Bành Nghiêu không nhịn được nói: "Nhưng, xem như không miễn phí, thứ này cũng không kiếm được bao nhiêu lời."

Nghiêm Ngộ Sâm: "Bây giờ không kiếm được lời, chờ trại huấn luyện kết thúc, toàn bộ học viên mang theo phong quang xuất đạo, máy gắp thú sẽ rất đáng tiền."

Một vật phẩm, giá trị buôn bán có thể so với giá trị sử dụng có nhiều không gian lớn hơn.

Lại nói có người sẽ bỏ ra hàng nghìn đô để mua lại thứ mà thần tượng đà dùng, những thứ này đều là đồ dùng hoạt động bình thường, chờ học viên xuất đạo, đương nhiên sẽ có người muốn mua lại thứ từng chứng kiến toàn bộ quá trình huấn luyện của ca ca nhà bọn họ.

"Nói chung, sau khi mọi việc xong xuôi, tìm người làm tốt khâu giới thiệu sản phẩm." Nghiêm Ngộ Sâm nói, tiện tay mở blog chính thức của 《 Tạo mộng 》, vừa thấy danh sách tham gia buổi phát sóng trực tiếp, lông mày không khỏi nhíu lại.

Cúp điện thoại của Bành Nghiêu, Nghiêm Ngộ Sấm bấm số đạo diện.

Từ lúc đắc tội với Nghiêm Ngộ Sâm, tâm lý của các đạo diễn luôn thấp thỏm bất an, sợ mình bị sa thải, giờ khắc này đột nhiên nhận được điện thoại của Nghiêm Ngộ Sâm, vừa hưng phấn, vừa sốt sắng.

"Nghiêm tổng, xin hỏi ngài có chuyện gì sao?" Đạo diễn cẩn thận nói.

Nghiêm Ngộ Sâm lạnh lùng nói: "Danh sách phát sóng radio trực tiếp tối nay, có phải có vấn đề?"

Đạo diễn tưởng anh đang nói về chuyện tại sao Đường Trì không đến, vội vàng giải thích: "Đường Trì đột nhiên có việc gấp, xin nghỉ với tôi, cho nên tạm thời đội thành người khác."

Nghiêm Ngộ Sâm không nhịn được nói: "Tôi biết, em ấy đi tìm tôi, ý của tôi là, tại sao Vu Kiều có trong danh sách. Tôi nhớ nhân khí của cậu ta rõ ràng không cao, Trương Đại Thạc cũng không xem trọng cậu ta, cho dù là hậu trường tiến cử, cũng không đến phiên cậu ta."

Đạo diễn nói: "Tôi không biết rõ lắm, là thầy Cố nói tôi để cậu ta thay thế, tôi tưởng ngài biết chuyện này cho nên không nói với ngài nữa."

Nghiêm Ngộ Sâm cắn răng nói: "Trương Trình, rốt cuộc ai mới là ông chủ của anh?"

Đạo diễn run lẩy bẩy: "Ngài."

Nghiêm Ngộ Sâm: "Lúc trước tôi từng nói với anh chưa, nếu như tôi không ở trại huấn luyện, mọi việc phải nghe theo Bành Nghiêu, nếu như Bành Nghiêu cũng không ở đây, vậy thì nghe Lâm Vệ Kỳ, nếu Lâm Vệ Kỳ không ở, thì nghe Trường Đại Thạc, lần lượt cũng không tới lượt Cố Chiêu Lương."

Lâm Vệ kỳ là huấn luyện viên chạy bộ lúc sáng của Đường Trì.

Đạo diễn khó xử nói: "Tôi cảm thấy thầy Cố là cháu trai củ ngài, liền không nghĩ nhiều như vậy."

Nghiêm Ngộ Sâm: "Anh muốn không nghĩ nhiều như vậy, anh cũng không cần làm nữa."

Đạo diễn vội vàng nói: "Xin lỗi Nghiêm tổng, lần sau tôi tuyệt đối sẽ nghe theo lời ngài nói."

Nghiêm Ngộ Sâm hít sâu một hơi, lạnh lùng nói: "Ngày mai nghĩ dự thảo, đạo sư trực hệ lớp A, đổi thành Lâm Vệ Kỳ."

Đạo diễn ngạc nhiên: "Vậy thầy Cố thì sao?"

Nghiêm Ngộ Sâm: "Để cậu ta rời đi."

Đạo diễn còn tưởng rằng mình nghe nhầm: "Ngài nói gì?"

"Tôi nói để Cố Chiêu Lương cút khỏi trại huấn luyện!" Con ngươi Nghiêm Ngộ Sâm hiện lên tơ máu.

Nói xong, anh lập tức cúp máy.

Cơn đau đầu kịch liệt hành hạ dây thần kinh của Nghiêm Ngộ Sâm, một số hình ảnh đáng ra đã bị quên lãng liên tục thoáng hiện trong đầu nhiều lần.

"Mẹ, chúng ta đi công viên đi, yên tâm, chú ở nhà một mình sẽ không có chuyện gì đâu."

"Chú, cháu muốn ăn kem của chú."

"Cô ơi, Nghiêm Ngộ Sâm còn ở bên trong, lửa quá lớn, cậu ấy bị nhốt ở bên trong không ra được!"

"Tiểu Sâm, sao em lại không cẩn thận như vậy, lửa lớn như vậy, em không biết chạy ra ngoài sao? Vạn nhất bị thiêu chết ở trong, chị làm sao ăn nói với bố mẹ đã khuất của chúng ta?"

"Nghiêm Ngộ Sâm, buổi giao lưu ăn thịt nướng lần trước giữa học sinh và phụ huynh người nhà em không ai đến, họp phụ huynh lần này người nhà em tại sao không tới?"

....

"Không muốn, không muốn, không muốn! Tôi không muốn một mình!" Anh đỡ tường, muốn đến tủ lấy thuốc, còn chưa tới liền lảo đảo, đầu gối đụng phải cạnh bàn, trong nháy mắt bị sưng đỏ.

Vào thời điểm anh sắp không sống nổi, một tin nhắn thoại gửi đến.

Là Đường Trì gửi.

Nghiêm Ngộ Sâm dựa cả người trên sofa, mồ hôi lạnh chảy đầy đầu, anh sờ soạng mấy lần, mới lấy được điện thoại.

"Chồng ơi, em muốn ngủ, ngủ ngon, ngày mai gặp."

Âm thanh sạch sẽ quen thuộc rơi vào tai Nghiêm Ngộ Sâm, ký ức cuồn cuộn trong nháy mắt bình tình lại, đầu đau nhức cũng tốt hơn rất nhiều.

"Đường Trì." Nghiêm Ngộ Sâm nhìn khung trò chuyện, hai mắt không khỏi nóng lên, vành mắt hồng hồng...

Hồi lâu, Nghiêm Ngộ Sâm mới bình tĩnh lại.

Anh ngồi trên sofa, xoắn xuýt nửa ngày, mới gửi đi một tin nhắn.

 【 Nghiêm Ngộ Sâm: Bảo bối, nếu như bởi vì sơ sẩy của người thân em, ma xui quỷ khiến tạo thương tổn của em, bọn họ luôn vì chuyện này mà cảm thấy hổ thẹn, em sẽ làm gì? 】

Ký túc xá đã tắt đèn, Đường Trì chùm chăn gửi tin nhắn với Nghiêm Ngộ Sâm.

Nhìn thấy câu hỏi này, Đường Trì sửng sốt một chút, sau đó trả lời.

 【 Đường Trì: Vậy phân tích tình huống đi, nếu như người thân đối tốt với anh, bọn họ cũng không cố ý, em cảm thấy có thể tha thứ được. 】

 【 Nghiêm Ngộ Sâm: Vậy nếu như bọn họ đối với anh không tốt? 】

Đường Trì nhíu mày.

 【 Đường Trì: Chồng, có phải anh xảy ra chuyện gì rồi không? 】

Nhớ tới chuyện Nghiêm Ngộ Sâm nói Cố Chiêu Lương đang hổ thẹn, Đường Trì hỏi:【 Người thân mà anh nói, có phải là Cố Chiêu Lương không? 】

 【 Nghiêm Ngộ Sâm: Em đừng hỏi, trả lời anh là được. 】

 【 Đường Trì: Anh chắc chắn muốn nghe suy nghĩ của em? Nhưng em không phải người tốt, kết quả sẽ không nhân từ. 】

Nói thật.

Ngưỡng cửa để tha thứ cho một ai đó rất thấp, cậu sẽ không ngừa dẫm đạp lên giới hạn của người, đạp đến khi giới hạn của người bị giẫm nát.

Hơn nữa, đối phương có thể không biết rằng bạn đang tha thứ cho anh ta.

 【 Nghiêm Ngộ Sâm: Không sao, em cứ nói.】

 【 Đường Trì: Nếu như là em, em sẽ đem toàn bộ những thương tổn mình đã chịu đổ lên người bọn họ, đòi lại hết tất cả, hơn nữa bắt chúng trả lại gấp đôi, dù sao lúc thường hai bên không thù không oan, bên nào ra tay trước bên đó chịu thiệt thòi, kết quả ác liệt hơn nhiều. 】

 【 Nghiêm Ngộ Sâm: Nhưng bọn họ là người thân duy nhất của anh. 】

 【 Đường Trì: Ngốc, anh còn có em mà. /gõ đầu/ /gõ đầu/ 】

Trong nguyên văn, quan hệ giữa Nghiêm Ngộ Sâm cùng Cố Chiêu Lương và còn có mẹ Cố Chiêu Lương rất kỳ quái. Bên ngoài, quan hệ song phương rất hài hòa, đối với người kia đều rất tốt, nhưng... Đồng thời khiến người ta có cái nhìn xa lạ.

Dù sao, nếu quan hệ thật sự tốt, Nghiêm Ngộ Sâm làm chú của Cố Chiêu Lương, làm sao có thể kết hôn với một nam nhân thích cháu trai mình?

Hơn nữa, sau khi Nghiêm Ngộ Sâm và nguyên chủ kết hôn, biết rõ nguyên chủ vẫn luôn tổn thương Giang Miện, xúc phạm giới hạn của Cố Chiêu Lương, vẫn không quan tâm.

Từ một góc độ nào đó, Đường Trì cảm thấy giống như một loại ngụy trang trả thù thì đúng hơn, nhưng đằng sau sự trả thù đó có thấp thỏm và lo lắng, giống như bản thân Nghiêm Ngộ Sâm cũng không hoàn toàn hiểu được mình có nên làm hay không...

Nghiêm Ngộ Sâm ngồi trên sofa, nhìn Đường Trì trả lời, ánh mắt mềm mại đánh chữ:【 Vậy bảo bối sẽ luôn bên anh đúng chứ? 】

【 Đường Trì: Em không bên anh, chẳng lẽ để tên khốn kiếp Cố Chiêu Lương kia ở bên anh? /khinh thường/ 】

【 Đường Trì: Nói mau, rốt cuộc có phải anh ra chọc giận gì anh không? Nếu là anh ta, lão tử sẽ không để yên cho hắn! [ đại đao bốn mươi mét đâm chết Cố Chiêu Lương.jpg ] 】

Nghiêm Ngộ Sâm ấm áp:【 Có những lời này của em là được rồi, mà anh cũng không phải phế vật cần vợ giải quyết những vấn đề nông nổi kiểu này. 】

【 Đường Trì: Anh... thật sự không sao? [ víu cánh cửa nhìn lén.jpg ] 】

【 Nghiêm Ngộ Sâm: Vốn là có chuyện, nhưng bây giờ không còn nữa, cảm ơn em, bảo bối. 】

Kỳ thực, Nghiêm Ngộ Sâm vẫn luôn rõ ràng, từ những logic trên, mình có nên tha thứ những người kia không, nhưng...

Trên đời này có một thứ không thể nói một cách logic, đó là tình cảm.

Cậu có thể vì ai đó mà vứt bỏ tính mạng của mình, nhưng chuyện này không có nghĩa về mặt khách quan, không có gì có thể so tính mạng mình quý giá hơn, đáng giá hơn, chỉ là đối với bản thân, người yêu không còn đơn giản là một cá thể riêng biệt, mà là một lực lượng làm chỗ dựa tinh thần cho bản thân.

Trong bài《 I Love You 》của Roy Croft, có một câu nói như thế —

Tôi yêu em, không phải vì hình dáng của em, mà là vì, thời điểm ở cùng em, mới là hình dáng của tôi.

Tôi yêu em, không chỉ vì những gì em đã làm cho tôi, mà còn vì những gì tôi có thể làm cho em.

Mối quan hệ gia đình cũng vậy, dù biết đối phương không thực sự quan tâm đến mình nhưng vẫn phấn đấu vì mối quan hệ gia đình hão huyền đó, luôn cảm thấy đó là trụ cột tinh thần của mình.

Từ trước đến giờ, Nghiêm Ngộ Sâm đối với chuyện này luôn không thay đổi cái nhìn về nó.

Điều duy nhất đã thay đổi bây giờ, anh không còn cần trụ cột giả hình được dán nhãn là gia đình này nữa, và anh có một trụ cột thực sự khác có thể khiến anh trở nên bất khả chiến bại và không sợ hãi.

Nghiêm Ngộ Sâm gửi tin nhắn cho Cố Chiêu Lương: 【 Ngày mai có thời gian, tôi có chuyện muốn nói với cậu. 】

—————————

Phàn Phàn: Nguyên văn là bài "Love" của Roy Croft, nhưng mình tìm được nó là "I love you". Mình chỉ gửi bài tiếng anh cho mọi người xem nhé, ngu tiếng anh lắm không dịch đâu.

I love you,
Not only for what you are,
But for what I am when I am with you.

I love you,
Not only for what you have made of yourself,
But for what you are making of me.

I love you for
the part of me that you bring out;
I love you for
putting your hand into my heaped-up heart
And passing over all the foolish, weak things
that you can't help dimly seeing there,
And for drawing out into the light
All the beautiful things
that no one else had looked
Quite far enough to find.

I love you because you have done
More than any creed
Could have done
To make me good,
And more than any fate could have done
To make me happy.

You have done it
Without a touch,
Without a word,
Without a sign.
You have done it by being yourself
Perhaps that is what
Being a friend means, after all.

———————

=> Chương 49: Ngược tra ngược tra. [4]

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play