@Blogger Giải Trí Nổi Tiếng Nào Đó: Bộ phim truyền hình《Đúng dịp tuyết
rơi》phát sóng đã cho chúng ta thấy được kỹ năng diễn xuất của Giang Ảnh, nói thật thì cũng không nát như cậu ấy nói đâu. Các bạn fan lật lại
hết tác phẩm trước kia của cậu ấy, giờ bắt đầu hô hào đòi tác phẩm tiếp theo rồi, nhưng mà hình như gần đây cậu ấy đang nghỉ phép thì phải?
Bình luận số 1: Ổng muốn lười nhác thiệt hở? Che mặt khóc.jpg, @Giang Ảnh
KANI, đừng sống không có lý tưởng như thế, mau đi làm đi chứ.
Bình luận số 2: Ra cho fan tí tư liệu mới xem nào, sao tui lại làm fan của
một người lười thế này không biết. Diễn viên Giang Ảnh! Mau dậy làm việc đi!
Bình luận số 3: Ẻm
vẫn luôn coi mình là hắc hồng, lưu lượng, thần tượng với cả idol chứ nào có cảm thấy mình là diễn viên đâu. Thay đổi hình tượng mà chậm như rùa
ấy, ngày nào cũng tự đi vote rồi dẫn dắt fan khống bình. Tui thấy ấy à,
thầy Thích chẳng cần phản bác lại anti giúp ẻm làm gì, bản thân ẻm mới
là anti bự nhất ở đây, thầy Thích chỉ cần dạy dỗ ẻm cẩn thận là được.
Bình luận số 4: Ẻm hong thích cố gắng đấy. Tui vẫn luôn thấy Giang Ảnh vào
giới giải trí chỉ để chơi thôi, thầy Thích nuôi được ẻm mà. Với lại dựa
vào gia cảnh nhà ẻm thì nuôi một đứa vô công rồi nghề cũng chẳng thành
vấn đề.
Bình luận số 5:
Chân thực ghê á, ổng tự chửi mình dữ không ai bằng, nhưng phải công nhận kỹ năng diễn xuất của ổng trong Đúng dịp tuyết rơi tốt thiệt, mong chờ
tác phẩm mới. Nói câu cuối nè, mau làm việc đi!
Tạm thời không có tác phẩm mới, Giang Ảnh không chọn được kịch bản nào phù
hợp nên cậu tiếp tục kéo dài kỳ nghỉ của bản thân. Lúc Thích Trục đi
quay phim thì cậu chiếm luôn nhà anh, thi thoảng còn chạy đến đoàn làm
phim ăn ké bữa cơm nữa.
[Trái Chanh]: [Video được biên tập lại] Có người làm cho ông cái video nè, ông xem thử đi.
[Trái Chanh]: Sao hồi xưa tui lại không học cách biên tập video cơ chứ.
[Cua Nhút Nhát]: Sao hồi xưa tui lại không đi làm phóng viên cơ chứ.
[Trái Chanh]: Ặc, ngài còn có sở thích này nữa hả?
[Cua Nhút Nhát]: Một trong số sở thích ít ỏi của tui đấy.
[Trái Chanh]: Phì.jpg, xin thay mặt cư dân mạng hỏi một câu, ngài vẫn đang chây lười ở nhà hả?
[Trái Chanh]: Vẫn phải tụng lại thêm lần nữa, ôi trời đất quỷ thần ơi, con đu idol mà lại đu phải cái thứ gì thế này?!
[Cua Nhút Nhát]: Phải đấy, cảm giác không phải làm việc tốt cực.
[Trái Chanh]: Thôi được rồi, "Cãi Cọ" mới thêm một loạt mệnh đề mới, hình như thú vị lắm đấy, cãi không?
[Cua Nhút Nhát]: Nice, tới tối tui tìm bà sau, giờ tui phải đi chuyển ít đồ đã.
Nay Thích Trục được nghỉ, hai người đã bàn bạc xong xuôi hết rồi, hôm nay
sẽ quay về nhà Giang Ảnh, cũng để xem xem có thứ gì cần chuyển đi không.
"Anh xem xong đống kịch bản kia giúp em rồi." Thích Trục nói, "Dựa theo lịch trình của em, anh chọn một bộ phù hợp, đã thông báo với trợ lý của em
rồi."
"Lại phải đi làm."
Giang Ảnh buông điện thoại xuống, cậu thở dài, "Kỹ năng diễn xuất của em nát lắm, mọi người đều hóng xem trò cười của em thôi."
"Anh thấy em thích lắm mà."
"Còn phải xem là quay phim cùng ai đã." Nhưng mà hồi hợp tác với Thích Trục, Giang Ảnh cảm thấy việc làm diễn viên thú vị hơn cậu nghĩ nhiều, "Thầy
Thích à, xem ra anh sắp thành người đại diện của em rồi đó."
"Ừm." Thích Trục cũng đồng ý với câu này của Giang Ảnh, "Anh trai với người đại diện của em đều vui lắm, anh thấy em cũng vậy."
"Em là của anh mà, anh sắp xếp thế nào cũng được." Diễn viên đang hot đích
thân chọn kịch bản cho mình, cầu còn không được ấy chứ. Giang Ảnh rảnh
rỗi đã lâu, tới đây nhiều đến nỗi cậu nói chuyện với hầu hết người trong đoàn làm phim luôn rồi, mãi tới bây giờ cậu mới chịu nhớ đến công việc
của mình.
"Anh xử lý sao cũng được?" Thích Trục hỏi lại.
"Đổi trắng thay đen." Giang Ảnh nhìn thấu âm mưu của anh, "Anh nghĩ anh học cãi nhau từ ai mà còn tính qua mặt em?"
Giang Ảnh lăn lộn ở nhà Thích Trục bao nhiêu ngày, giờ cậu về lại nhà mình, tự dưng thấy không quen cho lắm.
"Giường của em..." Thích Trục vừa mở cửa phòng ra đã dừng lại, "Em có chỗ ngủ không?"
Giang Ảnh: "..." Sao hồi trước cậu không nhận ra cái nhà của cậu bừa thế nhỉ? Chắc chắn là do nhà Thích Trục gọn gàng sạch sẽ quá thôi.
Gối ôm chim cánh cụt, gối ôm con cua, gối ôm call duck,... ngó cái giường
của cậu không khác gì vườn bách thú, thậm chí còn có mấy chiếc bị rớt
xuống đất nữa cơ.
Thích
Trục vừa nhìn đã hiểu, giờ anh mới biết tướng ngủ ngoan ngoãn cực kỳ
không phù hợp với hình tượng thích bắt bẻ của Giang Ảnh ở đâu ra...
Từ bé đến lớn, cậu bị gối ôm chèn ép nhiều quá nên mới thế đấy.
"Thực ra em không thích gối ôm đâu." Giang Ảnh cúi người nhặt hai chiếc gối
ôm hình cá ướp muối lên giường, "Anh hiểu lầm gì về em phải không? Từ
tiểu học tới tận giờ toàn tặng em thứ này."
Thích Trục: "À."
Giang Ảnh: "?"
Thích Trục sắp xếp gối ôm trên giường theo thứ tự từ nhỏ đến lớn: "Có lẽ là
vì anh cảm thấy, từ bé tới giờ em không thay đổi gì cả."
"Thôi bớt đi, lại móc mỉa em." Giang Ảnh vung tay ném chiếc gối ôm hình cá
ướp muối về phía Thích Trục, "Ý anh là em chậm phát triển tâm thần chứ
gì?"
Thích Trục đỡ được
chiếc gối ôm rồi tiếp tục sắp xếp chúng ngay ngắn, anh nhàn nhạt đáp:
"Câu này là tự em nói đấy, nhóc ấu trĩ."
Giang Ảnh: "..." Tức chết luôn.
"Ngày bé thích cãi nhau, bây giờ vẫn thích cãi nhau." Thích Trục liếc nhìn
bốn chiếc mô hình người diêm đang giương nanh múa vuốt trên tủ sách của
Giang Ảnh.
"Cái này thì
em không phủ nhận được." Giang Ảnh mở vali, cậu bắt đầu nhét quần áo mặc thường ngày của mình vào trong, "Anh trai em bảo rồi, ai mà mắng em thì em cứ mắng lại, ai dám đánh em thì em gào lên gọi người tới. Con người
ta sống trên đời phải thoải mái mới tốt."
Ngoại trừ quần áo, gối ôm và bốn chiếc mô hình người diêm Giang Ảnh coi như
bảo bối ra thì cậu chẳng còn gì cần phải đem theo nữa. Hai người vừa nói chuyện vừa thu dọn đồ đạc, chẳng mấy chốc đã xong hết rồi.
Bữa trưa hôm nay là món mì tôm Giang Ảnh đặc biệt chiêu đãi. Cậu đích thân
xuống bếp chuẩn bị cho mỗi người nửa trái trứng ốp cháy khét lẹt.
"Hai chúng ta đều là minh tinh, có thờ có thiêng, có kiêng có lành, giờ ăn
cái này hình như không may mắn lắm đâu." Giang Ảnh chống cằm, cậu cầm
đũa chọc chọc vào chiếc trứng ốp la đen xì, cậu hơi lưỡng lự, lầm rầm
bảo, "Ăn đồ cháy là đen lắm đấy, lỡ ăn xong cả hai cùng flop thì..."
Thích Trục: "..."
"Em toàn nghĩ cái gì vậy?" Thích Trục gõ nhẹ lên đầu Giang Ảnh, có flop hay không thì anh chẳng biết, nhưng anh biết chắc rằng cái thứ này không
thể ăn được.
Thích Trục từ chối lòng tốt của người nào đó, anh vô bếp làm lại đồ ăn.
Kể từ hôm nay, Giang Ảnh vác theo đống hành lý của cậu, chính thức bước
vào nhà Thích Trục. Cậu mở tủ quần áo, treo đồ của mình vào bất kỳ
khoảng trống nào cậu nhìn thấy giữa số quần áo của Thích Trục.
Mô hình người diêm đặt lên tủ sách, chiếc chuông gió nhỏ mang từ phòng ngủ của Thích Trục ở nhà ba mẹ được treo lên cửa sổ. Còn đống gối ôm thì
được anh sắp xếp theo thứ tự rồi đặt trên kệ tủ.
"Anh xong đời rồi." Sau khi dọn dẹp phòng với Thích Trục xong, Giang Ảnh
đứng ngoài cửa phòng thưởng thức lại những thứ được bài trí trong phòng
thêm lần nữa rồi đưa ra kết luận, "Giờ nhìn phong cách của nhà anh kỳ
cục cực, gu thẩm mỹ của anh chắc đang chịu đả kích nặng nề lắm nhỉ."
Sau khi cậu tiến vào và mang một đống hoa lá cành lòe loẹt sặc sỡ theo thì
căn phòng vốn đơn giản, trang nhã của Thích Trục nhìn vi diệu hẳn luôn.
"Không sao hết." Thích Trục đang ngồi đọc kịch bản nghe thấy thế mới ngẩng đầu lên, anh nhìn người nào đó đang đứng dựa vào cửa phòng ngủ, ánh nắng
bên ngoài khung cửa sổ tràn vào căn phòng, anh dịu dàng mỉm cười.
"Đây cũng là nhà em."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT