"Hắt xì!" Cố Chiêu Lương vừa tắm xong đi ra, liền hắt hơi một cái.
Ngoài cửa sổ, mưa rào đập lên cửa kính, loạch xoạch vang vọng, gió rít cuốn lấy cành cây, gào khóc thảm thiết nghẹn ngào không ngừng.
"Anh bị cảm?" Giang Miện câu nệ ngồi trên giường của Cố Chiêu Lương, nhỏ giọng nói.
"Không, hẳn là do thời tiết thay đổi đột ngột, không quá thích ứng với không khí lạnh lẽo. Bất quá," Cố Chiêu Lương đưa mắt nhìn bên ngoài cửa sổ, khẽ cười nói: "Bên ngoài trời mưa lớn như vậy, có lẽ hôm nay em không đi được rồi."
Giang Miện cúi đầu ngượng ngùng ừm một tiếng: "Anh bị trẹo chân là vì tập luyện cùng em, đáng ra em phải ở lại đây chăm sóc anh."
"Đây là lần đầu tiên em chủ động như vậy." Bên ngoài mưa rào quá sát phong cảnh, Cố Chiêu Lương tiện tay kéo rèm cửa sổ lên, lúc này, thật giống như nhìn thấy một bóng đen đang đứng trước cổng biệt thự.
Giang Miện khó hiểu: "Sao vậy?"
"Không có gì." Cố Chiều Lương sửa lại rèm cửa, cầm một ly rượu vang đỏ ngồi xuống bên cạnh Giang Miện: "Vừa nhìn thấy bóng người mập mờ trước cổng, mặc bộ đồ áo mưa mùa đen, hẳn là tên lang thang nào đó thôi."
Giang Miện cau mày: "Người lang thang không phải đều tập hợp ở trung tâm thành phố sao, tại sao ngoại thành lại có người lang thang?"
"Không biết." Tuy rằng xác thực kì quái, nhưng Cố Chiêu Lương cũng không coi là chuyện to tát gì, uống rượu xong liền đè Giang Miện xuống giường, ngay khi hai người đang hứng khởi, chuông cửa đột nhiên vang lên.
Giang Miện đè tay Cố Chiêu Lương đang cởi quần áo: "Anh không định ra ngoài xem thử sao?"
"Không cần để ý." Cố Chiêu Lương vừa định tiếp tục, chuông cửa vang lên như gió, di di di di di —— liên tục không ngừng hét lên.
Giang Miện lúng túng: "Nếu không anh đi xem thử đi, muộn như vậy lại mưa gió vẫn đến tìm anh, có thể có việc gấp.
Cố Chiêu Lương buông Giang Miện, mặc áo ngủ, giận đùng đùng đi xuống tầng.
Hắn ngược lại muốn xem thử, rốt cuộc là tên nào không muốn sống, quấy rối hứng thú của hắn.
Đi tới cửa, nhìn thấy người đàn ông mặc áo mưa đen, đeo khẩu trang đen trong màn hình giám sát, Cố Chiêu Lương cảnh giác: "Anh là ai?"
Nghiêm Đồng ngẩng đầu lên, duy nhất đôi mắt lộ ra khiến Cố Chiêu Lương cảm giác giống như từng quen biết, nhưng lại cảm thấy rất xa lạ.
"Chào ngài, xin hỏi đây có phải là nhà của Cố Chiêu Lương không?" Giọng nói của Nghiêm Đồng tuy ôn hòa, cũng rất quen tai, nhưng có chút thâm trầm.
Cố Chiêu Lương đề phòng nói: "Đúng, anh có chuyện gì sao?"
Đôi mắt Nghiêm Đồng khẽ cong: "Ở đây có một kiện bưu phẩm phiền ngài ký nhận một chút."
"Tại sao nửa đêm lại có người giao bưu phẩm?" Khi Giang Miện vừa đi xuống, đúng lúc nghe thấy lời này, trong lòng khó hiểu.
"Không biết, em ở đây chờ, anh ra ngoài xem thử." Cố Chiêu Lương lấy ô đi mưa trên giá, mở cửa bước ra sân.
Dáng người đàn ông mặc áo mưa rất cao, còn cao hơn Cố Chiêu Lương, ánh sáng từ đèn đường trước cổng chiếu lên người anh ta, làm người sinh ra một loại cảm giác sợ hãi không thể lý giải được.
Cố Chiêu Lương mở cổng sân, nhận lấy một hộp quà được đóng gói rất tinh tế từ tay Nghiêm Đồng: "Ai tặng?"
Tên người gửi không được ghi trên phiếu chuyển phát nhanh.
"Anh đoán đi." Nghiêm Đồng đột nhiên mở to mắt, đôi mắt đen láy u ám khiến hắn không khỏi rùng mình.
Thời điểm Cố Chiêu Lương phát hiện có gì đó không đúng, Nghiêm Đồng lấy con dao găm từ trong túi áo đặt lên cổ hắn, Cố Chiêu Lương muốn phản kháng, nhưng lại bị Nghiêm Đồng ép chặt lên rào chắn trong sân.
"Đừng động đậy, nếu anh còn động đậy tôi sẽ giết anh." Mặc dù Nghiêm Đông vừa cười vừa nói, nhưng giọng điệu hoàn toàn không giống như đang nói đùa.
Cố Chiêu Lương cưỡng ép bình tĩnh: "Tôi với anh không thù không oán, rốt cuộc anh muốn làm gì?"
Nghiêm Đồng khẽ cười thành tiếng: "Chớ căng thẳng, tôi chỉ tới chào hỏi anh một tiếng, sợ anh không có kiên nhẫn nghe tôi nói, cho nên mới mượn dao dùng một lát."
Cố Chiêu Lương liếc nhìn con dao găm lạnh lẽo, khẩn trương nói: "Anh muốn nói gì?"
"Tôi không biết giữa anh và Đường Trì đã phát sinh những chuyện gì, nhưng tốt hơn hết anh nên cách xa anh ấy một chút." Nghiêm Đồng vô tội khẽ thở dài: "Tôi rất mệt mỏi với việc đối phó với chồng anh ấy, tôi không nghĩ sẽ tốn thêm tâm tư ở trên người anh."
"..." Cố Chiêu Lương hơi sửng sốt: "Anh có quan hệ gì với Đường Trì?"
"Vấn đề này anh không cần thiết phải biết." Ánh mắt Nghiêm Đồng có chút đáng sợ, cố chấp nói: "Anh chỉ cần biết, tôi nhìn những tin tức nghe đồn anh với anh ấy đã rất không vui là đủ rồi."
Cố Chiêu Lương bật cười: "Đã vậy thì anh nên đi tìm cậu ta. Dù sao cậu ta vẫn luôn quấn lấy tôi, những tin đồn đó cũng là cậu ta tìm người truyền ra, anh nói với tôi cũng vô dụng."
"Tin đồn vốn đã bị lan truyền, lại xoắn xuýt đi giải thích ngọn nguồn, thật chẳng có giá trị gì." Nghiêm Đồng gắn giọng nói: "Chỉ cần anh không đi trêu chọc anh ấy, dĩ nhiên tất cả tin đồn sẽ bị đánh tan."
Nói xong, Nghiêm Đồng thả con dao găm xuống, lui về sau rời khỏi sân biệt thự của Cố Chiêu Lương, sau đó thập phần lịch thiệp cúi thấp người chào Cố Chiêu Lương: "Nói chung, xin Cố tiên sinh nhớ kỹ lời tôi nói, nếu không, lần sau gặp lại, con dao này sẽ chặt đứt tay chân cảnh, đâm thẳng cổ họng của anh."
"Anh đang đe dọa tôi?" Cố Chiêu Lương cau mày: "Anh lẽ nào không sợ tôi sẽ báo cảnh sát bắt anh sao?"
"Sợ, đương nhiên sợ. Nhưng muốn cảnh sát bắt tôi cần phải có bằng chứng, chứng cứ tôi đe dọa anh đâu?" Nghiêm Đồng mở tay, sau đó "Ồ" một tiếng thật dài: "Quên nói cho anh biết, tôi đã thay đổi thời gian thật trong camera giám sát trước cửa nhà anh bằng một video được ghi lại, vì vậy, sẽ không có ai biết tôi ở đây tối nay, hơn nữa," Nghiêm Đồng giơ bàn tay đang mang bao tay lên: "Các anh cũng không thể thu thập được vân tay. Anh xác định bản thân cứ như vậy đi tìm cảnh sát, sẽ không bị phán định đang lãng phí thời gian của lực lượng cảnh sát đi?"
Cố Chiêu Lương cắn răng: "Anh..."
Nghiêm Đồng khẽ cười một tiếng: "Đừng nóng giận, tôi biết anh cùng một nhóm với đám người một nhóm muốn giết tôi, nhưng tôi chỉ dùng dao hù dọa anh một chút, anh nên cảm kích tôi."
Cố Chiêu Lương nghe không rõ: "Tôi muốn giết anh khi nào?"
"Không hổ là ảnh đế, kỹ năng diễn xuất quả nhiên đỉnh lưu." Nghiêm Đồng nghiễm nhiên nở nụ cười: "Được rồi, thời gian không còn sớm, tôi cũng nên đi, món quà kia là tôi tỉ mỉ chuẩn bị, hi vọng Cố tiên sinh sẽ thích."
Nói xong, Nghiêm Đồng ngâm nga hát, đạp lên nước mưa biến mất vào ban đêm.
Anh vừa đi, Giang Miện lập tức chạy ra: "Anh không sao chứ?"
Cố Chiêu Lương nuốt nước miếng: "Không sao, chỉ là có chút run chân."
Cộng thêm khó hiểu cực độ.
Trở lại phòng khách, Giang Miện muốn mở hộp ra xem bên trong có thứ gì, nhưng bị Cố Chiêu Lương ngăn lại.
"Em đừng động, vạn nhất bên trong có thứ gì đó đáng sợ thì sao, để anh mở nó đi." Cố Chiêu Lương cầm lấy con dao rọc giấy, hơi nín thở, rạch dải ruy băng buộc hộp quà.
Khi mở nắp hộp ra, piu—— bật ra một cái nắm đấm, sau đó "duang" một tiếng, trực tiếp đập vào mặt Cố Chiêu Lương.
Trong vài giây, máu mũi ròng ròng chảy xuống.
Giang Miện bị tiếng kêu thảm thiết của Cố Chiêu Lương làm cho sợ hết hồn, đứng ở một bên, há hốc mồm.jpg...
Bên này, tại ngã tư ngoại ô, Nghiêm Đồng ngồi trong taxi, nhắm mắt nghe chương trình radio.
DJ: "Bởi vì ngày hôm nay đột nhiên xuất hiện cơn mưa rào, gây ra rất nhiều bất tiện cho những người dân đi làm ca đêm. Có một thính giả đã để cử cho chúng tôi một ca khúc, là《 Rabbit 》của Matt Duke, được cho là rất thích hợp để nghe trong những ngày mưa nha, chúng ta hãy cùng nhau thưởng thức."
Khi giai điệu nhẹ nhàng buồn bã vang lên, khóe miệng Nghiêm Đồng đột nhiên cứng đờ, kí ức bị phong ấn bấy lâu nay cũng dần dần được phủi sạch bụi, chậm ra trào dâng.
All the blood and guts are exposed
《 Phơi nhiễm hoàn toàn máu cùng các cơ quan nội tạng 》
Your spirit has been begging to leave
《 Linh hồn của ban vẫn luôn khẩn cầu được siêu thoát 》
So run, Little rabbit, run
《 Vì vậy chạy đi, thỏ nhỏ, chạy đi 》
Run, Little rabbit, run
《 Chạy đi, thỏ nhỏ, chạy đi 》
.........
"Tiên sinh, đã đến tiểu khu Ngọc Lan." Tài xế quay đầu gọi: "Tiên sinh?"
Gọi nửa ngày, Nghiêm Ngộ Sâm mới chậm rãi mở mắt.
"Đây là đâu?" Nghiêm Ngộ Sâm sờ cái đầu đau nhức, thống khổ nói.
Tài xế bật cười: "Đây là tiểu khu Ngọc Lan, không phải ngài muốn tới nơi này sao?"
Nghiêm Ngộ Sâm lắc lắc đầu, anh khi nào muốn tới nơi này? Anh không phải đang cùng Đường Trì ở ký túc xá của mình sao?
Nhìn xuống thấy dưới lớp áo mưa đen là bộ đồ ngủ in hình chú thỏ hồng đang ăn cà rốt, giơ tay vỗ sau gáy.
Khi ánh mắt nhìn thoáng qua những tòa nhà cũ kỹ san sát nhau trong tiểu khu Ngọc Lan, không khỏi nghĩ đến video quay trộm mà anh đã xem vào lúc sáng sớm, lập tức, một ý nghĩ không tốt nảy ra.
Nghiêm Đồng đột nhiên xuất hiện, vậy Đường Trì đâu? Đường Trì sẽ không phải bị cậu ta...
Nghiêm Ngộ Sâm trong lòng căng thẳng, từ trong túi móc ra hai trăm tệ đưa cho tài xế: "Không cần thối lại."
Nói xong, vội vàng xuống xe, quần áo mưa với mũ cũng không mang theo, trực tiếp đội mưa chạy vào tòa nhà đơn số 2.
Khi chạy đến nhà 404, Nghiêm Ngộ Sâm cả người ướt đẫm: "Đường Trì! Đường Trì, em có ở đây không? Đường Trì!"
Nghe thấy tiếng ai đó gọi mình, Đường Trì hơi sửng sốt, mới phản ứng đây là Nghiêm Đồng hay là Nghiêm Ngộ Sâm.
Mẹ cha nó, rốt cuộc cũng biến trở lại? Cậu từ trong ổ thỏ bò ra, kích động: "Nghiêm Ngộ Sâm! Tôi ở chỗ này! Gian phòng bên cạnh nhà bếp!"
Giọng nói vừa vang lên, liền nghe âm thanh dây xích rơi xuống đất, ngay sau đó, đèn chân không trong phòng khách theo ván cửa mở ra, chậm rãi chiếu vào.
"Đường Trì." Nghiêm Ngộ Sâm nói với giọng khàn khàn.
Bởi vì ngược ánh sáng, Đường Trì không nhìn thấy vành mắt đỏ hoe của Nghiêm Ngộ Sâm, chỉ biết Nghiêm Ngộ Sâm vừa vào cửa trực tiếp nhào tới ôm mình.
"Nghiêm Ngộ Sâm, anh... anh ôm quá chặt." Đường Trì có chút khó thở.
Nghiêm Ngộ Sâm lập tức buông lỏng vòng tay ôm cậu, run rẩy nói: "Xin lỗi, tôi chỉ là quá lo lắng cho em, em có sao không? Nghiêm Đồng có làm gì với em không?"
Từ nhỏ đến lớn, Đường Trì đã nghe không ít người nói rất lo lắng cho mình, nhưng sự lo lắng của Nghiêm Ngộ Sâm khiến cậu khó giải thích được có chút muốn khóc.
"Không có." Đường Trì bật cười: "Hoa cúc của tôi vẫn ổn."
Nghiêm Ngộ Sâm cau mày: "Đừng đùa."
"Tôi không đùa với anh, thật sự hoa cúc của tôi vẫn ổn, vẫn chưa bị xx hoa các non nhỏ." Đường Trì cố ý đùa anh: "Nếu như anh không tin, có thể kiểm tra một chút."
"Em..." Nghiêm Ngộ Sâm nuốt nước miếng: "Đừng nói lung tung, để người khác nghe thấy lại nói em là người không đứng đắn."
"Tôi không nói cho người khác." Đường Trì theo bản năng đáp lại, sau đó lắc lắc cái chân bị kiềng xích của mình: "Tôi nói anh có thể tháo bỏ thứ này cho tôi trước không? Tôi đau quá."
Lúc này Nghiêm Ngộ Sâm mới phản ứng lại, Đường Trì vẫn đang bị khóa.
Anh tìm được chìa khóa, bật đèn, luống cuống tay chân không mở được khóa, lấy kéo cắt dây rồi ôm Đường Trì ra khỏi đống thú nhồi bông.
Nhưng, sau khi ôm ra ngoài, cởi áo choàng tắm ra mới phát hiện...
"Tại sao quần áo em đều bị ướt?" Nghiêm Ngộ Sâm nhìn chiếc áo sơ mi ngắn tay vốn đã mỏng manh, hiện tại bởi vì dính nước, nửa trong suốt dính vào da thịt, không khỏi nuốt nước bọt.
"Anh... à không, là Nghiêm Đồng, Nghiêm Đồng trói tôi lại rồi vứt vào bồn tắm, nói là muốn... muốn rửa sạch mùi mà anh để lại trên người tôi." Nghĩ đến đây, Đường Trì vẫn còn thấy sợ hãi.
"Cái gì?" Nghiêm Ngộ Sâm đứng bật dậy.
"Tuy rằng loại chuyện này xác thực có chút quá đáng, nhưng phản ứng của anh cũng không cần thiết phải khoa trương như vậy chứ?" Đường Trì bật cười.
Nghiêm Ngộ Sâm hờn giận nói: "Em là vợ tôi, lại bị tên đàn ông khác trói lại ném vào bồn tắm, em kêu tôi làm sao bình tĩnh được?"
Đường Trì không nhịn được ngắt lời: "Các anh không phải là cùng một người sao, cái gì gọi là tên đàn ông khác?"
Nghiêm Ngộ Sâm lập tức phủ nhận: "Ai cùng một người với cậu ta?!"
"..." Đường Trì thở dài, tâm mệt nói: "Được, không nhắc đến anh ta, nói anh một chút, tại sao anh thừa dịp tôi ngủ lại làm loại chuyện kia với tôi?"
"Tôi... tôi chính là..." Nghiêm Ngộ Sâm cầm khăn mặt, chậm rãi quỳ xuống một gối trước mặt Đường Trì, giúp cậu xoa dầu thuốc lên mắt cá chân: "Nghiêm Đồng cũng quá độc ác, sưng hết lên rồi."
Đường Trì lắc lắc chân: "Anh đừng đánh trống lảng."
Nghiêm Ngộ Sâm đưa tay xoa thuốc một hồi, do dự hồi lâu mới lầu bầu nói: "Không phải tôi muốn làm loại chuyện này, là Nghiêm Đồng. Cậu ta đối với em có loại ý nghĩ xấu xa, lúc đó vừa vặn có kẽ hở khiến chúng tôi chuyển đổi, cho nên mới như vậy. Nói chung, đều là Nghiêm Đồng, chuyện này không liên quan đến tôi, dù sao tôi cũng không có hứng thú với em."
( Phàn Phàn: :) Nói điêu không biết ngượng mồm. )
Anh ỷ vào bản thân đang mang bệnh mà nói hươu nói vượn... Đường Trì cong mắt lộ ra nụ cười nghiến răng nghiến lợi, ngón chân nâng lên, nhẹ nhàng quét qua hạ thân Nghiêm Ngộ Sâm: "Là tôi trách oan anh?"
Nghiêm Ngộ Sâm đang định nói đúng vậy, chân Đường Trì vừa nhấc, mũi chân trực tiếp đặt lên đũng quần giữa hai chân Nghiêm Ngộ Sâm, nhẹ nhàng nhấn hai cái.
Nghiêm Ngộ Sâm theo bản năng hừ một tiếng.
Đường Trì lườm nguýt: "Chồng, lần sau trước khi nói nhảm, quản tốt đồ chơi của anh đi."
Nghiêm Ngộ Sâm: "..."
=> Chương kế tiếp - Chương 20: Động lực tiến lên.