mèo nhỏ: "Trước không phải đã nói, không cho cậu tiêu tiền của Nghiêm Ngộ Sâm lung tung sao?"

Nghiêm Đồng nói: "Em không tiêu lung tung, em cảm thấy anh sẽ thích cho nên mới mua."

Đường Trì nheo mắt nhỏ: "Cho nên, ý cậu số tiền này tính trên đầu tôi?"

Nghiêm Đồng nghiêm túc nói: "Dĩ nhiên."

Đường Trì ha ha, ngả người nằm trên ghế: "Tôi không nuôi mèo, cậu tự mình lo đi."

Nghiêm Đồng: "Có thể học mà, rất đáng yêu."

Đường Trì: "Vậy bây giờ ở trong mắt cậu, mèo đáng yêu hay là tôi đáng yêu?"

Đường Trì không nhịn được trêu chọc.

Nghiêm Đồng không hề nghĩ ngợi: "Đương nhiên là Tiểu Trì đáng yêu, mèo sao có thể đáng yêu hơn anh."

Đường Trì hết sức hài lòng gật gật đầu, nhắm mắt hưởng thụ tà dương.

Buổi tối, cơm nước xong hai người quay về khách sạn.

Đường Trì đi tắm, thời điểm quay ra, mèo vốn được đặt trong chậu cát ở góc tường đã không thấy đâu.

"Nghiêm Đồng, mèo đâu?" Đường Trì hiếu kỳ.

"Nghiêm Đồng" quay đầy, vẻ mặt lạnh như băng nhìn cậu: "Bán rồi."

",,," Đường Trì quan sát anh trên dưới: "Nghiêm Ngộ Sâm?"

Nghiêm Ngộ Sâm ừm một tiếng: "Tên này tiêu tiền của anh, a, xem ra lần sau anh phải đóng hết thẻ ngân hàng của anh mới được."

Đường Trì ngồi xuống bên cạnh anh: "Đóng toàn bộ vậy anh tiêu thế nào?"

Nghiêm Ngộ Sâm: "Anh tiêu của em."

Đường Trì nhíu mày: "Nếu em không cho anh tiêu tiền thì sao?"

"Vậy anh liền cắn em." Nghiêm Ngộ Sâm muốn ghé tới cắn Đường Trì, bất quá bị Đường Trì chặn lại.

"Trước khi anh ổn định, đừng đụng vào em, cảm ơn." Đường Trì rất nghiêm túc nói.

Nghiêm Ngộ Sâm có chút oan ức: "Anh gần đây rất ổn định, nửa tháng này, ngày hôm qua Nghiêm Đồng mới đi ra một lần, như thế vẫn chưa đủ sao?"

Đường Trì hiếu kỳ nhìn thử một lần: "Anh chỉ nhớ Nghiêm Đồng có đi ra?"

Nghiêm Ngộ Sâm ừm một tiếng: "Không phải sao?"

Đường Trì suy tư liếc mắt nhìn Nghiêm Ngộ Sâm: "Bây giờ em hoài nghi, tuy rằng các anh liên hệ ký ức, nhưng có vẻ như đối với ký ức tồn tại của đối phương, cũng không hoàn chỉnh."

Nghiêm Ngộ Sâm không rõ: "Có ý gì?"

Đường Trì nói: "Sáng sớm, Nghiêm Đồng xuất hiện hai lần, Nghiêm Nhất Tự cũng đi ra một lần, nhưng bây giờ anh chỉ nhớ rõ lần Nghiêm Đồng tồn tại trong thời gian dài, cho nên, em cảm thấy đoạn trí nhớ của anh cũng không hoàn chỉnh. Hơn nữa, căn cứ ký ức chuyện phát sinh tối qua của Nghiêm Đồng, có vẻ như còn có chút hỗn loạn. Nói chung, tình huống bây giờ rất phức tạp, em không muốn em đang hôn anh, đột nhiên thay người."

Quá mất hứng.

Nghiêm Ngộ Sâm đột nhiên nắm lấy từ mấu chốt: "Ý của em là, sáng sớm hôm anh lúc anh hôn em đã chuyển đối?"

Đường Trì ừm một tiếng.

Sắc mặt Nghiêm Ngộ Sâm như gặp phải đại dịch: "Cho nên, Nghiêm Đồng nhân cơ hội hôn em!"

"Đây là trọng điểm sao?" Đường Trì ngạc nhiên.

"Đương nhiên rồi." Nghiêm Ngộ Sâm lạnh lùng nói: "Bắt đầu từ hôm nay, anh sẽ không động vào em, anh tuyệt đối sẽ không cho hai người kia có cơ hội thừa cơ lợi dụng."

Đường Trì: "..."

Trong lúc nhất thời không biết nói gì cho phải.

"Đúng rồi." Đường Trì có chút không mấy vui vẻ nói: "Anh vẫn luôn hoán đổi, vậy anh còn nhớ hôm nay là ngày gì không?"

Nghiêm Ngộ Sâm mờ mịt: "Ngày gì?"

Đường Trì lườm anh: "Khốn nạn."

Mắng xong, Đường Trì trở về phòng, nửa phát sau, ném một cái chăn ra: "Tối nay anh ngủ ngoài phòng khách đi,"

Cuối cùng, oành— một tiếng, đóng cửa phòng ngủ lại.

Nghiêm Ngộ Sâm nhặt cái chăn trên đất lên, ném lên ghế sofa, hướng cửa phòng khẽ cười thành tiếng, sau đó đi vào phòng bếp.

Mười phút sau.

Đường Trì ngồi xếp bằng trên giường trong phòng ngủ, chơi rắn săn mồi cho hả giận, Nghiêm Ngộ Sâm đột nhiên gõ cửa.

"Ngủ rồi." Đường Trì không nhịn được nói.

"Bảo bối, mở cửa cho anh." Nghiêm Ngộ Sâm dụ dỗ nói: "Có kinh hỉ."

"Kinh cái gì hỉ, từ khi em đi cùng anh, mỗi ngày ngoại trừ kinh hãi thì vẫn là kinh hãi." Đường Trì nổi giận nói.

"Bảo bối—" Nghiêm Ngộ Sâm tiếp tục gọi.

Đường Trì nói: "Ai là bảo bối anh, tìm người khác đi, tiểu thịt tươi họ Trần kia cũng không tệ, em thấy hai người rất thích hợp."

Đàn ông kết hôn rất dễ cố tình gây sự.

Đường Trì cũng biết mình đang cố ý gây sự, nhưng chính là không khống chế được.

Lúc Đường Trì chuẩn bị tiếp tục chờ Nghiêm Ngộ Sâm nói câu nữa, thời điểm đó sẽ xuống mở cửa cho anh, đột nhiên vang lên tiếng mở khóa.

Nhìn thấy cửa bị đẩy vào, Nghiêm Ngộ Sâm giơ chìa khóa khoe khoang với mình, Đường Trì ném gối tới: "Anh lấy chìa khóa ở đâu?"

Nghiêm Ngộ Sâm: "Trong ngăn kéo phòng khách có chìa khóa dự phòng, em không để ý mà thôi."

Đường Trì: "..."

"Bảo bối, anh biết vì sao em tức giận." Nghiêm Ngộ Sâm xách theo một cái hộp bánh ngọt quơ quơ trước mặt Đường Trì, cưng chiều nói: "Sinh nhật em, anh sao có thể quên được, trêu em chút thôi."

Nhìn thấy hộp bánh gato tinh xảo, Đường Trì không khỏi sững sờ: "Anh chuẩn bị khi nào vậy?"

"Đã sớm chuẩn bị rồi." Nghiêm Ngộ Sâm nói: "Lúc lên máy bay, chẳng phải em hỏi anh trong hộp là gì sao."

"Cho nên, cái hộp anh mang lên máy bay kia chính là cái này?" Tai Đường Trì ửng hồng, thấy Nghiêm Ngộ Sâm thừa nhận, cậu không nhịn được nói: "Nơi này cũng bán bánh ngọt, tại sao phải đặc biệt mang theo?"

"Bởi vì đây là anh tự tay làm." Nghiêm Ngộ Sâm nhéo chóp mũi Đường Trì.

Tuy trong lòng ấm áp, nhưng Đường Trì vẫn không nhịn được làm trái với Nghiêm Ngộ Sâm: "Anh làm, ăn được sao?"

Nghiêm Ngộ Sâm lời thề son sắt nói: "Đương nhiên ăn được."

Nói xong, anh mở hộp ra.

Hình dáng bánh ngọt vừa lộ ra, Đường Trì chỉ muốn mọc ra một cái dấm hỏi chấm.

"Xin hỏi Nghiêm tổng, hai cái vật cực kỳ xấu xí trên bánh ngọt này là cái quỷ gì vậy?" Đường Trì chỉ vào hai cái thứ đen thùi lùi trên mặt bơ, hỏi.

"Đây là..." Nghiêm Ngộ Sâm cũng thấy có chút mất mặt, nhưng vẫn kiên trì giải thích: "Bên trái lớn nhất là anh, bên phải là em, anh thấy làm quá phức tạp, cái này phải mất một tuần để học."

Đường Trì thở dài: "Anh nói Nghiêm Nhất Tự vẽ vời đẹp như thế, tại sao anh có thể kém như vậy? Anh xem cánh tay của em đi, một dài một ngắn, tàn tật sao?"

"Đừng để ý những chi tiết này." Nghiêm Ngộ Sâm cắm nến vào sau đó đốt lửa, thúc giục: "Bảo bối, nhanh ước nguyện đi."

"Đây đại khái là cái bánh kem đơn sơ nhất mà trong đời em ăn." Trước khi ước nguyện, Đường Trì không quên phun tào.

Nhắm mắt lại, trong đầu Đường Trì không tự chủ hiện lên bộ dáng Nghiêm Ngộ Sâm, cười nhẹ.

Hi vọng Nghiêm Nghiêm nhà tôi mau chóng khỏi bệnh.

Sau đó, hi vọng hai chúng tôi sẽ luôn bên nhau.

Cùng lúc ước hai nguyện vọng, có phải hơi quá phận?

Thôi ước cũng ước, thêm một cái nữa cũng không vấn đề gì.

Vi vọng mỗi ngày chồng đều vui vẻ—

Đường Trì mở mắt, Nghiêm Ngộ Sâm đột ngột đến gần, hôn cậu một cái.

"Ước xong, phải đóng dấu mới linh." Nghiêm Ngộ Sâm nói.

Đường Trì dùng chân đạp anh một cái: "Đừng cho là em không biết, anh thừa cơ chiếm tiện nghi của em."

"Ai bảo em là vợ anh đây. Đến, ăn bánh ngọt." Nghiêm Ngộ Sâm hạ dao trực tiếp đem hai hình nộm bằng bơ của bọn họ chặt đứt.

Nhìn bộ dáng Nghiêm mỗ tổng ngốc ngốc, Đường Trì không nhịn được, phì— cười thành tiếng.

"Chồng à, nhìn anh bây giờ thật ngốc." Đường Trì nói.

Nghiêm Ngộ Sâm đưa cho Đường Trì một khối bánh ngọt, ôn nhu nói: "Có ngốc, cũng là chồng em."

Đường Trì đảo con ngươi một vòng, há miệng: "A—"

Nghiêm Ngộ Sâm sững sờ: "A cái gì?"

"Đút cho em a ngu ngốc, đút không? Không đút anh là chó con." Đường Trì như cún nhỏ giả bộ cắn Nghiêm Ngộ Sâm một ngụm.

"Được, đút em ăn." Nghiêm Ngộ Sâm múc miếng dâu tây trên bánh kem vào miệng, đưa tay giữ gáy Đường Trì, bỗng đẩy về phía trước, đem dâu tây đẩy sang miệng Đường Trì: "Bảo bối, sinh nhật vui vẻ."

————————————

Phàn Phàn có lời muốn nói: /cắn khăn tay.gif/ Ăn cẩu lương cũng no rồi. Khổ cho cẩu độc thân như tui quá mà.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play