Đường Trì yên lặng ăn một miếng kem, ban đầu còn tò mò, tại sao hệ thống mạng lưới phát triển lớn như vậy, ba người Nghiêm Ngộ Sâm - Nghiêm Nhất Tự cùng Nghiêm Đồng vốn dĩ không liên quan với nhau lại ở chung một chỗ.

Thì ra là vì ba người đều là mặt mù....

Ăn được một nửa, Nghiêm Đồng đột nhiên nói: "Tiểu Trì, quan hệ của anh với chồng tốt không?"

Nếu như nói tốt, chắc chắn Nghiêm Đồng sẽ cố chấp phát rồ, nhưng nếu như khó nói, Nghiêm Đồng khẳng định sẽ nói ra hoặc làm ra chuyện gì đó đáng sợ, Đường Trì nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng chọn lời giải thích công bình công chính: "Vẫn tốt."

Nghiêm Đồng nâng mặt, nghiêm túc nhìn Đường Trì: "Ý của vẫn tốt, chính là anh sẽ không chủ động ly hôn hắn sao?"

Đường Trì sững sờ: "Sao tôi phải ly hôn với anh ấy?"

Nghiêm Đồng khẽ cười nói: "Bởi vì em thích Tiểu Trì a, em muốn làm chồng Tiểu Trì, cho nên, giữa em với hắn, nhất định phải có một người được giữ."

Khóe miệng Đường Trì giật giật một cái: "Em còn nhỏ, còn là vị thành niên, chưa đủ tuổi hợp pháp kết hôn."

Nghiêm Đồng nhíu nhíu mày, không có vấn đề nói: "Vậy thì sao, em sẽ trưởng thành, chờ em trưởng thành rồi, sẽ kết hôn với Tiều Trì không được sao." Nghiêm Đồng dừng một chút, đột nhiên lộ ra ý cười giảo hoạt: "Hơn nữa em trẻ hơn hắn, phương diện kia cũng khẳng định kéo dài hơn hắn, bất luật so cái gì, hắn đều không phải đối thủ của em. Hơn nữa, trước kia chẳng phải anh nói hắn không được sao."

Đường Trì: "..."

Ngược lại cậu đối với điều này nhớ rất rõ nha.

Bất quá, đừng cho rằng tôi không biết, tuy tâm trí cậu bây giờ là mười bảy tuổi, nhưng thân thể của cậu, cũng đã là một lão nam nhân ba mươi tuổi.

Nghiêm Đồng thấy Đường Trì không đem lời mình nói thành chuyện gì to tát, có chút gấp: "Em nói thật, lão nam nhân dáng dấp bình thường như hắn, Tiểu Trì ở cùng hắn, căn bản không thích hợp

Đường Trì theo bản năng nói: "Nhưng tôi thích anh ấy."

Thấy sắc mặt Nghiêm Đồng biến âm, Đường Trì đột nhiên phát hiện mình nói sai.

Ở trước mặt Nghiêm Đồng nói mình thích nam nhân khác, quả thật muốn tìm được chết.

Nhưng, xem như cậu phản ứng lại, cũng đã chậm.

Nghiêm Đồng xoay tấm thẻ trong tay, thâm trầm nở nụ cười, ánh mắt xa xôi nhìn Đường Trì: "Vậy nếu như em giết hắn?"

Sau lưng Đường Trì phát lạnh, vội vang nói: "Chớ nói linh tinh, em không thể giết anh ấy."

Nghiêm Đồng: "Tiểu Trì đau lòng?"

Đường Trì ăn miếng kem, khiến mình bình tĩnh lại chút: "Dù sao anh ấy cũng là người chồng kết hôn hai năm với tôi, ít nhiều gì cũng có chút tình cảm, chuyện này rất bình thường."

Nghiêm Đồng đột nhiên nở nụ cười, nghiêng đầu nhìn Đường Trì: "Tiểu Trì chớ khẩn trương, tạm thời em sẽ không làm gì với hắn, dù sao để giết chết một người rất dễ dàng, nhưng làm hắn thất bại thảm hại, thân bại danh liệt, có thể sẽ khiến hắn thống khổ hơn."

Đường Trì lúng túng nói: "Cho nên, em muốn làm gì? Làm anh ấy thân bại danh liệt sao?"

Nghiêm Đồng nghiêm túc nói: "Không sai."

Đường Trì: "..."

Câu trả lời này, quả thật là tào đa vô khẩu.

*Tào đa vô khẩu — 槽多无口: nghĩa là nhiều tào quá không biết nên phun từ đâu, 'phun tào' là hay nói mấy lời lải nhải, như rủa, cũng có khi chua ngoa, kiểu độc mồm.

Cậu muốn khiến anh ấy thân bại danh liệt, tôi xem cậu cầm thẻ mua đồ thế nào.

Hơn nữa, Đường Trì liếc mắt nhìn những đồ mà Nghiêm Đồng mua, tất cả đều những món hàng cao cấp, muốn Nghiêm Ngộ Sâm hết tiền, sau đó cậu chỉ có thể mặc đồ hàng rong bán mười tệ một chiếc, còn muốn ăn kem, ăn đất đi.

"Thôi, em vui vẻ là được." Đường Trì không muốn nói nhiều về đề tài với anh, nếu còn tiếp tục, không biết sẽ mưu tính gì khiến khiến Nghiêm Ngộ Sâm phá sản.

"Tôi nghe nói, lúc trước em đi tìm Cố Chiêu Lương?" Đường Trì vẫn luôn muốn tìm cơ hội hỏi một chút: "Em với anh ta không thù không oán, em đi tìm anh ta làm gì?"

Vừa nhắc tới Cố Chiêu Lương, biểu tình của Nghiêm Đồng giống như có một loại mâu thuẫn trời sinh: "Trước kia trên mạng truyền tin scandal của anh với anh ta, anh ta không lên tiếng làm sáng tỏ, em nhìn anh ta không vừa mắt, đi tìm hù họa anh ta một chút."

Đường Trì bật cười: "Cho nên đêm hôm khuya khoát em cầm dao chạy đến nhà anh ta, tặng anh ta hộp quà chỉnh người?"

*Hộp quà chỉnh người: Cái hộp khi mở ra từ bên trong bật ra cái lò so nắm đấm hoặc mặt quỷ dọa người ấy.

"Đáng đời anh ta." Nghiêm Đồng lý trực khí tráng nói: "Chỉ bằng bộ dáng buồn nôn của anh ta, căn bản không xứng có scandal với anh."

Buồn nôn... Đường Trì nhíu mày: "Ở trong mắt em, Cố Chiêu Lương rất buồn nôn sao?"

Theo lý thuyết, Nghiêm Đồng cũng là một người mặt mù, lúc trước nếu cậu ấy không quen biết Cố Chiêu Lương, cậu ấy phải cảm thấy Cố Chiêu Lương cũng có gương mặt phổ thông đại chúng mới đúng, vì sao lại dùng từ buồn nôn để hình dung anh ta?

Nghiêm Đồng gật gật đầu: "Anh ta không chỉ trưởng đến buồn bôn, còn cho người khác cảm giác rất buồn nôn, em chán ghét anh ta."

Đường Trì nhớ ban đầu khi ở trại huấn luyện, Nghiêm Ngộ Sâm nói Cố Chiêu Lương vẫn luôn mang lòng hổ thẹn với anh ấy, lẽ nào Nghiêm đồng cảm thấy Cố Chiêu Lương buồn nôn, cũng có liên quan đến chuyện này?

"Tôi có thể hỏi chút, tại sao em thấy Cố Chiêu Lương rất buồn nôn không?" Đường Trì hỏi.

Nghiêm Đồng: "Bởi vì anh ta rất giống người đã cướp quà sinh nhật của em lúc trước, đặc biệt hơn, trên khóe mắt anh ta còn có một nốt ruồi nhỏ, hoàn toàn là bộ dáng kiêu căng tự phụ, thật giống trời sinh người khác phải nhường anh ta."

Nghiêm Đồng trước có nói, nhiều năm như vậy, cậu ấy mới nhận được một món quá sinh nhật, Đường Trì hỏi: "Hắn đoạt con thỏ hồng của em?"

Nghiêm Đồng: "Không phải."

Đường Trì không rõ: "Nhưng chẳng phải em nói nhiều năm như vậy chỉ được nhận được một món quà sinh nhật, chính là thỏ hồng nhỏ này."

Nghiêm Đồng mở to mắt, lạnh lùng nói: "Con thỏ hồng là đồ chơi chủ cửa hàng cho em. Người kia, hắn đoạt đi đồ vật vốn dĩ là của em, thời điểm em bị người ta nhốt trong nhà kho lạnh, hắn đang tổ chức sinh nhật cùng với cha mẹ, khi em thiết chút nữa bị người giết hại, hắn độ nhiên trốn nhà rời đi, tất cả mọi người đều đi tìm hắn, không có ai quan tâm em, không ai nhớ tới em, không có ai quan tâm em, không có ai."

Nghiêm Đồng càng nói, âm thanh càng lạnh, cuối cùng giống như tiến vào hầm băng lạnh giá sâu vạn mét, cực kỳ thấu xương.

Hơn nữa, ngữ khí của Nghiêm Đồng khiến Đường Trì nhớ đêm đó ở ký túc xá của Nghiêm Ngộ Sâm, anh ấy ôm mình, không ngừng lẩm bẩm "không ai quan tâm tôi".

Bác sĩ nói, loại bệnh nhân cách phân liệt này, đều cùng một loại người khi còn bé đã từng trải qua một số chuyện liên quan.

Vì những trải nghiệm đặc biệt này, cảm xúc và suy nghĩ của bệnh nhân bước vào một thái cực không thể thay đổi, kéo theo đó là một nhân cách khác.

Những tính cách này dường như hoàn toàn độc lập, nhưng trên thực tế giữa chúng vẫn tồn tại một mối quan hệ nào đó.

Mà ký ức liên quan đến Cố Chiêu Lương, có vẻ như Nghiêm Ngộ Sâm với Nghiêm Đồng có gì đó trùng hợp.

Nhưng bất kể nói thế nào, nhìn Nghiêm Đồng như vậy, tâm lý Đường Trì có loại cảm giác đau lòng khó giải thích được. Cậu xoa đầu Nghiêm Đồng: "Cố Chiêu Lương đầu óc có vấn đề, đừng chấp nhặt với anh ta, anh quan tâm, anh nhớ em là được."

"Mau ăn kem đi, em chẳng phải còn muốn đi xem phim sao, ăn xong chúng ta liền đi." Đường Trì ôn nhu cười nói.

Ánh mắt Nghiêm Đồng vốn dĩ âm u đột nhiên biên mất chuyển sang nhìn Đường Trì, phảng phất như rẽ mây nhìn thấy mặt trời.

Nhưng cũng chính chi tiết nhỏ không thể nhận ra này, khiến Đường Trì càng thêm khó chịu.

Lão công bảo bối nhà cậu, năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Ăn xong kem, Đường Trì cùng Nghiêm Ngộ Sâm lên rạp chiếu phim trên lầu bảy.

Gần nhất mới chiếu một bộ phim hoạt hình 3D Hollywood, liên quan đến đề tài con thỏ, lông vai chính thỏ vừa vặn cũng là màu hồng phấn.

"Thưa ngài, đây là kỷ vật buổi chiếu ra mắt phim, ngài vui lòng nhận cho." Cô gái bán vé mỉm cười lấy ra hai chiếc tai thỏ lông xù từ trong quầy đưa cho hai người.

Nghiêm Đồng lúc đó rất thích, thế nhưng anh chỉ lấy một cái, sau đó lễ phép hỏi: "Tôi xem danh sách nhân vật còn có một nhân vật trọng yếu là cà rốt, bạn có cà rốt không?"

Cô gái bán vé cười nói: "Có, chỉ là rất ít người muốn cà rốt."

Nói, cô lấy một đôi cài tóc cà rốt làm bằng vải nhung.

Nghiêm Đồng trả lại đôi tai thỏ cho cô, cầm cà rốt vẻ mặt mong đợi nhìn Đường Trì nói: "Tiểu Trì, anh mang cái này đi."

Đường Trì chỉ vào đôi tai thỏ: "So với cà rốt, anh thích đôi tai thỏ kia hơn, đáng yêu."

Nghiêm Đồng lắc đầu một cái, trước tiên đeo tai thỏ lên đầu mình, sau đó cười híp mắt nói: "Tiểu Trì là cà rốt, em mới là thỏ."

Thỏ ăn cà rốt, không thể bỏ, cũng không thể đảo ngược.

————————

=> Chương 45: Phá gia chi tử. [4]

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play